La Di Ca kêu 2 đĩa thức ăn cùng 1 bầu rượu, sau đó bắt đầu đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Bởi vì đông người, hắn phải ngồi cùng 1 người khác mới có chỗ ngồi. Ngay cả như vậy thì một cái chớp mắt không để ý cũng vẫn có thể mất chỗ như
chơi, có thể thấy lực hấp dẫn của Băng Ngọc Linh Lung lớn thế nào… Hoặc
có thể nói phiền toái đến mức nào. Hôm nay hắn đã đến mấy khách điếm đều hết chỗ, thật vất vả mới tìm được một nhà để đặt chân. Nơi này sơ sài,
dơ bẩn, bình thường chắc chỉ dùng làm nơi nghỉ lại cho những người dân
lao động vội vã, nhưng thời thế lúc này bất đồng, hắn biết nếu còn tìm
tiếp sợ là ngay cả nơi như thế này cũng sẽ chẳng còn, mới miễn cưỡng ở
lại.
La Di Ca cùng Hạ Lan Thuyền bất đồng, Hạ Lan Thuyền là một
người đặc biệt giữ thân phận, quan niệm giai cấp của hắn vững tựa thành
lũy, trong mắt hắn người hạ đẳng ngay cả cùng hắn nói chuyện còn không
xứng, chứ đừng nói là ở cùng dưới một mái hiên với những người dân lao
động. Còn La Di Ca chẳng qua là ngại nơi này quá mức dơ bẩn, sơ sài.
Đồ ăn được mang lên, hắn nếm thử, tạm được, vẫn không bằng tay nghề của Thanh nhi.
Khách điếm hắn đang ở là khách điếm phụ cận. Hắn không đi tìm Văn Ngọc Đang,
không phải không biết nàng ở đâu, chính là không muốn quá nôn nóng. Hơn
nữa Long thành phát sinh chuyện như vậy, hắn cũng muốn yên lặng theo dõi diễn biến. Thân phận của hắn đặc biệt, năm đó Tô Văn gặp chuyện không
may khiến cả nhà bị trảm, tịch thu toàn bộ tài sản, cũng may trước đó
hắn đã dẫn La Di Thanh chạy trốn lánh nạn, tuy nói tân hoàng đại xá
thiên hạ, hắn vẫn nên tận lực tránh đi những phiền toái không cần thiết, để tránh người khác nhận ra, hắn mới trọ ở khu bình dân.
Trong điếm tiếng người ồn ào không có một khắc im lặng, La Di Ca ở trong góc lẳng lặng ăn.
Một đại hán bộ dạng hung tợn tiến vào trong điếm, nhìn thấy không có chỗ
ngồi liền kêu lên”Tiểu nhị, gói cho ta 3 cân thịt khô cùng một bầu rượu
mang đi.”
La Di Ca nghe thanh âm quen tai, không khỏi giương mắt
lên nhìn, vừa đúng lúc vị đại hán kia cũng nhìn hắn, người nọ “A” một
tiếng, “Đây chẳng phải tiểu ca ở Phiên Lâm trấn sao?”
Đúng là lão Kí mà La Di Ca đã gặp ở Phiên Lâm trấn.
La Di Ca gật đầu với hắn, lão Kí thấy không nhận sai người, liền sải bước qua đó: “Tiểu ca, như thế nào lại đến Long thành?”
La Di Ca mỉm cười nói: “Tìm đến 1 vị bằng hữu, nhưng mà vị bằng hữu kia chuyển nhà, tạm thời mất liên hệ.”
Mắt thấy lão Kí đánh giá người ngồi cùng bàn liền biết hắn hiểu nhầm, lại nói: “Ta đi một mình.”
Lão kí nói: “Một người ăn cơm có gì vui? Đi, đi, đi, đến chỗ ta, vừa lúc
theo ta uống chút rượu.” Người này bản tính nhiệt tình, bất chấp tất cả
kéo hắn đi.
Hắn là bằng hữu của Văn Ngọc Đang, La Di Ca cũng không tiện từ chối liền đem đóng gói rượu và thức ăn còn lại đi theo hắn.
Lão Kí ở chỗ không xa, quẹo góc đường là tới. Còn chưa vào cửa, hắn đã kêu to: “Tiểu Lữ, ngươi có nhận ra hắn là ai không?”
Phòng trong còn có một hán tử, so với lão kí nhỏ tuổi hơn, khoảng ngoài ba
mươi, đúng là người lần trước ngồi cùng lão Kí trong quán trà ở Phiên
Lâm trấn. Hắn thoáng cái liền nhận ra La Di Ca, tiến lên chào hỏi, cũng
là một hán tử nhiệt tình.
