Sau khi La Di Ca cố ý tiết lộ thân phận, liền thường xuyên cùng Văn
Ngọc Đang ở các trà lâu tửu lâu ra ra vào vào, hai người bọn họ đều là
những nhân vật khiến người ta khó quên, rất dễ làm cho người ta chú ý,
mà nơi này lại là chỗ dễ thu hút mọi người nhất. Bất quá, hắn mặc dù
danh tiếng đủ lớn, hấp dẫn sự chú ý của nhân mã khắp nơi, nhưng bởi vì
nguyên nhân cái chết của cha hắn có liên quan đến tiên đế, sợ hoàng đế
Long Giao không vui nên thế gia quý tộc trong nước không dám cùng hắn
kết giao, cũng may hắn cùng người khác chỉ nói chuyện vui đùa không bàn
chính sự, vì vậy lúc gặp gỡ nơi đông người cũng sẽ hàn huyên đôi ba câu.
Chuyện La Di Ca cùng Văn Ngọc Đang ra ra vào vào tửu lâu ngay sau đó được Đinh Tử báo cáo với Phượng Vu Phi, hắn đã nhịn mấy ngày sắp không ngồi yên
được nữa rồi, nếu còn không ra tay chỉ sợ A Đang hết giận nhưng cũng
cùng cái tên La Di Ca kia chạy mất. Cho nên hôm nay khi nghe được Văn
Ngọc Đang bọn họ đi Lan Duyệt trà lâu, hắn cũng liền hướng đó mà đi.
La Di Ca cùng Văn Ngọc Đang ngồi ở đại đường nghe kể chuyện, hắn thỉnh
thoảng cúi đầu cùng Văn Ngọc Đang nói giỡn, làm cho người ta rất là chú
ý.
Một đạo ánh mắt sắc nhọn làm cho hắn nhướng mày, hắn quay lại
đối diện một người, giật mình, hắn vốn tưởng rằng là Phượng Vu Phi… Đối
phương là một thiếu niên tướng mạo không xuất chúng, dáng người tầm
trung nhưng thẳng tắp, mặc một thân nho y bình thường, nhìn qua không
giống thế gia đệ tử, nhưng hắn giơ tay nhấc chân đều có khí độ, không
phải người trong gia đình bình thường.
Người kia mỉm cười với hắn, đi tới chỗ khách nhân bên cạnh hắn nói vài câu, khách nhân kia cười
nói: “Không quan trọng, Ứng đại nhân mời ngồi, ta đi ra sau tìm chỗ cho
mình.”
Người nọ thật xin lỗi nói: “Làm phiền rồi.”
Ứng đại
nhân… Như vậy người này là người trong quan trường? La Di Ca nhớ lại,
nghe nói một năm này bên người tân hoàng có một tâm phúc rất được trọng
dụng, Trạng Nguyên đứng đầu năm kia tên là Ứng Thiên. La Di Ca có chút
kinh ngạc, không ngờ rằng mới bước vào quan trường hai năm lại thăng
quan nhanh như vậy đã thành người tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, cư
nhiên lại là một người khiêm tốn như vậy.
Hắn với mình vốn không
liên quan, đang yên đang lành sao lại tìm mình? Suy nghĩ vừa xoay chuyển La Di Ca liền hiểu rõ, chỉ sợ là cái vị phía trên hắn có việc gì! Nay
người Long Thành vì Băng Ngọc Linh Lung mà tình hình biến đổi khó dò,
thời điểm mình xuất hiện, chỉ sợ với hắn mà nói cũng là một chuyện xấu.
La Di Ca đối với ý đồ hắn đến chỉ làm như không biết, vẫn đối với Văn Ngọc Đang thấp giọng thảo luận. Ứng Thiên cũng không vội vàng cùng hắn bắt
chuyện, ngồi xuống rồi kêu tiểu nhị mang lên một ấm trà mới, nhàn nhàn
nhã nhã nghe kể chuyện. Cả hai người trong lòng đều đang có suy tính
nhưng trên mặt thì ai cũng không hiện nửa điểm khác thường.
“Ngươi ——– ngồi ở phía sau đi.” một người tầm mắt vừa chuyển đến, a, khi nào thì lại có một thiếu nữ xinh đẹp như vậy!
