Văn Ngọc Đang thở phì phì đem Thất Nương cùng đại ca đuổi ra ngoài.
Nàng dựa lưng vào cánh cửa thở dài, Thất Nương thật là. . . . . . Biết rõ
Phượng Vu Phi kia tâm địa đen tối lại biết thời biết thế, là một tên
được tiện nghi còn khoe mã, cư nhiên dám vì tiết kiệm bạc mà đem nàng đi bán! Khoảng thời gian này nàng thật sự sợ nhìn thấy Phượng Vu Phi. Ngày thường hai người cùng một chỗ vui cười tức giận mắng chửi thì không
sao, chỉ cần Phượng Vu Phi an tĩnh lại, nàng đã cảm thấy không được tự
nhiên. Vừa nãy ánh mắt lo lắng như có điều suy nghĩ của hắn nhìn chằm
chằm nàng, khiến cho nàng lông tóc dựng đứng, nhìn đến khi nàng muốn
phát tác, hắn lại dời tầm mắt. Không nói được vì cái gì, nàng cảm giác
hắn dường như cùng lúc trước khi bị thương bất đồng, về phần bất đồng
chỗ nào nàng lại không nói được.
Nợ hắn một lần? Ai đáp ứng? Mặc
kệ hắn. Văn Ngọc Đang không muốn nghĩ nhiều, nàng nhặt cái chặn giấy
lên, thu thập phòng, nàng không biết lúc này đây Phượng Vu Phi tự chủ
trương điều nợ tương lai sẽ đưa tới hậu quả thế nào, bất quá sau này
nàng nghĩ nếu trước đó biết hậu quả, rốt cuộc là cao hứng hay mất hứng? ! Ách. . . . . . Đây là chuyện sau này, về sau nhắc lại.
La Di Ca
một đêm chưa về, làm cho Văn Ngọc Đang ngủ cũng không an ổn, trời chưa
sáng nàng đã tới chỗ đại ca hỏi thăm tin tức của hắn, không ngờ gặp lại
Phượng Vu Phi.
Thấy thần sắc đại ca ngưng trọng, Văn Ngọc Đang cảm thấy căng thẳng: “La Di Ca có việc gì sao?”
Văn Ngọc Hổ lắc đầu nói: “Trương Vô Ba ở ngoài cung canh cả đêm, cho tới
bây giờ còn chưa trở về, có thể thấy được trong cung vẫn chưa có động
tĩnh gì. Thế nhưng Lâm Chinh mang cho chúng ta một tin tức, hai tháng
trước bọn họ vốn có một lượng lớn hỏa khí, hỏa dược từ Giang Bắc vận
chuyển đến, trên đường lại bị cướp, bọn họ phái người một mạch truy xét, phát hiện lượng lớn hỏa khí hỏa dược này có thể được chuyển vào kinh
thành.”
Văn Ngọc Đang hoảng sợ nói: “Huynh nói lượng hỏa khí này có thể chính là dùng để đối phó sứ thần đi tới sòng bạc hôm nay?”
Văn Ngọc Hổ ánh mắt lạnh lùng: “Chỉ cần nghĩ đến có một đám hỏa khí ở trước mắt chúng ta không biết khi nào thì phát nổ, khiến cho lòng ta cả kinh, mặc kệ có phải dùng để đối phó sứ thần hay không, chúng ta cũng phải
tìm ra, nếu không một ngày kia bạo phát, ai biết được bị liên lụy sẽ là
ai.”
Thất Nương suy tư nói: “Thời gian lượng hỏa khí này bị cướp
đúng vào ngày Băng Ngọc Linh Lung xuất hiện, sau đó lại có người bắt đầu mở sòng bạc, hôm nay trừ bỏ sứ thần các quốc gia cùng quan viên Long
Giao, mọi người đừng quên còn có rất nhiều đệ tử môn nhân các môn phái,. . . . . .”
Nàng lắc đầu: “Ta thấy giống bộ liên hoàn, một bộ liên hoàn khép kín, vô cùng có khả năng hội đấu giá Băng Ngọc Linh Lung này
là mồi, dẫn chúng ta cắn câu, nếu thật sự lượng hỏa khí này ở trong tay
bọn họ, toàn thể vua và dân Long Giao, trong một ngày liền có thể tức
khắc sụp đổ không cách nào khôi phục.”