Ba người bày rượu và thức ăn, vừa ăn vừa nói chuyện. Hai người lão Kí cũng không ở Long thành, bọn họ võ công
không tồi, làm ở cửa hàng áp vận hộ tống hàng hóa. Mỗi tháng đều phải
đến Long thành vài ngày, cho nên ở Long thành thuê sẵn một phòng để tiện nghỉ lại. Phòng rất nhỏ, chỉ có 2 gian, gian ngoài dùng để nấu ăn, gian trong làm phòng ngủ, dù sao cũng vẫn được coi là khá ổn trong tình
trạng khủng hoảng như bây giờ.
“Băng Ngọc Linh Lung ai không muốn
thấy? Chúng ta cũng muốn xem náo nhiệt, đáng tiếc nghe nói qua 2 tháng
nữa mới mở cái gì mà hội đấu giá, đến lúc đó không biết chúng ta có ở
Long thành hay không?” Tiểu Lữ nói.
“Ta không định trở về,” lão Kí nói, “Khó có dịp náo nhiệt như vậy, bỏ 2 tháng không kiếm tiền, cũng muốn mở mang tầm mắt.”
“Mở mắt… Ngươi cho là ngươi nhìn thấy được Băng Ngọc Linh Lung? Ngươi không nghe Đại Trân Phường thông báo điều kiện sao? Đầu tiên phải thế chấp ba ngàn lượng bạc làm bảo đảm mới có thể tiến vào hội đấu giá, ba ngàn
lượng đó! Tổ gia gia của ta, không phải ba lượng là mà ba ngàn lượng.”
Tiểu Lữ líu lưỡi nói.
“Tiểu tử ngươi thì biết cái gì? Ngươi không
phát hiện người của Liên Thành Môn đã tới rồi sao, Băng Ngọc Linh Lung
đúng là không giành không được, các môn phái khác cũng phái không ít
người đến tiền trạm, nếu là ngày thường chúng ta sao thấy được các đại
nhân vật như vậy… Hắc hắc, đây mới là mở mắt.”
Mở mắt? Lần này chỉ sợ là đại loạn. La Di Ca chỉ để ý uống rượu dùng bữa, yên lặng nghe không mở miệng.
Tiểu Lữ nghe nói đến Liên Thành Môn, ánh mắt cũng sáng ngời theo: “Là Liên Thành Môn trong một môn một trang tam đại phái?”
Thấy lão Kí gật đầu, hắn cũng hưng phấn dị thường, nhưng đảo mắt lại lộ ra sắc mặt chán chường: “Đáng tiếc . . . . . .”
La Di Ca lúc này mới có hai phần hứng thủ, buông đũa hỏi: “Cái gì là một môn một trang tam đại phái?”
Một môn một trang tam đại phái là võ lâm môn phái được chốn giang hồ thừa
nhận là xuất sắc nhất. Một môn là chỉ Liên Thành Môn của Giang Khai
thành, một trang là Phượng Hoàng trang của Đan Phượng thành, tam đại
phái chính là Vọng Thiên phái của Thanh Đài Sơn, Ưng Triển phái của Tắc
Ngoại cùng Thanh Bình phái của Bạch Lang thành. Một môn một trang tam
đại phái này sở hữu những người nổi bật nhất trong chốn giang hồ, võ lâm hiện nay do bọn họ làm chủ, sai đâu đánh đó.
“Chúng ta chỉ là võ
nghệ gia truyền, họ là danh môn chính tông, thật vất vả mới có cơ hội mở mang kiến thức, sao có thể buông tha,” lão Kí uống một hơi cạn sạch,
“La tiểu ca, ngươi nếu không bận gì thì ở lại đây xem náo nhiệt đi, đây
chính là cơ hội trăm năm khó gặp, vì Băng Ngọc Linh Lung, các môn phái
nhất định tốn hết tâm tư, nói không chừng còn đánh nhau một trận… Hắc
hắc, ta cũng xem đủ.”
Trong lúc La Di Ca cùng lão Kí uống rượu, thì Văn Ngọc Đang lại đang quấn quýt lấy Lưu Thành Hề đòi môn thiếp hội đấu giá. (là tấm thiệp để có thể vào đấu giá, nôm na là vé vào cửa)
“Vì sao không cho muội?” Văn Ngọc Đang trợn mắt nói.