Cái người ngốc nghếch bên cạnh Văn Ngọc Đang hơi giật mình nhìn chằm chằm Phượng Vu Phi, chỉ thiếu nước chảy nước miếng.
“Có nghe thấy không? Ngươi ngồi ở phía sau đi, ta muốn ngồi ở đây.” Phượng Vu Phi bực mình nói.
Thanh âm của nàng sao? Mọi người chịu đả kích cực lớn… Thật không ngờ lại là một nam nhân!
Đinh Tử tiến lên trực tiếp giúp Tam thiếu gia giải quyết sạch sẽ, hắn nhấc người nọ lên liền ném về phía sau…
Long mày Văn Ngọc Đang dựng thẳng: “Phượng Vu Phi! Thứ tự trước sau ngươi có hiểu hay không?”
Phượng Vu Phi ngồi xuống: “Nếu không có thực lực, dựa vào cái gì mà thứ tự
trước với chả sau, trên đời này nếu chỉ dựa vào cái thứ tự trước sau
kia, sao lại có người đến trước đói chết, mà người đến sau lại có thể
phát tài? Nàng từng thấy sư tử và sói giành thức ăn còn nói chuyện thứ
tự trước sau sao? Tranh giành thế thì chỉ có đói chết, không bằng dựa
vào năng lực của bản thân còn hơn.”
Ngôn từ đó là ám chỉ hắn cùng La Di Ca.
Văn Ngọc Đang vốn không phải người thù dai, lần trước nếu đã dạy dỗ hắn rồi thì liền buông tha, nhưng hắn cứ mở miệng là lại bị hắn làm cho tức
chết, bất quá đây là nơi công cộng, không phải nhã gian riêng tư nên
không thể đuổi hắn đi, cho nên uốn éo cái đầu nói chuyện cùng La Di Ca
không thèm để ý đến hắn.
Phượng Vu Phi lại tiến đến: “A Đang, nàng có muốn tham gia hội đấu giá Băng Ngọc Linh Lung không?”
Thấy Văn Ngọc Đang ngạc nhiên quay đầu lại, Phượng Vu Phi mặt tươi như hoa:
“Phượng Hoàng trang chúng ta đã báo danh, môn thiếp ở chỗ ta, đến lúc đó ta còn có thể mang một người đi vào.”
Có cái này làm mồi, không sợ A Đang không để ý đến hắn.
“Ai nói ta muốn đi?” Văn Ngọc Đang bĩu môi, lời lẽ ra vẻ đạo mạo nghiêm khắc cự tuyệt.
Ôi! Nàng thực sư muốn đi! Trong lòng rất ngứa ngáy, nhưng là tại sao lại
đúng cái người này có môn thiếp? Vẫn là tìm người khác nghĩ biện pháp
thì hơn. Nhưng mà ai lại nguyện ý đem cơ hội tốt như vậy nhường cho
người khác? Cũng không còn cơ hội lần sau lại sau lại có việc như thế
này.
La Di Ca cúi đầu ghé vào lỗ tai nàng nói: “Nàng đi đi, đi mở mang tầm mắt cũng tốt.”
Có Phượng Vu Phi ở bên chăm sóc, có lẽ A Đang sẽ không có chuyện gì.
Văn Ngọc Đang trong lòng chợt vui, nhưng lại có chút chột dạ nói: “Không cần, muội lại thử nghĩ biện pháp khác.”
La Di Ca nói: “Môn thiếp có được dễ như vậy? Nàng đi đi, chính mình phải cẩn thận một chút.”
Cũng không phải là Lưu Thành Hề làm khó dễ chuyện xuất môn thiếp, chính là
nếu La Di Ca tham gia thì sẽ khiến người khác chú ý. Ba ngàn lượng bạc
không phải con số nhỏ, người khác nhất định đoán được sau lưng hắn có
người hỗ trợ, như vậy sẽ làm cho Lưu Thành Hề gặp phiền toái. Giờ hắn
đang đợi “người hữu duyên” cắn câu, còn sợ không có cơ hội tiến vào hội
đấu giá sao, Văn Ngọc Đang đi theo Phượng Vu Phi, trái lại giải quyết
được một mối băn khoăn của hắn.
