Vừa nghe nói có người làm chứng, tim Phó Cầm Tâm liền treo ngược, rốt cuộc
chột dạ, ngậm miệng thấp thỏm không yên chờ nhân chứng lên công đường.
Người tới là một lão hán xấp xỉ năm mươi tuổi, Phó Cầm Tâm nhìn có vài phần
quen mắt, lại nhất thời không nhớ ra đến tột cùng là ai, liền cảm thấy
luống cuống.
Lão hán kia quy củ tiến lên quỳ xuống, Phó Minh Bách hỏi một câu hắn đáp một câu, cũng nói được rõ ràng minh bạch.
Lão hán này kêu Dương Căn Thủy ngụ ở phía sau phủ Hoàng Thị Lang, mở một
cửa hàng tạp hoá. Nói tới đây, mỗi người đều ở thầm nghĩ, có thể nào tặc nhân kia đi qua cửa nhà hắn, bị hắn nhìn thấy tướng mạo? Lập tức cũng
nín thở yên lặng nghe đoạn sau.
Phó Minh Bách hỏi: “Ngươi có nhìn thấy diện mạo của tặc nhân kia?”
Dương Căn Thủy lắc đầu: “Tiểu nhân không thấy.”
Vừa nghe lời này, tâm Phó Cầm Tâm mới ổn định, lại nghe lão Hán kia nói:
“Nhưng là có một chuyện có thể có liên quan tới việc này, tiểu nhân vốn
không muốn nhiều chuyện, nhưng lại sợ không nói thì oan uổng người tốt,
sau này lương tâm sẽ bất an, cho nên lúc này mới muốn lên đây làm
chứng.”
Sau câu nói đó, một mảnh phía dưới công đường liền ồ lên.
Phó Cầm Tâm sớm nghe được bất thường, vội tiến lên bắt lấy Dương Căn
Thủy vừa kéo vừa đánh, khóc hô: “Tên hỗn trướng vương bát ngươi tới từ
đâu, sao lại đặt điều ta như vậy. . . . . .” Vừa mắng vừa kêu oan uổng.
Phó Minh Bách mặt bình tĩnh sai người tách bọn họ ra, để cho Dương Căn Thủy nói xong.
Nguyên lai Dương Căn Thủy nói, nữ nhi nhà hắn xuất giá nên dư ra một gian
phòng, hắn cảm thấy như vậy rất đáng tiếc liền cho người ngoài thuê.
Người thuê nhà hắn là một vị thiếu niên có vẻ ngoài tuấn tú, người đó
nói năm trước đi thi tú tài không đậu không còn mặt mũi nào về nhà, dự
định năm nay thi lại.
“Tiểu nhân có một lần thấy hắn về nhà biểu
cảm trầm trọng, liền lắm miệng hỏi vài câu, vị tú tài kia chỉ nói ở trên đường gặp một phu nhân, thật không biết xấu hổ, ngoài ra không chịu
nhiều lời. Sau lại có một lần tiểu nhân nhập hàng đi qua một con hẻm,
nhìn thấy một đôi nam nữ dây dưa mới biết là chuyện gì xảy ra. Tiểu nhân gặp qua Hoàng phu nhân một lần, cho nên nhận ra, trên công đường ngày
hôm nay đúng là vị phu nhân đó.”
Hắn vừa nói như thế, ai cũng nghe ra được vị, hẳn là Phó Cầm Tâm xem người ta là tú tài tuấn tú, liền quấn lấy người ta.
“Tiểu nhân là một người sống an phận thủ thường, không muốn nhiều chuyện, vả
lại vị tú tài này bình thường cũng thành thật, nói ra ngoài sẽ phá hủy
thanh danh của hắn, cho nên chỉ đành vờ như không biết. Sau đó người nhà tiểu tú tài này phái biểu ca hắn tới tìm, vị biểu ca này cũng không
phải người tốt, cả ngày lôi kéo hắn ra bên ngoài uống rượu lêu lổng,
tiểu nhân nói vài câu, còn bị mắng là nhiều chuyện. Ngay hai ngày trước, tiểu nhân vô ý nghe được biểu ca hắn nói với hắn, kêu hắn nghĩ biện
pháp kiếm bạc, lại khuyên hắn, nói cái gì ta biết đệ ngại nàng bộ dạng
khó coi, cũng không phải phải kêu đệ mang theo nàng bỏ trốn, bất quá
trước ứng phó qua loa, cho tới có bạc cái gì mỹ nhân không thiếu, nào
biết qua hai ngày, Hoàng phu nhân đã như vậy.”
Phó Minh Bách hỏi: “Tiểu tú tài kia cùng biểu ca hắn còn ở nhà ngươi không?”
Dương Căn Thủy nói: “Tôi nghe xong việc này cảm thấy kỳ lạ, liền đi vào trong phòng xem qua, đã vườn không nhà trống.”