Tính toán – không bỏ sót a! Người phía sau màn này đến tột cùng là ai? Trong lòng mỗi người đang
ngồi đều là hàn ý, mà ngay cả Phượng Vu Phi cũng không ngoại lệ.
Nói đùa, đó là hỏa khí, công phu dù cho huyết nhục chi khu sao có thể cùng hỏa khí đối kháng? Vô luận hội đấu giá là thật là giả,
không bằng giờ không công trở về, nhất định không thể bị lão nhân hủy đi xương cốt, loại cục diện hiện giờ, hỏa dược này rốt cuộc là dùng ở sòng bạc hay tương lai dùng cho hội đấu giá cũng rất khó nói, nói không
chừng có thể người chủ mưu đã có biện pháp chuẩn bị, ách, xem bộ dạng
này ở tại chỗ này khả năng bị hỏa dược tiễn lên trời ngược lại rất lớn. . . . . . (đánh cho người ta máu thịt lẫn lộn)
Hắn thừa lúc Văn Ngọc Đang không để ý, tiến lên lôi kéo tay Văn Ngọc Đang
thâm tình chân thành nói: “A Đang, chúng ta cùng nhau chạy trốn đi. . . . . . Oái. . . . . .”
Nhìn hắn giậm chân, Văn Ngọc Đang trừng mắt
hắn nói: “Cửa ở ngay bên kia, ngươi có chân tự mà đi, liên quan gì đến
ta?” Người này vào thời điểm này còn không nghiêm túc. Lại không phát
giác bởi vì Phượng Vu Phi càn quấy, tâm tình của mình cũng dần buông
lỏng.
Phượng Vu Phi thở dài: “Ta đây thì lo lắng cho nàng, nàng cư nhiên không hiểu tâm ý, haiz, A Đang a, nếu không đi chờ người kia đốt
hỏa dược, chúng ta liền chỉ chờ thành vịt nướng đi.”
Văn Ngọc Đang ngẩn ra: “Không sai, nếu hôm nay bọn họ muốn làm đại sự, cũng phải nghĩ tốt đường lui, bên trong thành xảy ra chuyện tất sẽ phong tỏa thành,
bọn họ làm thế nào ra khỏi thành?”
Phượng Vu Phi mỉm cười: “Đến lúc đó trong thành sớm loạn thành một đống, quản sự đều chết hết ai còn quản việc phong tỏa thành?”
Văn Ngọc Đang giật mình, chẳng lẽ. . . . . . Nàng không dám tin nhìn chằm
chằm hắn nói: “Ý của ngươi là chúng ta trước tiên điều tra hôm nay có
người nào thừa dịp ra khỏi thành? Từ những người này tìm ra manh mối?”
“Những người này không có khả năng cùng đi, nhất định là chia thành từng nhóm, cho dù đốt sòng bạc cũng phải lưu lại người đốt lửa không phải sao?”
Phượng Vu Phi nhe răng cười nói, “Ta thật muốn nhìn xem rốt cuộc tên hỗn đản nào ngay cả Phượng Hoàng trang chúng ta cũng dám tính kế.”
Người sau màn kia tính kế chính là toàn bộ giang hồ, đương nhiên cũng chính
là Phượng Hoàng trang bọn họ. Nếu dám tính kế Phượng Hoàng trang, liền
chờ nhận hậu. . . . . sự.
Cửa thành mở, mấy thương đội chờ ở đó theo thứ tự ra khỏi thành.
Cách đấy không xa trong trà liêu, Văn Ngọc Đang cùng Phượng Vu Phi đang nghỉ chân. Không lâu sau tiểu nhị trà lâu trở lại : “Tiểu nhân hỏi thăm
được, mấy thương đội kia có hai đội ở Giang Nam tới, ngoài ra có một đội từ Tiểu Đường Quốc đến buôn bán, hai đội cuối cùng kia là thương đội
Tây Lũng Quốc.”
Cho tiền thưởng, Văn Ngọc Đang thấp giọng nói: “Có thể hay không là Tiểu Đường Quốc?”
