36 Kế Cưới Vợ

Chương 27: Chương 27: Lâu Thai




Phó Cầm Tâm há miệng thở phì phò ngã ngồi xuống đất, nàng giãy dụa muốn đứng lên nhưng không có nửa phần khí lực, trong đầu chỉ có hai chữ thả trôi sông mà phát hoảng.

Nàng chợt gào khóc lớn: “Lão gia ta biết sai rồi, ta biết sai rồi, ta không có không tuân thủ nữ tắc a. . . . . . Buông tha. . . . . . Buông tha ta đi. . . . . . Ta thật không có không tuân thủ nữ tắc a. . .”

Sự tình phía sau tự nhiên xoay chuyển, Văn Ngọc Đang đương mừng rỡ ở bên cạnh xem náo nhiệt, nhưng không nghĩ tới tình huống biến chuyển đột ngột, Hoàng gia vậy mà lại hưu thê thả trôi sông, rốt cuộc nhịn không được : “Đại nhân, việc nàng cùng tú tài kia cũng chỉ là phỏng đoán, không có chứng cứ xác thực, nàng mặc dù nói xấu tiểu nữ, nhưng tội này không đáng chết, xin đại nhân đánh vài đại bản thôi.”

Nàng mặc dù hận Phó Cầm Tâm ngoan độc, nhưng trong đầu chưa từng có ý nghĩ muốn Phó Cầm Tâm phải chết.

Người được Hoàng gia phái đến thong dong nói: “Văn tiểu thư hảo tâm, nhưng nàng không tuân thủ nữ tắc là xác thực, xin đại nhân hãy minh phán.”

Hoàng Thị Lang hận nàng khiến nhà mình mất hết thể diện, nói chung mặt mũi đã mất có thừa nhận hay không đều là giống nhau, như thế nào cũng muốn làm cho tiện nhân bại hoại nề nếp gia phong này không được chết tử tế.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người biết Hoàng gia tất là đã có chứng cứ xác thực Phó Cầm Tâm lén lút vụng trộm, lập tức bùng nổ.

“Nữ nhân ác độc bỉ ổi như vậy Văn tiểu thư còn thay nàng cầu tình làm chi?”

“Nhốt lồng heo thả trôi sông. . . . . . Bắt đi nhốt lồng heo thả trôi sông. . . . . .”

“Tiện nhân, vụng trộm còn vu tội người khác, chết xứng đáng!”

“Diễu phố, kéo đi diễu phố rồi nhốt lồng heo thả trôi sông. . . . . .”

Việc đến nước này liền thành kết cục đã định. Phó Minh Bách vốn tưởng rằng án này khó có thể kết thúc, ai ngờ nhanh như vậy, hắn mừng rỡ, chỉ mong sao việc này sớm hoàn thành tốt để còn về báo cáo kết quả nhiệm vụ với Hoàng thượng, lập tức kết án tử.

Quả nhiên phán là đem Phó Cầm Tâm trước diễu phố sau đó thả trôi sông, còn Văn Ngọc Đang vô tội được về nhà.

Văn Ngọc Đang có tâm giúp Phó Cầm Tâm một phen, nhưng bằng sức lực một người khó có thể xoay chuyển trời đất, liền như vậy trơ mắt nhìn Phó Cầm Tâm sợ tới mức co quắp bị người ta giải ra khỏi công đường.

Phượng Vu Phi bị dòng người đẩy lùi về phía sau, đứng ở ngoài cửa chờ. Thấy Văn Ngọc Đang lòng như lửa đốt chạy ra, đang muốn tiến lên, lại thấy một người đón lấy Văn Ngọc Đang, thân mình hắn khẽ dừng, tránh ở một bên như trước. Mắt thấy hai người thì thầm một hồi, Văn Ngọc Đang liền đi theo người đó đi mất.

Nghĩ đến kế hoạch trước đây thật là tốt, Phượng Vu Phi hừ lạnh một tiếng đi theo.

Văn Ngọc Đang hấp tấp xông vào nhã gian nơi La Di Ca thưởng trà, vừa vào cửa đã nói: “Phó Cầm Tâm bị nhốt lồng heo thả trôi sông !”

