Bọn họ ra khỏi Lý gia, Mai Tiêm Tiêm vẫn còn chờ ở ngoài cửa.
Nàng nhìn thấy bọn họ đi ra, tiến lên trước kéo tay Văn Ngọc Đang: “Văn tỷ
tỷ, bọn họ thật xấu, lại còn nói muội nhận sai người, không cho muội đi
vào tìm mọi người…”
“Không ai nói với ta có người tìm ta a!” Văn Ngọc Đang đi nhanh hai bước, rút khỏi tay của nàng.
Mai Tiêm Tiêm nghẹn lời, lời này không sai, nàng chỉ rõ là tìm La Di Ca mà.
Quay đầu lại cười lấy lòng Phượng Vu Phi: “A Phượng, huynh sao cũng đến đây?”
Phượng Vu Phi đối với lời nói của Văn Ngọc Đang tràn ngập hoài niệm, tâm tình
vốn buồn bực, lúc này trở mặt nói: “Ngươi là cái quái gì chứ? A Phượng
là để cho ngươi gọi sao? Nếu không nể mặt mũi A Đang thì đã…” lột quần
áo của ngươi ném ở cửa thanh lâu rồi.
Nguy hiểm thật hắn tý nữa
thì nói ra. Nếu thật sự nói ra câu kia, mấy người Văn Ngọc Đang nhất
định đoán được vụ Phó Cầm Tâm kia là hắn động tay.
Phượng Vu Phi ngậm miệng không để ý đến cô ta nữa.
Mai Tiêm Tiêm ngày thường nhận hết sủng ái của sư huynh, ngay cả phụ thân
tức giận, chỉ cần nàng dụng tâm lấy lòng, cũng sẽ không nhẫn tâm làm khó nàng, nàng khi nào từng chịu qua loại ức hiếp này, nàng rưng rưng quay
đầu điềm đạm đáng yêu đối với La Di Ca: “La công tử…”
La Di Ca
thấy bên người nàng không có đệ tử Vọng Thiên Phái đi theo, đoán được
nàng nhất định là trốn tới đây, lạnh nhạt nói: “Kim huynh muốn ta mang
một số đồ qua cho huynh ấy, nếu đã gặp Mai cô nương, không bằng cùng đi
đi.”
Mai Tiêm Tiêm nghe xong quả nhiên chột dạ, thu nước mắt tìm đại một lý do rồi chuồn nhanh.
Món đồ như thế này, sao La Di Ca có thể để mắt? Phượng Vu Phi bĩu môi, sao
hắn không gặp được một vài nữ nhân giống như A Đang vậy? Sao đều là loại mặt hàng này? Nữ nhân trong nhà cùng nữ nhân hắn gặp bên ngoài có thể
làm ra chuyện gì hắn đều đoán được, không phải nũng nịu thì chính là
khóc nháo, nếu không cũng tranh thủ tình cảm lấy lòng, xem đến hắn cũng
sắp phát ngán rồi. Vạn nhất bởi vậy mà hắn đổi sang thích nam nhân… Ha,
cứ nghĩ đến sắc mặt lão nhân gia nhà hắn khi có tên nam nhân đi theo hắn về nhà ngày trước… A, có thể xem xét nha.
Chẳng qua cũng phải nói lại, hắn có phải hay không có khuynh hướng thích bị ngược? A Đang bỡn
cợt hắn không đáng một đồng, vậy mà hắn còn tung tăng tung tẩy bám theo
phía sau nàng. Dù sao Phượng tam thiếu gia hắn cũng là cực phẩm trong
nhân gian, vừa bị nàng nói như vậy, giá trị con người hắn đang trên trời bỗng rớt ngay xuống đất, thật là thê thảm.
Hắn tự oán không ngớt
tụt lại cuối cùng, chờ người phía trước dừng lại, hắn mới phát hiện
đường bị chặn. Phía trước bọn họ có một chiếc xe bò chở hàng chiếm gần
hết đường lớn, hàng hóa ước chừng cao bằng hai người, xe bò di chuyển
rất chậm, những người ở phía trước phải cẩn thận men theo bên cạnh mà
đi, những người đi theo phía sau xe bò như bọn họ thì chỉ có thể từng
bước từng bước chậm rãi tiến về phía trước.
“Như thế này phải đi tới khi nào?” Phượng Vu Phi nhăn mày nhăn mi.
Con đường này mới chỉ đi được một phần năm, La Di Ca nói: “Không bằng chúng ta quay đầu, đi đường vòng có khả năng nhanh hơn một chút.”
Văn
Ngọc Đang đồng ý, ba người đang muốn quay đầu, không biết bánh xe bò kia có phải hay không đụng vào đá, rung lắc rất mạnh… Có người kêu lên sợ
hãi, mắt thấy mấy món hàng trên cùng của xe chở hàng lung lay, liền đổ
sang bên cạnh.
