365 Ngày Hôn Nhân

Chương 20: Chương 20: Ngày 2 tháng 1 – Tôi đưa chị đi




Sửng sốt một lúc lâu sau, Cổ Dương đột nhiên nói: “Cậu bị bệnh thần kinh à?! Giấy chứng nhận kết hôn mà cả ngày mang theo bên người, muốn khoe cái gì?! Không phải là cậu bị cái gì kích thích chứ?!”

Liếc mắt lườm bạn. Cậu mới bị kích thích! Anh muốn cho tất cả mọi người đều biết Lôi Tuấn Vũ anh đã kết hôn được không! Nhất là để đối phó với mấy vị trưởng bối, chiêu này cực kỳ lợi hại!

“Cổ? Cậu còn muốn phụ trách kế hoạch quảng cáo kia nữa không?” Lôi Tuấn Vũ cười nhạt.

Cổ Dương dè dặt liếc nhìn Lãnh Tử Tình, sau đó quay qua cô nói: “Rất xin lỗi, chị dâu! Đã mạo phạm rồi!”

“Không, người phải xin lỗi là tôi mới đúng, tôi chưa tìm hiểu rõ tình huống đã đánh vào đầu anh…” Lãnh Tử Tình xấu hổ nói. Sự việc là do cô gây ra, người ta tức giận cũng hợp lý thôi.

Xấu hổ cười cười, quả thực nếu để cho mọi người biết được Cổ Dương anh bị một người phụ nữ trói gà không chặt khiến cho đầu rơi máu chảy thì anh chỉ có nước tìm một cái lỗ mà chui xuống!

“Vũ, cô ấy thật sự là vợ cậu à?” Cổ Dương vẫn không thể tin được. Cho dù có phải kết hôn, cũng không có khả năng cậu ta sẽ tìm một cô vợ như vậy đi? Cậu ta không phải là thích mấy thể loại hình chữ S sao?!

Lôi Tuấn Vũ tiện tay rút tập văn kiện ở dưới mông Cổ Dương ra, vỗ vỗ, trả lời: “Không phải là cậu vừa xem giấy chứng nhận kết hôn sao? Tử Tình, cậu ta có làm gì em không? Nếu có, nhất định phải nói cho anh biết, anh sẽ yêu cầu cậu ta lại xây dựng một tòa nhà như thế này nữa cho chúng ta!”

Lãnh Tử Tình dở khóc dở cười. Hai người này đều không hổ là những thương nhân danh tiếng! Nói ra miệng đều là lợi ích, quyền lợi! Chẳng lẽ không ai trong bọn họ để ý cô vẫn đang mặc áo ngủ ngồi hiên ngang ở đây sao? Cho dù áo ngủ có thuộc dạng bảo thủ thế nào đi nữa thì cũng là áo ngủ chứ! Chẳng lẽ không ai sẵn lòng quan tâm một chút đến mặt mũi của cô lúc này? Haizzz, khổ thân mình! Lãnh Tử Tình không khỏi tự giễu.

Cổ Dương khoa trương chất vấn Lôi Tuấn Vũ, còn người kia thì vênh vang đắc ý, như thể với anh ta kết hôn là chuyện vô cùng hạnh phúc. Nhưng đúng như Cổ Dương nói, anh ta sao mà lại muốn kết hôn được chứ? Chuyện đơn giản này ngay cả người ngoài cũng có thể nhìn ra! Lãnh Tử Tình không khỏi lắc đầu, không biết những ngày yên lành của cô có thể kéo dài được bao lâu? Đá đá chân ghế sô pha, cô ngồi bên cạnh nhàm chán, xem bọn họ thao thao bất tuyệt tán gẫu với nhau. Lãnh Tử Tình có thể cảm nhận được quan hệ của bọn họ không phải bình thường, thân thiết gần như anh em. Lôi Tuấn Vũ còn tỉ mỉ lau giúp Cổ Dương mấy vết máu khô trên mặt. Thực sự nhàm chán, Lãnh Tử Tình lơ đãng cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, trời ạ! 12 giờ! Quên mất! Hôm nay có cuộc hẹn trao đổi với nhà xuất bản! Chết tiệt! Đã chậm mười phút rồi! Cô viết tiểu thuyết trên mạng đã lâu như vậy, cuối cùng mới có người tinh mắt nhìn ra. Lãnh Tử Tình không khỏi nắm chặt tay quay lại nhìn hai người đang cười đùa, trêu chọc nhau, dường như không thèm để ý đến sự tồn tại của cô.

“E hèm…” Lãnh Tử Tình ho nhẹ một tiếng, hắng giọng, thành công trong việc thu hút ánh mắt của Lôi Tuấn Vũ và Cổ Dương. “À, thế này, Tuấn Vũ, xin hỏi còn có chuyện gì không?” Lãnh Tử Tình vẫn duy trì mỉm cười trước sau như một.

Lôi Tuấn Vũ lúc này mới có thời gian quan sát tỉ mỉ bộ dáng “đoan trang” của cô. Trời ạ! Cô cứ như vậy mà đi ra ngoài? Cứ mặc áo ngủ thế này đi khắp nơi trong công ty anh sao?! Có điều, so với bộ dạng trang điểm dày đặc, khuôn mặt này còn dễ nhìn hơn. Kỳ thật, cô trông cũng rất thanh tú! Anh không hiểu cả ngày cô hóa trang thành cái quỷ bộ dáng kia để làm gì?!

“Tử Tình, cũng trưa rồi, hay là, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi?” Lôi Tuấn Vũ khách sáo mời xã giao, ngay cả Cổ Dương cũng nhìn ra cậu ta căn bản không có chút thành ý nào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.