La, Lưu hai người dường như không có gì ngạc nhiên, La Di Ca vì nàng kéo ghế dựa bên cạnh nói: “Chỉ cần muội vô sự là tốt rồi.”

Lưu Thành Hề cũng nói: “Ả là gieo gió gặt bảo, muội hà tất phải quan tâm ả.”

Văn Ngọc Đang bắt đầu thấy không đúng nói: “Việc này là các huynh làm?”

Sắc mặt trong lúc đó đã bắt đầu giận dữ. Tuy nói nàng là người bị đánh một quyền phải trả lại một cước, nhưng vì thế mà hại đến tính mạng người khác thì chưa bao giờ nghĩ tới.

La Di Ca không trực tiếp trả lời nàng, hỏi ngược lại: “Muội có biết việc này là hoàng thượng đích thân phái người xử lý?”

Văn Ngọc Đang gật đầu, La Di Ca lại nói: “Vậy muội có biết, phàm là hoàng thượng hạ chỉ, kết quả sau cùng chính là cái gì?”

Lưu Thành Hề cùng hắn trao đổi ánh mắt, tiếp lời nói: “Nếu vừa rồi không ai giúp muội ra tay, làm cho Phó Cầm Tâm đạt được ý đồ, như vậy muội nói sẽ như thế nào?”

Văn Ngọc Đang hiểu.

La Di Ca nhẹ nhàng đem nàng ấn xuống ghế: “Như vậy án tử kia không phải ả mà là muội, bất quá chỉ là thay đổi kiểu chết mà thôi.”

Văn Ngọc Đang im lặng ngồi xuống.

La Di Ca lại kêu người mang lên một ấm trà ngon, cùng Lưu Thành Hề hai người chậm rãi bình phẩm, chờ chính nàng từ từ nghĩ thông suốt.

Phượng Vu Phi tựa vào cạnh cửa nghiến răng. . . . . . Nương tử của hắn nhân duyên thật đúng là tốt! Cư nhiên bị hai tên đàn ông nhìn chằm chằm, xem ra hắn nên ngẫm lại cho tốt, nương tử này như thế nào mới có thể giành được.

Xa xa đinh tử làm một động tác tay, biết hắn sắp quấn chân không được người nọ, Phượng Vu Phi xoay người ra khỏi trà lâu.

Văn Ngọc Đang nửa ngày mới rầu rĩ nói: “Mẹ muội trước kia đã từng căn dặn muội, nếu có người có tâm hại ta, đối với nàng tuyệt đối không được nương tay, nếu không tương lai chỉ có lại đi hại người, nhưng kia dù sao cũng là một mạng người. . . . . . Hơn nữa. . . . . .”

Nàng ngẩng đầu lên trong mắt có chút không đành lòng: “Hơn nữa đứa nhỏ của nàng mới chỉ hơn một tuổi, giờ như vậy, tương lai sao có thể ngẩng đầu làm người? Chỉ sợ cả đời đứa bé kia cũng như vậy mà hỏng.”

La Di Ca ôn nhu nói: “Ả nếu vì đứa nhỏ mà suy nghĩ, sao có thể lại đi làm chuyện thương thiên hại lí như vậy, mẫu thân muội nói không sai, nếu hôm nay trên công đường không phải muội tất lại hại một người vô tội khác, hôm nay muội buông tha ả, vạn nhất ả tính xấu không đổi lại đi hại người khác? Đây không phải là lỗi của muội, là ả gieo gió gặt bảo, nếu không thiên lý ở đâu? Về phần đứa nhỏ của ả. . . . . . Không bằng như vậy, chúng ta nhờ Thành Hề hỗ trợ, bảo hắn phái người trông nom hài tử kia, có cái gì bất thường, chúng ta sẽ âm thầm giúp đỡ.”

Văn Ngọc Đang biết hắn nói có lý, nhanh chóng quay đầu, hai mắt tha thiết nhìn Lưu Thành Hề.

Hắn giờ lại làm người tốt!

Lưu Thành Hề liếc mắt sang La Di Ca, gật gật đầu. Văn Ngọc Đang nhẹ nhàng thở ra, La Di Ca cười xòa chuyển chủ đề không muốn cho nàng tiếp tục nghĩ đến việc này.