Văn Ngọc Đang kinh ngạc nói: “Huynh yên tâm để muội đi theo hắn?”
La Di Ca nói: “Tuy rằng huynh nhìn hắn không vừa mắt, nhưng không thể
không thừa nhận công phu của hắn rất tốt, muội đi theo hắn cũng an toàn
hơn.”
Phượng Vu Phi tai thính, nghe được rồi liền hừ một tiếng: “Coi như ngươi thức thời.”
Ứng Thiên đem biểu tình của ba người để vào trong mắt, lại láng máng nghe
được hai chữ môn thiếp, cảm thấy có biện pháp rồi, hắn ghé vào bên tai
La Di Ca nói một câu chỉ có hai người mới nghe được: “La công tử muốn
đến hội đấu giá Băng Ngọc Linh Lung, nếu không ngại thì cùng tại hạ nói
chuyện.”
La Di Ca lộ vẻ kinh ngạc nói: “Ta cùng công tử không quen biết, không biết công tử vì cớ gì?”
Xem ra còn có người đưa môn thiếp tới cửa.
Ứng Thiên nói: “La công tử, chúng ta lên lầu nói chuyện được chứ?”
La Di Ca đánh tiếng ra hiệu cho Văn Ngọc Đang, rồi cùng hắn lên lầu.
Ứng Thiên đã sớm cho người chuẩn bị một gian nhã phòng. Có một người ăn
mặc như thị vệ cùng Ứng Thiên và hắn lên lầu, sau khi tiểu nhị mang trà
bánh lên, người này liền canh ở ngoài cửa.
“Ta cũng là nhận phó
thác của người khác mới vội tới truyền lời với La công tử, tại hạ là Ứng Thiên, không biết La công tử đa từng nghe thấy tên tại hạ chưa? ”
La Di Ca gật đầu tỏ vẻ đã từng nghe thấy, hắn mới nói tiếp: “Minh nhân bất thuyết ám thoại, nếu La công tử biết tại hạ là ai, như vậy chắc công tử cũng đoán được người tìm công tử là ai.” (người quang minh chính đại
không làm chuyện ngồi lê đôi mách, không nói lời mờ ám)
La Di Ca
cũng không phủ nhận: “Ta mặc dù trở về Long Thành, nhưng chưa bao giờ
lén lút chỉ trích chuyện chính sự, nói vậy vị kia hẳn là cũng hiểu.”
Ứng Thiên nói: “La công tử hiểu lầm rồi, vị kia đã từng nói với tại hạ, năm đó ước định thư của Tô Văn cùng Nhật Hưng quốc làm thế nào lại ở trong
tay Văn gia là một chuyện cực kỳ đáng để tranh luận, tung tích lúc đó
của La công tử lại không rõ… ”
Nói đến chỗ này hắn cười cười, mặc
dù không nói rõ, lại ám chỉ vị kia đã đoán ra chứng cứ phản quốc của Tô
Văn là do La Di Ca lấy được.
Lời này nằm ngoài dự liệu của La Di Ca, hắn thăm dò nói: “Như vậy, vị kia tìm ta là vì…”
Ứng Thiên cứ vậy một mạch, cuối cùng nói: “La công tử ngươi đoán xem?”
La Di Ca trầm ngâm nói: “La mỗ không muốn lại bước chân vào chốn quan
trường, nhưng việc này liên quan đến sự tình của dân chúng Long Giao
quốc ta, ta sẽ không từ chối, chẳng qua sau khi việc này thành công,
muốn xin vị kia đáp ứng tại hạ một chuyện. ” Nhân tiện nói ra thỉnh cầu.
Sau khi nghe qua, Ứng Thiên thấy hắn đẩy chức quan đi cũng cảm thấy không ngờ tới: “Công tử chỉ cầu như vậy?”
Thấy hắn gật đầu, Ứng Thiên nói: “Đây không phải là việc khó, chắc là không có vấn đề gì, rất tốt, vậy tại hạ cáo từ.”
Sau khi La Di Ca lên lầu, vui mừng nhất đương nhiên là Phượng Vu Phi.
