Tên của Văn Ngọc Đang cũng không phải loại vừa, năm đó nàng tham gia
sinh thần ở Hoàn vương phủ, thay mặt Long Giao quốc cùng Tây Lũng quốc
so tài bắn tên, đem Mãnh Hổ dũng sĩ danh xưng Vưu Tước trong Tây Lũng
quốc tinh quân đánh bại, có thể thấy kỹ năng bắn cung của nàng tuyệt hảo đến mức nào.
Trong mắt Phượng Vu Phi chỉ có việc xử lý sự vụ của
Phượng Hoàng trang, những cái khác thì mặc kệ, hai tai không nghe thấy
hậu quả chính là…
“Vút—–” Phượng Vu Phi vừa thấy liền kinh hồn,
ống tay áo của hắn đã có một cái lỗ to, còn may là bản thân lẩn mau,
chậm một chút thì cái lỗ kia chắc chắn nằm trên ngực hắn rồi.
“A Đang, nàng ác thế, cư nhiên bắn thật?” Phượng Vu Phi kêu to.
Văn Ngọc Đang chớp mắt một cái, cười đến thật đắc ý: “Công phu của ngươi
cũng thật tốt nha, cứ nhảy qua nhảy lại, không làm thật sao có thể đối
phó ngươi. ”
Phượng Vu Phi tuy rằng kêu rất to, nhưng chỉ là giả vờ giả vịt thôi, hắn đang suy tính làm sao để Văn Ngọc Đang nguôi giận.
Văn Ngọc Đang trong lòng biết rõ, nàng cũng không giận, chỉ mỉm cười, một tay rút tên từ trong bao.
Lúc nhìn thấy Văn Ngọc Đang gài ba mũi tên lên cung, ngay cả Giang Uông
Dương chỉ đứng bên cạnh xem trò vui cũng thấy kích động… Cái tên biến
thái Phượng Vu Phi này tìm thấy tiểu cô nương này ở nơi nào, thật là con mẹ nó kích thích. Trong lòng lại có chút vui sướng khi ngươi gặp họa, tam tên liên châu cũng không phải cái loại mà người bình thường tránh được, nhưng đã có Phượng Vu Phi tiếp. (bắn ba mũi tên một lúc)
Quả nhiên mặt Phượng Vu Phi biến sắc: “A Đang, chuyện này cũng không thể giỡn chơi đâu!”
Hắn chạy đến chỗ nào thì tên chỉ về phía đó, Văn Ngọc Đang nín thở ngưng thần, bắn———
Ba mũi tên xé không khí mà đến, vút———- vút——– vút
Lại đến… Tiếp tục giương cung cài tên, tay Văn Ngọc Đang không ngừng nghỉ
cho đến lúc ba mươi mũi tên trong bao đựng bắn hết mới thôi.
Văn
Ngọc Đang toàn bắn vào vị trí gian xảo độc ác, nàng chỉ hướng đến chỗ từ hông trở xuống, trên đài Phượng Vu Phi bay nhảy không ngừng, chỉ cần
hơi chậm một chút, chỉ sợ về sau hắn sẽ không bao giờ có thể đùa giỡn
Văn Ngọc Đang được nữa, cũng may khinh công của hắn rất cao, nhưng cho
dù như vậy, chỉ cần tên của Văn Ngọc Đang bắn ra thì quần áo của hắn
cũng xuất hiện vài cái lỗ, đến lúc cuối, bộ cẩm bào điệp phác mẫu đơn
của hắn chỉ còn vài mảnh vắt vẻo trên người, trung y ở bên trong cũng
còn coi như để lại mặt mũi cho hắn, chính là có rách nhưng vẫn miễn
cưỡng che được cơ thể.
Đinh Tử đứng ở một bên vẫn muốn vì Phượng
tam thiếu gia nhà mình mà giúp chút sức mọn, tay đặt trên mắt vừa thoáng nghiêng rồi lại che lại. . . A, tam thiếu gia thật vô cùng thê thảm,
bất quá, ở đáy lòng hắn lại cười trộm không thôi… Tam thiếu gia cũng có
ngày hôm nay.
