"Anh! Hồ đẹp trai chết tiệt! Anh là không muốn sống nữa có phải không? !" Tô thon thả xông lên phía trước, muốn giơ tay đánh Hồ đẹp
trai, lại bổ nhào vào một vòm ngực!
"Ai da, tỷ tỷ thân yêu của tôi! Tỷ đừng có vội chứ, trước mặt bàn dân thiên hạ, tỷ muốn cho
mọi người tham quan miễn phí sao!" Hồ đẹp trai một mặt ôm chặt lấy Tô
thon thả, một mặt còn không quên ba hoa.
"Đáng ghét! Buông tôi ra! Anh cái đồ chết tiệt! Á--" Tô thon thả bị ôm chặt trong lòng, xấu hổ đến mức không đánh nổi hắn ta.
"Được được được! Tỷ thân yêu của tôi, đợi đến Vịnh Hạ Long, đến đảo Thiên
Đường, Hồ đẹp trai tôi sẽ cởi sạch nằm trên bờ cát, để tỷ tùy ý kiểm
chứng!"
"Anh!"
"Ha ha ha ha" Cả đoàn người lại cười vang.
Sau khi Hồ đẹp trai đùa giỡn xong, micro đương nhiên giao cho Tô thon thả.
Tô thon thả xấu hổ giận dữ đến cực điểm, hát một bài ‘Hận anh hận đến
thấu xương’, tự mình thay đổi lời bài hát, câu nào cũng nhằm vào Hồ đẹp
trai. Cuối cùng coi như hòa nhau! Nhưng mọi người đều chỉ coi bọn họ như vậy là đang tán tỉnh nhau, ai cũng đang đắm chìm trong vui vẻ.
Kế tiếp, Trang Ngạo Nhiên bước lên. Thợ trang điểm tóc hẳn là hát không
tồi. Nhưng anh ta rõ ràng là đã cười đùa quá nhiều, mái tóc vốn rất có
cá tính, lúc này đã có chút rối bù.
Bộ dáng nghiêm trang
vốn có của anh ta so với hình tượng lúc này càng trở thành một sự so
sánh đối lập, mọi người ngồi dưới ai nhìn cũng phải cười. Tuy vậy, Trang Ngạo Nhiên lại không hề cười, nghiêm trang nói: "Tiếp theo tôi sẽ đại
diện cho đội phái nam, hát tặng mọi người một bài hát. . ." Anh ta vuốt
vuốt tóc trên trán, nói một cách thần bí.
Mọi người đều im bặt, chờ đợi câu nói tiếp theo của anh ta. Chỉ nghe anh ta trang nghiêm phun ra hai chữ - Lộn xộn!
"Ha ha ha!" Lệ trong khóe mắt Lãnh Tử Tình còn chưa kịp lau khô, lại được một trận cười đến nghiêng ngả.
Trang Ngạo Nhiên làm một điệu bộ, mở to hai mắt, mở lớn miệng bắt đầu: "A a
ha u, a a ha a u, a ti tao a ti tao. . . a y a y, a y a y, a y u. . ."
"Ha ha ha ha!" Lãnh Tử Tình cuối cùng vẫn là không chịu nổi sự khôi hài của anh ta, cất tiếng cười to. Khăn giấy mà Lôi Tuấn Vũ đưa cho cô lúc
trước, lúc này thật đúng là phát huy tác dụng.
Lôi Tuấn Vũ thâm tình nhìn cô, lúc này cô thật thoải mái làm sao, cười đến vui vẻ
như vậy. Từ khi hắn quen biết cô đến nay, chưa từng nhìn thấy cách cô
cười như vậy. Lúc trước, nụ cười của cô đều dịu dàng, chừng mực. Hắn
từng biết khi cô cười lên xinh đẹp hơn nhiều so với khi không cười. Cả
khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sức sống.
Nhưng lúc này, cô
vui vẻ như vậy, cho dù là bạn không nghe thấy sự lộn xộn khoa trương mà
quái đản kia, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô cười đến chảy nước mắt, mọi sự
phiền não đều không còn tồn tại nữa.
Lôi Tuấn Vũ cũng nở
nụ cười. Có lẽ, hắn quyết định không mang cô trở về lúc qua cửa khẩu là
chính xác. Đoàn người này có nhiều người trẻ tuổi, không khí rất tốt.
Tuy hắn không phải là người thích náo nhiệt, nhưng chỉ cần cô thích, hắn cũng không ngại làm một khán giả bất đắc dĩ.
Đang vừa
cười vừa xem, micro của Phương Khiết chợt truyền ra tên Lãnh Tử Tình.
Lãnh Tử Tình cả kinh, cuống quýt ngẩng đầu. Ánh mắt của mọi người đều
đang nhìn vào cô!
Lãnh Tử Tình đột nhiên thấy tê dại da
đầu, nhìn mọi người trong xe đều đang phấn chấn, mồ hôi đã ròng ròng!
Ánh mắt cầu cứu hướng đến Lôi Tuấn Vũ, nói với hắn mình không có năng
khiếu ca hát. Nhưng người kia dường như không tiếp nhận tín hiệu của cô.
Phương Khiết lại tận lực phát huy quyền của người chủ trì, kêu gọi: "Lãnh Tử
Tình tiểu thư! Lãnh Tử Tình tiểu thư? Vỗ tay chưa đủ nhiệt tình phải
không? Xin mời Lãnh Tử Tình tiểu thư!"
