Kiều Chi Ảnh thấp thỏm không yên hỏi: “Vũ, hắn là…?”
Lôi Tuấn Vũ nhìn thẳng vào mắt cô ta, nhướn mày, cười nói: “Cổ Dương chứ ai, sao thế? Sao lại mau quên như vậy?”
Kiều Chi Ảnh rúng động toàn thân, cuống quít giãy giụa thoát ra khỏi vòng ôm của Lôi Tuấn Vũ, nhưng không chống nổi sức mạnh của hắn: “Vũ? Anh sao thế? Anh định làm gì? Em không muốn nhìn thấy hắn! Vũ… Anh có biết em…”
Kiều Chi Ảnh lòng dạ rối bời, hắn định làm gì? Chẳng lẽ mọi lớp ngụy trang
giả dối của cô ta đã bị hắn nhìn thấu hết rồi hay sao? Rõ ràng biết cô
ta không muốn gặp lại Cổ Dương, nhưng lại cứ lôi kéo cô ta đi đối mặt
với hắn! Lôi Tuấn Vũ rốt cuộc muốn làm gì? Hắn hôm nay đưa cô đi tham dự tiệc rượu này rốt cuộc là muốn làm cái gì đây?
Cô ta không phải hoảng loạn vì sắp đụng mặt với Cổ Dương, mà cô ta sợ Lôi
Tuấn Vũ đã biết hết chân tướng của sự việc! Kiều Chi Ảnh nhất thời run
rẩy chân tay. Cô ta không dám giãy giụa quá mạnh, sợ làm người xung
quanh chú ý đến. Vốn dĩ hai người bọn họ đã quá đủ nổi bật rồi, cô ta
đành thấp giọng xuống trao đổi với Lôi Tuấn Vũ.
Lôi Tuấn Vũ đột nhiên cao giọng nói sang sảng: “Đừng quá căng thẳng, em yêu! Tôi chỉ muốn thay em nói cho hắn biết, em là… người đàn bà của ai!” Ánh mắt sắc nhọn, lại thêm nụ cười quái ác, càng làm cho Kiều Chi Ảnh thêm hoảng hốt.
Những người tham gia tiệc rượu vốn đang nói chuyện với nhau, lúc này cũng có
vài người hiếu kỳ nhìn về phía bọn họ. Mọi người tò mò nhìn Lôi Tuấn Vũ
và người phụ nữ xinh đẹp đứng cạnh hắn.
Kiều Chi Ảnh bị Lôi Tuấn Vũ lôi kéo đi đến sau lưng Cổ Dương.
“Cổ, lâu rồi không gặp!” Lôi Tuấn Vũ giọng nói không lớn, nhưng rất khí khái, Cổ Dương nghe thấy lập tức quay ngoắt lại.
Nhìn thấy dáng vẻ hắn đang ôm ấp Kiều Chi Ảnh, Cổ Dương nheo mắt lại, lập tức cười khẩy: “Đã lâu không gặp!”
Lôi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm Cổ Dương thật lâu, cố ý tạo ra không khí giương
cung bạt kiếm, ai cũng có thể nhìn ra được sự căng thẳng giữa hai người. Sau đó, Lôi Tuấn Vũ tiếp lời: “Sao nào? Nhìn thấy người tình cũ, không hỏi thăm một câu à?”
Người tình cũ? Những người ở xung quanh khẽ xì xào to nhỏ. Người đàn bà bên
cạnh Lôi Tổng là người tình cũ của Cổ Tổng sao? Cô ta là ai? Đây là tình huống gì?
Một vài phóng viên lén đưa ống kính máy camera nhằm vào ba người họ, vài phóng viên khác thì lén chụp ảnh từ nơi họ ẩn mình.
“Vũ! Anh…” Kiều Chi Ảnh đột nhiên phát giác ra một tia lãnh ý, hắn… hắn có ý gì?
Cô ta cảnh giác nhìn chằm chằm Lôi Tuấn Vũ, lúc này mới phát hiện ra ánh
mắt Lôi Tuấn Vũ nhìn cô hiện giờ có sự khinh miệt, đùa cợt. Chẳng lẽ hôm nay hắn đưa cô ta đến đây tham gia tiệc rượu không phải là để cho cô ta một danh phận mà là có mục đích khác sao?
“Người đàn bà này, tôi muốn biết trong mắt em, tôi và Cổ, phân lượng của ai nặng hơn một ít?” Lôi Tuấn Vũ lúc này buông Kiều Chi Ảnh ra, hai tay đút túi quần, bộ dáng xem kịch vui.
“Em không biết anh đang nói cái gì!” Kiều Chi Ảnh cố gắng trấn tĩnh lại, cô ta đang suy nghĩ đối sách, nói
như vậy Lôi Tuấn Vũ đã biết mối quan hệ của cô ta và Cổ Dương sao? Như
vậy bước tiếp theo hắn muốn làm gì? Cô ta phải ứng phó ra sao đây?
“Cổ! Người đàn bà của tôi nói, buổi tối của năm năm về trước, ông… với cô ta…” Lôi Tuấn Vũ cố ý kéo dài giọng, nhìn Cổ Dương.
“Đủ rồi! Lôi Tuấn Vũ!” Kiều Chi Ảnh đột nhiên kêu lên: “Anh đang muốn làm nhục em, có phải không?”
Lôi Tuấn Vũ lập tức nở nụ cười: “Người đàn bà này, tôi chỉ muốn thay em báo thù thôi! Sao nào? Nhìn thấy người đàn ông đã cưỡng bức em năm năm về trước, em không có một chút hận ý
nào sao?”
