Sau đó Ứng Thiên cảm thán, Văn Ngọc Đang thân là nữ nhi thực sự rất đáng tiếc, nếu như là nam tử thì ở Hộ Bộ tất có triển vọng.
Sau đó La Di Ca hỏi Văn Ngọc Đang, chiêu thả con săn sắt bắt con cá rô này
làm sao mà học được? nàng cười hihi nói cho hắn, Thất Nương từng dạy
nàng, người trong thiên hạ vô luận là ai, chỉ có một việc đều khiến
người người đau khổ ——– chính là lấy bạc từ trong túi tiền đem cho người khác, Thất Nương còn nói bạc không phải thứ vạn năng, nhưng không có
bạc là vạn vạn không thể, nếu có người dùng bạc ném muội, muội nhất định phải làm cho họ đem bạc ném hết, như vậy hết thảy bạc đều thành của
muội, liền đổi thành muội ném người ta rồi. Tuy rằng bạc lần này không
thể toàn bộ trở thành tài sản riêng của nàng, nhưng ít ra có thể làm cho đối thủ đem bạc móc ra hết, về sau nàng không có khả năng tập kích mình nữa.
La Di Ca sau khi nghe xong thì im lặng. Hắn không biết Thất
Nương cùng A Đang thân cận quá liệu có phải chuyện tốt lành gì không, có Thất Nương che chở, A Đang sẽ không bị thiệt thòi, nhưng nếu về sau
nàng dùng những cách này đối phó với mình… Viễn cảnh phía trước cũng
không phải quá đẹp a!
Nhưng tóm lại sau khi quăng một số lượng lớn bạc Bắc Tiêm trở nên an phận hơn rất nhiều. Chỉ có một người xem Văn
Ngọc Đang khiêu vũ thì có ý tứ gì? Không có người khác thì còn gì thú
vị, căn bản là không đạt được kết quả như mong muốn là ô nhục Văn Ngọc
Đang. Nàng không thể để người khác chê cười Văn Ngọc Đang mà ngược lại
còn khiến người ta nhìn nàng châm chọc, nàng tâm cao khí ngạo sao nuốt
trôi cục tức này? Nàng dùng ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm Văn Ngọc
Đang… Sẽ có một ngày nàng trả lại sự sỉ nhục ngày hôm nay cho Văn Ngọc
Đang.
Vì hòa hoãn không khí xấu hổ trong phòng, Lý Tân liền bắt
đầu xuống các bàn kính rượu, sau khi liên tục kính các bàn, không khí
bắt đầu được thả lỏng, các quan viên đại thần khác cũng bắt đầu sang các bàn khác kính rượu.
La Di Ca đi tới bên cạnh Cố Chi, vô cùng áy
náy nói: “A Đang làm việc có chút xúc động, có chỗ nào đắc tội kính xin
đại nhân đừng so đo với nàng.”
Cố Chi cười khổ, hắn còn có thể nói cái gì, Văn Ngọc Đang tuy rằng bày trò với bọn họ một chút, nhưng mà
thật ra đầu sỏ lại là công chúa nhà bọn hắn, nếu không phải công chúa
gây chuyện trước, thì làm sao sự tình lại không thể vãn hồi như thế này
chứ.
“Chuyện này chỉ là thứ yếu, chỉ sợ sau này trở về ta khó có thể trình lên Hoàng Thượng.”
“Cố đại nhân cần gì lo lắng, công chúa là chủ, người là thần, thần tử làm
sao quản được chủ thượng? Đại nhân trở về nói rõ nguyên văn sự tình,
điện hạ chắc sẽ không trách tội người, chỉ là liên lụy đại nhân cũng bị
tổn thất làm cho Di Ca hết sức áy náy,” La Di Ca vì hắn châm một chén
rượu, thấp giọng nói: “Không biết Cố đại nhân có đi sòng bạc ở thành Bắc thử vận may không, ta nghe nói có mấy vị đại nhân làm ăn buôn bán ở chỗ kia lời không ít.”