Phượng Vu Phi tiến đến bên tai nàng nói: “Không phải, thương đội kia hàng hóa
đầy ắp, cái này chứng minh bọn họ đến nhập hàng mới đem về bán, thương
đội cho tới bây giờ là bên này bán đến bên kia mua, cho nên nói bọn họ
là thương đội hàng thật giá thật, nàng lại nhìn hai đội cuối cùng, tuy
rằng bọn họ nhìn qua cũng giống chất đầy hàng hóa, nhưng so với vết bánh xe của Tiểu Đường Quốc thì rõ ràng nông hơn rất nhiều, điều này chứng
minh hàng hóa của bọn họ không nặng như vẻ bề ngoài, nếu bọn họ muốn
chạy trốn, đương nhiên là càng nhẹ nhàng càng tốt, hàng hóa này chẳng
qua là dùng để che dấu tai mắt người khác.”
“Tây Lũng quốc? Không
thể nào, sứ thần Tây Lũng Quốc Cố đại nhân cũng muốn đi sòng bạc, nhìn
bộ dạng Cố đại nhân đối với việc này căn bản một chút cũng không biết,
một người nếu giấu trong lòng một chuyện lớn như vậy không có khả năng
trên mặt không có một chút nào khác thường, có thể nào bọn họ ngay cả
người mình cũng gạt, ngay cả người mình cũng tính toán không buông tha?” Văn Ngọc Đang cau mày nói.
“Đây cũng không phải là không thể, thứ nhất chỉ có như vậy mới có thể thần không biết quỷ không hay đem sự
tình giấu diếm, thứ hai nếu sứ thần Tây Lũng Quốc chết ở Long giao, bọn
họ liền có thể xóa hết hiềm nghi, đến lúc đó còn có thể coi đây là cái
cớ tìm Long giao gây phiền toái.”
Văn Ngọc Đang một tay đẩy hắn
càng ngày càng tiến sát ra: “Ta nghe thấy, đừng dựa vào gần như vậy.”
Thằng nhãi này là cố ý, khi nói chuyện hơi thở phun trên tai nàng, khiến cho nàng vừa ngứa vừa tê.
Phượng Vu Phi vểnh vểnh môi, không dựa
vào nữa: “Mặc kệ như thế nào, chúng ta hiện giờ phải có biện pháp trong
thời gian ngắn nhất tra ra lai lịch toàn bộ thương đội Tây Lũng Quốc,
chỉ có như vậy chúng ta mới tìm ra gốc rễ kẻ chủ mưu hoặc tòng phạm.”
Văn Ngọc Đang bị hắn cười nhìn chằm chằm rùng mình một cái: “Vậy còn không
đi mau, sòng bạc còn có một canh giờ nữa sẽ bắt đầu .”
“Chuyện
điều tra đơn giản như vậy cần gì chúng ta động thủ? Chúng ta đến sòng
bạc chờ tin tức là được.” Phượng Vu Phi liếm môi mỉm cười.
Bằng danh hiệu Phượng tam thiếu gia của hắn, chỉ cần hắn lên tiếng, ai không chen lấn đưa tin tức tới tai hắn.
Một khắc đồng hồ sau, toàn bộ người trong giang hồ ở Long thành đều biết phượng Tam thiếu gia muốn tìm thương đội Tây Lũng Quốc.
Phượng Vu Phi cùng Văn Ngọc Đang còn chưa đi đến sòng bạc, liền có một tờ
thông tin chi tiết về toàn bộ thương đội Tây Lũng Quốc ở Long thành.
Ở mặt ngoài nhìn không ra cái gì khác thường. Hôm nay hai thương đội ra
khỏi thành đến từ 2 nơi khác nhau ở Tây Lũng Quốc, khách điếm cũng ở hai cái khác nhau, ngay cả hàng hóa bán ra cũng đều không giống nhau.
Văn Ngọc Đang lòng nóng như lửa đốt: “Cái này căn bản không nhìn ra gì? Làm sao bây giờ, sòng bạc sắp bắt đầu .”
Phượng Vu Phi còn đang cẩn thận xem.
