Lời tác giả: Hai nghìn năm trước, đại lục bị chia thành 16 tiểu quốc. Trong đó Ngư quốc có một vị quân chủ vô địch tên là Li. Sở dĩ nói vô địch, là bởi vì hắn đã đem đại lục một lần nữa thống nhất lại, khai sáng kỷ
nguyên mới, quốc danh sửa thành Long Hợp. Long Giao quốc cùng Tây Lũng
quốc hiện nay chính là trung tâm Long Hợp ngày ấy.
Theo truyền
thuyết, Băng Ngọc Linh Lung là vật tùy thân của Li. Băng Ngọc Linh Lung
trông thế nào sử sách không ghi lại, chỉ biết nó được chế ra từ một khối hàn ngọc cổ, có thể giải độc sinh cơ, là thánh phẩm chữa
thương, nghe nói chính nhờ vật ấy, Li mới có thể tồn tại qua bao nhiêu
trận chiến, cho đến ngày thống nhất Long Hợp. Nhưng nguyên nhân này vẫn
chưa phải thứ khiến Văn Ngọc Đang giật mình. (giải độc, hàn gắn vết thương, tăng cường sức khỏe)
Nguyên nhân chân chính ở chỗ trong truyền thuyết trừ bỏ Băng Ngọc Linh Lung, vật bồi táng cùng Li còn có Thượng Cổ Binh Thư Độc Vũ Luận. Dã sử đời sau ghi lại
không giống nhau, nhưng đa số đều nói Li là người được thần linh lựa
chọn để chấm dứt hỗn chiến giữa 16 quốc gia, đem lại sự yên bình cho
muôn dân, Độc Vũ luận là thiên thư mà thần linh lưu lại để trợ giúp Li, Li bởi vì có nó mới có năng lực thống nhất Long Hợp. Hiện giờ Băng Ngọc Linh Lung đã xuất hiện, vậy Độc Vũ Luận đâu? (vật chôn cùng)
Băng Ngọc Linh Lung này nếu như là thật, chỉ sợ triều đình, giang hồ đều sẽ
hỗn loạn. Trên đời này không có một vị quân vương nào không muốn chiếm
được Độc Vũ Luận, cũng giống như người trong giang hồ không ai không
muốn có Băng Ngọc Linh Lung.
Hô hấp của 3 người trong phòng trở
nên nặng nề, Lưu Thành Hề lấy lại bình tĩnh hỏi Giang Ngư: “Ngươi có
nhìn thấy Băng Ngọc Linh Lung không?”
Giang Ngư lắc đầu nói: “Không có, hắn nói nếu chúng ta đáp ứng rồi, hắn sẽ đưa đến cho chúng ta giám định.”
Văn Ngọc Đang nói: “Chưa ai nhìn thấy Băng Ngọc Linh Lung, sao biết thật giả?”
Lưu Thành Hề trầm ngâm nói: “Nếu đúng là thánh phẩm chữa thương như trong
truyền thuyết, luôn luôn có biện pháp biết thật giả, chẳng qua là hắn có can đảm đem bán Băng Ngọc Linh Lung chỉ sợ có tâm gây rối…”
Vật
quý báu như vậy không phải dùng từ vô giá để hình dung, người bình
thường nếu có được nó giấu còn không kịp, sao có thể đem bán? Huống chi
sách sử chỉ cần nhắc đến nó, mặt sau nhất định sẽ nói đến Độc Vũ luận.
Người này nếu có được Băng Ngọc Linh Lung rất có thể cũng giữ Độc Vũ
Luận, dị bảo khiến người đời mơ ước như vậy nhất định sẽ mang tới họa
sát thân, vậy mà hắn cũng dám đem đi bán? Ngay cả Văn Ngọc Đang cũng mơ
hồ cảm thấy không ổn.
Chỉ cần tin tức này truyền ra ngoài, các
quốc gia chỉ sợ đều sẽ rục rịch, đối với Long Giao quốc mà nói, tin tức
này là tốt hay xấu rất khó đoán trước. Một cái không tốt rất có thể lại
đưa tới chiến hỏa, đến lúc đó Long Giao quốc liền gặp nạn.