Cô nương này là khuê nữ nhà ai? Mọi người trợn mắt
há mồm… Kỹ thuật bắn tên này quả thực rất tốt. Nhưng mà Phượng tam thiếu gia quả thực muốn lấy cô nương này làm vợ? Nàng cũng quá là ghê đi,
cưới nàng về nếu không chịu được nàng, vậy không phải bản thân sẽ thành
thái giám sao?
Tên đã bắn xong, Văn Ngọc Đang ném cái cung trong
tay: “Hôm nay ra khỏi nơi này, nếu ngươi còn muốn làm hái hoa tặc, có
thể nhớ lại tên của Văn Ngọc Đang ta, muốn làm thái giám hay làm nam
nhân thì tùy ngươi.”
Văn Ngọc Đang! Cái tên này rất quen.
“A! Ta nhớ ra rồi, nàng là khuê nữ nhà Văn tướng quân.”
“Chình là khuê nữ cùng Tây Lũng quốc so tài bắn tên?”
Đang lúc mọi người cả kinh, một người đã lặng yên đi tới dưới đài, nắm tay Văn Ngọc Đang: “A Đang, chúng ta đi thôi.”
“Vâng.” Văn ngọc Đang thỏa mãn cười đến long lanh rực rỡ, làm người khác chói
mắt… thì ra cô nương này cười lên lại xinh đẹp như vậy, khó trách khó
trách…
Khó trách ngay cả Phượng tam thiếu gia cũng liêu xiêu!
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Văn Ngọc Đang theo La Di Ca rời đi, Phượng Vu Phi hỏi
La Di Ca, hắn không thể ngay cả tình địch của mình mà cũng không biết là ai.
La Di Ca cười cười, chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt hướng về
phía nhã gian bên trái của Thất Nương… Đứng ở nơi đó có một người trước
kia hắn quen.
“Tô Di Ca, ngươi là Tô Di Ca!” Định lương hầu ở trên đài xem náo nhiệt rốt cuộc nhận ra vị này là Ôn Ngọc công tử ngày xưa.
Chính là vị Ôn Ngọc công tử vang danh khắp thiên hạ kia sao?
Đinh Tử hồ nghi nói: “Đó không phải là con của tên giặc bán nước Tô Văn sao?”
Hắn cũng là nói thật mà, sao Văn cô nương lại có ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn?
Tuy nói tân hoàng đại xá thiên hạ, La Di Ca không phải chịu tội, nhưng lại
là con của tội thần, tương lai làm sao có thể sống dễ chịu? Văn Ngọc
Đang muốn vì hắn mà mở miệng giải thích rõ nguyên nhân, La Di Ca khoát
tay ngăn nàng lại, bản thân thì đứng trước mặt mọi người mà nói: “Ta mặc dù trước lúc Tô Văn gặp chuyện đã đoạn tuyệt quan hệ cha con, nhưng
quan hệ phụ tử xưa nay sao có thể chỉ cần một câu là chặt đứt được…
Không sai, ta là con của hắn, bất quá hiện nay ta theo họ mẹ, họ La, gọi là La Di Ca.”
Hắn cúi đầu thấp giọng cười nói ở bên tai Văn Ngọc
Đang: “Không phải chúng ta đã nói sẽ hảo hảo “tiếp đãi” vị huynh đài
trên kia sao? Còn nói nữa, việc này sẽ không xong.”
Nếu nói đến
người khác đều biết hắn cắt đứt quan hệ với Tô Văn thì còn ai màng đến
hắn? Hắn cũng không thể quyết tuyệt mở miệng nói đã cùng Tô Văn đoạn
tuyệt quan hệ cha con, như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy hắn là trời
sinh tính lạnh bạc, nay hắn lấy lùi làm tiến thừa nhận Tô Văn là phụ
thân, lại khiến người ta thở dài, là hắn sinh lầm nhà.
Văn Ngọc Đang ngẩn ra, nhớ lại lời của Thất Nương, nhất thời hiểu được điểm mấu chốt trong đó.
