Phía trước Văn Ngọc Đang có mấy nam nhân quay lại đánh giá nàng, trong đó có một vị công tử mày rậm mắt to chen qua đám đông: “Cô nương là thiên kim của Văn Chiến tướng quân?”
Văn Ngọc Đang gật đầu, hắn lộ ra sắc
mặt vui mừng nói: “Liễu Kiếm ở Vọng Thiên phái nghe đại danh Văn tướng
quân đã lâu, hôm nay có duyên gặp cô nương chẳng biết có cơ hội được
diện kiến tướng quân hay không?”
Văn Ngọc Đang nghiêng đầu đánh giá hắn nói: “Cha ta không ở Long thành.”
Liễu Kiếm có chút thất vọng, nhìn lướt qua Phó Cầm Tâm nói: “Cô nương gặp phiền toái?”
Bị vài vị đại hán nhìn chằm chằm, Phó Cầm Tâm trong lòng cũng có chút sợ
hãi, chỉ dám trút lên Văn Ngọc Đang: “Ở trên đường cái mà cũng có thể
cùng nam nhân xa lạ đáp lời, người còn không biết xấu hổ? Chẳng trách
không có nam nhân nào dám thú ngươi, ai dám lấy loại nữ nhân không tuân
thủ nữ tắc như ngươi!”
Phó Cầm Tâm cũng coi như phiền toái?
Văn Ngọc Đang còn chưa mở miệng, Liễu Kiếm cùng 3 vị hán tử phía sau đánh
giá Phó Cầm Tâm từ trên xuống dưới 1 lần, nghiêm túc hướng Phó Cầm Tâm
nói: “Phu nhân quả nhiên rất tuân thủ nữ tắc… Kim Bất Hoan ta từ khi
sinh ra đến giờ còn chưa có gặp qua một nữ nhân tuân thủ nữ tắc như
vậy…”
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Phó Cầm Tâm, Kim Bất Hoan bỗng
nhiên nói tiếp, “Hôm trước ta vừa đi Thải Hồng lâu cư nhiên cũng có nữ
tử như vậy, diện mạo kia không tuân thủ nữ tắc không được nha! Nàng ta
ngay cả tiếp xúc nam nhân cũng không dám, còn mua vui thế nào được,
tiếng tăm lừng lẫy như Thải Hồng lâu cũng có cái loại mặt hàng như vậy.”
Mọi người cười vang.
Những nữ tử bên cạnh nghe xong mắc cỡ đỏ mặt, đi rồi lại hích hích cười trộm.
Phó Cầm Tâm lúc này mới kịp phản ứng, nàng cứng họng, sắc mặt chuyển từ
trắng sang xanh, toàn thân phát run xấu hổ, phẫn nộ muốn chết. Nha hoàn
của nàng coi như thông mình, thấy tình thế không ổn vội kéo nàng bước
đi.
Việc này sau lại bị người ta truyền miệng, từ đó, Long Giao
quốc lại có từ mới để hình dung, mỗi khi có người tả người nào đó mà
không tiện mở miệng, sẽ hàm súc nói người đó thật sự rất tuân thủ nữ tắc nha!
Văn Ngọc Đang luôn không câu nệ tiểu tiết, cũng theo đó mà
cười ha hả, cười xong liền tiến lên chắp tay nói: “Kim đại ca thật là
một người thú vị, không biết có thể hay không, tiểu nữ muốn mời mọi
người đi uống trà.”
Nàng cũng không dám lại đi uống rượu .
Liễu Kiếm cướp lời nói trước: “Sao có thể để cô nương mời, tôi làm chủ mời cô nương đi Lan Duyệt trà lâu.”
Liễu Kiếm là đệ tử đứng hàng thứ nhất trong các đệ tử của Vọng Thiên phái,
Kim Bất Hoan là ngũ sư huynh của hắn, ngoài ra trong 2 người còn lại,
người thấp hơn là thất sư huynh Trương Thừa của hắn, còn vị công tử có
vài phần anh tuấn là Âu Dương Lỗi đệ tử Liên Thành môn. Bọn họ là những
người được phái đi tiền trạm.
“Theo chúng ta được biết các đại môn phái có năng lực đều phái người đến tham gia hội đấu giá, hơn nữa nghe
đồn Tây Lũng quốc, Nhật Hưng quốc và các quốc gia nhỏ hơn cũng âm thầm
phái người dùng các thân phận khác nhau tới đây, cho nên đến lúc đó Long thành kín người hết chỗ, chúng ta không thể không chuẩn bị trước.” Liễu Kiếm nói.
Bọn họ vừa đến Long thành đã bao luôn một gian trong
Lan Duyệt trà lâu, miễn cho mỗi ngày phải cùng người khác tranh chỗ. Xem thế cục lúc này, nếu không phải chuẩn bị từ sớm, đến giờ ngay cả ăn ở
cũng thành vấn đề. Cũng may bọn họ là đại môn phái, không lo bị hạn chế
về tiền tài.
