Một tiếng cười trêu chọc vang lên. Lãnh Tử Tình kinh ngạc mở bừng mắt, sợ
tới mức giật bắn mình, suýt chút nữa để nghiêng làm rơi mất “tác phẩm”
trong tay cô… Chiếc khay đựng bánh trứng kia ở giữa không trung chông
chênh qua lại, chỉ một chút nữa sẽ đổ ụp xuống. Nói thì chậm nhưng xảy
ra lại rất nhanh, một cánh tay mạnh mẽ nhanh chóng tiếp qua, vững vàng
đỡ được chiếc khay đang chuẩn bị tiếp đất, hai chiếc bánh cũng nhờ thế
mà qua được “cuộc phiêu lưu”, trở về yên ổn giữa khay.
Cổ… Cổ Dương? Anh ta không có ra khỏi nhà?!
“Tử Tình, tuy rằng giọng hát của em không được êm tai lắm, nhưng mà hương vị của chiếc bánh này thực sự là rất ngon!” Cổ Dương nghiêng người dựa ở cạnh cửa, trong ánh mắt tràn đầy ý cười,
nhưng lại hất hất đầu, nhìn chằm chằm vào hai chiếc bánh ở giữa khay.
Lãnh Tử Tình đột nhiên ngộ ra, tên này đang muốn cướp đồ ăn của mình! Sao có thể như vậy được?! Chưa nói tới ngày hôm qua anh ta thì được ăn cơm do
cô làm, mà chính cô thì toàn bộ những gì ăn được đều đã bị nôn ra hết.
Bây giờ, người đang đói khát phải là cô chứ! Cô nhanh chóng vươn tay lấy lại chiếc khay bánh, nhưng phát hiện Cổ Dương căn bản không hề có ý
muốn buông lỏng tay. Vì thế hai người cùng giữ chiếc khay đồ ăn một lúc, cứ như vậy giằng co qua lại.
Lãnh Tử Tình thử dùng thêm sức, nhưng đều phí công vô ích. Cô giả bộ cười nói: “Cổ Dương, anh mới ra ngoài về à? Có phải là buổi trưa định ra ngoài ăn không?”
Cổ Dương bỗng buồn cười nhìn vẻ hài hước của cô: “Em đùa gì vậy? Anh vừa mới rời giường, ngày hôm nay cuối cùng mới khôi
phục được hết bị chênh lệch múi giờ! Bánh này để cho anh có bữa ăn ngon
trước đi, em lại làm lại cái khác!”
Hai tay đột nhiên bị hẫng, Lãnh Tử Tình bất lực nhìn Cổ Dương đoạt đi món
ngon. Trời đất ơi! Sao lại có người như vậy chứ?! Anh ta sao có thể cướp mất đồ ăn của cô! Lãnh Tử Tình nhanh chóng chạy ra phòng ăn nhìn, hay
thật! Cổ Dương đã bắt đầu thưởng thức món ăn ngon của cô rồi, vừa ăn còn vừa nhắm mắt, lắc lắc đầu, tấm tắc khen ngợi. Lãnh Tử Tình không khỏi
nắm chặt tay thành nắm đấm, căm giận quay trở vào phòng bếp. Hít một hơi thật sâu, mình nhịn! Bánh mỳ, sẽ có! Cổ Dương, rồi sẽ đi! Cố lên! Cô
nhanh chóng đập một quả trứng, dừng một chút, lại đập thêm một quả nữa.
Nhỡ đâu cái tên kia lại cướp đồ ăn của cô tiếp thì sao, không phải là cô sẽ chết đói à. Không lâu sau, Lãnh Tử Tình đã làm xong thêm bốn chiếc
bánh trứng mới. Lúc này, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, cầm lấy đôi
đũa, ăn luôn ngay ở trong bếp. Nhưng vì quá nóng vội mà bỏng cả đầu
lưỡi. Quỷ tha ma bắt! Sao lại xui thế này chứ!
“Tử Tình? Có sao không vậy?” Đúng lúc này, tiếng Cổ Dương trùng hợp lại vang lên từ phía sau.
“A, không sao!” Lãnh Tử Tình hận không thể cắn đứt lưỡi mình luôn, ngu ngốc! Cô đành phải ủ rũ bê khay bánh trứng đi ra phòng ăn.
Lãnh Tử Tình bất lực nhìn Cổ Dương ngay cả thổi cũng không thổi, ăn ngay lập tức, trong lòng nguyền rủa sao mà anh ta không bị nóng bỏng lưỡi luôn
đi?!
“Em không ăn à?” Cổ Dương ăn xong chiếc bánh thứ tư, vẫn chưa có ý sẽ dừng lại, tiếp tục cầm thêm một chiếc nữa.
Mắt thấy bánh trứng của cô sắp sửa bị ăn sạch, Lãnh Tử Tình vội vàng nói: “Ăn chứ!”
Không chút do dự cầm lấy chiếc bánh cuối cùng, Lãnh Tử Tình bắt đầu ăn như hổ đói. Làm gì còn thời gian để ý đến đầu lưỡi mình như thế nào, hiện tại
chỉ có cơn đói cồn cào, tất cả đều là phù du hết!
Cổ Dương buồn cười nhìn Lãnh Tử Tình, đột nhiên phát hiện cô gái nhỏ này
thật thú vị. Ở bên cạnh cô đều luôn xuất hiện những chuyện kỳ lạ, hơn
nữa, cô còn rất kiên cường và nghiêm túc làm việc chăm chỉ! Nhất là, tay nghề nấu ăn của cô thực sự quá tốt! Anh đang nghĩ có khi trong khoảng
thời gian về nước này sẽ ở nhà Lôi Tuấn Vũ ăn chực luôn. Khóe miệng
không kìm được khẽ nhếch lên, mà ngay chính bản thân anh cũng không hề
hay biết…