“Muội biết việc này cực kì nguy hiểm, khắp nơi đều có cao thủ, đến lúc đó
không biết lại xảy ra chuyện gì, muội nếu xảy ra chuyện, Văn bá bá cùng
phụ thân ta sao có thể tha cho ta.” Lưu Thành Hề mặt không chút thay đổi nói.
“Phụ thân vắng mặt đương nhiên muội muốn giúp ông xem xét
tình tình! Xảy ra chuyện gì còn có thể cùng phụ thân xử lý, huynh chỉ
việc đưa muội môn thiếp.”
“Không được chính là không được.” Hắn
quay đầu tiếp tục cùng Giang Ngư thương nghị, không hề trả lời nàng,
“Tốt lắm… Ngươi đến lúc đó đại biểu Phong Đô Nhã tham gia hội đấu giá,
bất quá ngươi cũng phải cẩn thận… Như vậy hiện giờ ngươi có thể quang
minh chính đại đi gặp Tần chưởng quỹ, thế này, ngươi bảo hắn đem toàn bộ danh sách chép một bản đưa cho Ngô đô úy, như vậy đối với người nào
cũng có lợi…”
Vô luận Văn Ngọc Đang ở bên cạnh ầm ĩ thế nào, hắn
cũng không để ý, cùng Giang Ngư thương nghị xong, xoay người lại đã
không thấy thân ảnh Văn Ngọc Đang đâu.
Văn Ngọc Đang thở phì phì
ra khỏi thư phòng, trong lòng thầm nghĩ, dù sao vẫn còn thời gian 2
tháng, nàng cũng không tin không có cách nào lấy được môn thiếp. Lưu
thúc thúc nhất định không được, như vậy xuống tay với phụ thân không
biết được không? Nhưng nàng cũng biết việc này không đơn giản như vậy,
phụ thân chưa hẳn đồng ý. Nàng vừa đi vừa nghĩ, bất tri bất giác đã ra
khỏi Lưu phủ.
Vốn lượng người trên đường so với ngày xưa đông lên
không ít, nàng lại đang suy nghĩ mông lung, không bao lâu đã va phải một người đi ngược chiều. Nàng đang muốn giải thích, quay đầu lại thì bắt
gặp một gương mặt quen thuộc, hắc, cư nhiên là Phó Cầm Tâm.
Có câu cừu nhân kiến diện phân ngoại nhãn hồng, Phó Cầm Tâm được nha hoàn đỡ lấy cười lạnh nói: “Nhìn còn tưởng ai, hóa ra là lão khuê nữ duy nhất của Long Giao quốc!” Những thế hệ thiên kim
tiểu thư ngày xưa cùng lứa với Văn Ngọc Đang 2 năm nay đều đã thành gia
lập thất, Phó Cầm Tâm từ hơn 1 năm trước đã gả cho con cả của Hoàng Thị
lang. Bởi vì vừa sinh con trai, con đường phía trước rộng mở, đúng lúc
khoe ra trước mặt Văn Ngọc Đang. (Thành ngữ chỉ kẻ thù gặp nhau hai bên càng thêm phần giận dữ.)
Hừ, ngươi đứng đầu Bách Hoa Yến thì sao, kết quả còn không bằng ta!
Văn Ngọc Đang híp mắt cười hì hì nói: “Nhìn còn tưởng ai, một thân nhục dưỡng… Chậc chậc, phu nhân không mở miệng tôi cũng không nhận ra.” Phó Cầm Tâm sinh đứa nhỏ xong béo lên không ít, đặc biệt trên mặt, hai tầng cằm khi nói chuyện rung rung, làm cho nàng phì cười. (ý chỉ phụ nữ sau khi sinh béo lên, nhiều thịt ^^)
Đó cũng là nỗi đau của Phó Cầm Tâm, nàng mặc dù sinh được nhi tử, vừa vặn
là con trai, nhưng vóc dáng lại thay đổi không ít, tướng công cả ngày
chỉ biết đi với tiểu thiếp, hiếm khi đến phòng nàng.
“Vậy thì đã
sao? Ta hiện giờ đã có chồng có con, dù thế nào so với ngươi cũng vẫn
tốt hơn,” thanh âm của nàng bén nhọn, dường như còn sợ người khác nghe
không được, “Văn gia có lão khuê nữ, trong Long thành mọi người đều
biết, nếu ta là ngươi, không bằng cạo đầu làm ni cô còn hơn khiến người
nhà mất mặt như vậy.”
Quả nhiên thanh âm của nàng khiến không ít người liếc mắt sang.