Lôi Tuấn Vũ hôm nay không đi làm, hắn đưa Kiều Chi Ảnh đến một căn biệt thự mới. Biệt thự này hắn mua riêng cho Kiều Chi Ảnh. Nơi này sẽ là tổ ấm
yêu đương của bọn họ.
Năm năm trước, hắn không nắm chắc lấy mỗi phút mỗi giây được ở bên Kiều Chi Ảnh. Lần này hắn tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.
“Ảnh, lại đây, nhìn xem, có thích không em?” Lôi Tuấn Vũ ôm vai Kiều Chi Ảnh đi vào căn biệt thự.
Kiều Chi Ảnh bình thản nhìn ngó xung quanh, khéo léo khen ngợi cảnh đẹp một hồi, sau đó kín đáo thở dài.
“Ảnh, anh biết em định nói gì. Cho anh vài ngày, anh sẽ mang đến cho em một niềm vui bất ngờ! Tin anh đi!” Lôi Tuấn Vũ chân thành ôm chặt Kiều Chi Ảnh. Thật muốn ôm như vậy cả đời, vĩnh viễn không buông tay.
Kiều Chi Ảnh vùi mặt vào lồng ngực Lôi Tuấn Vũ. Ha ha, cô ta biết niềm vui
bất ngờ mà hắn muốn đem đến cho cô là gì! Có chuyện gì làm cô ta mong
chờ hơn chuyện hôn nhân đâu! Năm năm trước, hắn đã bỏ lỡ cô. Như vậy,
nếu giờ hắn muốn giữ được cô, thì chỉ có duy nhất một cách mà thôi!
Kiều Chi Ảnh cô không phải người xấu! Cô chỉ muốn tìm một con rùa vàng để
cưới thôi! Chẳng lẽ như vậy cũng là sai sao? Nếu không phải năm năm
trước Lôi Tuấn Vũ cứ lải nhải cái gì mà “đính ước từ bé”, rồi năm năm
nay Cổ Dương lại lảm nhảm cái gì mà “áy náy có lỗi”, thì Kiều Chi Ảnh cô đã sớm được làm vợ, làm mẹ trẻ con rồi!
Kiều Chi Ảnh cô chẳng qua là một người phụ nữ muốn kết hôn đến nỗi hơi hơi điên cuồng một chút thôi mà! [Timyeu: Gần chuẩn, chuẩn phải là cực điên!]
“Có muốn đi mua đồ không? Anh nhớ rõ em thích nhất là đi shopping ở mấy cửa hàng thời trang!” Lôi Tuấn Vũ nhìn cô ta yêu chiều, gần như là sủng nịnh lấy lòng.
“Được, em cũng muốn đi, cảm ơn anh, Vũ!” Kiều Chi Ảnh cười tươi như hoa nở. Cô ta biết Lôi Tuấn Vũ vốn không bao giờ tiếc chuyện tiền bạc, hắn là người đàn ông có thể hái sao trên trời cho cô ta. Nếu… ha ha… Kiều Chi Ảnh cười gượng. Nếu năm năm trước hắn
có thể cho cô ta danh phận, thì cô ta tội gì phải bôn ba khổ sở như vậy
chứ. Đàn ông chẳng lẽ không thể hiểu được tâm tư của phụ nữ hay sao?
Trong shop thời trang, Kiều Chi Ảnh thử rất nhiều bộ quần áo cô ta thích, chỉ cần mặc thử lên người là Lôi Tuấn Vũ bất động thanh sắc bảo nhân viên
bán hàng gói lại luôn.
“Thưa ngài, đây là giầy của vợ ngài, lần trước để quên ở tiệm!” Một nhân viên bán hàng mỉm cười đi đến, đưa cho hắn một cái túi, còn không quên nịnh nọt khen ngợi Kiều Chi Ảnh: “Phu nhân, chị thật xinh đẹp quá!”
Shit! Lôi Tuấn Vũ vừa nghe liền biến sắc. Một nhân viên khác lập tức chạy
tới, lôi nhân viên này đi, còn không ngừng lén lút nhéo cô ta vài cái.
Ngu ngốc! Đến đứa ngốc cũng biết người đàn bà này không phải là phu nhân của Lôi Tổng! Thật là vỗ mông ngựa lại bị ngựa đá mà! Theo như biểu
hiện ngu ngốc của cô ta, thì chắc là cô ta nhầm lẫn Kiều Chi Ảnh với Tử
Tình mà Lôi Tuấn Vũ đưa tới đây mua lễ phục lần trước.
Kiều Chi Ảnh cười cười, ánh mắt dừng lại khuôn mặt đen sì của Lôi Tuấn Vũ, cố ý ra vẻ kinh ngạc nói: “Em không biết rằng anh sẽ mang mấy em út đó đến đây đấy?”
Lôi Tuấn Vũ bực bội vuốt mấy sợi tóc mái loà xoà trước trán lên, lúng túng nhìn Kiều Chi Ảnh đang nhìn chằm chằm vào hắn: “Ảnh, hiểu lầm thôi, không đáng nhắc đến.”
Chỉ vậy thôi sao? Kiều Chi Ảnh nhìn Lôi Tuấn Vũ, ánh mắt hắn né tránh cô,
tựa hồ có ẩn tình gì đó. Hắn chẳng lẽ không muốn nói với cô về hôn nhân
của hắn hay sao? Không muốn nhắc tới người vợ kia sao?
