Kiều Chi Ảnh không ngờ Lôi Tuấn Vũ đã sớm có âm mưu, hắn căn bản là không
muốn chừa một con đường sống cho cô ta nữa. Đối với Lôi Tuấn Vũ, cô ta
có thiên ngôn vạn ngữ muốn lên án! Hắn dựa vào cái gì mà dám nói độc địa như vậy? Cô ta đã làm gì sai nào?
Cổ Dương nghe thấy từ “lần đầu tiên” nhạy cảm kia, âm thanh chói tai kia,
Lôi Tuấn Vũ là lần đầu tiên, vậy hắn thì sao? Sự rung động mà lần đầu
tiên mang lại cho hắn đã hoàn toàn biến mất trong tiếng tru tréo điên
cuồng kia của cô ta rồi.
“Tiểu Ảnh, em bảo là em dâng hiến lần đầu tiên của em cho Lôi Tuấn Vũ sao?” Giọng nói muốn xác thực của Cổ Dương.
“Ha ha ha! Đúng vậy! Đúng vậy! Là tôi đã lừa anh! Không ngờ, anh lại dễ
dàng tin lời tôi vậy! Nhưng anh là thằng khốn chết tiệt! Anh đã đưa tôi
đi thì tại sao không cưới tôi? Năm năm! Năm năm trời a! Chỉ là một cuộc
hôn nhân thôi, đối với các anh mà nói thì lẽ nào lại khó khăn đến vậy
sao? Các anh người nào người nấy đều coi tôi như con khỉ làm xiếc, có
phải không? Tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì? Tôi là đàn bà! Tôi muốn một
cuộc hôn nhân chẳng lẽ là sai sao? Sai rồi sao?” Tiếng gào rú điên
cuồng của Kiều Chi Ảnh vang vọng xung quanh họ vô cùng bén nhọn, giống
như là mảnh thuỷ tinh vỡ rơi đầy mặt đất, cứa nát trái tim ra thành vạn
mảnh.
Lôi Tuấn Vũ giọng nói tràn đầy châm biếm: “Cô không sai! Là tôi sai! Đáng lẽ sau khi tôi thượng lên cô xong thì phải viết tên tôi lên đó, đỡ làm cho người khác hiểu lầm!”
“A…. Lôi Tuấn Vũ! Thằng khốn nạn nhà anh!” Kiều Chi Ảnh giương móng vuốt ra lao đến trước mặt Lôi Tuấn Vũ, định
bụng cào nát mặt hắn, nhưng lại bị Lôi Tuấn Vũ tàn nhẫn đẩy ngã xuống
đất.
Cổ Dương không thể nhìn tiếp được nữa, hắn giơ tay ra ngăn Lôi Tuấn Vũ lại: “Vũ! Hà tất phải làm khó một người đàn bà!”
Lôi Tuấn Vũ nhướn mày, châm chọc: “Sao? Đau lòng hả?”
Cổ Dương thở dài nói: “Vũ, kỳ thật Tiểu Ảnh không sai, sai là bọn mình không hiểu được trái tim của phụ nữ.”
Hắn kỳ thực cho tới hôm nay mới biết được tại sao Kiều Chi Ảnh bỏ rơi hắn
để đi tìm Lôi Tuấn Vũ? Tại sao sau khi Kiều Chi Ảnh đi theo hắn còn muốn đi câu rùa vàng? Kỳ thật, chính là như cô ta hôm nay nói, chẳng qua cô
ta muốn một cuộc hôn nhân thôi! Đàn bà muốn một địa vị, có gì sai đâu?
Lẽ nào cô ta nguyện ý làm người có chồng khắp thiên hạ hay sao?
Thật nực cười! Nhưng lúc này hắn lại càng không quay đầu lại được! Nếu như
một tuần trước hắn gặp phải trường hợp này thì hắn sẽ nói: Tiểu Ảnh, anh có thể cho em một cuộc hôn nhân, theo anh đi! Bởi vì hắn từng yêu cô ta. Bởi vì hắn thương hại cô ta. Bởi vì hắn thông cảm cho cô ta.
Nhưng lúc này hắn không thể làm vậy! Bởi vì hắn đã có trách nhiệm mới. Cô gái tên Tát Bối Nhi đó, hôm nay vốn dĩ không muốn tham gia tiệc rượu này!
Nếu không phải có người nói với hắn rằng Lôi Tuấn Vũ có chuyện cần
thương lượng thì hắn đã ở nhà bồi tiếp cô gái kia rồi. Mà vở kịch náo
nhiệt ngày hôm nay đã làm hắn càng nhận thức sâu sắc về người con gái
kia. Hắn thậm chí có một loại kích động muốn lập tức quay về cầu hôn
người con gái đó.
Lôi Tuấn Vũ cười khẩy, hắn không dở hơi mà đi thông cảm với một con đàn bà phản bội mình như vậy!
Cổ Dương ngồi xổm xuống nhìn Kiều Chi Ảnh đang lăn lộn trên mặt đất, cô ta sớm đã không còn toả sáng nữa. Năm năm nay, hắn sớm quen với biểu hiện
thần kinh này của cô ta rồi, mà hắn luôn thông cảm tha thứ cho những lần gây sự vô lý của cô ta. Lại thở dài một hơi, Cổ Dương tiến lên định giơ tay ra đỡ Kiều Chi Ảnh đứng dậy lại bị cô ta hung dữ hất văng tay đi.