Nghe chuyện như vậy, ánh mắt Cố Chi cũng có sự thay đổi, nhưng ngoài miệng lại nói: “Cái kia chẳng qua là vận khí,
nhưng đâu phải vận khí lần nào cũng tốt như vậy, La công tử không đi
chơi một chút sao?”
Hắn cũng không phủ nhận, hắn ở nơi đó đã gặp
nhiều quan viên của Long Giao thậm chí còn gặp cả sứ thần đi sứ, mọi
người đều tự hiểu mà không nói ra miệng.
“Đi một hai lần, ai ngờ
tại chỗ đó lại khéo gặp được Tư Mã đại nhân của Đông Ly quốc cùng Vương
đại nhân của Anh Trì quốc,” La Di Ca có chút buồn rầu nói: “Hai vị đại
nhân đều mời tại hạ lại đến chơi, chỉ là bọn họ mời cùng một ngày, làm
cho tại hạ có chút khó xử?”
Cố Chi ngẩn ra, nghĩ một chút thì hiểu được. Bọn họ định dùng biện pháp như vậy lung lạc La Di Ca, ở trên
chiếu bạc đưa bạc cho La Di Ca cũng không tốt hơn so với việc mình tặng
lễ được.
Cố Chi hỏi: “La công tử còn chưa đáp ứng đi?”
La Di Ca lắc đầu: “Hai vị đều quá khách khí, nhất định ta phải đi, cái này
không phải rất khó xử sao? Tại hạ đang muốn dứt khoát không đi cùng cả
hai bên, miễn cho…”
Cố Chi vội hỏi: “La công tử không bằng như
vậy, nói với bọn họ ngày mai mình chưa chắc rảnh, đi cùng ta, gặp bọn họ thì nói chúng ta ở trên đường cái hội ngộ, ta bắt ép kéo công tử cùng
đi, bọn họ cũng không thể nói gì.”
La Di Ca kỳ quái nói: “Ta không nói bọn họ ngày nào đi, sao Cố đại nhân có thể khẳng định bọn họ ngày mai sẽ đi?”
Cố Chi lướt nhanh xung quanh rồi thấp giọng nói: “Nhất định đúng là ngày
mai, ngày mai có một hồi luận võ, mở một ăn hai mươi, tỷ lệ ăn thua lớn
như vậy, ai mà không động tâm, nghe nói những người hôm nay ngồi đây có
hơn phân nửa sẽ đi đó.”
La Di Ca trong lòng vừa động: “Tỷ lệ ăn
thua lớn như vậy chẳng phải là sẽ có rất nhiều người? Nhiều người như
vậy chen chúc cũng không chen vào được, vạn nhất lại xảy ra sự cố… Cố
đại nhân ta thấy ngài vẫn không nên đi thì hơn.”
Cố Chi nói: “Công tử yên tâm, chúng ta là khách quý, cùng với họ không giống nhau, sòng
bạc chuẩn bị cho chúng ta phòng trà, lại nói tỷ lệ ăn thua lần này cũng
chỉ có chúng ta biết, người bên cạnh vẫn nghĩ là một ăn năm.” Chỉ là một ăn năm cũng đã cao rồi.
Vì lung lạc La Di Ca hắn đã tiết lộ không ít tin tức.
La Di Ca ngạc nhiên nói: “Cố đại nhân làm sao lại biết tin tức này? Nếu có chuyện lớn như vậy còn không lan truyền để mọi người đều biết sao, sợ
là người khác tung tin thất thiệt đi!”
Cố Chi nói: “Công tử có
điều không biết, trà thính kia là có người chuyên trách quản lý, chính
là quản gia của đổ trang, người nọ thường ngày được chúng ta cho không
ít lợi ích, mới để lộ cho chúng ta một ít tin tức, nói là nhà cái đến
lúc đó sẽ âm thầm phái người đặt cược, công tử nghĩ nếu không phải nhà
cái làm chuyện lén lút thì có thể một ăn hai mươi sao? Chỉ cần tỷ lệ ăn
thua ngày mai đúng như hắn nói, vậy thì việc này tất nhiên không giả,
cho nên mọi người mới đi nhìn một chút, chuyện kiếm tiền này công tử
cũng biết đấy, người khác kiếm được nhiều hơn thì chúng ta cũng bị ít
đi, cho nên không có người đem chuyện này truyền ra ngoài, nếu truyền ra ngoài, nhà cái sao có thể đồng ý đem tỷ lệ ăn thua tăng lên.”