Thấy hai người bọn họ ở trước mặt công chúng thân mật như vậy, Phượng Vu Phi thật sự nghĩ muốn nhảy vào giữa tách hai người đó ra. Nhưng mà nếu như
vậy, lấy tính tình của A Đang… Quên đi, dù sao hôm nay A Đang đã phát
tiết xong, dựa vào tính nàng hẳn sẽ không giận lâu, chờ nàng hết giận,
hừ, La Di Ca chúng ta cứ chờ xem.
Không muốn nhìn bộ dạng hai
người kia thân mật, hắn vặn vẹo cái đầu liền đi ra ngoài… Trở về thay
quần áo thôi. Hắn mặc cái bộ quần áo đã rách bươm kia vẫn nghênh ngang
như trước, cứ như vậy gây sự chú ý khắp nơi quay về Nhụ Thả lâu. Giang
Uông Dương cũng đi theo, nhìn Phượng Vu Phi như vậy hắn cũng không có cơ hội, chỉ có thể đi theo hắn tìm lúc thích hợp.
Thất Nương cười
đến là ngọt ngào, tốt lắm, tin tức đã lan ra ngoài, đợi cá cắn câu, sứ
thần các nước chắc cũng sắp đến? Nàng liếc mắt nhìn tác phong của con
mồi một cái, quay đầu nói với tướng công mình: “Cơm cũng không ăn nữa,
chúng ta về thôi.”
Quay đầu hướng các vị ở đây thản nhiên nói: “Việc này còn cần các vị hỗ trợ, mời các vị về Lưu phủ chậm rãi nói chuyện.”
Nghe thấy tiếng cười vang ở phòng trong, Lưu Trường Khanh nói nhỏ: “Lưu gia đã lâu không có náo nhiệt như vậy”
Lại phân phó hạ nhân chuẩn bị thật nhiều trà bánh, rồi đi ra hậu viện xem Vô Ngữ luyện chữ.
Kim Bất Hoan vỗ ngực nói: “Văn phu nhân yên tâm, Ưng Triển phái liền giao
cho ta đi lo liệu là được, đảm bảo chỉ cần một câu là xong.”
Văn
Ngọc Đang nghe hắn nói thật thú vị, cười nói: “Sao lại để ngươi đi lôi kéo bọn họ được, bọn họ không phải vẫn luôn đối đầu với Nhạn Sơn môn
sao, chỉ sợ ngươi nói ngươi muốn đối phó Nhạn Sơn môn, người ta đã tự
động tới cửa hỏi chúng ta có cần hỗ trợ hay không”
Thất Nương cười nói: “Việc này không vội, chẳng qua chứng cứ phản quốc của Tô Văn là do La công tử đưa tới, việc này nên giữ bí mật, chỉ cần người khác nghĩ
nguyên nhân La công tử nhà tan cửa nát là vì tiên đế, việc này tất sẽ
nước chảy thành sông.”
Mọi người tản đi, Trương Vô Ba cũng không
nguyện ý rời đi, hắn rầu rĩ cả nửa ngày, chờ tất cả đi rồi, còn chưa có
mở miệng nói câu nào. Hôm nay ở Mễ Hương Lâu, bản thân ở trong đó, hắn
cũng hiểu được nhiệt huyết sôi trào là như thế nào, cảm thấy nam tử hán
phải như vậy mới không phí một đời, bản thân mình lại hồ đồ mà không tìm được đường ra, nay biết bọn họ trù tính đại sự, nghĩ tới nghĩ lui quyết định chỉ có đi theo bọn họ thì sau này mới có cơ hội ngẩng cao đầu, mà
cách xử sự của La Di Ca làm hắn cảm thấy bội phục, cho nên trong lòng hạ quyết tâm muốn đi theo La Di Ca cùng nhau làm đại sự.
Chần trừ cả nửa ngày mới nói rõ nguyên do, La Di Ca cười nói: “Hiện nay ta không
thể so với ngày trước, chỉ là một kẻ tầm thường, Vô Ba huynh đi theo ta
cũng không nhất định có cơ hội.”