Phượng Vu Phi để ý thấy Ứng Thiên cũng lên lầu theo La Di Ca, hỏi Văn Ngọc
Đang thân phận của người này, Văn Ngọc Đang nghĩ đến vị khách nhân vùa
rồi nhường chỗ gọi hắn là Ứng đại nhân, trong lòng cũng dấy lên nghi
ngờ, nhưng nàng đối với Phượng Vu Phi có điều cố kỵ, lắc đầu chỉ nói
không biết. Phượng Vu Phi trong lòng cảm thấy khó hiểu, với hắn mà nói, tình địch của mình có bằng hữu như thế này cũng là chuyện rất quan
trọng.
Chẳng qua lúc này La Di Ca không có ở đây. Hắn cười hì hì
nói: “A Đang, thuyết thư này cũng không có gì đặc sắc, không bằng chúng
ta đi ra ngoài một chút đi.” (kể chuyện)
Thanh âm của hắn không lớn không nhỏ nhưng vừa đủ để tiên sinh thuyết thư trên đài nghe được.
Không để ý tới tiên sinh thuyết thư trên đài trợn tròn mắt, hắn tiếp tục dụ
dỗ Văn Ngọc Đang: “Cái tên bằng hữu họ Ký kia của nàng không phải bị
thương sao, nếu không chúng ta đi thăm hắn đi?”
Vừa nói đến chuyện này, Văn Ngọc Đang lại nhớ đến một chuyện: “Phượng Vu Phi, ở chỗ ngươi
có loại kim sang dược tốt sao? Ký đại ca bị thương mặc dù không nặng
nhưng nhìn chung cũng không tốt, ta đang nghĩ có nên đổi một loạt thuốc
tốt hơn không?”
Phượng Vu Phi vui không thể tả: “Có có, chúng ta bây giờ đi luôn.”
Văn Ngọc Đang trừng mắt nhìn hắn một cái: “Không cần, người đem thuốc đến cho ta là được.”
Phượng Vu Phi sao có thể cho nàng cơ hội thoát khỏi mình, hắn lấy trong người
ra một cái bình nhỏ tinh xảo, cứ giơ lên giơ xuống: “Kim sang dược của
Phượng Hoàng trang người thế gian khó cầu, trên người ta chỉ có một lọ
này, vỡ rồi thì cũng không còn cái khác, nàng hiểu chứ? ”
Phượng
Hoàng trang dựa vào cái gì mà kiếm cơm, mọi người trong lòng đều hiểu
rõ, không có kim sang dược tốt thì sao có thể hành sự? Cho nên người
trong giang hồ đều nói kim sang dược của Phượng Hoàng trang là loại ngàn vàng khó cầu, chẳng qua người ngoài không biết, kim sang dược thượng
đẳng như thế này cũng chỉ có nhất lưu sát thủ Phượng Vu Phi mới có.
Văn Ngọc Đang muốn đoạt nhưng lại sợ lỡ tay làm vỡ, chỉ phải nói: “Ngươi
muốn đi theo cũng được, chính là không được ức hiếp dân thường.”
Thân phận của lão Ký cùng Kim Bất Hoan căn bản là không lọt mắt của Phượng
Vu Phi, nhưng trước tiên phải giao kèo tốt kẻo hắn lại ức hiếp người ta.
Phượng Vu Phi chính là tìm cơ hội thân cận cùng nàng, sao lại không đáp ứng chứ, vội vã thúc giục nàng đi.
“Muốn đến chỗ của Ký huynh?”
Phượng Vu Phi thấy vẻ mặt vui mừng của Văn Ngọc Đang liền biết là La Di Ca đã
xuống lầu, hắn hậm hực quay đầu đối với La Di Ca ngoài cười mà trong
không cười: “Đưa thuốc cho hắn, ngươi có đi hay không?”
Ở trước mặt A Đang không thể hiện thái độ tốt với La Di Ca, A Đang làm sao có thể cho hắn sắc mặt tốt.
Quả nhiên Văn Ngọc Đang có chút bất ngờ, hai mắt cũng nhìn hắn lâu hơn, nói với La Di Ca: “Hắn có kim sang dược tốt.”
La Di Ca sao có thể không rõ tâm tư Phượng Vu Phi, cũng không vạch trần, nói: “Được, chúng ta cùng đi đi.”