365 Ngày Hôn Nhân

Chương 187: Chương 187: Ngày 2 tháng 2: Rốt cuộc có được hay không?




Bốn mắt nhìn nhau, đôi môi sắp sửa chạm vào nhau. . . Chợt nghe thấy hướng dẫn viên gọi: "Qua cửa khẩu thôi! Qua cửa khẩu thôi! Cầm hộ chiếu, xếp thành hàng, theo sát nhau. Hành lý không cần hạ xuống!"

Lãnh Tử Tình cả kinh, vội vàng cúi đầu xuống, len lén nhìn hướng dẫn viên đang lớn tiếng gọi, người đàn ông vẻ mặt bất cần đời đó. Lúc này, hắn đang nháy nháy mắt, nhíu nhíu mày với cô.

Lãnh Tử Tình mím miệng cười cười. Trái tim sắp vọt ra khỏi lồng ngực tạm thời lắng lại. Khe khẽ quay đầu nhìn lại, ngoại trừ mọi người đang bận rộn kéo hành lý, vẫn có một ánh mắt theo sát. Vội vàng quay người lại, thở dài một tiếng. Cô làm sao hiểu được tâm tình lúc này của Thời Kính Nhiên? !

Tiến vào lãnh thổ Việt Nam. Mọi người đều trở nên chú ý hơn, dù sao cũng là bất đồng ngôn ngữ. Ở Móng Cái, nơi nơi đều có thể nhìn thấy những người Việt Nam rất giống người Quảng Tây. Nhưng, bọn họ nhìn một cái là nhận ra nam thanh nữ tú của phương bắc, là những người ngoại quốc đến để du lịch! Đó là những đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người. Ở đó bạn không thể nhìn thấy quá nhiều sự thân thiện, chỉ có sự xảo trá của con buôn và ẩn giấu thù hận!

Tình cảm của người Việt Nam đối với những du khách đại lục này, dường như có chút giống với chúng ta đối với người Nhật Bản. Không! Phải nói là rất giống cảm giác mà thế hệ trước đối với người Nhật Bản. Trong ánh mắt luôn ẩn chứa sự chế giễu và sự dã man lúc nào cũng có thể xuất hiện. Làm cho cả đoàn đặt chân đến đất này, liền lập tức hiểu được phải thận trọng. Hồ đẹp trai cười đùa suốt dọc đường lúc này cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.

Phố lớn ngõ nhỏ của Móng Cái tương đối sạch sẽ, nơi nơi đều là bảng hiệu bằng chữ Việt Nam. Chữ Việt Nam rất thú vị, là sự kết hợp cả tiếng Anh, phiên âm và chữ Latinh, nhìn có vẻ kỳ quái, còn có cả thanh điệu. Nghe nói, chữ Việt Nam có sáu thanh điệu, là ngôn ngữ khó nói nhất trên thế giới. Hướng dẫn viên Việt Nam A Hòa tự hào nói: Không có người nước ngoài nào có thể nói tiếng Việt một cách chuẩn xác được. Ánh mắt tự hào của anh ta, giống như là ngôn ngữ này vô cùng thần thánh và không thể xúc phạm vậy.

Xe chạy tới Vịnh Hạ Long. Trên đường đi hướng dẫn viên A Hòa bắt đầu dùng tiếng phổ thông Quảng Đông để giới thiệu về Việt Nam cho những vị khách từ xa tới này. Tuy nói tiếng phổ thông không tốt như người phương bắc, nhưng so với người Quảng Tây đã là rất tốt rồi! Thậm chí một số điển cố trong văn cổ, anh ta cũng biết rất rõ. Mọi người không khỏi cảm thấy tò mò trước khả năng nói tiếng Hán ngoài sức dự đoán này của anh ta.

Lâm Địch Phi nhân lúc anh ta ngừng giới thiệu, liền đưa ra nghi vấn của mọi người.

A Hòa cười rất tươi, anh ta nói với mọi người, anh ta từng lưu học ở Bắc Kinh ba năm, sau đó lại ở Quảng Tây hai năm. Ở đất nước của bọn họ, anh ta đã từng làm giảng viên đại học, chính là thầy giáo dạy Trung Văn. Mọi người mới vỡ lẽ! Khó trách khó trách!

Khi mọi người giơ ngón tay cái với anh ta, anh ta ngại ngùng cười, lộ ra hai hàm răng trắng bóng. Anh ta nói không chút nịnh nọt rằng: "Bắc Kinh là quê hương thứ hai của tôi. Tôi rất thích văn hóa Trung Quốc. . ."

Chàng trai nhỏ bé khiêm tốn này, lại có thể dùng sức thu hút của ngôn ngữ để lôi cuốn cả đoàn người. Lãnh Tử Tình không khỏi vô cùng khâm phục. Sức thu hút của tiếng Hán lớn như vậy, khiến cho người nước ngoài đều yêu Trung Quốc sao? Xe đi trên xứ người, cô đột nhiên có chút xúc động, một cảm giác cô đơn của du khách tha hương bao trùm lên cô. Mà đối với cô, dường như còn bao gồm một ý nghĩa sâu xa hơn. Cô là ai, cội rễ của cô ở đâu? Ngay cả bản thân mình là ai cô cũng không rõ, lại còn đến đây để du lịch? ! Thật là có tâm tình!

