Phó Cầm Tâm gặp chuyện không may liền biết mình xem như xong rồi, cho dù
không bị phu quân hưu cũng chỉ có tống vào am ni cô. Sát thủ mình phái
đi bặt vô âm tín, càng nghĩ càng thấy việc này nghi phạm lớn nhất chính
là Văn Ngọc Đang, nàng không nghĩ bản thân ngoan độc đã làm chuyện sai
trái, ngược lại càng thêm hận Văn Ngọc Đang, cho nên trên công đường một mực chắc chắn việc này là Văn Ngọc Đang gây nên, nàng cho dù chết cũng
muốn khiến Văn Ngọc Đang cùng nhau xuống Địa ngục.
Cha mẹ chồng
cùng tướng công bị nàng làm cho tức chết, chỉ hận không có biện pháp bịt miệng Phó Cầm Tâm, bọn họ vốn cảm thấy việc này vô cùng mất mặt, ước gì mau mau đem nàng tiễn khỏi cửa, hiện giờ còn muốn ầm ĩ tới công đường,
thật sự là mặt mũi gì cũng mất hết, chẳng qua là việc này bị hoàng
thượng biết được, đặc biệt phái người đến xử trí, chỉ có thể mặc cho
nàng trước mặt người khác nói hươu nói vượn.
Lưu Thành Hề nghe được tin tức chạy về Lưu phủ.
Văn Ngọc Đang còn chưa bị đưa đi, Lưu Trường Khanh đang hối lộ nha dịch.
Bọn nha dịch vốn đã kính trọng thái độ làm người của Lưu Trường Khanh,
lại thu vào rất nhiều bạc, làm bộ vỗ ngực nói, có chuyện gì nhất định
thông báo với Lưu lão gia đầu tiên.
Bên kia Văn Ngọc Đang đứng
cạnh La Di Ca mắt trợn trừng: “. . . . . . Văn Ngọc Đang ta là ai? Ta
muốn đối phó nàng, cứ trực tiếp đánh cho hoa rơi nước chảy, sẽ đi làm
cái chuyện bỉ ổi nham hiểm như vậy sao? Nàng đúng là đáng đời, ta lại
còn vì nàng kêu oan chứ?”
Lưu Thành Hề cũng là lần đầu tiên nhìn
thấy La Di Ca sau khi Tô gia gặp chuyện không may, không khỏi ngẩn ra,
Văn Ngọc Đang thấy hắn lập tức liền giống như uỷ thác liên tục căn dặn
Lưu Thành Hề: “Muội tới công đường, La Di Ca xin nhờ huynh, thân phận
của huynh ấy có nhiều bất tiện, người ta phát hiện sẽ gây chuyện sinh
sự, cho nên đừng cho huynh ấy đi loạn khắp nơi, nếu La Di Ca xảy ra
chuyện muội nhất định hỏi tội huynh.”
Lưu Thành Hề thấy Văn Ngọc
Đang quan tâm La Di Ca như vậy không khỏi có chút ngoài ý muốn, hắn
ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta đã biết, bất quá, A Đang, đến công đường muội cũng không thể nóng nẩy như vậy, muội phải nhớ vạn nhất muội xảy ra chuyện gì trong nhà còn có người chờ muội trở về!”
Một lời hai ý nghĩa.
Trong nhà có người chờ? Người này, ân — La Di Ca khiêu mi.
Văn Ngọc Đang không kiên nhẫn nói: “Cái này muội biết, muội còn chưa sống
đủ đâu! Huynh nhớ kỹ trông chừng La Di Ca, đừng cho huynh ấy đi theo tới công đường, vạn nhất để người ta nhận ra thì phiền phức.”
Nhìn
bọn nha dịch đương qua đây, Lưu Thành Hề rất nhanh nói: “Muội trước
chiếu cố chính mình, ta đã phái người đi Thải Hồng Lâu hỏi thăm đầu đuôi sự tình, muội cứ yên tâm hết thảy có ta.”
Văn Ngọc Đang bị mang ra khỏi Lưu phủ, Lưu Thành Hề gọn gàng dứt khoát hỏi La Di Ca: “Ngươi hiện giờ trở về là vì A Đang?”
Tâm tư Văn Ngọc Đang hắn kỳ thật cũng hiểu được, nhưng là hắn một lòng đều
hướng về Thất Nương, chỉ có thể phụ cô nương tốt này. Hắn nguyên bản còn lo lắng A Đang trở thành người thứ hai giống như mình, nhưng hôm nay
nhìn thấy, nàng đối với La Di Ca cũng không vô tình, hắn có tâm thử La
Di Ca, xem hắn có tâm tư gì không, xem có thể thúc đẩy một chuyện tốt
hay không.
La Di Ca không nhanh không chậm: “A Đang là một cô nương tốt.”
