36 Kế Cưới Vợ

Chương 35: Chương 35: Phát Hiện




Bởi vì giữa trưa mọi người chưa ăn no, nên cơm chiều được dọn ra sớm, ăn xong La Di Ca muốn đi dạo một chút, Văn Ngọc Đang ngẫm lại vẫn là không yên lòng, liền đi theo.

Nhiều ngày nay thời tiết từ từ chuyển lạnh, dọc đường đi bị gió thổi cũng có chút lạnh, đỉnh đầu thỉnh thoảng có lá rụng thổi qua, tiết thu ngày càng rõ.

La Di Ca dẫn theo Văn Ngọc Đang đi chậm rãi, bất tri bất giác đi tới hồ Vạn Quyển. Hồ Vạn Quyển là một tiểu hồ nhân tạo, xung quanh hồ trồng toàn liễu, những ngôi nhà chung quanh bắt đầu nổi khói bếp, hơn nữa sắc trời mờ tối, xa xa nhìn lại mịt mù xinh đẹp, có vài phần cảm giác thế ngoại đào nguyên. Hồ Vạn Quyển trước kia kêu hồ Thanh Nguyệt, tới đầu năm vừa rồi mới được đổi tên. Nghe nói có một trạng nguyên ngày trước thi Hương thường đến nơi này đọc sách, nơi đây trở thành chuyện tốt để giới thiệu, bọn họ liền tuyên bố nơi đây phong thủy tốt, còn đăc biệt đổi tên là hồ Vạn Quyển.

La Di Ca đến đến bên hồ, nhìn cảnh trí xa xa nói: “Về sau chỉ sợ không còn nhàn nhã tự tại như vậy nữa.”

Hắn mượn cớ tản bộ, kỳ thật chỉ là muốn cùng Văn Ngọc Đang gặp riêng. Lưu phủ hiện giờ có nhiều người, hắn rất khó có cơ hội cùng một mình Văn Ngọc Đang ở chung.

Văn Ngọc Đang lại có chút lo lắng: “Muội nghe Lưu Thành Hề nói, Tô Văn khi còn tại vị, dùng các loại danh nghĩa không có thực chiếm đất của người khác khiến cho nhiều người mất mạng, hiện giờ ai cũng biết huynh là Tô Di Ca, muội lo lắng những người trước kia bị ông ta hại sẽ gây bất lợi cho huynh.”

La Di Ca cười nhạt: “Có A Đang ở bên cạnh ta, không có việc gì.”

Văn Ngọc Đang phản bác nói: “Ai nói? Hôm nay huynh cũng nhìn thấy, muội ngay cả Phượng Vu Phi cũng đánh không lại, nếu có người có tầm 6, 7 phần công phu của hắn, chỉ sợ muội còn không bảo hộ được bản thân, sao có thể bảo hộ huynh?”

Cái này cũng không nên trách Văn Ngọc Đang xem thường hắn. Tài danh của hắn khi còn nhỏ đã truyền khắp Long Giao quốc, nhưng ai gặp qua La Di Ca đánh nhau? Nghe cũng chưa nghe qua, Văn Ngọc Đang tự nhiên nghĩ đến hắn không biết võ.

La Di Ca nói: “Phượng Vu Phi khác, trên đời này có thể có mấy người như hắn. Hơn nữa ta cũng không phải tay trói gà không chặt, A Đang đừng nghĩ ta yếu như vậy.”

Bởi vì hoàn cảnh, hắn từ nhỏ đã có vỏ bọc khi sống chung cùng người khác, căn bản không cần chính mình ra tay đã có thể đem địch nhân loại bỏ, cho nên đừng nói Văn Ngọc Đang, trừ bỏ ân sư dạy hắn võ nghệ, ngay cả người Tô phủ cũng không ai biết công phu hắn như thế nào. Ân sư hắn hiện giờ không biết đã dạo chơi nơi nào, những người khác dĩ nhiên cũng không ngờ kỳ thật đối với La Di Ca mà nói tự bảo vệ mình là không thành vấn đề. . . . . . Tự bảo vệ mình đối tượng đương nhiên là Phượng Vu Phi. Bất quá, cái này hắn sẽ không nói.

Văn Ngọc Đang cau mày nói: “Huynh không cần an ủi muội, Lưu Thành Hề còn cùng muội đánh qua, huynh sao? Muội chưa từng nghe qua huynh cùng người khác có tranh chấp nữa.”

La Di Ca không phủ nhận, chỉ dùng một đôi mắt ôn nhuận cười nhìn nàng.

Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Văn Ngọc Đang có chút không được tự nhiên : “Nhìn muội như vậy làm chi?”

“A Đang lo lắng cho ta!” La Di Ca cầm tay nàng, “Trong lòng ta thật cao hứng, trừ bỏ Thanh nhi chưa từng có người nào lo lắng cho ta như vậy.”

Lòng bàn tay La Di Ca khô ráo lại ấm áp. . . . . . Thực thoải mái, Văn Ngọc Đang chần chờ một chút, để cho hắn cứ như vậy nắm: “Làm sao có thể? Huynh trước kia không phải đại thiếu gia Tô gia, lại còn là con ruột của Tô Văn, ông ấy sao có thể đối xử tệ bạc với huynh.”