Kiều Chi Ảnh cười nhạt, xoay lưng lại tiếp tục thử váy. Khuôn mặt lập tức
biến đổi. Hắn đang che chở con bé kia sao? Vợ hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hắn không muốn nói với cô phải chăng là có ý muốn bảo vệ cô ta? Hay hắn muốn đối đãi với Kiều Chi Ảnh cô giống như năm năm trước?
Định coi cô như cái gì đây? Tình nhân hay sao? Ha! Trong từ điển của
Kiều Chi Ảnh cô không có chữ này. Năm năm trước không có! Hiện giờ không có! Tương lai lại càng không thể có!
Nếu nhìn từ góc độ này thì hoàn toàn có thể nhận ra ngũ quan xinh đẹp của
Kiều Chi Ảnh đã biến dạng. Sự ghen tị cùng phẫn hận trong nội tâm cô ta
bùng lên, khuôn mặt vốn rất xinh đẹp sáng lạn lúc này đã trở nên nhăn
nhúm.
Lúc ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy bóng của nhân viên vừa nãy đang đi tới phòng vệ sinh, không khỏi nheo mắt lại: “Vũ, em muốn đi toilet một chút, anh chờ em chút nhé?” Kiều Chi Ảnh cười ngọt ngào đối mặt với Lôi Tuấn Vũ, hôn lên môi hắn
trong ánh mắt nồng nhiệt của hắn, hài lòng nhìn yết hầu hắn trượt lên
trượt xuống, cười đắc ý. Cô ta thích nhìn thấy đàn ông quẫn bách mà động tình vì cô ta, cô ta là Kiều Chi Ảnh, là cực phẩm trong đám đàn bà con
gái.
Uốn éo thân hình đẫy đà, Kiều Chi Ảnh đi vào toilet. Vừa hay gặp được nhân viên bán hàng lúc nãy đưa giầy cho Lôi Tuấn Vũ.
“Tiểu thư!” Kiều Chi Ảnh tỏ ra rất thân thiện.
“Ồ, chào chị, phu nhân có việc gì cần giúp không ạ?” Cô gái bán hàng tươi cười đon đả.
Một tiếng gọi “phu nhân” làm Kiều Chi Ảnh hoa tâm nộ phóng, cô ta đã đợi
bao lâu để nghe được từ này rồi? Có phải người ngoài nhìn vào thấy cô ta và Lôi Tuấn Vũ rất xứng đôi hay không?
“Ha ha, tôi chỉ muốn cô nói cho tôi biết, cô gái lần trước ông xã tôi đưa đến đây đã mua bộ trang phục nào vậy?” Kiều Chi Ảnh cười tươi tắn, nhưng trong lòng cô ta thì đang hừng hực
lên như bị lửa thiêu. Cô ta cố ý nhấn mạnh 3 chữ “ông xã tôi” để tuyên
bố chủ quyền của mình.
“Ủa? Lần trước không phải đưa chị đến hay sao?” Đột nhiên ý thức được mình lỡ lời, cô gái lập tức che miệng lại.
Kiều Chi Ảnh đột nhiên cười tươi rói để người ta không nhìn ra được tâm trạng của mình: “Ha ha, không sao đâu, đàn ông chính là như vậy mà! Ha ha, cô không cần để ở trong lòng!”
Kiều Chi Ảnh nhiệt tình nắm lấy tay của cô gái bán hàng. Thật giống như Lôi
Tuấn Vũ là chồng của cô gái bán hàng vậy, cô gái kia xấu hổ cười cười.
Động tác thân thiết như vậy làm cô nhân viên lập tức hết khúc mắc trong lòng, cô ta ngây ngốc cười vuốt đuôi: “Thật xin lỗi, phu nhân, quả thực tôi không biết ạ… À, đúng rồi! Bộ trang
phục lần trước không còn nữa! Chị muốn xem catalog không?”
Cô gái bán hàng ngây thơ đưa Kiều Chi Ảnh đến đại sảnh rồi lấy ra một quyển catalog.
Kiều Chi Ảnh mở catalog ra, nhìn thấy bộ lễ phục mà nhân viên bán hàng chỉ
cho thì lập tức trợn mắt lên. Hắn mua cho con nhóc kia bộ lễ phục này
sao? Sắc mặt cô ta dần dần trở nên rất khó coi. Nếu nói là một bộ quần
áo bình thường thì có lẽ Kiều Chi Ảnh không ghen tỵ rõ ràng như thế. Bộ
lễ phục này nhìn là biết không phải hàng đại trà rồi. Hắn đưa con nhóc
đó tham gia buổi tiệc quan trọng nào vậy? Những suy đoán trong lòng
khiến Kiều Chi Ảnh cực kỳ không thoải mái.
“Tiểu thư, tôi muốn một bộ lễ phục như vậy!” Kiều Chi Ảnh cười ngọt ngào, dịu dàng nói.
Cô gái kia lắc đầu nói: “Xin lỗi phu nhân, bộ này chỉ có một chiếc, là viên bảo ngọc của cửa tiệm
chúng tôi, là thiết kế độc nhất vô nhị của Awen tiên sinh! Hơn nữa, ngày đó chính Awen tiên sinh tự mình tặng cho vị tiểu thư kia…”
“Đủ rồi!” Kiều Chi Ảnh the thé ngắt lời nhân viên bán hàng rồi dập quyển catalog lại đến sầm một tiếng!