Ứng Thiên nghe xong việc này cảm thấy phát lạnh, người này rôt cục là ai?
Chẳng những tính kế sứ thần các nước mà ngay cả quan viên Long Giao quốc bọn họ cũng không buông tha. Chỉ cần sòng bạc có thể thực hiện được, sẽ đả thương nguyên khí Long Giao quốc, triều đình vừa mất trọng thần vừa
phải đối mặt với chỉ trích của các quốc gia, đến lúc đó… Khá lắm, một
mũi tên trúng hai con chim.
“Không bằng đêm nay chúng ta phái người quét sạch sòng bạc…” Văn Ngọc Đang ở một bên nghe thấy chen vào nói.
“Vô dụng thôi, quan phủ được bọn chúng cho không ít lợi lộc, mà lần này tỷ
lệ ăn thua quá lớn, những người bị tiền tài làm mờ mắt này sẽ không tin
lời chúng ta nói, lại nói chúng ta không lấy ra được chứng cứ rõ ràng,
đến lúc đó người người cùng nhau bảo vệ, ngược lại chúng ta không thể
hành động.”
Ứng Thiên quyết định thật nhanh nói: “Ngươi cùng ta tiến cung diện thánh.”
Việc này rất không tốt, La Di Ca thở dài, quay đầu dặn dò Văn Ngọc Đang:
“Nàng trở về báo việc này cho đại ca cùng đại tẩu của nàng, lần trước
đại ca nàng đáp ứng giúp ta điều tra việc này, huynh ấy ở trong quân có
người, tra từ người phía dưới lên không chừng dễ hơn so với chúng ta,
nàng nhìn một chút xem có manh mối hay không, ta biết huynh ấy cùng với
Lâm Chinh quan hệ không tồi, cho dù không tra được cái gì, cũng phải
thông báo cho Lâm Chinh một tiếng, để cho hắn âm thầm sắp xếp, để chuẩn
bị lúc cần đến… Mặt khác đại tẩu nàng trí tuệ hơn người, có lẽ sẽ có
biện pháp gì đó giúp chúng ta.”
Lâm Chinh là đồng liêu trước kia
của Văn Ngọc Hổ, hắn là thống lĩnh Hắc Giao quân. Nghe ngữ khí của La Di Ca thì đúng là có khả năng cần điều động quân đội.
Văn Ngọc Hổ
sau khi nghe tin tức muội muội mang về thì nói: “Việc này liên lụy rất
lớn, cho nên để huynh đi tìm người có thể tin tưởng nói gần nói xa hỏi
thăm chút tin tức, bọn họ nói bên ngoài không nghe được chút tin nào,
xem ra bọn hắn làm việc rất cẩn thận, không lộ ra chút dấu vết nào.”
Việc này không tốt chút nào, sắp sửa làm lung lay nền tảng lập quốc, nếu
tiến thêm một bước chính là họa mất nước, Văn Ngọc Hổ nghe xong cũng
không tránh khỏi thấp thỏm không yên.
Thất Nương bình tĩnh nói:
“La Di Ca nói không sai, chàng vẫn nên thông báo cho Lâm Chinh một
tiếng, bất quá, tốt nhất là lấy danh nghĩa diễn luyện để cho Hắc Giao
quân đợi lệnh, phòng ngừa bên này có người tiết lộ tin tức.”
Văn
Ngọc Hổ chán nản nói: “Nhưng mà phái ai đi mới được đây, mọi người trong quân đều nhận ra ta, nếu ta lén đi gặp hắn có thể khiến cho người ta
ngờ vực vô căn cứ.”
Thất Nương trầm ngâm: “Có một người có thể, chỉ là việc này phải để A Đang ra mặt mới được.”
