Lãnh Tử Tình hát thật sự ngại ngùng, mọi người nghe lại
càng ngại ngùng! Hát được một nửa bài, cũng không thể để cô ngừng lại
được! Lúc này, đột nhiên micro truyền ra một giọng nam dễ nghe. . .
"Lúc anh nhớ em, em ở ngay bên cạnh, lúc anh nhớ em, em ở ngay trước mắt,
lúc anh nhớ em, em ở trong tâm trí anh, lúc anh nhớ em, em ở trong trái tim anh. . ." Giọng hát thâm tình của Lôi Tuấn Vũ vang vọng khắp
khoang xe.
"Ồ--" Cả đám phụ nữ Phương Khiết, Tô thon thả, An Lạc
Nhi đều bị thu hút bởi giọng hát tràn đầy từ tính của hắn, không ngớt
trầm trồ khen ngợi.
Lãnh Tử Tình không khỏi động lòng bởi giọng
hát của hắn, ngây ngốc nhìn hắn. Giống như rất lâu trước đây chính mình đã từng nghe bài hát này vô số lần vậy.
Giọng hát rõ ràng của
Lôi Tuấn Vũ, từng câu từng câu đều chứa đựng thâm tình. Trong mắt chỉ
có Lãnh Tử Tình, hát đến đoạn xúc động, hắn còn ôm chặt Lãnh Tử Tình
vào trong ngực.
"Á--" Tiếng thét chói tai và tiếng cổ vũ vang lên không ngớt.
Ánh mắt Thời Kính Nhiên lạnh lẽo như mùa đông, nhìn hai người đang ôm nhau ở phía trước. Anh ta không ngừng đè nén kích động trong lòng, nhưng
vẫn có một giọng nói đang nhắc nhở anh ta: Thời Kính Nhiên, mau đứng
dậy! Bước lên phía trước, làm cho cái tên kia mau chóng rời đi!
Lôi Tuấn Vũ nhân lúc nghỉ giữa bài hát, quét mắt liếc anh ta một cái, khóe miệng đột nhiên cười xấu xa, sau đó nâng cằm Lãnh Tử Tình, đặt lên đó
một nụ hôn.
Thân thể cường tráng dựa vào ghế xe, đem cả người
Lãnh Tử Tình nhỏ bé ôm vào trong ngực, lúc cô còn đang kinh hãi, hắn
lại không cho cô cơ hội từ chối và trốn tránh, nụ hôn càng thêm sâu.
"Trời ơi!" Một tràng những tiếng thổn thức, tiếng vỗ tay xen lẫn sự hâm mộ đối với Lãnh Tử Tình.
Lãnh Tử Tình bị hắn hôn thật sâu, lực đạo mạnh mẽ không cho cô kháng cự.
Hai cánh môi như đá gắt gao hút chặt lấy cô, cả người lập tức trở nên
mềm nhũn, tim đập như gõ trống.
Cô không ngờ hắn ở trước mặt bàn dân thiên hạ mà làm vậy. Vốn lúc đầu muốn kháng cự, nhưng vẫn là không địch nổi sự bá đạo của hắn. Lúc này, chính mình lại chìm đắm trong nụ
hôn của hắn, đầu lưỡi run rẩy đưa ra, tìm kiếm sự ngọt ngào. Sớm đã
quên mất mình đang ở nơi nào!
Lôi Tuấn Vũ ngẩng đầu lên, nhìn
Lãnh Tử Tình đang khép hờ đôi mắt, còn có đôi gò má hồng hồng kia, nụ
cười đắc ý hiện trên mặt. Lúc cô vẫn còn chưa tỉnh táo lại, Lôi Tuấn Vũ lại hôn lên môi cô, lần này, toàn bộ người trong xe đều có thể nhìn
thấy bàn tay càn rỡ của hắn luồn vào bên hông của cô, thân thể mềm mại
kia đã dán chặt lên người hắn. . .
Trong xe không biết từ lúc
nào đã không còn ồn ào, chỉ có tiếng thở dốc và tiếng cười khẽ. Mọi
người đều biết ý, đôi nam nữ trước mặt này dường như đã trở nên **, hết sức căng thẳng.
Thời Kính Nhiên đứng phắt dậy, giận dữ đi lên,
Lâm Địch Phi muốn kéo lại nhưng không kéo nổi. Anh ta vung mạnh cánh
tay, hất tay của Lâm Địch Phi ra.
Anh ta đã đứng trước mặt bọn họ, mà bọn họ lại vẫn đang biểu diễn rất nhập tâm.
Huyệt thái dương của Thời Kính Nhiên nổi đầy gân xanh, anh ta gằn giọng nói: "Lôi tổng, giọng hát của anh hình như tốt hơn rất nhiều so với nhân
phẩm của anh!"
Một câu nói không nóng không lạnh, làm cho Lãnh
Tử Tình phút chốc tỉnh táo lại. Cô cuống quýt đẩy người Lôi Tuấn Vũ ra, thoát khỏi vòng tay hắn, trốn trở về chỗ ngồi. Chỉ có vài bước ngắn
ngủi, lại khiến cô phát hiện toàn bộ người trong xe đều đang chằm chằm
nhìn cô.
Ngượng chết đi được! Ngượng chết đi được! Ông trời ơi! Lãnh Tử Tình thật muốn mất ngay trí nhớ!
Lôi Tuấn Vũ đưa đầu lưỡi liếm môi mình, dáng vẻ như muốn hồi tưởng lại
hương vị lúc nãy. Hài lòng nhìn đến ánh lửa chợt lóe lên trong mắt Thời Kính Nhiên.