Hai bên trái phải còn có người, Văn Ngọc Đang cả kinh, người liền theo đó nhảy ra.
“A Đang!”
“A Đang!”
Nàng không có thời gian trả lời, hai tay vừa chộp, mượn lực đem một bé trai
tám tuổi ném về phía sau: “Đón lấy.” Vừa nói lại túm lấy một phu nhân bị dọa choáng váng dùng sức đẩy mạnh.
La Di Ca đem người đón được
thả trên mặt đất, ngẩng đầu, sắc mặt đại biến, hét lên: “A —– Đang ——-”
hắn thấy một kiện hàng ít nhất cũng ba bốn trăm cân sắp rơi xuống dưới.
Phượng Vu Phi nháy mắt tới bên người Văn Ngọc Đang tay phải ôm phía trên thắt
lưng Văn Ngọc Đang, tay trái vừa phất nhẹ tay áo… Phất hàng hóa ra đồng
thời mượn sức, thân mình bắn về phía sau. Nhưng vừa loại được một kiện
hàng hóa thì lại có một kiện khác theo sát sau rơi xuống. Tay phải của
Phượng Vu Phi không tung ra được, bị hung hăng đụng một chút, thân hình
hắn nhoáng lên một cái, vẫn là nhảy ra bên ngoài. Hắn mới nhảy ra, phía
sau chợt nghe thấy tiếng động vật nặng không ngừng rơi xuống đất, lại
xoay người ra phía trước thấy một mảnh lộn xộn.
Tiếng la hét khóc
lóc từ trong xe bò truyền ra, vẫn có người bị đè ở phía dưới, người đi
đường thẫn thờ lúc này mới la hoảng lên, hiện trường hỗn loạn thành một
đoàn.
Phụ nhân kia lúc này mới ôm lấy đứa bé trai khóc thành tiếng.
Phượng Vu Phi buông Văn Ngọc Đang ra, La Di Ca chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra,
lòng bàn tay đầy mồ hôi, tiếng động lớn cùng tạp âm bên cạnh với hắn mà
nói giờ này chỉ như hư vô, trong mắt chỉ còn Văn Ngọc Đang bị kinh hồn
còn chưa bình tĩnh lại, thanh âm run rẩy hỏi: “Muội có bị thương hay
không? Có bị thương hay không?”
Văn Ngọc Đang lắc lắc đầu, nàng
nhìn cảnh tượng này cũng có chút ngạc nhiên, nàng không đoán được tình
huống lại có thể nghiêm trọng như vậy.
“Muội nhớ kỹ cho ta,” La Di Ca dần nghiêm khắc, nghiêm khắc chưa từng có: “A Đang, bất luận là có
tình huống gì, muội đều phải nhớ kỹ, thời điểm có biến nhất định phải
bảo trọng bản thân trước, có nghe không? Phải nghĩ đến bản thân trước,
muội có nghe thấy không?”
Chưa từng nhìn thấy biểu tình như vậy của La Di Ca, Văn Ngọc Đang sợ hãi gật đầu.
Lúc này La Di Ca mới quay đầu, đối với Phượng Vu Phi là ánh mắt thẳng thắn thành thật: “Cảm ơn.”
Phượng Vu Phi hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Thời điểm như vậy hắn không phải nên cố gắng thể hiện mình sao? Văn Ngọc
Đang có chút khó hiểu với sự lãnh đạm của hắn, nhưng cũng thật lòng cảm
kích hắn ra tay cứu giúp: “A Phượng, cám ơn ngươi.”
Không để ý xem hắn đáp lại như thế nào, liền tới bên cạnh xe bò, bắt đầu cứu người.
Nàng dùng sức di chuyển hàng hóa, rất nặng, La Di Ca tự động đến bên
cạnh đưa tay ra, im lặng giúp nàng.
“A Phượng, mau tới hỗ trợ.” Nàng reo lên.
“Đối với chuyện của người khác ta không có hứng thú quản.” Phượng Vu Phi ở phía sau nàng lạnh lùng nói.
“Ngươi nói gì vậy?” Văn Ngọc Đang quay đầu tức giận nhìn hắn.
Phượng Vu Phi thấy nàng lộ ra thần sắc kỳ quái, trầm mặc trong chốc lát nói:
“La Di Ca nói không sai, nàng làm việc trước hết nên chú ý chính mình,
lại lỗ mãng như vậy, nếu như lại gặp chuyện như vậy, đừng nói đến người
khác, chính mình liền đi trước. Ta vốn là người như thế, ta làm chuyện
gì đều chỉ nghĩ đến bản thân trước tiên.”
Văn Ngọc Đang ngây người ngẩn ngơ: “Ngươi làm sao vậy?” Vô luận con người hắn ra sao, nhưng ở
trước mặt nàng hắn chưa bao giờ thật sự lãnh đạm như vậy.