“Đừng xem nữa, chúng ta hay là đi tới sòng bạc cùng đại ca ta tụ họp, xem có
biện pháp khuyên mọi người rời đi hay không mới là chính sự.” Văn Ngọc
Đang gấp đến độ dậm chân.
Phượng Vu Phi mắt điếc tai ngơ, hắn sau
khi nhìn đi nhìn lại ba lần thì đôi mắt sáng ngời, rốt cục tìm được thứ
hắn muốn tìm: “A Đang, nàng nhìn thương đội này sau khi bán hàng hóa mua lại cái gì?”
Văn Ngọc Đang thấy hắn thần sắc kỳ quái, nhìn chằm chằm chữ trên giấy, a một tiếng: “Bọn họ đem hàng bán, toàn bộ mua nhã kính.”
Nhã kính là Thất Nương sử dụng phản ứng tráng gương làm được kính thủy
tinh, là sinh ý độc quyền của hiệu buôn ám tự Lưu gia, rất nhiều thương
nhân ngoại lai cũng thích mang một ít về, nhưng hàng hóa tất cả đều là
nhã kính khiến cho người ta suy nghĩ sâu xa. Không sai, bởi vì lợi
nhuận của nhã kính rất cao, thương nhân từ các quốc gia cũng thực thích
mang một ít về bán, nhưng không có thương nhân nào đem toàn bộ tiền hàng đều mua nhã kính. Bởi vì như vậy quá mạo hiểu, nó là đồ dễ vỡ, thương
nhân vì an toàn luôn thích bỏ vốn phân tán, không có người được ăn cả
ngã về không như vậy.
“Hai thương đội kia mua hàng hóa đều là nặng cũng không có mấy giá trị, nhưng vết bánh xe lại nhẹ, thì ra là thế. . . . . .” Thân mình Phượng Vu Phi chấn động.
Văn Ngọc Đang còn chưa nhìn ra nguyên do: “Ngươi đến tột cùng nói cái gì?”
“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. . . . . . Nếu ta đoán không sai, hai thương
đội đi trước kia cùng thương đội mua nhã kính này đi cùng nhau, chẳng
qua nhóm bọn chúng phân công khác nhau, thương đội đi trước chỉ là
phương tiện để đưa bọn chúng trà trộn vào Long thành, cho nên bọn chúng
mua bán đều là hàng hóa hạ đẳng, mà thương đội lưu lại này thì khác,
hàng hóa bọn họ mang đến Long thành tất cả đều là dược liệu, châu ngọc
thượng đẳng, ta đoán mấy thứ này đều dùng để tặng người đả thông quan
hệ, thương đội từ trước đến nay là đem hàng hóa bán qua bán lại, hàng
hóa bên này bán ra phải mua hàng hóa khác từ địa phương đó trở về bán,
cho nên cho dù là che dấu tai mắt người, bọn họ cũng phải mua một đám
hàng hóa trở về, đây chính là lý do bọn họ mua nhã kính.”
Văn Ngọc Đang nghe được không hiểu ra sao, ngạc nhiên nói: “Vì sao phải mua toàn nhã kính? Châu báu không được sao? Không đúng, người ở lại cuối cùng
phải chuẩn bị đào tẩu, vì sao còn muốn mua hàng?”
Phượng Vu Phi
nói: “Nhã kính chỉ có ở Long thành, mua nó sẽ không làm cho người hoài
nghi, châu báu. . . . . . Châu báu ở quê hương bọn họ so với Long thành
còn muốn rẻ hơn.”
Hắn giải thích tiếp, “Bởi vì người cuối cùng của bọn chúng lưu lại thì không có khả năng mang hàng đi, cho nên bọn họ
liền sử dụng kế đánh tráo, để cho hai thương đội kia đem nhã kính thật
sự có giá trị chở đi, cho nên vết bánh xe của hai đội kia mới nhẹ và
nông như vậy. . . . . . Hàng của bọn chúng không ở nhiều mà ở tinh, chỉ
một hộp nhã kính đã hơn một nghìn, hảo, tiểu tử ngươi tính kế giỏi, hai
xe đồ đạc này tính bồi tội cho ta rất tốt.”