Lôi Tuấn Vũ đầu kêu “oành” một tiếng, gân xanh nổi đầy trán! Hắn hung dữ gầm lên: “Chết tiệt! Ảnh, anh phải đi làm thịt thằng súc sinh đó!”
Nói đoạn, Lôi Tuấn Vũ định đứng dậy thì Kiều Chi Ảnh lập tức giữ hắn lại, nép cả người vào lòng hắn, vừa khóc nức nở vừa nói: “Không cần đâu! Cầu xin anh, Vũ, không cần đâu! Không cần đi tìm hắn! Em không muốn nhớ lại chuyện này nữa! Đừng đi tìm hắn nữa! Nếu không em sẽ càng
thêm tủi nhục!”
Lôi Tuấn Vũ đau lòng nâng khuôn mặt cô ta lên, hôn lên nước mắt trên mặt cô ta: “Ảnh, tại sao không nói cho anh biết? Tại sao để anh hiểu lầm lâu như vậy? Tại sao làm cho anh đau khổ suốt năm năm trời?”
Kiều Chi Ảnh ngồi ngay người lại, chua sót cười cười, nói: “Em vốn dĩ nghĩ là cả đời này sẽ không gặp lại anh nữa! Nhưng… em… em quá
nhớ anh! Vũ, em yêu anh! Em thật sự rất rất yêu anh! Năm năm trời, không ngày nào em không nhớ đến anh! Nhớ nụ cười của anh, nhớ giọng nói của
anh, nhớ nụ hôn của anh, nhớ tất cả tất cả của anh… Vũ! Em thật sự không thể chịu đựng được nữa! Nếu không trở về thì em sẽ chết! Anh sẽ không
ghét bỏ em chứ?”
“Ngốc ơi! Sao anh lại có thể ghét bỏ em chứ? Anh đau lòng lắm! Ảnh! Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn! Khốn kiếp! Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua tên
kia!” Lôi Tuấn Vũ hôn lên môi Kiều Chi Ảnh, gợi mở hàm răng cô, cuồng dã mút mát môi lưỡi cô.
Sự cuồng nhiệt làm Kiều Chi Ảnh toàn thân nóng rực. Cô ta giành quyền chủ
động, ra sức đáp lại hắn, thuận thế cởi cúc áo hắn ra. Cơ thể cường
tráng lập tức kích thích hormon trong cơ thể cô ta, cô ta dán tấm thân
đẫy đã của mình vào cơ thể hắn, vô cùng dụ hoặc mà cọ xát vào nhau. Cơ
thể này cô ta nhung nhớ đã rất lâu rồi.
Trong số các đối tượng yêu đương của cô ta, thì Lôi Tuấn Vũ và Cổ Dương có
thể nói làm cho cô ta thèm khát nhất. Đương nhiên, đàn ông cô ta có rất
nhiều. Nhất là năm năm ở Mỹ kia. Sau lưng Cổ Dương, cô ta lại dùng kế
“xử nữ” để câu rùa vàng, nhưng đều không thành công! Cô ta không biết có phải số mình xui xẻo hay không. Nếu không phải vì tên Cổ Dương kia
chậm chạp không chịu kết hôn với cô ta, cô ta lại không tìm thấy đối
tượng khác thích hợp, thì sao cô ta trở về được?
Cô ta biết, năm năm trước chỉ cần cơ thể cô ta vừa chạm vào lồng ngực hắn
là hắn liền quên hết thảy mọi thứ bắt đầu yêu cô ta, giống như kẻ nghiện ma tuý vậy. Cô ta đối với cơ thể mình thập phần tự tin.
Đàn ông gặp phải cô ta đều điên cuồng như vậy. Ngay đến người đàn ông như
Lôi Tuấn Vũ và Cổ Dương cũng không ngoại lệ. Kiều Chi Ảnh trong mắt tràn ngập ý cười. Vũ, em đến đây! Anh sẽ vẫn giống như xưa, phải ngã gục
dưới váy em thôi…
Lôi Tuấn Vũ tay run run rít thuốc như điên. Shit! Có phải hắn quá căng
thẳng hay không? Khốn kiếp! Cái quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao vào
thời điểm đó hắn vẫn nghe thấy tiếng thét chói tai của Tử Tình? Tại sao
hắn vẫn không thể hoàn thành?
Hắn giây phút đó đọc được ánh mắt hứng thú đầy kinh ngạc rõ ràng của Chi
Ảnh. Một cảm giác sỉ nhục nhất thời xuyên suốt từ đầu đến chân hắn. Hắn
hung hắng rít một hơi thuốc, rồi dí mạnh đầu lọc thuốc vào gạt tàn.
Cửa phòng tắm mở ra, Chi Ảnh trần truồng từ bên trong bước ra, trên người
là vết tích vừa được tắm gội, mái tóc dài mềm mại xoã xuống, từng giọt
nước rơi tí tách xuống.
“Vũ? Có muốn đi tắm không anh?” Chi Ảnh lời nói thập phần ôn nhu, giống như quan tâm đến một cậu em trai nhỏ vậy.
