Lý gia ở thành nam là một thế gia vọng tộc rất có danh vọng trong
thành. Trong tộc họ từng có hai vị danh nhân. Một vị văn nhân, nhờ tài
văn chương mà nổi tiếng, một vị khác làm quan, tới chức Thừa tướng. Trừ
hai người đó ra còn có hai vị đại quan, bất quá cũng không đuổi kịp vị
Lí thừa tướng đức cao vọng trọng kia. Người đương nhiệm cầm quyền ở Lý
gia là Lý Hồng ngược lại lại không giữ chức quan gì.
Lý Hồng là
một người tự cho mình là phong nhã. Hắn khinh thường quan trường, lại
thích mỗi ngày cùng người luận thơ vẽ tranh, cũng vì vậy trong nhà trồng nhiều hoa cỏ quý báu. Năm nay cây hoa cúc nhà hắn nở đặc biệt đẹp, hắn
vui mừng lại càng có ý muốn khoe ra, cho nên liền làm quân tử, mời danh
nhân khắp nơi đến thưởng cúc.
La Di Ca, Văn Ngọc Đang đi theo hạ
nhân dẫn đường vào Hoa Hình các. Trong các đã tới không ít văn nhân danh sĩ, chẳng qua là hai người bọn họ vừa vào cửa liền phát hiện không khí
khác thường, mà ngọn nguồn chính là. . . . . .
“A Đang, nàng tới cũng quá chậm đi!” Mỹ nhân hé ra nụ cười khuynh thành đối diện bọn họ vẫy tay.
Phía bên trái hé ra một người đang ngồi trên bàn làm Văn Ngọc Đang nghĩ muốn quay đầu bước đi, yêu nghiệt. . . . Đúng vậy, Phượng Vu Phi đương an vị trên bàn, phù hợp với khuôn mặt tươi cười đắc ý chính là một đám gương
mặt xanh mét quy quy củ củ ngồi trên ghế phía bên phải.
La Di Ca tuyệt không bất ngờ khi gặp hắn, mỉm cười chào hỏi: “Vu phi huynh tới thực sớm.”
Phượng Vu Phi từ trên bàn xuống, rất có lễ phép trả lời: “Đang chờ La huynh,
các vị nơi này nghe nói ta là bằng hữu của ngươi, đối với ta cũng khách
khí, mặt mũi La huynh ghê gớm thật.”
Hắn sao lại đến Lý gia?
Hắn rốt cuộc đã làm cái gì ?
Nhìn mỗi người gương mặt run rẩy hướng bọn họ miễn cưỡng lộ ra một cái biểu
tình không biết là khóc hay cười, Văn Ngọc Đang cực kì tò mò, nhưng là
thằng nhãi này từ trước đến nay đều không làm chuyện tốt, nàng nhìn
quanh sắc mặt mọi người. . . Quên đi vẫn là đừng hỏi.
“Là bằng hữu ôn ngọc công tử, đương nhiên là bằng hữu của chúng ta. . . . . .”
“Vừa rồi mới biết được nguyên lai ôn ngọc công tử còn có một vị bằng hữu xuất chúng như vậy, thất kính thất kính!”
“Quý bằng hữu vừa cảm thấy nhàm chán, ôn ngọc công tử tới đúng lúc, tới đúng lúc.”
La Di Ca cùng với người khác hàn huyên một lượt, chào hỏi xong liền qua ngồi cùng Phượng Vu Phi.
Không lâu sau chủ nhân Lí Hồng đi tới hướng các vị chào hỏi, đến phiên Phượng Vu Phi, góc miệng bất giác run rẩy hai cái, đầu ngay sau đó chuyển
hướng La Di Ca: “Ôn ngọc công tử có thể đại giá quang lâm, thật sự là
làm cho Lý gia tôi bồng bích sinh huy.” (cỏ ở góc tưởng tỏa sáng, ý chỉ sự vinh dự)
La Di Ca mỉm cười nói: “Có thể may mắn vào Lý viên ngắm hoa cũng là vinh hạnh của La mỗ.”
Lí Hồng quay đầu đối Văn Ngọc Đang nói: “Vị này nhất định là người từng
đứng đầu bách hoa, thiên kim của Hắc Giao quân Văn tướng quân ngày
trước.”