Một bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay cô, sự ấm áp lập tức ùa đến. Lôi Tuấn Vũ lẳng lặng đưa cho cô khăn giấy. Lãnh Tử Tình mới giật mình, bất tri bất giác, trên mặt cô đã chảy dài hai hàng lệ. . .

Hành trình đến Vịnh Hạ Long còn ba tiếng đi xe nữa. A Hòa cũng đã nói đến thấm mệt rồi! Thế là hướng dẫn viên người Quảng Tây mập mạp kia liền đề nghị mọi người tự do hoạt động một chút, hát hò gì đó. Đề nghị của anh ta lập tức được mọi người hưởng ứng.

Phương Khiết việc nhân đức không nhường ai, đảm đương chức vụ người chủ trì lưu động tạm thời.

Phương Khiết cầm lấy micro, lập tức chứng tỏ phong độ của giọng ca vàng. Thanh âm của cô thật êm tai, đặc biệt là từ micro truyền ra, ngọt ngào, mềm mại, dường như thanh âm đã hòa cùng với sóng điện.

Phương Khiết khởi động, trước tiên hát tặng mọi người bài ‘Tương tư’. "Đậu đỏ sinh ở miền nam, là chuyện rất xa xôi. Tương tư là gì, sớm đã không người để ý. Say nằm ở chốn thị thành không đêm tối, nơi nơi đều là cầu vồng sặc sỡ, trong chén rượu ngon tràn một mảnh phong tình . . ."

"Hay!" Bên trong xe lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Hát xong một bài, Phương Khiết liền quét tầm mắt một lượt trong xe, ranh mãnh nhướn lông mày: "Tôi vừa mới đại diện cho phái nữ hát một bài ‘Tương tư’, hát không hay xin mọi người lượng thứ. Tiếp theo, micro giao cho đội phái nam!"

"Ồ!" Trong xe lập tức vang lên tiếng thét chói tai và tiếng vỗ tay của An Lạc Nhi và Tô thon thả, không khí hưởng ứng càng ngày càng dâng cao.

"Đếm ngược năm số! Năm, bốn, ba, hai, một!" Tô thon thả đứng lên khua khoắng chân tay.

"Đã hết giờ! Phái nam, rốt cuộc có được không? !" An Lạc Nhi cũng đứng dậy theo, lớn tiếng kêu gọi. Mọi người chưa thấy ai đứng lên chưa chịu bỏ qua!

Một câu "Có được không" khiến cho tất cả cười ồ lên. Người đầu sỏ là An Lạc Nhi đỏ bừng mặt, cô ta là vô tình nói ra, nhưng lại chuốc lấy ngượng ngùng cho chính chình. Hai tay lập tức bưng kín mặt, hận không thể trốn ra khỏi xe!

Hồ đẹp trai nhịn không được chế nhạo đứng dậy tiến phía trước, cầm lấy micro không chút khách khí phản bác lại: "Tôi nói các nữ đồng bào này! Cái kiểu biến khách thành chủ này mới được mấy ngày, đã không biết trời cao đất dày là gì rồi? ! Còn nói có được không? ! Có được không dựa vào hát hò mà kiểm chứng được sao? !"

"Ha ha ha ha!" Trong xe cười đến nghiêng ngả. Mấy cô gái Lãnh Tử Tình, Mộng Ba, An Lạc Nhi, mím môi đỏ mặt không nói gì. Những người khác thì chẳng e dè chút nào, cười ầm ĩ cả lên.

"Nếu các nữ đồng bào một mực muốn thấy con người thật của tôi, vậy thì tôi còn xấu hổ gì chứ? !" Nói xong, tay liền sờ đến thắt lưng, ra vẻ muốn cởi dây lưng.

"Á--" Tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên.

Tô thon thả hét lớn: "Hồ đẹp trai! Đồ của nhà chúng ta nếu anh để người khác nhìn thấy! Về sau đừng có biến mất trước mặt tôi!"

"Ồ!" Không phải là Trang Ngạo Nhiên thì còn có Lâm Địch Phi, cũng có thể là Thời Kính Nhiên. Không khí lúc này, thanh âm đó tuyệt đối không phải là từ một người phát ra! Đàn ông nha, không thể kích thích! Thanh âm hoang dã tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên!

Hồ đẹp trai vừa nghe, lập tức cười hì hì đáp lại: "Ui da, tỷ tỷ thân yêu của tôi! Tỷ đừng có như vậy! Tôi chỉ giả bộ vậy thôi. Tôi chẳng qua chỉ là muốn lấy lại công bằng cho đàn ông chúng tôi mà thôi! Ai bảo An Lạc Nhi nói chúng tôi không được chứ? ! Tỷ tỷ à, tỷ nói với cô ấy, tôi có được hay không? !"

"Anh đi chết đi! Anh có được hay không, tôi nào có biết!" Tô thon thả dậm mạnh chân, mắng vọng lại.

"Ha ha ha ha!" Hồ đẹp trai cười đến càng đắc ý, nháy nháy mắt với Tô thon thả, "Tỷ tỷ à, đó chẳng phải là đồ của nhà chúng ta sao? !"

"Anh! Hồ đẹp trai chết tiệt! Anh là không muốn sống nữa có phải không? !" Tô thon thả xông lên phía trước, muốn giơ tay đánh Hồ đẹp trai, lại bổ nhào vào một vòm ngực!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.