La Di Ca thản nhiên nói: “Đúng là không tệ, chỉ là đối với ta chẳng quan tâm.”

Hắn hơi hơi nghiêng đầu, giống nhìn xa xa lại giống như đang lục lọi trong trí nhớ: “Thời điểm ấy, hạ nhân cũng biết mẹ ta vì cái gì bị hưu, để lấy được niềm vui của tân chủ mới, bọn họ tranh nhau ở sau lưng dùng đủ loại danh nghĩa nhục nhã ta, tâm địa tốt chút sẽ đối với ta lãnh đạm, còn đâu. . . Tỷ như quản gia tốt nhất của cha ta thường dựa theo cái danh nghĩa Tô gia đại thiếu gia, danh chính ngôn thuận dùng cách xử phạt về thể xác với ta, lần đầu đau còn khóc, về sau liền im lặng,” hắn mỉm cười, “Bởi vì ta biết ta ở Tô gia chính là người có cũng được không có cũng chẳng sao, cho dù biến mất cũng không ai để ý, khóc để làm gì?”

Tâm Văn Ngọc Đang bỗng chốc giống như bị người ta bóp chặt.

Áp lực trong tay đột nhiên tăng lên, La Di Ca nhìn Văn Ngọc Đang ngược lại đang cầm tay mình nói: “Ta không sao, bởi vì ta cũng không để ý bọn họ.”

Khi Văn Ngọc Đang phục hồi tinh thần lại phát hiện mình đang siết chặt tay La Di Ca, vội không ngừng thả lỏng nói: “Có đau hay không?”

Nhìn La Di Ca cười lắc đầu, Văn Ngọc Đang đột nhiên nổi giận, hắn như thế nào vẫn là như vậy, vô luận thống khổ vui vẻ đều là tươi cười như vậy, ai biết hắn rốt cuộc là thương tâm hay là vui vẻ a? Vừa nghĩ tới nàng trước kia mỗi lần gặp gỡ hắn, bị che lấp phía sau nụ cười kia. . . Nàng đã cảm thấy một trận khổ sở, cả giận nói: “La Di Ca! Đau liền nói, huynh không nói người khác sao biết được huynh đau, còn có. . . Cho dù đau đến khóc cũng không có gì mất mặt, cho dù người khác không thèm để ý, huynh có biết đau, biết khóc mới nói lên huynh còn sống, con người vốn nên như vậy, lúc vui thì cười, lúc thống khổ thì khóc, nếu người chỉ có một biểu tình, vậy hắn giống như còn sống sao? Cho nên huynh không cần cười như vậy, không cần đối với muội cười như vậy, huynh cười như vậy sẽ chỉ làm lòng muội càng bực bội!”

Nụ cười La Di Ca càng lúc càng sâu. Nàng càng sinh khí liền đại biểu nàng càng quan tâm, càng quan tâm liền đại biểu lòng của nàng cách hắn càng gần. Hắn từng cho rằng mình sẽ mang mặt nạ như vậy cả đời, nhưng hắn gặp nàng, dần dần có được nụ cười chân chính, cũng dần dần đối với tương lại càng thêm chờ mong, hiện giờ hắn lại cố gắng đem chờ mong này nằm vào trong tay.

“Không phải, A Đang, ta thật sự không cảm thấy đau, muội dùng sức lớn hơn, ta cũng sẽ không cảm thấy đau, bởi vì nơi này thật là vui , ” hắn biểu tình vô tội, con ngươi không chớp nhìn chằm chằm nàng, chỉ chỉ ngực mình, “Nghĩ đến sau này có một người sẽ thay ta lo lắng thay ta thương tâm, nơi này lại phi thường phi thường vui vẻ.”

Văn Ngọc Đang cứng họng, La Di Ca cũng sẽ nói loại lời này. . . Loại lời tâm tình này? Đây là lời tâm tình a!

Giống như để chứng minh La Di Ca là nam nhân bình thường, mà nàng cũng là nữ nhân bình thường. . . Bởi vì La Di Ca nói những lời tâm tình nam nhân bình thường nói, nên nàng. . . Đỏ mặt.

“Lúc vui thì cười, lúc thống khổ thì khóc, cho dù khóc cũng không tính là mất mặt. . .” Hắn cúi đầu nhắc lại một lần, “Là mẫu thân muội nói sao?”

“Đúng, là mẫu thân muội khuyên cha muội. Ở trên chiến trường đồng bạn luôn có thể liền như vậy chết trước mắt mình, khi đó đau cùng khóc đều là căn cứ chính xác chứng minh mình còn sống, tuy rằng cha muội thường xuyên đối với đại ca nói nói đại nam nhân đổ máu không đổ lệ, nhưng ông khi nhắc tới những đồng bạn đã chết trên sa trường kia, mắt luôn hồng hồng.”