Văn Ngọc Đang cũng nghe ra kỳ quái, Phó Cầm Tâm là ai? Nữ nhân này luôn
luôn vì tư lợi, mặc kệ tướng công như thế nào vắng vẻ nàng vẫn cứ sống
tốt, nàng dù sao cũng sinh cho Hoàng gia thêm một trưởng tôn, nàng lại
là chính thê, ở Hoàng gia nhất định là cả đời vinh hoa không lo, cuộc
sống của nàng tốt hết mức như vậy, lại đi mạo hiểm bị hưu làm việc tằng
tịu này?
Bất quá việc này cùng nàng không quan hệ, lại vừa có thể
khiến nữ nhân kia tức giậm chân, nàng mừng rỡ ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Nhưng rốt cuộc là ai muốn chỉnh Phó Cầm Tâm? Hoặc là vì giúp nàng? Lòng
nàng khẽ động.
Một nhà Hoàng Thị Lang không ai tới nghe thẩm vấn,
phái quản gia nhà mình đến. Quản gia kia nghe được trợn mắt há mồm, vội
lệnh gã sai vặt theo tới chạy về bẩm báo.
Hạ nhân trở về vừa nói,
toàn bộ Hoàng gia gà bay chó sủa. Vẫn là Hoàng Thị Lang đầu óc xoay
chuyển mau, đen mặt phân phó: “Mau, đem phòng của tiện nhân kia lục soát kĩ một lần.”
Nào biết lục soát như vậy lại đúng là phát hiện thứ
tốt, trong rương của hồi môn của Phó Cầm Tâm cư nhiên có một cây quạt
giấy của nam nhân, mặt trên viết một bài tố nỗi lòng. Đứa con cả của
Hoàng Thị Lang biết mình làm vương bát, tức giận đến đem phòng ở đập
sạch sẽ, đối với tỳ nữ của Phó Cầm Tâm giơ chân đá một cước, người kia
bị đá đứng lên cũng không nổi.
Tỳ nữ của Phó Cầm Tâm vừa sợ vừa
đau, nhìn đến vật chứng cũng có, nếu như không thừa nhận chính mình
trước tiên cũng bị đánh chết, khóc nói: “Nô tỳ thật sự không biết, nhưng là phu nhân có mấy lần ra ngoài, ngồi trong cửa hàng của nhà ta chọn
đông chọn tây, rồi lấy cớ đuổi nô tì đi mua đồ hoặc về nhà lấy đồ vật
này nọ, lão gia, cho dù có cho nô tỳ mười lá gan nô tì cũng không dám
cùng phu nhân bày mưu làm ra cái việc bỉ ổi này. . . . . . Nô tỳ thật là không biết a!”
Con dâu thật dám ở dưới mắt mình lén vụng trộm,
Hoàng Lại Thị Lang tức giận đến tay chân phát run, thật vất vả mới có
thể bình tĩnh gọi người cầm mảnh giấy dặn dò vài câu mang tới công
đường.
———— ta là đường ranh giới liều mạng che đậy ——————-
Mà lúc này Phó Cầm Tâm còn không biết phu quân đã biết việc này, nàng ở
trên công đường khóc lóc om sòm đòi chết, sớm đã không còn bộ dạng phu
nhân cao cao tại thượng ngày thường kia.
Phượng Vu Phi ở bên xem
náo nhiệt, không thấy toàn bộ phía trước, nhưng là cũng đủ để biết đại
khái, hắn cũng không nghĩ tới đinh tử lần này làm việc có thể làm tốt
như vậy, cư nhiên cẩn thận, làm cho hắn có chút nhìn với cặp mắt khác
xưa.
Hắn xem trò vui xem náo nhiệt, người bên ngoài cũng nhìn hắn
như nhìn miếng mồi ngon. Chẳng qua là rốt cuộc không ai dám giống vài vị vừa rồi kia, nương người chen chúc để sỗ sàng. . . . . . Có năm ba
người chen chúc đến bên cạnh hắn sờ mó, kết quả cũng bị trắng mặt lui ra ngoài, những người còn lại mắt thấy không đúng liền một lòng không để
cho mình bị chen chúc đến trước mặt hắn.
Một chỗ đứng khác ở phía
trước có vài người chen chúc muốn lui ra ngoài, trong đó có một đôi mắt
sắc hướng người bên cạnh hắn nói: “Tam thiếu gia tới.”
Mấy đinh tử đem bức tường người tách ra, chen chúc đến bên cạnh Phượng Vu Phi, thấp giọng nói vài câu.
Phượng Vu Phi khẽ chau mày, đinh tử còn chưa kịp làm gì đã bị người khác đoạt
trước! Có người cư nhiên muốn giúp nương tử hắn? Bị đoạt vị trí thứ nhất khiến Phượng Vu Phi có chút không vui, hắn nheo mắt hướng đinh tử thấp
giọng giao phó vài câu, đinh tử gật đầu rồi lại chen chúc trở lại.
Phó Minh Bách bị Phó Cầm Tâm huyên náo đến đau đầu, đinh tử cố ý tỏ vẻ vừa
mới chen vào, nhìn chằm chằm Phó Cầm Tâm vài lần nói: “A, đây không phải là vị ngày đó cùng Văn tiểu thư ở trên đường khắc khẩu, nghe nói thực
thủ nữ tắc kia sao?”