Lôi Tuấn Vũ xuất thần nhìn Kiều Chi Ảnh. Một thân hình hoàn mỹ đến như vậy! Năm năm trôi qua, hắn vẫn mê luyến cô như trước. Bộ ngực to tròn quyến
rũ kia thu hút toàn bộ ánh nhìn của hắn, vòng eo mảnh mai thon thả kia
không có lấy một chút mỡ thừa, bộ mông nở nang khơi dậy dục vọng vô hạn
của hắn…
Cơ thể này so với Tử Tình thì đúng là một trời một vực, dáng người của cô
nhóc đó làm sao có thể gọi là phụ nữ được đây? Lôi Tuấn Vũ nhớ đến cơ
thể của Tử Tình thì lập tức nhăn mày. Sao hắn có thể nhớ đến cô nhóc đó
vào lúc này cơ chứ? Cô ta ngoài làn da trắng mịn ra còn chỗ nào bì được
với Chi Ảnh được? Shit! Hắn điên rồi mới nhìn cơ thể Chi Ảnh lại nghĩ
đến người con gái khác!
Kiều Chi Ảnh tiến lại gần, lấy ngón tay xoa vuốt ngực Lôi Tuấn Vũ theo hình tròn: “Vũ, căng thẳng quá hay sao? Ha ha, em thích nhìn thấy bộ dạng luống cuống tay chân của anh.”
Lôi Tuấn Vũ nhìn đôi mắt mị hoặc của Chi Ảnh, trong lòng bình tĩnh lại
không ít. Năm năm không được gặp người con gái mình yêu thương, chắc hẳn là hắn căng thẳng quá đó thôi! Tuyệt đối không nên hãm sâu vào trong
cái ma chú kia. Vì thế hắn mạnh mẽ đè Kiều Chi Ảnh nằm xuống giường…
Chuyện đời kỳ diệu thật đấy! Lúc Lôi Tuấn Vũ lại nghe thấy tiếng thét của Tử Tình lần nữa, hắn muốn phát điên lên.
Thân thể mệt mỏi phủ phục trên người Kiều Chi Ảnh, hắn không dám nhìn vào
ánh mắt nghi ngờ của cô, giống như từ trước giờ hắn là người đàn ông bất lực vậy. Phải biết rằng, năm năm trước, hắn có bản lĩnh làm cho cô
“sống dở chết dở”! Thế nhưng…
“Vũ?” Kiều Chi Ảnh kinh ngạc nhìn Lôi Tuấn Vũ đang nằm phục trên người cô ta. Chuyện quỷ quái gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ… Hắn sao có thể như vậy
được? Bởi vì cô ta phản bội, nên hắn không làm được nữa hay sao?
Kiều Chi Ảnh nhất thời không cách nào định thần lại từ trong nỗi chấn kinh này.
“Shit!” Lôi Tuấn Vũ gắt gao nắm chặt lại ga giường, sự nhục nhã và xấu hổ đồng
thời đánh úp lại. Có chuyện gì làm người ta mất mặt hơn việc bất lực
trước người con gái mình yêu không?
“Ôi trời!” Kiều Chi Ảnh lắc lắc đầu không dám tin, cô ta thậm chí lấy tay che lên miệng mình. Hắn? Lôi Tuấn Vũ? Không làm được? “Sao lại…”
Lôi Tuấn Vũ mồ hôi chảy từng giọt rơi lên người Kiều Chi Ảnh, hắn quả thực
sắp phát điên lên thật rồi! Lúc này điều duy nhất hắn muốn làm là đi Hồ
Nam bắt Tử Tình trở về xé xác thành từng mảnh nhỏ!
Hắn lật người lại nằm xuống bên cạnh Kiều Chi Ảnh, thở hổn hển. Hắn không biết nên giải thích ra sao nữa.
Thật lâu sau, Kiều Chi Ảnh mở miệng: “Vũ, anh bị như vậy bao lâu rồi?”
Ngữ khí này đến tai Lôi Tuấn Vũ không giống như lời an ủi, mà lại giống như đang châm chọc vậy. Hắn thở hắt ra, nói: “Hai tuần.”
“Hai tuần rồi? Tại sao?” Cảm ơn trời đất, mới có hai tuần thôi. Kiều Chi Ảnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải là năm năm.
“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, anh bảo đảm rất nhanh chóng sẽ ổn thôi. Thật xin lỗi, Ảnh! Anh nóng vội quá!” Lôi Tuấn Vũ hôn lên hai má Kiều Chi Ảnh.
Nói thật, làm đi làm lại đến hai lần vẫn không được, Lôi Tuấn Vũ xem như dù có kích động hơn nữa thì cũng không có lòng dạ nào tiếp tục!
Kiều Chi Ảnh đột nhiên cười: “Ha ha ha! Vũ, em nghe nói năm năm nay mỹ nữ bên cạnh anh không khi nào
ngớt, anh không phải là ăn nhiều quá nên bị bội thực đó chứ?”
Kiều Chi Ảnh ngồi dậy, mặc cho mái tóc dài rối tung trước ngực, thẳng người ưỡn ngực trước mặt Lôi Tuấn Vũ.
Lôi Tuấn Vũ ánh mắt lập tức biến đổi, hắn ngồi dậy cười nói: “Ảnh, em hẳn là biết người con gái mà anh muốn chỉ có một. Đó chính là em! Nữ thần của anh!”
Nụ hôn nóng bỏng thay thế cho việc làm tình, hắn đem tất cả khát vọng của
mình dồn vào nụ hôn, hôn khắp từng phân từng tấc trên da thịt cô…