“Muội nhìn, ta như thế nào có thể cùng bọn họ so sánh, Văn bá bá chinh chiến sa trường, đó là từ xác chết chất chồng bước ra, chẳng lẽ muội muốn một đại nam nhân như ta lại có thể vì một ít chuyện như vậy khóc nhè.”

Văn Ngọc Đang nghẹn lời, ngẫm lại nói: “Muội không phải nói bất cứ chuyện gì, có một số việc trong lòng không thoải mái như huynh nói, khổ sở không vui tìm bằng hữu nói trong lòng tự nhiên liền thư thái, nếu huynh không vui có thể tìm. . . . . .”

Khi ánh mắt nhìn đến hắn, khóe mắt lông mày cong cong, lại bắt đầu hơi hơi lúng túng.

La Di Ca thật sự yêu thích cái vẻ ngại ngùng mà đáng yêu cực kỳ khó gặp được này của Văn Ngọc Đang, ôn nhu nói: “Nếu ta về sau có chuyện gì không vui, muội có nguyện ý nghe ta nói không?”

“Ân.” Văn Ngọc Đang không tự chủ gật đầu.

“Về sau ta có chuyện vui vẻ cũng cùng muội nói được không?”

“Được!”

“Vậy muội gả cho ta được không?”

“Được. . . Ách?” Cuối cùng phát giác không đúng Văn Ngọc Đang kịp thời đình chỉ.

La Di Ca cười cười, dắt nàng: “Trời tối rồi, chúng ta trở về đi.”

Văn Ngọc Đang mơ hồ cảm thấy có cái gì không ổn, có chút không thích hợp, lần trước. . . Lần trước cũng là như vậy, nàng thiếu chút nữa đáp ứng gả cho hắn, nàng ngẩng đầu, khả nghi nhìn chằm chằm La Di Ca, hắn không phải là. . . . . . Còn có cái gì nàng không biết?

La Di Ca đại khái biết nàng đang suy nghĩ gì, có một số việc hắn sẽ để A Đang chậm rãi sáng tỏ, hắn cũng không phải “nhược bất dĩ phong” giống như bề ngoài, nếu cho phép, hắn có năng lực có thể bảo hộ nàng.

“Thất Nương, tỷ nói La Di Ca rốt cuộc là một người thế nào?” Nhìn tiểu Đông Qua cùng Sa Lang lăn lộn thành một khối, Văn Ngọc Đang không yên lòng nói.

Thất Nương trong lòng vừa động nói: “Muội cho rằng La Di Ca là một người như thế nào?”

Xem ra A Đang tựa hồ phát hiện cái gì.

“Hắn tài văn chương tung hoành, ôn văn nho nhã. . . . . . Còn có, ” còn có. . . . . . Dường như nói đến nói đi cũng chỉ có những cái đó, trong trí nhớ ngày xưa của nàng, hắn quả thực là một con người toàn vẹn, vào đêm đó không có tán gẫu thêm, nàng cho tới bây giờ cũng không nghĩ mẫu nhân vật trích tiên như hắn cũng sẽ có người không tiếc khi dễ. . . Đồng dạng sau khi trải qua đêm đó, nàng phát giác La Di Ca có lẽ không hoàn mỹ giống như nàng nghĩ.

Chính là thật kỳ quái, cho dù biết hắn có thể là giả bộ hạ thấp bản thân để dựa dẫm nàng, nàng cũng không tức giận được, vừa nghĩ tới hắn lớn lên trong hoàn cảnh kia, nàng liền mơ hồ đau lòng thay hắn.

“. . .Các nàng là đố kị muội. . .” Trong đầu bỗng nhiên nhảy ra câu nói đầu tiên La Di Ca nói với mình thời niên thiếu.

Đố kị? Ngay lúc đó trong lòng hắn có phải cũng là đố kị hay hâm mộ không? Hâm mô chính mình có cha mẹ, người nhà tốt như vậy?

Không thoải mái, trong lòng cực kỳ không thoải mái.

“Sao vậy?” Thất Nương thấy nàng bỗng nhiên ngẩn người trầm mặc lộ ra biểu tình kỳ quái, thân thiết hỏi.

“Thất Nương, muội thực may mắn có phải hay không?” Nàng chuyển sang vấn đề khác làm Thất Nương không hiểu gì cả, “Có cha mẹ yêu muội hơn hết thảy, đại ca cưng chiều muội như châu như bảo, ngay cả đại tẩu như tỉ cũng hòa nhã, chưa từng lên mặt, thậm chí so với tỉ muội ruột thịt trong gia đình khác còn tốt hơn.”

Thất Nương gật đầu: “Đúng là như vậy, nghe nói Phó Cầm Tâm bị nhà chồng thả trôi sông, mẹ nàng thậm chí chưa từng phái người đến xem, mà muội lớn như vậy, cha muội và mẫu thân cũng không ép muội lập gia đình có thể thấy được bọn họ có bao nhiêu coi trọng muội, một chút đau khổ cũng không nỡ để muội chịu.”

Văn Ngọc Đang càng cảm thấy La Di Ca đáng thương, về sau có nàng ở đây, nàng nghĩ, ai cũng đừng hòng khiến La Di Ca chịu thiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.