Ách, thì ra đúng là vì nàng mà tới! Lưu Thành Hề nhìn chằm chằm hắn: “Nàng
đương nhiên là khối báu vật, chính là có người trước kia đem nàng trở
thành bùn nhão, bùn có lẽ không ai để mắt, nhưng bảo bối sớm đã có người hiểu biết nhặt đi, thế nào chờ cho ngươi lại đến nhặt.”
La Di Ca
cười nói: “Bảo vật quý trọng hắn rất thích, nhưng trong nhà bọn chuột
nhắt quá nhiều, sợ cầm về sẽ bị phá hỏng, đến lúc đó đáng giá hay không
cũng đã mất rồi, hắn tình nguyện giữ bảo vật hoàn hảo không tổn hao gì
dù bị người khác nhặt đi, cũng tốt hơn hủy ở trong tay mình.”
La Di Ca một câu đánh trúng tâm sự của hắn, hắn không ngạc nhiên lại trực tiếp hỏi: “Nếu nàng thật sự gả cho ta?”
La Di Ca ánh mắt sắc bén: “Trước kia bản thân ta khó bảo toàn chỉ biết
liên lụy tới nàng, cho nên ta cái gì cũng không thể nói cái gì cũng
không thể làm, nàng nếu gả cho ngươi, như vậy là ta vô phúc, nhưng là
hiện giờ nàng chưa gả. . . . . . Như vậy ta liền dốc hết khả năng của
mình dùng hết thủ đoạn làm cho nàng yêu ta, ở lại bên cạnh ta.”
Đây là lần đầu tiên hắn đối với người ngoài nói ra tình cảm của mình, nóng
rực mà kiên định, tuyệt không giống bề ngoài bình thản của hắn.
“Ta hâm mộ huynh, ” Lưu Thành Hề kinh ngạc quan sát hắn một lúc lâu sau mới ảm đạm nói, “Nàng chỉ có huynh mới xứng đôi, hảo hảo đợi nàng.”
Xem như thừa nhận cùng hắn.
Nhìn nữ hài từ nhỏ đã đi theo sau mông mình giờ sắp là của người khác, đáy
lòng Lưu Thành Hề lan tràn vị chua chát nhàn nhạt, lại có chút tự giễu,
xem ra mình và nam nhân khác giống nhau, nữ nhân thích mình lại thành
của người khác, cũng sẽ có chút tư vị a!
Nam nhân quả nhiên thích hư vinh a!
Hai nam nhân nói xong chuyện ngoài lề liền tiến vào chủ đề chính, Lưu Thành Hề nói: “Ta nhận được tin tức sơ bộ, là sáng sớm Phó Cầm Tâm đã bị
người ta ném tới cửa Thải Hồng Lâu, có ai nhìn thấy người kia không thì
vẫn còn đang điều tra, bất quá nhà ta có thể làm chứng cho A Đang, tối
hôm qua nàng không đi đâu, hẳn là không có chuyện gì.”
La Di Ca
nói: “Vô luận là người nào làm cũng tốt, ta muốn đối phó chính là Phó
Cầm Tâm, nàng từ nhỏ luôn nhằm vào A Đang, về sau không biết còn có thể
mang đến cho A Đang cái dạng phiền toái gì, hơn nữa, trừ bỏ nàng, chỉ có thể rút củi dưới đáy nồi.”
Lưu Thành Hề thở dài nói: “Ta hiện tại đã biết vì sao Tô Văn lại bị lật đổ mạc danh kì diệu như vậy. . . . . . Ngươi nói không sai đây là phương pháp tốt nhất.” (chả hiểu vì sao, không biết từ đâu ra)
Cùng thời gian Phượng Vu Phi cũng nhận được tin tức.
“Người đàn bà kia cáo thượng công đường nói Văn cô nương đem nàng lột sạch ném ở cửa thanh lâu.”
Nghe Đinh Tử báo cáo, Phượng Vu Phi vuốt cằm lẩm bẩm: “Sớm biết trước như
vậy đã đem ả ném lên giường Quy Công, cho ả chân thực trở thành kẻ vụng
trộm sau lưng chồng.”
Đinh Tử nói: “Văn cô nương hiện giờ đã bị mang tới nha môn , Tam thiếu gia, chúng ta làm sao bây giờ?”
Phượng Vu Phi lười biếng nói: “Bắt đầu từ trên người người đàn bà kia, chỉ cần vặn ngược lại ả, A Đang sẽ không sẽ có chuyện.”
Đinh Tử không hiểu.
Phượng Vu Phi ngang tàng liếc hắn một cái. . . . . . Trong mắt Đinh Tử, đó
chính là mị nhãn bay tứ tung: “Tìm một vài người, chỉ cần có thể chứng
minh ả vụng trộm cùng nam nhân khác, ả có trăm cái miệng cũng không giải thích được. . . . . . Hừ, nói với nha môn nàng muốn cùng nam nhân bỏ
trốn lại bị người ta lừa tài lừa sắc ném ở cửa Thải Hồng Lâu .”