Vì không để cho Lưu Trường Khanh lo lắng, ba người sớm trở về Lưu phủ. Song bởi vì Phó Cầm Tâm diễu phố thả trôi sông, huyện Long thành người người đều biết, bọn họ còn chưa tới phủ, Lưu Trường Khanh đã biết tin. Hạ nhân Lưu gia coi Văn Ngọc Đang như chủ tử, đối với việc Phó Cầm Tâm chết mỗi người đều vỗ tay tỏ ý vui mừng, không một ai không cảm thấy ả chết cũng chưa hết tội.

Trong Nhụ Thả lâu, Phượng Vu Phi nhìn chằm chằm đinh tử, âm trầm hỏi: “Chỉ có từng này?”

Đinh tử thân mình run run nói: “Tin tức về Lưu Thành Hề tra được tương đối, nhưng còn họ La chỉ biết vừa tới Lưu phủ, còn không có ai biết hắn là từ đâu tới?”

Lưu Thành Hề đã sớm dặn qua hạ nhân, không được lộ ra nửa điểm lai lịch La Di Ca, cho nên người Lưu gia đối với bên ngoài đều chỉ nói đây là La công tử vừa tới Long thành, hỏi cái khác một mực không biết.

“A Đang thích Lưu Thành Hề? Hiện giờ còn ở nhà hắn?”

. . . . . . Bộ dạng Tam thiếu gia nhà bọn họ nghiến răng nghiến lợi cũng đẹp như vậy a!

“Hạ nhân Lưu gia đều là nói như vậy, nói Văn cô nương cứ hai tháng lại tới Long thành đều là để gặp thiếu gia nhà bọn họ, lại ở cùng một chỗ, cận thủy lâu thai. . . . . . Bọn họ là chuyện sớm hay muộn.” Lưu Thành Hề người này nghe nói diện mạo lớn lên không tồi, trong nhà tiền của phi nghĩa không ít, lại có cha là Lưu thừa tướng ngày xưa đức cao vọng trọng, Tam thiếu gia thật đúng là gặp gỡ kình địch. (có ưu thế về địa lý)

“Như vậy a!” Phượng Vu Phi rũ mi mắt nói, “Ngươi phái người theo dõi hai người kia, nếu có chuyện gì đặc biệt phải báo ngay cho ta biết.”

Theo những gì nghe được trong gian phòng kia, hai người cùng Văn Ngọc Đang nói chuyện cũng không phải giao tình bình thường, cho nên một người cũng không có thể khinh thường, trước theo dõi kĩ rồi nói sau, bất quá, Lưu Thành Hề thì. . . . . .

“Còn Văn cô nương kia?” Đinh tử hỏi tới, sau đó. . . . . . Trả lời hắn là một đôi mị mắt cười đến âm khí dày đặc.

Nga, hiểu được , Tam thiếu gia muốn đích thân theo dõi a!

Sau bữa cơm chiều, Văn Ngọc Đang đi vào phòng La Di Ca: “Nơi này huynh vừa lòng không? Huynh nếu còn cần gì hay cảm thấy chỗ nào không vừa lòng, chỉ cần nói với muội, muội giúp huynh lo liệu.”

La Di Ca đang sửa sang lại hành lý, hắn vừa đem y phục gấp lại thành chồng để vào tủ vừa cười nói: “Nơi này tốt lắm, so với nơi lúc trước ta ở thật là tốt hơn nhiều lắm, A Đang, muội ở chỗ nào?”

Văn Ngọc Đang chỉ chỉ sang bên phải: “Chính là tiểu viện cách vách huynh.”

La Di Ca khóe miệng không tự chủ giương lên, Lưu Thành Hề thật đúng là thức thời.

“La công tử, Văn cô nương, 2 người đều ở đây à? Ngoài cửa có vài người nói là muốn gặp các vị, 2 vị có muốn gặp hay không?” Một hạ nhân đứng ở ngoài cửa hỏi.

Văn Ngọc Đang sửng sốt, ai lại đến đây tìm hai người bọn họ?

La Di Ca cười cười: “Hẳn là Kí đại ca, bọn họ trở về nghe được chuyện của muội.”

Sau đó hỏi cách ăn mặc của người tới, hóa ra trừ bỏ lão kí, Kim Bất Hoan, ngay cả bọn người Liễu Kiếm cũng đến đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.