Văn Ngọc Đang nhíu mày: “Nói cách khác gian tế của các quốc gia cũng sẽ lẫn vào Long thành?”
Kim Bất Hoan nói: “Đây là chuyện nằm trong dự đoán, Băng Ngọc Linh Lung đi
liền với Độc Vũ Luận, đối với Độc Vũ Luận quốc gia nào không giống như
hổ rình mồi? Cho dù bọn họ không có năng lực thu vào tay, cũng quyết
không để cho người khác có cơ hội dùng nó uy hiếp mình, xem loại tình
hình này, cũng không biết hai tháng sau người nọ có thể xuất hiện hay
không? Có dám đem Băng Ngọc Linh Lung đưa tới không?”
Âu Dương Lỗi hỏi: “Không biết đến lúc đó Văn tướng quân có tới hay không?”
Văn Ngọc Đang nói: “Cha ta hiện giờ đã không phải tướng quân , cho dù tới
cũng không thể giải quyết được, vả lại đang trong lúc mua bán, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, ngay cả hoàng thượng cũng không thể can
thiệp, hơn nữa điều quan trọng nhất là… Cái người giữ Băng Ngọc Linh
Lung kia, chỉ có hắn biết được tung tích của Độc Vũ Luận.”
Cho nên các tiểu trà lâu đối diện Đại Trân Phường mới có thể mỗi ngày tụ họp
toàn bộ anh tài võ lâm, đó là đoạn đường hoàng kim người người tranh
dành.
Văn Ngọc Đang lại nghĩ tới tâm sự của mình, hỏi: “Môn thiếp của hội đấu giá có thể cho vài người đi vào không?”
“Hai người, đây là chúng ta tranh tới báo danh, chỉ cho 1 môn thiếp dẫn theo 1 người, Đại Trân Phường cũng sợ nhiều người sẽ xảy ra chuyện… Giao ba
ngàn lượng tiền thế chấp cư nhiên cũng chưa chắc được xem.” Âu Dương Lỗi bất mãn nói. Đến lúc đó môn chủ chỉ có thể mang 1 người đi vào, bất
luận thế nào cũng không tới phiên tiểu bối như hắn.
Vậy đúng là muốn trà trộn vào cũng khó, Văn Ngọc Đang mày nhíu càng chặt.
Kim Bất Hoan bọn họ còn có việc muốn thu xếp, mà Văn Ngọc Đang cũng tính
toán về Lưu phủ thử lại xem có thể hay không từ chỗ Lưu Thành Hề lấy
được môn thiếp, uống trà xong 2 bên liền cáo từ.
Mới ra khỏi Lan
Duyệt trà lâu không bao lâu, Văn Ngọc Đang liền nhìn thấy phía trước một trận xôn xao, “Định Lương Hầu lại ở bên đường cướp người!”
Nàng
hôm nay không biết vướng phải cái vận gì, một con phố còn chưa đi hết,
cư nhiên lại cho nàng gặp phải loại tiết mục này. Lương Hầu Lí Cát là
biểu đệ của tiên hoàng, ngày thường ăn chơi đàng điếm tham dâm vô độ,
lúc trước nếu không phải La Di Ca can thiệp, thiếu chút nữa hắn đã xông
vào kỹ viện hạ nhục La Di Thanh. Giờ tân hoàng lên ngôi, hắn ngoan ngoãn được một thời gian, không ngờ giờ lại dám làm xằng làm bậy.
Văn Ngọc Đang chen chúc tiến lên, nhìn thấy Định Lương Hầu cùng bọn đầy tớ vây quanh một mỹ nhân cải nam trang.
Con ngươi trong suốt, môi đỏ yêu kiều, chiếc cằm đầy đặn, quả nhiên rất
đẹp, thế nhưng làm cho người ta kinh diễm không phải dung mạo mà là
phong thái của nàng. Nhất cử nhất động đều mang theo mê hoặc không nói
nên lời, nam nhân bị ánh mắt của nàng nhìn thoáng cũng phải choáng váng
đến 3 phần, khó trách Định Lương Hầu nhịn không được phải ra phố cướp
người.
Tay còn chưa chạm được đến người mỹ nhân, thanh âm gào thét kinh thiên động địa đã từ cổ họng hắn phát ra. Cổ tay bị một người vặn
ngược ra sau, nghĩ muốn không rú lên cũng khó: “Lâu rồi không gặp, hứng
thú của Hầu gia thật đúng là không thay đổi.”
Đột nhiên nhìn thấy
một dung nhan yêu kiều đã lâu không chạm mặt, sắc mặt Định Lương Hầu đen lại 3 phần, mỹ nhân trong cuộc đời hắn gặp qua nhiều nhưng đây là nữ
nhân duy nhất hắn nhìn thấy là nghĩ muốn trốn _ Văn Ngọc Đang trở về
Long thành khi nào vậy?
“Buông, buông, buông, buông tay. . . . .