Không đợi La Di Ca nói xong, hắn
vội cướp lời: “Ta là kính nể cách làm người của La công tử, cho nên muốn đi theo công tử làm chút việc, chỉ là muốn tương lai đi theo La công tử làm ra chút việc có ích, cũng không phải chỉ vì ham vinh hoa phú quý.”
La Di Ca gặp nhiều người lòng dạ khó lường, cũng không dễ dàng tin tưởng
chuyện này, chỉ là nói: “Vô Ba huynh mong muốn tháo gỡ nỗi lo về sau là
chuyện tốt, hà tất phải nói như vậy, bất quá La mỗ cũng chỉ là người ăn
nhờ ở đậu, như vậy làm sao…”
Trương Vô ba nhanh chóng nói: “Ta vẫn đang ở nhà, có chuyện gì chỉ cần La công tử phái người nói một câu thì
nhất định sẽ thuận theo ý công tử.”
Quả thật La Di Ca cũng cần có
người ở bên để hỗ trợ, hắn trầm ngâm nói: “Không bằng như vậy, ta nhắn
chủ nhân nơi này một lời, huynh mỗi ngày đến, chỉ cần bảo người gác cổng thông báo một tiếng là được.”
Trương Vô Ba mừng rỡ, như vậy mới gật đầu cáo từ.
Phượng Vu Phi quay về Nhụ Thả Lâu thay xong quần áo, kéo Tử Đinh lại, kêu hắn đem hết sự tình đầu đuôi gốc ngọn kể lại một lần.
Khi Đinh Tử ở Lưu phủ hỏi thăm, chỉ nghe hạ nhân xưng hô La công tử La công tử cho nên không biết lai lịch La Di Ca, nhưng mà nói đến Tô Di Ca thì
hắn đã từng nghe qua, ngay cả Văn Ngọc Đang, ở Long Thành có tiếng thậm
chí nổi danh khắp cả nước.
Lúc Phượng Vu Phi nghe thấy Văn Ngọc
Đang ở tuổi cập kê liền tuyên bố với bên ngoài không phải La Di Ca thì
không lấy, mặt lập tức đen lại.
Giang Uông Dương ôm bụng cười nói: “Đôi bên người ta đã sớm lưỡng tình tương duyệt, ngươi làm loạn cái gì nha? ”
Phượng Vu Phi chỉ dùng một cước liền đạp bay hắn ra ngoài… Tên tiểu nhân chỉ biết xem náo nhiệt này!
Đinh Tử phỏng chừng tam thiếu gia tuyệt không ngờ tới thiếu nữ người ta đã
sớm hẹn ước, vụng trộm nhìn thoáng nét mặt đen sì của Phượng Vu Phi,
thầm nghĩ, chuyện này đối với Phượng tam thiếu gia có phải là đả kích
quá lớn hay không.
Phương Vu Phi nghe thấy kỹ thuật bắn tên của
Văn Ngọc Đang đánh bại Tương Vưu, sắc mặt mới chuyển biến tốt hơn: “Ừm, A Đang nhà ta quả nhiên có bản lĩnh thật sự.”
Phàn môn Giang Uông
Dương cười nhạo nói: “Đem ngươi bắn thành thái giám, để xem ngươi đắc ý
cái gì? Lại nói sau này nàng cũng không phải người nhà ngươi…”
Cái tên Phượng Vu Phi này thúi lắm.
Bị nữ nhân đánh thê thảm vậy mà còn đắc ý dạt dào, quả nhiên bệnh điên của tam thiếu gia nhà bọn họ ngày một trầm trọng, khi trở về bị lão gia
phát hiện, lão gia có phải sẽ bổ hắn làm đôi không?
Nghe xong lời
kể của Đinh Tử, Phượng Vu Phi kết hợp tất cả rồi tổng kết được một điều, bản thân nếu muốn rước dâu thành công thì nhất định phải quét sạch cái
tên tình địch La Di Ca này.
“Nếu không thì ta giúp ngươi giết hắn, miễn phí.”
Đáp lại Giang Uông Dương là một cây dao thường ngày Phượng Vu Phi dùng để gọt hoa quả.