Từ “thực thủ nữ tắc” này được truyền khắp
hang cùng ngõ hẻm, nhưng phần lớn mọi người không biết xuất xứ, bị hắn
một câu nói toạc ra, tất cả mọi người đều cười vang.
“Nguyên lai nàng chính là vị ‘thực thủ nữ tắc’ kia?”
“Không phải nói thực thủ nữ tắc, như thế nào thủ đến cửa thanh lâu?”
“Đúng vậy a! Ngươi xem nàng bộ dạng quả thật ‘thực thủ nữ tắc’ a, nếu không sao lại chính mình cởi hết đưa đến cửa.”
Phó Minh Bách mơ hồ nghe được vài câu, hỏi sư gia đang cười bên cạnh. Sư
gia vừa cười vừa kể đầu đuôi, lại nói: “Chỉ sợ việc này đúng là Hoàng
phu nhân có tâm vu oan, việc này vốn là Văn tiểu thư được tiện nghi phu
nhân bị thiệt, theo đạo lý luôn là người bị thiệt trả thù người được
tiện nghi, nào có ai được tiện nghi lại vì chuyện như vậy mà ngay cả
tính mạng bản thân và gia đình cũng không quan tâm đi hại người bị
thiệt.”
Phó Minh Bách nghĩ nghĩ, quả nhiên không sai. Ngay cả dân
chúng tới xem náo nhiệt cũng suy luận được, mọi người vừa nghe vậy, lợi
thế liền xoay về Văn Ngọc Đang.
Lúc này La Di Ca đang cùng Lưu Thành Hề ở trà lâu không xa nha môn thưởng trà.
Của nhã gian bị đẩy ra, một người vội vàng tiến vào đem một màn vừa mới đó trên công đường nói một lần.
Lưu Thành Hề nghe xong cười nói: “Điều này cũng tốt, gián tiếp giúp chúng ta một việc lớn.”
La Di Ca chuyển chén trà trong tay nói: “Người này trái lại là cố tình.”
Lưu Thành Hề nghe được trong lời hắn có ẩn ý hỏi: “Là sao?”
La Di Ca nói: “Bình thường dân chúng không muốn quản nhiều chuyện, huống
chi chuyện ngày đó phát sinh ở phụ cận Lưu phủ, cách nơi này gần nửa
thành, án kiện của A Đang cũng chỉ có người ở mấy phố gần đây biết đến
xem náo nhiệt, như thế nào lại có người bỏ công bỏ việc đến xa như vậy
xem náo nhiệt.”
Như vậy cũng chính là có người cố ý giúp A Đang ,
Lưu Thành Hề nghĩ nghĩ nói: “Bằng hữu của A Đang đủ hạng người, có lẽ là bọn hắn có lòng .”
Chuyện Văn Ngọc Đang là Phượng Vu Phi khi bức
cung sát thủ điều tra ra, chuyện hắn muốn làm bị người khác chiếm trước
nghĩ như thế nào cũng không thoải mái, cho nên mới sai đinh tử làm như
vậy, bên trong kỳ thật là có ý âm thầm đọ sức.
Phó Minh Bách vỗ
đường mộc, cả công đường yên lặng, chỉ còn thanh âm Phó Cầm Tâm khóc
nháo không ngớt. Phó Minh Bách mở miệng quát : “Đường Hạ Phó thị nếu còn dám nhiễu loạn công đường, kéo xuống đánh nặng bốn mươi đại bản.””
Phó Cầm Tâm nghe được muốn đánh bản tử mới ngoan xuống. Phó Minh Bách đang
định phán xuống, nha dịch bên ngoài lại dẫn một người lên.
Người
nọ trình lên mảnh giấy rồi quỳ xuống nói: “Tiểu nhân là người ở quý phủ
Hoàng Thị Lang, lão gia nói, phó thị không tuân thủ nữ tắc, Thiên Lý khó dung, đặc biệt lệnh tiểu nhận đem hưu sách đưa tới, từ nay phó thị cùng Hoàng gia ta không có nửa điểm can hệ.”
Phó Cầm Tâm nghe như sấm sét giữa trời quang, giọng nói đã khóc khàn khàn giờ run rẩy: “Ngươi. . . . . . Ngươi nói gì?”
Người nọ khinh miệt nhìn nàng một cái: “Đại nhân, người đàn bà này làm ra
chuyện hạ lưu bỉ ổi như vậy, đem một đời trong sạch của Hoàng gia bôi
nhò, theo gia quy cần phải dìm xuống sông mới có thể tẩy sạch ô danh của Hoàng gia, huống chi nàng còn nói xấu Văn tiểu thư, người đê tiện bậc
này phải phạt nặng làm gương, mới đúng với sự phẫn nộ của người dân,
không biết đại nhân nghĩ như thế nào?”
Hắn đúng là ám chỉ Phó Minh Bách phải dìm Phó Cầm Tâm xuống sông mới tốt.