“Tránh ra! Không cần ngươi giả bộ hảo tâm! Ngươi cũng đang nhìn ta chế giễu phải không? Các ngươi đều là ma quỷ!” Kiều Chi Ảnh thét lên chói tai, âm lượng đề-xi-ben cơ hồ đạt đến mức
cao nhất, hoàn toàn không còn hình tượng mỹ nữ nữa, bộ lễ phục màu đen
dưới sự giãy dụa của cô ta giống như một mụ yêu ma quỷ quái đang kêu
gào.
“Tiểu Ảnh, em bình tĩnh lại đi!” Cổ Dương định làm cho cô ta trấn tĩnh lại một chút. Cô ta càng như vậy
thì càng hợp với ý đồ của Lôi Tuấn Vũ. Các phóng viên xung quanh đã sớm
ghi lại hình ảnh của cô ta, lại thêm lời cảnh cáo của Lôi Tuấn Vũ, thì
làm gì có người đàn ông nào dám tiếp cận cô ta nữa, trừ phi anh ta không muốn sống!
“Ha ha ha! Bình tĩnh? Ngươi nói nghe dễ nhỉ? Lôi Tuấn Vũ! Cổ Dương! Giỏi, các ngươi giỏi lắm! Ha ha ha!” Kiều Chi Ảnh đột nhiên quay ngoắt đầu lại trừng mắt nhìn Lôi Tuấn Vũ, hưng phấn nói: “Ngươi nói vợ của ngươi tên là gì? Lãnh Tử Tình đúng không? Ta nói cho nhà
ngươi biết! Đàn ông mà Kiều Chi Ảnh ta không chiếm được, thì đừng hòng
có ai chiếm được! Ngươi không ngại thì tìm thử coi, xem người vợ đáng
thương kia của ngươi đang ở chỗ nào? Ha ha ha!” Kiều Chi Ảnh cười như điên dại, thần tình có chút điên cuồng.
Lôi Tuấn Vũ thần kinh căng thẳng, tim giật thót, cô ta nói vậy có ý gì đây? Mấy ngày nay không gọi được cho Lãnh Tử Tình, lẽ nào…
Lôi Tuấn Vũ không nhịn được nheo mắt lại, hung hăng tiến lên trước một bước nắm lấy cánh tay cô ta: “Tử Tình làm sao? Cô nói vậy là có ý gì?”
“Ha ha ha! Ai ui, Lôi Tuấn Vũ, anh căng thẳng vậy làm gì nhỉ? Anh không
phải nói bọn anh chỉ là hợp đồng hôn nhân thôi sao? Không phải anh nói
là anh đang làm thủ tục ly hôn hay sao? Sao nào? Anh chưa nói ra, có
phải sợ Lôi lão gia biết được hay không? Ha ha ha! Sao? Anh sợ nếu cô vợ đó không trở lại thì không ai phối hợp với anh để đóng kịch nữa, có
phải vậy không?” Lời nói châm chọc của Kiều Chi Ảnh liên tiếp bắn ra như súng liên thanh.
Lời vừa nói ra, xung quanh nhất thời bàn tán xôn xao. Sao lại vậy? Lôi Tuấn Vũ đính hôn là hợp đồng hôn nhân sao? Không phải đăng ký sao? Là giả
sao? Định ly hôn sao? Nhất thời tiếng bàn tán xì xào từ bốn phương tám
hướng ào đến.
Chó cùng dứt giậu, Lôi Tuấn Vũ không lấy làm lạ khi Kiều Chi Ảnh nói ra
những lời này. Nhưng hắn không có lòng dạ nào mà nghĩ đến những chuyện
đó, hắn lúc này chỉ đang lo lắng Lãnh Tử Tình có phải đang gặp nguy hiểm không.
Kiều Chi Ảnh vùng dậy chộp lấy tay của một phóng viên đang chụp ảnh, thần bí nói: “Tôi có một tin tức động trời muốn nói cho mọi người biết, không biết các vị có hứng thú không?”
Lôi Tuấn Vũ đột nhiên có một dự cảm mơ hồ, mụ đàn bà chết tiệt này! Hắn
chộp lấy cánh tay của Kiều Chi Ảnh, kéo cô ta đi ra ngoài.
Mấy phóng viên nhốn nháo vây quanh họ, bọn họ cái khó ló cái khôn nhao nhao vừa đuổi theo cước bộ của Lôi Tuấn Vũ vừa hỏi: “Lôi Tổng, xin hỏi hợp đồng hôn nhân mà Kiều tiểu thư nhắc đến là chuyện gì
vậy ạ? Ngài và vợ ngài có thật là hợp đồng hôn nhân không? Hai người đã
thoả thuận những gì?”
“Lôi Tổng, ngài thật sự định ly hôn sao?”
“Lôi Tổng, xin hỏi, phu nhân Lãnh Tử Tình của ngài đang ở đâu ạ?”
Câu hỏi bắn ra như súng liên thanh từ trong miệng đám phóng viên, cơ hồ muốn nhấn chìm hai người hắn.
Lôi Tuấn Vũ không có lòng dạ nào trả lời bất kỳ câu hỏi nào của họ, hắn túm chặt lấy cánh tay Kiều Chi Ảnh, vào lúc cô ta đang định mở mồm yêu sách gì đó thì tiện tay bịt luôn miệng cô ta lại, không thèm để ý cô ta giãy giụa thế nào, kéo cô ta đột phá khỏi vòng vây, ném cô ta vào trong xe,
phóng như bay rời đi…