Kiều Chi Ảnh đột nhiên nhận ra được sự vũ nhục của Lôi Tuấn Vũ, hắn căn bản
là không tin vào lời nói dối của cô ta! Hắn hôm nay là muốn công cáo
toàn thiên hạ sự phản bội của cô ta sao? Đồng thời, đối với huynh đệ của mình, hắn cũng không lưu lại một chút tình cảm nào. Hắn mượn lời nói
dối của cô ta để cáo chiếu thiên hạ, huynh đệ của hắn đã cưỡng bức người đàn bà của hắn! Một hòn đá ném trúng hai con chim!
Cổ Dương mặt không chút biểu cảm nào nhìn Kiều Chi Ảnh, cô ta có thể nói
ra lời nói dối như vậy, hắn không có chút nào kinh ngạc. Kiều Chi Ảnh là loại đàn bà gì, hắn vô cùng rõ ràng! Cô ta là người không muốn chịu
thua! Năm năm trước, nếu không phải vì cô ta quá sốt ruột, không đợi
được nữa, thì cô ta cũng sẽ không câu dẫn hắn. Năm năm sau, nếu không
phải cô ta quá thất vọng thì cũng không trở về lần nữa.
Lúc này Cổ Dương lại thấy Kiều Chi Ảnh có chút đáng thương hại. Cô ta cho
rằng mình có thể đùa bỡn đàn ông trong lòng bàn tay, nhưng cuối cùng
người bị thương không phải là cô ta hay sao? Từ lúc cô ta quyết định bỏ
rơi hắn để trở lại bên cạnh Lôi Tuấn Vũ, thì hắn đã dự đoán sẽ có ngày
này rồi! Cô ta sẽ thương tích đầy mình đứng đây để Lôi Tuấn Vũ tha hồ
nhục mạ! Nhưng lúc này, hắn cũng không muốn giải cứu cho cô ta. Cho dù
hắn có chút thương tiếc cô ta, thì lúc này đối với cô ta hắn chỉ còn lại sự thông cảm mà thôi.
“Vũ, không cần phải làm vậy đâu! Dù sao cô ấy cũng là người đàn bà cậu đã từng yêu!” Cổ Dương thở dài, nói ra lời nói mình vẫn luôn muốn nói. Cho dù Kiều
Chi Ảnh không còn là người phụ nữ trong lòng bọn hắn kia, nhưng dù sao
bọn họ cũng đều đã từng yêu cô ta, tình yêu này sao có thể nói biến mất
là sẽ biến mất hoàn toàn đây? Hắn không để ý đến việc Lôi Tuấn Vũ công
kích hắn, đối với hắn mà nói, loại tin tức ngoài lề này không có ảnh
hưởng gì lớn cả, chỉ làm cho sự chú ý với Cổ Thị càng tăng mà thôi.
“Yêu? Ha ha, ha ha! Tôi sẽ yêu một người đàn bà có chồng khắp thiên hạ vậy
sao? Thật là đáng cười! Kiều tiểu thư, tôi nghĩ cô tính toán nhầm rồi!
Vợ của Lôi Tuấn Vũ tôi là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lãnh Thị –
Lãnh Tử Tình, là thanh mai trúc mã của tôi, là người vợ hợp pháp của
tôi! Còn cô? Cô chẳng qua là một đôi giày rách mà tôi đã từng đi mà
thôi! Ha ha ha! Muốn bay lên ngọn cây biến thành phượng hoàng sao? Năm
năm trước không có khả năng, ngày hôm nay của năm năm sau, càng không có khả năng! Ha ha ha!” Tiếng cười cuồng ngạo của Lôi Tuấn Vũ vang lên khắp đại sảnh. “Tôi còn muốn nói cho cô biết, tôi hôm nay ở tại chỗ này tuyên bố rõ, nếu gã đàn ông nào còn dám tiếp nhận thứ đồ mà Lôi Tuấn Vũ tôi đã vứt bỏ, vậy… tôi sẽ khiến cho người đó chết không có chỗ chôn!”
Đám phóng viên xung quanh rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa, họ xông tới bên
cạnh ba người Lôi Tuấn Vũ, không ngừng chụp ảnh lia lịa, chỉ sợ sẽ bỏ
qua cảnh tượng đặc sắc nào đó thôi.
Lôi Tuấn Vũ lời nói thập phần uy hiếp, có lẽ lời này là nói cho Cổ Dương
nghe! Nhưng Kiều Chi Ảnh biết, lời này là nói cho khắp thiên hạ nghe! Từ hôm nay trở đi sẽ không có người nào dám tiếp cận Kiều Chi Ảnh cô ta
nữa! Cô ta chính là có bay lên được ngọn cây thì cũng không thể làm
phượng hoàng được nữa!
“Lôi Tuấn Vũ! Anh đừng quá đáng! Tôi có chồng khắp thiên hạ sao? Là ai nói
tôi là nữ thần, không có tôi thì không thể sống được? Tôi chỉ muốn một
danh phận thôi! Lẽ nào là tôi sai hay sao? Lần đầu tiên đẹp đẽ nhất của
tôi đã dâng hiến cho anh, anh lại đối xử với tôi thế nào? Anh nói sẽ
cưới tôi, vậy tại sao lại cưới con bé Lãnh Tử Tình kia? Anh coi tôi là
cái gì?” Kiều Chi Ảnh đột nhiên rút hết những lời nói trong đáy lòng ra lên án, cô ta bất chấp rồi…