“Tử Tình, cũng trưa rồi, hay là, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi?” Lôi Tuấn Vũ khách sáo mời xã giao, ngay cả Cổ Dương cũng nhìn ra cậu ta căn bản không có chút thành ý nào!
“Không cần! Anh còn bận công việc. Em đi ra ngoài ăn chút gì đó là được! Vậy
thôi, cứ như vậy nhé, anh Cổ, hai người tiếp tục trò chuyện đi, tôi xin
phép đi trước. Tạm biệt!” Lãnh Tử Tình vội vàng đứng lên, ngại ngùng vẫy vẫy tay về phía hai người bọn họ, nhanh chóng rời đi.
“Chờ một chút, chị dâu! Vũ, tôi đưa chị dâu về nhé! Nhân tiện nhận tội, chịu đòn luôn.” Cổ Dương cũng vội vàng đứng dậy, chạy theo Tử Tình. Ra tới cửa lại xoay người đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của Lôi Tuấn Vũ, nói: “Đúng rồi! Vũ, lần này trở về mình không muốn cho mọi người biết, trước tiên cứ ở nhà cậu đã nhé! Tốt lắm, đi thôi chị dâu!”
Lôi Tuấn Vũ không khỏi cau mày, tên Cổ Dương chết tiệt, cậu ta lại muốn bày trò gì? Sao tự nhiên lại ra vẻ ân cần như vậy, còn muốn đưa Tử Tình
về?! Không phải là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” đấy chứ?! [nguyên bản là “nhất kiến chung tình”] Không, không thể! Dáng người kia của cô có thể hấp dẫn được ai! Cười
xong, nghĩ tới Cổ Dương sẽ đến ở nhà mình, lòng anh lại thấy bực bội.
Cho xin đi! Bọn họ hiện giờ đều đã trưởng thành cả rồi được không, đâu
phải còn nhỏ như trước đây đâu! Nếu Cổ Dương mà ở cùng, vậy mối quan hệ
của anh và Tử Tình cũng phải nói cho cậu ta biết. Cổ chết tiệt! Có phải
là không có việc gì làm, rảnh rỗi quá hay không. Đúng lúc đó, một cô thư ký gõ cửa đi vào, nhắc nhở anh đã đến thời gian bắt đầu cuộc họp. Bụng
đột nhiên réo lên, dạ dày Lôi Tuấn Vũ cũng không chịu kém cạnh. Sao tự
nhiên lại muốn đi ăn cùng bọn họ thế chứ?! Tên Cổ đáng chết! Đều tại cậu ta! Cơ thể mình đã rèn luyện thành thói quen thế mà cũng lại có cảm
giác đói! Tức tối cầm lấy tập tài liệu, Lôi Tuấn Vũ sải bước đi đến
phòng họp.
Cổ Dương tốt bụng cởi áo khoác, choàng thêm ra bên ngoài cho cô gái kiệm
lời này. Lôi Tuấn Vũ rốt cuộc là đang làm cái gì? Ngay cả người ngoài
như anh cũng có thể nhìn ra cuộc hôn nhân của họ có vấn đề. Theo lý
thuyết, nếu vợ mình mà ăn mặc kiểu này đi ra ngoài thì dù thế nào cũng
phải quan tâm một chút chứ! Vậy mà vẫn cứ để cho người ta mặc áo ngủ rời đi? Lôi Tuấn Vũ cậu cho dù có thói quen họp hành vào giữa trưa, cũng
không đến nỗi không thể dành ra được một phút đồng hồ! Còn nói là hai
người đã kết hôn. Hình như đăng ký hôm qua? Vừa kết hôn mà đối xử thế
này? Cậu ta cho mình là tên ngốc chắc?! Cổ Dương sở dĩ muốn đến ở cùng
Lôi Tuấn Vũ cũng vì muốn xem xem rốt cuộc cái tên này đang bày trò gì!
Lãnh Tử Tình từ chối ba bốn lượt, nhưng vẫn không thể thắng được sự kiên trì của Cổ Dương, đành phải mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình của anh ta
vào. Hai người rời đi dưới những ánh mắt chú mục của mọi người. Dường
như ăn mặc vẫn là tiêu điểm bàn luận, Lãnh Tử Tình trước sau đều cúi
đầu, lấy tay che mặt. Ai! Khuôn mặt chưa có trang điểm, cảm giác như
mình đang ở trần giữa thanh thiên bạch nhật vậy.
Lại lần nữa lên xe, Cổ Dương lễ độ hỏi: “Chị dâu, trưa nay muốn ăn gì? Tôi sẽ mời!”
“Ah, không cần đâu! Anh Cổ, anh cho tôi xuống ở trung tâm thương mại phía trước là được rồi. Tôi có chút việc gấp!”
“A? Không ăn cơm sao?” Cổ Dương buồn bực, sao mà cả hai vợ chồng nhà này cùng có chung tật xấu, buổi trưa đều không ăn cơm vậy?
“Uhm, xong việc tôi sẽ đi ăn. Xin lỗi anh Cổ, không thể cùng ăn cơm với anh rồi!” Lãnh Tử Tình cười cười.
“Vậy được. Ăn cơm xong, tôi chắc sẽ tới nhà hai người nghỉ ngơi, về sau nếu ở nhà có gặp tôi, chị dâu cũng đừng kinh ngạc nhé, tôi nhiều khi bước đi không phát ra tiếng động đâu!” Cổ Dương trêu ghẹo nói.
“Ha ha, xin lỗi anh! Sẽ không đâu! Anh Cổ, có cần đi bác sĩ không vậy?” Lãnh Tử Tình ngượng ngùng nói.
“Ha ha ha! Viết thương nhỏ ấy mà, gặp bác sĩ làm gì chứ! Đúng rồi, chị dâu, hình vẽ vòng tròn trên cổ tay chị là cái gì thế?” Cổ Dương đột nhiên nhớ tới vòng tròn màu xanh trên cổ tay Lãnh Tử Tình.