Văn
Ngọc Đan quả quyết nói với Lưu Thành Hề: “Bất luận là thật hay giả, đêm
nay huynh ngay lập tức phái người truyền tin tức này tới Tử Ngọ Sơn cho
cha ta biết.”
Lưu Thành Hề đáp ứng, rồi hướng Giang Ngư giao phó:
“Hắn không đem Băng Ngọc Linh Lung trực tiếp bán cho chúng ta mà muốn
bán đấu giá, đã nói lên hắn căn bản là có tâm đem điều này truyền ra
ngoài, vô luận là chúng ta tiếp nhận hay không, hắn cũng sẽ thông qua
người khác làm chuyện này, ngày mai ngươi trả lời hắn chúng ta nhận… Còn có, âm thầm phái người đi theo hắn, cần phải tra ra bối cảnh của hắn,
người này nếu dám đem Băng Ngọc Linh Lung ra bán, nhất định phải có bối
cảnh đặc biệt, nói không chừng hắn là gian tế của quốc gia khác.”
Hoàng đế Long Giao quốc hiện giờ là minh quân hiếm có. Từ khi ngài đăng cơ kế vị, chăm lo chính sự, giảm bớt lao dịch, hạn chế thu thuế, khiến cho
quốc gia ngày càng hưng thịnh hơn xưa. Nhưng dù sao tân hoàng cũng mới
lên ngôi, căn cơ chưa vững, rất dễ bị người khác thừa dịp lợi dụng.
Giang Ngư gật đầu.
Ngày thứ hai, Giang Ngư lại tới.
“Hắn giống như biết chúng ta sẽ đáp ứng, cư nhiên đem Băng Ngọc Linh Lung mang đến.”
Người nọ tự tay biểu diễn công dụng của Băng Ngọc Linh Lung cho Giang Ngư
chứng kiến. Hắn đem Băng Ngọc Linh Lung ngâm vào trong nước, một khắc
sau lấy ra, đem nước đó đổ vào một con thỏ bị thương, “Đó thật sự là kỳ
tích, tôi thấy tận mắt máu tươi đang chảy đầm đìa khỏi miệng vết thương
kia trong phút chốc liền dừng lại, người nọ nói nếu như có thời gian,
chỉ cần một ngày ba lượt, vết thương này bất quá bảy ngày có thể khỏi
hẳn, không lưu lại một chút dấu vết.”
Lưu Thành Hề kinh ngạc ngắt lời Giang Ngư: “Vậy ngươi có tra ra hắn là người nào không?”
“Người này vô cùng cẩn thận, mỗi lần tới gặp chúng ta đều dùng khăn che mặt,
thấy không rõ tướng mạo, hơn nữa người chúng ta phái đi giám sát nơi ở
của hắn đều bị hắn cắt đuôi… Còn có, tiền đặt cọc hắn giao đều là ngân
phiếu thông dụng, cũng không tra ra được cái gì.” Tiền đặt cọc liền giao một ngàn lượng, nhìn thế nào cũng không thấy giống người thiếu tiền.
Văn Ngọc Đang tò mò hỏi: “Băng Ngọc Linh Lung kia hình dạng thế nào?”
“Chỉ dùng một khối hàn ngọc chạm khắc thành một đôi song long phun châu, chỉ có ngón chân cái lớn nhỏ vô cùng đặc sắc tinh xảo, đem để vào trong
chiếc bát đổ đầy nước nó sẽ lắc lư, cặp rồng kia giống như vật sống,
nhìn qua như đang truy đuổi lẫn nhau.”
“Vậy hắn có định ngày nào sẽ bán đấu giá không?” Lưu Thành Hề lại hỏi.
“Hắn nói hai tháng sau. Ngày bán đấu giá hắn sẽ lại đem Băng Ngọc Linh Lung
đưa tới, hắn nói hắn đi rồi chúng ta có thể tuyên bố với bên ngoài việc
đấu giá.”
“Hai tháng sau? Hắn muốn mọi người đều biết?” Người này rốt cuộc muốn làm gì?