Văn Ngọc Đang từ sau khi ở Bách Hoa Yến đạt danh hiệu đứng đầu bách hoa, đã được thế nhân nhìn với cặp mắt khác xưa. Lần duy nhất
Bách Hoa Yến tổ chức ở thánh điện, một người duy nhất được hoàng đế thân phong đứng đầu bách hoa, điều này làm cho bao nhiêu nữ tử thế gian hâm
mộ. Phải biết rằng đương kim Hạ quý phi Hạ Lan Nhị cũng từng ba năm đứng đầu bách hoa, nhưng cũng không có may mắn được hoàng đế thân phong, cho nên hiện giờ thế nhân không còn xem nàng là vũ phu chi nữ bình thường,
cũng không coi nàng là bao cỏ mỹ nhân không tài nghệ như trước. Nguyên
nhân chính là vì thế, Lí Hồng mới có thể đối với nàng khách khí như vậy.
Văn Ngọc Đang thoải mái tiến lên, chào hỏi qua sau nói: “Mọi người đều nói
hoa ở Lý viên là tốt nhất, đẹp nhất Long thành, cho nên tiểu nữ tử chưa
được chủ nhân đồng ý đã lỗ mãng đến thăm, thỉnh gia chủ thứ lỗi.”
Nàng nói lời thỏa đáng, Lí Hồng nghe được tâm tình khoan khoái, trong lòng
thầm nghĩ, rốt cuộc là đứng đầu bách hoa, so với những nữ nhân bình
thường cũng hơn vài phần hiểu biết. Lại nhìn trộm Phượng Vu Phi, quái lạ La Di Ca khi nào thì kết giao một bằng hữu như vậy, hắn vừa đuổi không
thể đuổi, lại lưu không thể lưu, chỉ đành mở một mắt nhắm một mắt làm
như không thấy.
Lí Hồng dẫn mọi người đi đến hoa viên của hắn, vừa đi vừa nói: “Năm nay hoa cúc nở muộn, ta còn tưởng năm nay không bằng
được năm vừa rồi, nào biết mười ngày sau, mấy nụ hoa này tựa như hẹn
nhau cùng nở, hai ngày đã nở hết, so với năm vừa rồi còn muốn to hơn
chút.”
Một người văn sĩ trung niên nói: “Chỉ sợ là quý phủ sắp có việc vui rồi, ngay cả hoa cũng vội vàng chúc phúc.”
Lí Hồng cười nói: “Vậy nhận lời tốt lành của huynh, nếu có việc vui nhất định phải thỉnh Triệu huynh đến uống rượu.”
Đương nói chuyện, mọi người đã đi tới cửa vườn. Vườn này từ đầu đến cuối đều
phái hạ nhân trông coi, có thể thấy được Lí Hồng có bao nhiêu coi trọng
nơi này.
Cánh cửa từ từ mở ra, một mảnh ánh vàng rực rỡ chói lọi đập vào mắt.
Văn Ngọc Đang vừa thấy một mảnh sắc thu này, không khỏi bị sắc đẹp mê hoặc, thốt ra: “Thật xinh đẹp.”
Lí Hồng đắc ý nhìn mọi người: “Xin hãy các vị bình phẩm một chút.”
Vị văn sĩ họ Triệu kia giành nói: “Sắc đẹp như vậy, thiên hạ này còn có địa phương nào so được với nơi này?”
Một vị họ Văn khác rung đùi đắc ý nói: “Cúc đẹp cúc đẹp, hoa Lý viên quả nhiên là thiên hạ nhất tuyệt.”
Người còn lại còn đang đợi mở miệng, chợt nghe bên cạnh một tiếng cười nhạo:
“Hoa như vậy mà cũng xưng được là thiên hạ nhất tuyệt?”
Lí Hồng không vui, nhưng người này hắn lại đắc tội không nổi, áp chế nóng giận hỏi: “Công tử có cao kiến gì?”
Phượng Vu Phi không chút để ý nói: “Cây hoa cúc phân làm ba loại màu vàng,
trắng, tạp, nơi này của ngươi chỉ có hai loại vàng, trắng, tổng cộng
cũng chỉ lên đến ba mươi chậu, ngân châm cùng kim tú cầu ngược lại cũng
coi như cực phẩm, nhưng cúc tạp màu trân quý nhất thì không có, chỉ bằng chừng đó ngân châm cùng kim tú cầu liền dám xưng là thiên hạ nhất
tuyệt? Đây không phải chuyện cười lớn nhất thiên hạ sao?”
Người bình thường chỉ biết hoa cúc có màu vàng, màu trắng, nghe được còn có màu khác cũng đều nổi lên tò mò.