La Di Ca buông hàng hóa, đi đến bên cạnh Phượng Vu Phi, không khách khí lấy tay
chọc chọc vai phải của hắn: “Ngươi bị thương?” Cánh tay phải của hắn có
chút không bình thường, không lộ rõ nhưng La Di Ca vẫn chú ý tới. Khi
kiện hàng thứ hai rơi xuống bị kiện hàng thứ nhất che khuất tầm mắt, cho nên ngay cả La Di Ca cũng không phát hiện hắn bị đập vào.
Phượng Vu Phi dùng tay trái đẩy La Di Ca phủ nhận nói: “Ai nói? Lấy công phu của ta còn có thể bị thương sao?”
Văn Ngọc Đang sớm chạy ngược lại: “Để ta xem xem.”
Phượng Vu Phi lui về phía sau, thân hình La Di Ca thoáng cái đã chắn ở phía
sau hắn, bắt lấy vai trái của hắn, tay phải vừa kéo một cái đem vạt áo
bên phải cùng cả tay áo của hắn xé xuống. Mặt ngoài nhìn không thấy vấn
đề, nhưng La Di Ca đưa tay lên vai hắn vừa sờ vừa ấn một cái, trên mặt
hắn đau đớn chợt lóe rồi biến mất ngay, La Di Ca hiểu rõ: “Chỉ sợ là nứt xương.”
Trong y quán, Văn Ngọc Đang vẻ mặt xấu hổ truy hỏi thầy thuốc về thương thế của Phượng Vu phi.
Tầm mắt La Di Ca chuyển động theo Văn Ngọc Đang, chậm rãi mở miệng: “A Đang là người rất coi trọng bằng hữu, vì bằng hữu mà có thể không tiếc mạng
sống, nếu bằng hữu vì mình mà bị thương, theo tính tình nàng nhất định
vì áy náy mà đối tốt với hắn gấp bội.”
“Có thể thấy được, nàng
ngốc như vậy.” Phượng Vu Phi cười giễu cợt, nghiêng đầu theo dõi hắn
nói: “Bất quá, ngươi theo ta nói này nọ để làm gì?”
Hai tròng mắt
La Di Ca lộ ra sự lãnh đạm nói: “Đối với ta mà nói, trên đời này không
có gì quan trọng hơn bản thân mình, chỉ có chính mình còn sống thì mọi
thứ mới có ý nghĩa, cho dù phía trước xảy ra việc gì, ta nhất định sẽ
nghĩ xem bản thân có thể có việc gì hay không, như vậy ta mới có thể đi
làm.”
Theo những gì nói phía trên, bọn họ kỳ thực là cùng một loại người.
Hắn quay đầu đón lấy ánh mắt Phượng Vu Phi: “Ít nhất ta trước kia là như
thế. Nhưng A Đang cùng chúng ta không giống nhau, nàng và chúng ta trái
ngược nhau, làm chuyện gì cho tới bây giờ cũng chỉ biết nghĩ đến người
khác, lúc đầu có thể ngươi sẽ nghĩ nàng giống đứa ngốc, nhưng mà ta biết đối với ta, A Đang là khát vọng sâu nhất nơi đáy lòng ta, cái việc ta
nghĩ không có khả năng làm kia cũng phải làm, nàng có thể… chính là phần thiếu sót trong lòng ta.”
Cho nên hắn cùng Phượng Vu Phi mới có thể vô tình bị nàng hấp dẫn.
Bị nhìn thấu tâm tư, Phượng Vu Phi chật vật quay đầu đi.
Làm sát thủ, chuyện đầu tiên Phượng Vu Phi học chính là bảo vệ bản thân,
lấy việc của chính mình làm trọng. Hắn không phải vừa sinh ra đã là nhất lưu sát thủ, cũng phải trải qua vô số giết chóc cùng thương tích mới đi đến địa vị ngày hôm nay. Ở trong tình cảnh đẫm máu người bình thường
khó có thể tưởng tượng , thường xuyên giãy giụa giữa sự sống và cái
chết, cho nên mới khiến hắn thành ra như vậy, tình tình tùy hứng, bản
năng chỉ lo chính mình.
Hăn nghĩ đến bản thân thích Văn Ngọc Đang
giống như thích một bộ y phục bình thường, chính là quần áo rách thì có
thể đổi cái khác, nhưng mà nàng… Thời điểm hắn cứu nàng trong thoáng
chốc, hắn hiểu được một việc, một việc kinh hoàng…
La Di Ca hướng
về phía Văn Ngọc Đang nói: “Nay đối với ta mà nói, hết thảy đều không có thay đổi, ta vẫn cảm thấy chính mình mới là quan trọng nhất, chẳng qua ở kia có một người còn trước cả ta mà thôi.”