Có thể thần không biết quỷ không hay đi gặp Lâm Chinh, trừ bỏ Phượng Vu
Phi thì còn lựa chọn nào tốt hơn sao! Nhưng mà người này hỉ nộ vô
thường, có đáp ứng hay không còn chưa biết, vạn nhất lại bắt chẹt ba
ngàn lượng, Thất Nương thật không nỡ bỏ. Cho nên tốt nhất chính là diễn
một vở kịch, khiến Phượng Vu Phi làm việc miễn phí.
Ở trong phòng
Văn Ngọc Đang, Văn Ngọc Hổ lắng tai nghe được cái gì, mở miệng nói: “Ta
không tiện đi, chỉ phải để muội đi một chuyến vậy.”
Thất Nương nói: “Ta thấy không tốt, nơi đó là quân doanh, đều là nam nhân, muội ấy là một nữ tử vạn nhất bị người phát hiện…”
Văn Ngọc Đang nhếch miệng cười không tiếng động: “Không quan trọng, chỉ là
thông báo một tiếng cho Lâm tướng quân rồi trở lại, chắc là không có
việc gì.”
Thất Nương vẫn tiếp tục khuyên nhủ: “Tìm người khác ổn thỏa hơn, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất…”
Văn Ngọc Đang đánh gãy lời của nàng: “Dù sao muội không sợ người khác nhàn
thoại, chỉ là nếu bị phát hiện thì cùng lắm cho là muội cùng họ Lâm cấu
kết, sẽ không nghĩ đến nguyên nhân khác.”
Phượng Vu Phi ở ngoài
của nghe lén, cái này sao có thể, một phen đẩy cửa phòng hét lên: “A
Đang à, chuyện chịu thiệt như vậy sao có thể chứ? Không bằng nàng gả cho ta, ta vượt núi đao biển lửa cái gì cũng có thể.”
Văn Ngọc Đang cười lạnh nói: “Gả cho ngươi? Còn không bằng ta đi quân doanh gặp gian phu còn hơn.”
Phượng Vu Phi cười hì hì nói: “Còn chưa có thành thân nàng đã muốn hồng hạnh
vượt tường, có thể thấy người làm tướng công như La Di Ca thật thất bại, không bằng tái giá cho ta, có tướng công “thân mật” như ta đến lúc đó
nàng sẽ biết, “công phu” của gian phu bên ngoài không thể so được với
ta…”
Nhìn thấy giấy dán cửa bị đạp bể bay ra ngoài, Thất Nương
không thể nhịn cười, Văn Ngọc Đang oán hận nhìn nàng liếc mắt một cái,
mắng Phượng Vu Phi: “Ngươi chờ ta trở về sẽ lột da của ngươi.”
Phượng Vu Phi thấy nàng thật sự muốn xuất môn, vội ngăn nàng lại hỏi rõ nguyên do.
Hắn nghe xong nghiêng nghiêng đầu nói: “Việc này cũng không khó, nhưng nàng muốn cảm tạ ta như thế nào?”
Thấy cặp mắt hắn nhìn mình chằm chằm làm màu sắc đôi mắt kia ngày càng thâm sâu, tâm nhảy dựng: “Không có khả năng.”
“Cái gì không có khả năng?” Văn Ngọc Hổ khó hiểu hỏi.
“Cái gì cũng không có khả năng!” Văn Ngọc Đang chột dạ kêu gào. Thất Nương
che miệng cười trộm, làm cho Văn Ngọc Hổ càng chẳng hiểu gì.
Phượng Vu Phi mắt cũng không thèm chớp nhìn chằm chằm nàng, cho đến khi thấy sắc mặt nàng hơi hồng, mới dần dần lộ ra ý cười.
“Lần này ta đi, nàng phải phải nhớ kỹ, nàng nợ ta một lần, lần sau nhớ rõ phải trả.”
“Ta đâu có đáp ứng ngươi cái gì, dựa vào cái gì muốn đáp trả?” Văn Ngọc
Đang nói xong mới phát hiện đã chẳng thấy bóng dáng Phượng Vu Phi đâu.
Nhìn Thất Nương cười không thể ngừng, bỗng nhiên hiểu được, Thất Nương vì tiết kiệm bạc mà lợi dụng nàng để qua cầu mà!