.” Lí Cát khổ không thể tả. Gặp được Văn Ngọc Đang, hắn đã biết chuyện
không thành. Nữ nhân này không biết tốt xấu, người khác không dám đắc
tội hắn, nàng lại không sợ trời không sợ đất, tuy nói Văn gia hiện giờ ở Long thành đã không còn thanh danh, nhưng là ảnh hưởng trong quân đội
thì không phải một sớm một chiều có thể mất đi được, huống chi hiện giờ
tân hoàng đối với hắn còn nhiều bất mãn…
Văn Ngọc Đang vừa buông tay, chưa đến một khắc hắn đã dẫn người chạy mất.
Thấy hắn thức thời như vậy, Văn Ngọc Đang cũng không đuổi theo, nàng quay lại hỏi mỹ nhân kia: “Cô nương không sao chứ?”
Mỹ nhân này từ đầu đến giờ vẫn đứng ngây ngốc ở chỗ cũ, không nhúc nhích, không phải bị sợ đến choáng rồi chứ?
Mỹ nhân hướng đôi mắt đẹp nhìn nàng, cười dịu dàng, diễm lệ cực kì. “Tê…”, nam nhân xung quanh hít một hơi lạnh, nữ nhân này không phải là yêu
tinh chứ.
…Nữ nhân này, Văn Ngọc Đang cũng theo đó hít vào một
hơi, ngay cả nữ nhân như nàng cũng cảm thấy bị câu hồn, may mắn nàng
không phải nam nhân, nếu không nàng cũng muốn ở bên đường cướp người.
“Cô nương không có việc gì thì mau về nhà đi, lần sau đi đâu nhất định phải đi cùng người nhà. Người nào cũng không mang, đây không phải mời gọi
người khác phạm tội sao?” Văn Ngọc Đang phất tay nói.
Mỹ nhân từ
mặt đất nhặt lên một khối ngọc bội đưa cho Văn Ngọc Đang, như trước mỉm cười không nói lời nào. Văn Ngọc Đang sờ sờ thắt lưng, lúc này mới phát hiện mình làm rơi ngọc bội.
“Cám ơn, ” Văn Ngọc Đang tiếp nhận,
cảm thấy được có điểm gì là lạ, mỹ nhân này như thế nào đến bây giờ còn
chưa nói một tiếng… “Cô nương không phải là không nói được chứ?”
Nguyên lai là người câm, trách không được cô nương này không ở bên đường cầu cứu, nàng giật mình.
Mỹ nhân nhìn đến một điểm xa xa, đối với nàng hơi gật đầu, lập tức rời đi. Văn Ngọc Đang sợ nàng gặp chuyện không may, đi theo phía sau nàng, xa
xa thấy có người tiến lên làm lễ, giống như nô bộc trong nhà, liền xoay
người đi về Lưu phủ.
“Hỏi thăm được gì chưa?” Mỹ nhân kia thanh âm trầm thấp, rõ ràng là thanh âm của nam nhân.
“Ngay cả quan phủ đào 3 thước đất cũng không tìm được tung tích người kia,
tam thiếu gia, sợ là chúng ta cũng chỉ có thể chờ hội đấu giá 2 tháng
nữa.” Người nọ cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng mỹ nhân… là mỹ nam mới đúng.
Nửa ngày không nghe thấy tiếng nói, hắn liếc mắt một cái…
Nhìn thấy đối phương cong cong khóe miệng… A, tâm tình tam thiếu gia tốt lắm nha!
“Hôm nay gặp gỡ một người rất thú vị.” Phượng Vu Phi
không chút để ý nói. Bị nam nhân bên đường đùa giỡn cũng không phải lần
đầu, nhưng được nữ nhân cứu thì lại là lần đầu tiên. Hắn thậm chí còn
biết nàng vừa rồi đi theo phía sau hắn… Là lo lắng cho hắn sao? Cái này
thật mới mẻ.
Bởi vì khuôn mặt này, không có nữ nhân nào có hảo cảm với hắn, nam nhân so với nữ nhân còn đẹp hơn sẽ làm người ghen ghét,
nam nhân của mình lại đi cầu hôn một nam nhân khác, nói ra sẽ chỉ làm
người khác chê cười. Chính là bởi vì hắn nhìn qua rất giống nữ nhân,
không có nhà nào dám đem con gả cho hắn, tuy nói ở Long Giao quốc nam
phong không thịnh, nhưng cũng không phải không có, hắn rốt cuộc có phải
là… còn chờ thương thảo… Vì thế những nhà có gia thế không muốn đem nữ
nhi gả cho hắn, gia thế kém thì lại không xứng với Phượng gia, cho nên
tam thiếu gia Phượng Hoàng trang mặc dù thân thể khỏe mạnh lại đến bây
giờ còn chưa thành thân.
“Thiên kim của Văn tường quân sao?” Hắn nghe được hạ nhân của Định Lương Hầu kinh hô mới biết nàng là ai, “Rất thú vị.”
Một người không người nguyện gả, một người không người nguyện thú, hai người bọn họ liệu có tính là một đôi trời sinh?