Lí Hồng nghe được ánh mắt sáng lên nói: “Nguyên lai tôi cũng có hai cây
tạp mầu, nhưng mà chẳng biết tại sao không nuôi sống được, công tử có
biết phương pháp?”
Phượng Vu Phi cho hắn một cái xem thường: “Ta cũng không phải hoa nông, làm sao biết?”
Văn Ngọc Đang cũng chưa thấy qua cúc tạp mầu, không khỏi hỏi: “Vậy ngươi làm sao biết cúc tạp mầu?”
“Lão nhân nhà ta thích dưỡng a! Hoa nơi này ngay cả so với nhà ta cũng kém, còn nói cái gì thiên hạ nhất tuyệt.”
Lí Hồng tựa như thấy được bảo bối: “Quý phủ của công tử có những hoa gì?”
Văn Ngọc Đang tò mò, Phượng Vu Phi thuận miệng nói vài câu: “Những thứ khác không nói, riêng hoa cúc, nhà ta có hai mươi hai cây màu vàng, hai mươi cây màu trắng, bảy cây tạp màu, tổng cộng là bốn mươi chín cây.”
“Cúc tạp màu kia có những gì?”
“Bạch lang lục thúy, mặc hà, tử như ý, cẩm tú uyên ương. . . . . .” Phượng Vu Phi nói đến phía sau không kiên nhẫn, hướng Văn Ngọc Đang nói: “Ngươi
nếu muốn xem không bằng đến nhà ta xem, bảo đảm so với nơi này đẹp hơn.”
Ngẫm lại lại nói: “Lão nhân nhà ta nếu biết được ngươi là theo ta về nhà, nói không chừng còn có thể đưa ngươi một chậu.”
“Phượng công tử, nhà ngươi ở đâu? Ta đi theo ngươi, ” Lí Hồng hưng phấn đến
thanh âm cũng thay đổi, “Bất luận bao nhiêu bạc, tôi cũng nguyện chi
ra.”
“Lão nhân nhà ta bình thường chỉ cần thấy nam nhân theo ta về nhà, chỉ có một kết quả, ” hắn mị mắt mỉm cười, nhưng lời nói lại làm
cho lòng người run lên, “Ta coi ngươi thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh,
vẫn có thể sống thêm vài năm nữa, ở tại chỗ này cuộc sống thư thái không tốt sao?”
Lí Hồng chưa từ bỏ ý định còn muốn nói, La Di Ca ôn hòa nói: “Nhà Phượng công tử tiếp đãi khách nhân cũng không giống người
thường, đãi khách cùng nhà khác bất đồng, Lí công tử chỉ sợ không thể
thích ứng, vẫn là đừng đi thì tốt hơn.”
Hắn nói có lẽ quá hàm súc, bất quá tốt xấu gì người ta cũng hảo tâm mời bọn họ thưởng cúc, dù sao
cũng nên quan tâm tính mạng của họ, Văn Ngọc Đang cũng khuyên nhủ: “Mặc
kệ như thế nào, hiện giờ nơi này là nơi hoa cúc nở đẹp nhất tiểu nữ từng thấy, tiểu nữ không hiểu lắm thưởng cúc, vẫn phải thỉnh Lí công tử cho
chúng ta bình phẩm.”
Những người khác đoán được sẽ phải chịu khổ, rùng mình, đồng loạt tiến lên khuyên bảo, cuối cùng cũng khiến Lý Hồng chết tâm.
Chẳng qua là như vậy, mỗi người cũng bị mất hứng, đi dạo một vòng sau liền trở lại Hoa Hình các uống trà.
Như cũ chia làm hai bên, phân biệt rõ ràng ở chính giữa.
Mới ngồi được một nửa chén trà nhỏ, có hạ nhân báo lại, bên ngoài có người tìm ôn ngọc công tử.
“Là một cô nương mười lăm, mười sáu tuổi bộ dạng rất đẹp, nói là bằng hữu La công tử.”
Ba người bọn họ vừa nghe, tâm liền sáng tỏ, nhất định là Mai Tiêm Tiêm tới.
La Di Ca trầm ngâm nói: “Không biết có phải hay không, ta nhất thời nhớ không ra có bằng hữu nào như vậy?”
Hạ nhân chỉ nói là cô nương cảm mến La Di Ca, La Di Ca là vì bảo vệ thể
diện cho đối phương mới nói như vậy, cho nên trong chớp mắt liền thoái
thác.
