“Em thích bài Truyền kỳ này của Vương Phi à?” Ăn uống no nê xong, Cổ Dương nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, thuận tay
lật giở xem cuốn sách gần đó. Đời sống tinh thần của Lôi Tuấn Vũ bình
thường thật là phong phú, quyển sách này hình như là viết về triết học.
“Anh cũng biết bài này? Xem ra là tôi thực sự lạc hậu rồi!” Lãnh Tử Tình lắc đầu cười. Ngay cả một đại nam nhân thế này cũng biết. Ai! Có phải là cô đã ru rú ở nhà quá lâu rồi không?!
“Chẳng qua là có nghe qua chút thôi! Vương Phi thể hiện quả thực rất hay, nhưng
anh giới thiệu em nên nghe thử phiên bản giọng nam, sẽ có một cảm nhận
hoàn toàn khác.” Cổ Dương vui vẻ nói.
“A? Còn có phiên bản giọng nam sao?” Lãnh Tử Tình kinh ngạc mở to mắt.
“Ha ha!” Cổ Dương cười khẽ, xem ra cô thật sự không theo dõi tin tức của các
ngôi sao. Tin tức này thực ra đã không còn là tin mới gì nữa. “Truyền
kỳ” nguyên bản chính là giọng nam, chẳng lẽ cô không biết sao?
“Em có thể đi hỏi Vũ, cậu ta mà hát, chỉ sợ là em sẽ yêu ngay cậu ta luôn!” Vẻ mặt Cổ Dương cường điệu, thần bí nhìn cô.
“Tuấn Vũ? Hát á? Tuấn Vũ mà cũng hát sao?” Lãnh Tử Tình không thể tin được, nhìn anh cảnh giác, như thế nào mà lại cảm thấy như anh ta đang trêu chọc cô chứ.
“Ha ha, anh không lừa em đâu! Giọng hát của Vũ quả thực là rất êm tai! Được rồi, Tử Tình, buổi tối anh sẽ về ăn cơm. Nhớ để phần cho nhanh nhiều
vào nhé.” Cổ Dương nói xong, đứng lên mặc áo khoác, vẫy vẫy tay liền rời đi.
Lãnh Tử Tình đứng nghệch ra, nghiêng đầu tưởng tưởng bộ dáng Lỗi Tuấn Vũ hát “Truyền kỳ”. Nhất thời, cả người rùng mình, ôi trời! Lạnh thật! Anh ta
lại hái bài này sao? Rõ ràng nhiệt độ trong phòng rất ấm, nhưng không
hiểu sao cả người Lãnh Tử Tình đều muốn run. Đùa cái gì chứ?! Nghĩ đến
việc anh ta sẽ hát, cô giống như là đứng ngoài trời giữa mùa đông bị
người ta dội một xô nước vậy, lạnh từ đầu đến chân.
Hôm này thời gian khá dư dả, Lãnh Tử Tình có thể tĩnh tâm bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết mới. Ý tưởng truyện này là cô đột nhiên nảy ra. Chính mình
sẽ là nhân vật chính của truyện, “365 ngày hợp đồng hôn nhân”.
Có thể đem những điều chính bản thân mình đã trải qua viết lại, có lẽ là cũng rất có yếu tố ly kỳ đi. Nhưng mà cô vẫn nên cẩn thẩn, ít nhiều
“gia công chế biến” thêm một chút, vì cô cũng khá lo lắng, sau một năm
nữa khi cuốn sách xuất bản, nhỡ đâu có thể sẽ có người nào đó đi tìm
tòi, bới móc. Nếu vậy không phải là kết cục của cô sẽ thảm lắm sao?! Ha
ha, vì vậy ở phần giới thiệu vắn tắt, cô không quên bổ sung thêm một
câu: Câu chuyện này hoàn toàn chỉ là hư cấu, bất kỳ sự giống nhau nào
cũng đều chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên!
Đang viết, biểu tượng hình chiếc đầu của Quyên Tử bỗng nhấp nháy không yên.
Quyên Tử: Tử Dạ, có đấy không? :( Sao cậu không cho mình biết số điện thoại di động của cậu chứ, làm mỗi lần mình tìm cậu đều mệt muốn chết, thật đấy…
Quyển Tử liên tiếp gửi đi vô số biểu tình, từ lo lắng, sốt ruột, cho đến nổi điên. Lãnh Tử Tình rốt cuộc cũng tốt bụng trả lời: Cậu cần làm gì thì làm đi, gửi cho cậu này…
Quyên Tử lập tức liền vui vẻ phát ra biểu tượng kinh ngạc, cô chưa từng tưởng tượng rằng Tử Dạ sẽ trả lời tin nhắn của mình vào ban ngày. Đây thực sự đúng là phá lệ lần đầu tiên. Tử Dạ bình thường đều chỉ online vào buổi
tối.
Lãnh Tử Tình: Cậu xem có phù hợp hay không. Mình đã cố gắng hết sức rồi! Nếu còn không
phù hợp nữa thì cậu cũng chỉ có thể tự mình chỉnh sửa thôi.
Lãnh Tử Tình bày ra vẻ cậu tự xem đi. Cô sẽ không làm lại vụ này. Nếu đối phương mà không hài lòng, cô sẽ không làm lại nữa.
Đầu kia trầm mặc thật lâu, hồi sau phát ra một biểu tình ôm hôn! Lãnh Tử
Tình mỉm cười, xem ra ngày mai trên trang web sẽ thấy nổi lên hình tượng nữ nhân vật hoạt hình mới, một cô gái xinh đẹp với chiếc bình hoa tương xứng, bộ váy áo không cổ và hình hoa văn bên má sẽ làm điên đảo thị
trường phụ kiện đang thịnh hành.