Không thể không
hiểu lý lẽ được nữa, cũng không thể lúc nào cũng là con đà điểu! Lãnh Tử Tình bất đắc dĩ, chậm chạp đứng lên, di chuyển với tốc độ rùa bò về
phía trước, nhận lấy micro từ Phương Khiết.
Ánh mắt khổ sở quét qua từng khuôn mặt đã quen thuộc trong xe: hàng đầu là Hồ đẹp
trai, Trang Ngạo Nhiên, còn có Phương Khiết vừa ngồi xuống, sau đó là Tô thon thả, An Lạc Nhi, vị trí cạnh cô là Lôi Tuấn Vũ đang cười dịu dàng, bên cạnh là Khang Huy, Thời Kính Nhiên, ngồi sau cùng là Lâm Địch Phi
và hướng dẫn viên Mộng Ba.
Mọi người lúc này đều tươi cười nhìn cô, ánh mắt rất chờ mong. Tim Lãnh Tử Tình lúc này đập thình
thịch. Trong lòng có một thanh âm đang nói với mình, chính mình hình như không có năng khiếu ca hát. Nhìn vẻ hưng phấn của mọi người, cô sao có
thể làm mọi người mất hứng chứ? !
Hắng giọng, Lãnh Tử Tình dè dặt nói: "Rất vui vì có thể xuất hành cùng với mọi người, ở cùng với mọi người tôi rất vui! Tuy không biết hát, nhưng người chủ trì đã ưu ái như vậy, tôi chỉ đành tự bêu xấu mình vậy! Xin hát một bài. . ."
Lãnh Tử Tình cắn môi, ra sức nghĩ. Nhưng đầu óc bỗng như ngắn lại, trong
phút chốc cũng không biết phải hát cái gì. Cô rất muốn rất muốn được như Phương Khiết, chọn bài gì cũng hát được, nhưng chính mình rốt cuộc có
biết hát không? Bản thân mình lúc này ngay cả một nốt nhạc cũng không
nhớ ra.
Gấp đến độ lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Đột nhiên, trong đầu nảy ra một bài hát, là ‘Truyền kỳ’ của Vương Phỉ. Lúc bắt đầu hát như thế nào nhỉ? Lãnh Tử Tình lao tâm khổ tứ vẫn nghĩ không ra.
"Này! Cô đang làm gì vậy? ! Cô muốn hát bài gì vậy? Thần bí như vậy, còn muốn kéo dài thời gian nữa? Hay là còn muốn đi trang điểm nữa hả?" Tô thon
thả vênh váo nói. Tuy nhiên, vì không khí lúc này rất tốt, cho nên, lời
của cô ta vốn có ý châm chọc, nghe ra lại trở nên khôi hài. Trong xe lại một trận cười.
Lãnh Tử Tình luống cuống, cô làm sao có
thể quản nhiều như vậy. Thế là, vội vàng nói: "Bài hát mà tôi biết không nhiều, xin hát bài ‘Truyền kỳ’ của Vương Phỉ vậy! Có điều tôi chỉ biết
lên cao, còn xuống thấp. . ."
"Lên cao, xuống thấp hả!" Hồ đẹp trai bỗng nhiên kêu lớn. Cả xe yên lặng một lát, rồi bùng lên tiếng cười!
Lãnh Tử Tình phút chốc đỏ mặt, trời ạ! Cô vừa nói cái gì vậy, thật là muốn cắn đứt lưỡi của chính mình!
Mặt dày đối diện với tiếng cười nghiêng ngả của mọi người nói: "Ngại quá, tôi không có ý đó. . ."
Tô thon thả cười đến hết hơi, kêu lên: "Ôi trời ơi! Tôi nói Lãnh tiểu thư
à! Bình thường nhìn cô rất dịu dàng e lệ. Thật đúng là phát ngôn kinh
người nha! Tôi cũng bị cô nói đến ngượng ngùng rồi!"
"Ha ha ha ha!" Mọi người đang ngồi lại càng cười to hơn!
Lãnh Tử Tình quả thực xấu hổ đến muốn khóc. Cô hướng ánh mắt cầu cứu về phía Lôi Tuấn Vũ, người đàn ông này lại vẫn ngồi ở đó mím môi cười, đôi mắt
sâu không thấy đáy kia đang nhìn thẳng vào cô. Quả thực khiến cô vô cùng xấu hổ!
"Các bạn đừng có cười nữa có được không? Tôi bắt
đầu hát nhé?" Lãnh Tử Tình bất đắc dĩ, dù sao cũng đã không quay lại
được, đành mặt dày mà hát vậy!
Tiếng hát rụt rè từ micro
truyền ra: "Lúc em nhớ anh. . . anh ở góc trời nào; Lúc em nhớ anh. . .
anh ở ngay trước mắt; Lúc em nhớ anh. . ." Lãnh Tử Tình bởi vì mất bình
tĩnh, lại thêm xấu hổ, nên tiếng hát ở trong xe giống như là bị đứt
đoạn, muốn bao nhiêu khó nghe có bấy nhiêu khó nghe.
Phương Khiết cúi đầu, e là đang thể hiện động tác bịt tai. Cô ta thậm chí hoài nghi sao lại có người có thể hát thành cái dạng đó.
Lãnh
Tử Tình hát thật sự ngại ngùng, mọi người nghe lại càng ngại ngùng! Hát
được một nửa bài, cũng không thể để cô ngừng lại được! Lúc này, đột
nhiên micro truyền ra một giọng nam dễ nghe. . .