Phượng Vu Phi lắc đầu nói: “Người ta là tiểu cô nương đuổi
theo tới cửa, ngươi cũng không đi ra ngoài gặp mặt, nhìn không ra ôn
ngọc công tử tâm ngoan như vậy.”
Văn Ngọc Đang lạnh lùng nói:
“Người ta là đại nam nhân nên có người đuổi tới cửa, người không tốt
những cái khác cũng thế, như thế nào cả sư huynh người ta đều cùng nhau
tàn phế, tâm Phượng tam thiếu gia thật đúng là làm từ đá!
Toàn bộ đám văn nhân ngồi bên phải kia vẻ mặt như ngồi thiền.
La Di Ca nhìn tình hình này, không muốn để cho người khác xem cuộc vui, kéo Văn Ngọc Đang ra ngoài.
Nàng liền như vậy giúp La Di Ca? !
Phượng Vu Phi cũng có chút giận, hắn đi theo phía sau nói: “Hắn có điểm nào tốt hơn ta, ngươi muốn giúp đỡ hắn như vậy?”
“Ta cũng không nhìn ra ta có cái gì tốt, ngươi sao cứ quấn quít lấy ta như
vậy?” Văn Ngọc Đang đã sớm muốn hỏi , hắn rốt cuộc coi trọng nàng điểm
nào? Nàng thay đổi vẫn không được sao?
Thành thật mà nói, về điểm này Phượng Vu Phi thật đúng là trả lời không được.
Ban đầu là vì đùa giỡn nàng rất vui. Nàng không có phản ứng giống những nữ
tử khác. Nữ nhân bình thường mặc kệ đem hắn trở thành nam nhân hay là nữ nhân, đều cho rằng hắn chính là uy hiếp, đối với hắn càng thêm chán
ghét, biết hắn là Phượng tam thiếu gia thường vừa sợ hãi lại chán ghét,
chỉ có nàng không sợ, dám lấy tên bắn hắn, dám dùng lời nói mỉa mai hắn.
Hắn nguyên lai có một câu nói không sai, nàng thật sự rất hợp với khẩu vị
của hắn, nhưng rốt cuộc đó có phải tình cảm nam nữ hay không, chính hắn
cũng không biết, hắn chỉ là dựa theo tính tình bản thân mà hành xử thôi.
La Di Ca liếc hắn một cái: “Vu phi huynh làm việc tùy tính, nhưng thật ra
so với mấy người kia miệng đầy luân lý đạo đức còn thuận mắt hơn.”
Phượng Vu Phi có chút ngoài ý muốn, La Di Ca nhìn qua chính là bộ dạng của một tích nhược thư sinh, loại thư sinh này ở trong mắt Phượng Vu Phi đều là ngu dốt, thối nát
không chịu nổi, cho nên Phương Vu Phi ngay từ đầu liền nhìn hắn không
vừa mắt, trong lòng mơ hồ cảm thấy Văn Ngọc Đang sánh đôi cùng hắn rất
đáng tiếc, thật không ngờ được cái nhìn của hắn cùng mình lại tương tự. (thư sinh gầy còm, ốm yếu)
Hắn hừ lạnh nói: “Ngươi đừng nghĩ đến ngươi nói như vậy ta sẽ đem A Đang
tặng cho ngươi, trên đời này còn chưa có nữ nhân nào làm cho ta thấy
thuận mắt như vậy, A Đang, nàng cũng đừng nghĩ muốn mặc kệ ta, nàng
không phải nói ta không gả được, tốt lắm a, ta gả cho nàng là được.”
Văn Ngọc Đang nhảy dựng lên nói: “Ta mới không cần thú ngươi. . . . . .
Ngươi không phải hỏi ta La Di Ca có điểm gì tốt? Ta cho ngươi biết,
huynh ấy sẽ không so với ta xinh đẹp hơn, huynh ấy nhìn qua sẽ không
giống nữ nhân, cũng sẽ không có nam nhân theo ta đoạt huynh ấy. . . . .
.”
. . . . . . Nói gì vậy, như vậy chẳng phải là trên đời nam nhân nào cũng so với hắn tốt hơn? Phượng Vu Phi 囧 .
La Di Ca nhẹ nhàng khụ một cái: “A Đang, không nghĩ tới ta ở trong lòng muội nguyên lai có nhiều ưu điểm như vậy!”