Nhìn Đinh Tử bị kích động đi tìm nhân chứng, Phượng Vu Phi ngáp một cái lẩm
bẩm: “Không có việc gì đi nhìn một chút nàng dâu tương lai vậy.”
Trên thực tế cửa công đường đã bị chen chúc chật như nêm cối, vụ án hương diễm như vậy, bách tính đều đến xem náo nhiệt .
“Hắc hắc, nghe nói thật sự là trần như nhộng. . . . . . Rất nhiều người cũng thấy được.”
“Ôi, sớm biết vậy sáng nay tôi đã chọn đi Nhụ Tử Nhai bán rau.”
“Thôi đi, ngươi cho là ở cửa Thải Hồng Lâu đều là mỹ nhân?”
“Thế nào? Bộ dạng nhục nhã, thân thể kia đẹp không?”
“Ngươi thích xem một đống thịt mỡ?”
“Xuỵt, quan lão gia đi ra, đừng nói nữa.”
Phó Cầm Tâm đi ra thì nhìn thấy Văn Ngọc Đang, ánh mắt kia quả thực giống
như muốn cắn nàng. Văn Ngọc Đang đồng dạng không dành ánh mắt hoà nhã
cho ả.
Hoàng thượng hạ chỉ, phái tới thẩm tra xử lí vụ án là quan
Hình bộ Phó Minh Bách. Phó Minh Bách còn chưa ngồi vững, Phó Cầm Tâm đã
khóc lóc kêu oan, chỉ vào Văn Ngọc Đang mắng: “Đại nhân, là tiện nhân
này hại tiểu nữ, người nên vì tiểu nữ giải oan a!”
Văn Ngọc Đang
bị ả làm tức giận gần chết, nói: “Phó Cầm Tâm, ta đoạt tướng công của
ngươi hay là đoạt con của ngươi? Ngươi như vậy vu oan cho ta cũng không
sợ kiếp sau sinh nhi tử không có mắt.”
Phó Cầm Tâm vừa khóc lại mắng, mặt vốn đã phì thũng càng thêm khó coi.
Phó Minh Bách cả kinh vỗ đường mộc, dưới công đường yên tĩnh trở lại: “Phó
Cầm Tâm ngươi hãy đem sự tình trải qua kể lại tường tận.”
Phó Cầm Tâm liền đem chuyện chính mình như thế nào bị trói như thế nào bị người ta phát hiện ở cửa Thải Hồng Lâu nói một lần.
Phó Minh Bách nói: “Ngươi nếu ngay từ đầu đã là bị nhét vào một cái túi to, sau lại bị đánh bất tỉnh, vậy ngươi làm thế nào biết người hại ngươi là Văn tiểu thư.”
Phó Cầm Tâm tròng mắt vừa chuyển: “Tiểu nữ nghe được nàng nói chuyện, nàng nói muốn tiểu nữ mất hết mặt mũi.”
Văn Ngọc Đang cười lạnh nói: “Người còn có thể giống nhau, huống hồ là thanh âm .”
Phó Minh Bách gật đầu: “Lời này không tồi, nghe lầm cũng là có thể, cái này không được công nhận.”
Phó Cầm Tâm nói xạo: “Tiểu nữ rõ ràng nghe được đồng đảng của nàng kêu nàng là Văn tiểu thư, trên đời này trừ bỏ nàng tiểu nữ còn chưa biết được
người thứ hai kêu Văn tiểu thư.”
Văn Ngọc Đang hận không thể tát ả mười bảy mười tám cái, nghiến răng nói: “Tiểu nữ tối hôm qua ở tại Lưu
phủ, hạ nhân Lưu gia có thể làm chứng cho tiểu nữ.”
Phó Cầm Tâm
nói: “Bọn họ cùng ngươi đều là một hội, nói không chừng đồng đảng của
người chính là người Lưu gia, đại nhân, tiểu nữ thấy đem những người làm chứng cho nàng dùng hình, nói không chừng là có thể điều tra ra .”
Nàng vì cắn chết Văn Ngọc Đang, đã sớm nghĩ ứng đối như thế nào cho tốt, cho dù không thể lật đổ Văn Ngọc Đang cũng cần phải đem thanh danh nàng phá hỏng.
Dân chúng phía sau chờ phán xét tuy rằng không ai nhận ra
Phó Cầm Tâm, nhưng phần lớn đều nghe qua đại danh Văn Ngọc Đang, bọn họ
chia làm hai phái nhỏ giọng tranh luận. Một phái cho rằng Văn gia làm
việc xưa nay nhân nghĩa, sẽ không làm ra chuyện âm hiểm tổn hại người
như vậy, một phái khác liên hợp nói Văn Ngọc Đang từ nhỏ làm xằng làm
bậy, cũng không phải không có khả năng. . . . . .
Văn Ngọc Đang nghe được tức giận, Phó Cầm Tâm lại dần lộ ra vẻ dương dương tự đắc.
Đúng lúc này, nha dịch tiến lên bẩm báo, nói bên ngoài có nhân chứng đến muốn lên làm chứng.