Văn Ngọc Đang đứng phía sau Lưu Thành Hề, năm ngón tay nắm chặt lưng ghế
dựa của hắn, vắt óc suy nghĩ mục đích của người này. Mà Lưu Thành Hề
ngồi phía trước, tay không ngừng gõ lên mặt bàn, hắn suy nghĩ thật lâu,
mới nói với Giang Ngư: “Việc này không tầm thường, nếu truyền ra ngoài,
Đại Trân Phường nhất định sẽ bị quan phủ theo dõi, nói không chính xác
còn có thể có người trong giang hồ tham dự vào… Để tránh hiệu buôn ám tự bị đưa ra ánh sáng, ngươi không cần nhúng tay, đem toàn bộ việc này
giao cho Tần chưởng quỹ, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì không cần liên hệ.”
Cứ như vậy, tin tức về Băng Ngọc Linh Lung nhanh như gió truyền từ Long thành đến các quốc gia Đô thành.
Đầu tiên là chưởng quầy Tần Lĩnh của Đại Trân Phương buổi chiều đã bị đô úy Long thành mời đi uống trà, hắn đương nhiên hỏi không được gì, ngày thứ hai liền mang vẻ mặt tiều tụy thả người. Giang Ngư đã sớm cùng hắn
thương lượng, thay đổi tốt khẩu cung, chỉ cần có người hỏi, liền dựa
theo cách ăn mặc thực tế của người kia mà nói. Tuy nói hiện nay đã vào
thu, nhưng còn chưa lạnh đến mức phải quàng khăn che mặt, cho nên người
nọ vào Đại Trân Phường nhất định không ít người nhìn thấy, những người
này có thể làm chứng cho bọn họ, người kia là tự mình tìm tới. Hơn nữa
Tần chưởng quỹ còn vô cùng hợp tác, đem những gì Giang ngư nhìn thấy kể
lại chi tiết hình dáng của Băng Ngọc Linh Lung, tóm lại, hắn ở trước mặt bọn họ biểu hiện đầy đủ bộ dạng tham của lại sợ sắc mặt quan phủ.
Sau khi hắn trở về, việc làm ăn của Đại Trân Phường so với ngày thường lại
nhiều gấp đôi, chính là đại bộ phận người đến mua đồ, đều bóng gió hỏi
một chú về tung tích của Băng Ngọc Ling Lung. Việc làm ăn tốt như vậy,
Tần chưởng quỹ cười như nở hoa, người vây quanh hắn như vậy làm cho hắn
hoan hỉ thỏa mãn, mấy ngày nay hắn ở trước mặt người khác thường đắc ý
khoe ra, ở Long thành này hắn là người duy nhất nhìn thấy Băng Ngọc Linh Lung.
Ở trà lâu đối diện Đại Trân Phường gần đây xuất hiện rất
nhiều người không rõ lai lịch, buôn bán cũng bắt đầu đông nghịt. Có khi
có người ngồi cả ngày cũng không chịu rời đi, còn thường có người vì
tranh đoạt chỗ ngồi mà động tay động chân, sau này đến khi có 2 quan nha đến dẹp thì loại tình huống này mới chấm dứt. Chỉ là mỗi ngày vẫn xung
đột không ngừng, chén trà, ấm trà, bàn ghế trong trà lâu thường xuyên
được thay mới.
Sau đó chưa đến vài ngày, trong thành tràn vào càng nhiều các loại người khác nhau, những người lưng đeo đao kiếm không
thiếu, ngoại tộc từ vùng khác tới đây buôn bán cũng nhiều hơn rất nhiều… Tiếp theo, thủ vệ trong thành tăng mạnh, ngay cả khách điếm tửu lâu
cũng bị quan nha và binh lính kiểm tra, không khí ở Long thành trở nên phong thành hạc lệ. (Dựa trên tích: thời Tiên Tần, quân Phù Kiên ở phương Bắc bị quân Tấn đánh
bại, trên đường tháo chạy nghe tiếng hạc kêu, lại ngỡ là quân Tấn truy
đuổi. Ý là không khí trở nên căng thẳng, sợ bóng sợ gió.)
La Di Ca đúng trong cái tình hình như vậy mà vào thành.