"Ha ha! Cám ơn anh quá khen! Tôi chưa bao giờ cho
rằng nhân phẩm của tôi tốt đến mức nào! Có điều, tôi phải nhắc nhở anh
lần nữa! Đừng có tơ tưởng người phụ nữ của người khác!" Lôi Tuấn Vũ huýt sáo, bộ dáng bất cần đời lại vô cùng mê người.
Hai má Thời
Kính Nhiên giật giật, sau đó cũng cười nói: "Ha ha! Lôi tổng, tôi chẳng qua là muốn tiếp tục biểu diễn mà thôi! Sao nào? Anh là muốn mở buổi
biểu diễn cá nhân sao?"
"Sao lại không thể chứ?" Lôi Tuấn Vũ không thèm để ý đến sự khiêu khích của anh ta, khoanh hai tay, ra vẻ tùy ý của anh.
Phương Khiết vừa nhìn thấy thời cơ, cô vội vàng đứng lên hòa giải. Đoạt lấy
micro hô lớn: "Xem ra đoàn chúng ta thật là hiếm có, tàng long ngọa hổ
nha. Vừa nãy chúng ta đã được lãnh hội giọng hát động lòng người của
Lôi tổng. Mọi người còn muốn thưởng thức tiếp không?"
"Muốn!" Có người xướng thì có người phụ, đây là đặc điểm lớn nhất của đoàn người
này. Cho dù mọi người ai nấy đều có sở thích riêng, nhưng một khi đã
vui chơi đã náo loạn thì rất có tinh thần tập thể!
"Này, Kính
Nhiên này! Anh đợt một chút để Lôi tổng hát đơn ca đi! Sau này còn nhiều cơ hội mà!" Phương Khiết nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Thời Kính Nhiên, trấn an tâm tình của anh ta.
Thời Kính Nhiên cười xòa một tiếng, coi
như là cho mình một đường lui. Nhưng anh ta vẫn không quên nhắc nhở: "Đã là hát đơn ca, dù thế nào cũng phải hát chín mười bài chứ! Nếu không, tôi sẽ không nhường nhịn đâu!"
Phương Khiết lập tức tiếp lời:
"Mọi người cứ yên tâm đi! Nếu chúng ta bật đèn xanh cho Lôi tổng, thì
nhất định sẽ được như ý! Anh nói đúng không? Lôi tổng?" Bản lĩnh lấy
lòng này, Phương Khiết chỉ e là đã luyện đến mức nhuần nhuyễn rồi!
Lôi Tuấn Vũ cũng hào phóng, hắn nhận lấy micro, không nói hai lời liền bắt đầu hát. Mọi người không thể không thừa nhận, giọng hát của vị tổng
tài này thực sự rất hay. Cho dù là ngôi sao ca nhạc cũng không thể bì
kịp.
An Lạc Nhi thở dài, nhỏ giọng nói: "Thật là không có đạo lý quá đi!"
"Sao vậy? Than thở cái gì chứ?" Tô thon thả đang nghe rất say sưa, nghe thấy thanh âm của An Lạc Nhi, quan tâm hỏi han.
"Ai da! Cô nói xem, đây là đạo lý gì chứ? ! Người đàn ông như vậy vừa
nhiều tiền vừa đẹp trai, dáng dấp lại là bậc nhất, sự nghiệp phát triển không ngừng! Đã hoàn mỹ như vậy rồi! Vì sao ông trời còn ban cho anh ta một giọng hát hay như vậy chứ? ! Anh ta vì sao lại xuất sắc như vậy? ! Ông trời thật là rất không công bằng!" An Lạc Nhi ủ rũ nói.
"Bốp" một tiếng, Tô thon thả vỗ vào gáy cô ta, nói: "Cô phát bệnh thần kinh
gì chứ? ! Ông trời đương nhiên là công bằng! Cô xem xem người đàn ông
ưu tú như vậy, nhưng lại làm cho anh ta phải lòng một con vịt xấu xí!
Bỏ không thèm ăn con thiên nga trắng xinh đẹp là tôi đây, tôi thấy rõ
ràng là ông trời đang trừng phạt hắn!"
"Ai da! Tôi nói Tô Tô
nha! Cô đừng có ghen tị nữa! Lôi tổng người ta sao có thể phải lòng
Lãnh Tử Tình chứ! Chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi! Đàn ông như vậy tôi gặp nhiều rồi! Hơn nưa, tôi nhớ ông xã tôi hình như từng nói, Lôi tổng kia hình như đã đính hôn rồi! Hẳn là trước đây không lâu!" An Lạc Nhi suy đoán.
"Đính hôn?" Tô thon thả cả kinh, nở nụ cười kỳ quái,
"Đính hôn thì có làm sao? Cho dù là làm người tình một đêm của người đàn ông đó, tôi cũng cam tâm tình nguyện!"
"Á, cô muốn chết hả!" An Lạc Nhi hạ thấp giọng gọi, nhéo nhéo Tô thon thả.
"Á!" Tô thon thả đau đến mức thiếu chút nhảy dựng lên, hai con mắt liền
ngập nước. "An Lạc Nhi, cô lại dám nhéo tôi! Cô muốn chết hả!"
An Lạc Nhi vênh mặt đường hoàng nói: "Tôi nhéo cô là để cô tỉnh táo một
chút! Đàn ông như vậy cô tốt nhất là ít chọc vào đi! Đến lúc đó e là
người bị thương chính là cô!