Một ngày mới rốt cuộc cũng tới. Lãnh Tử Tình kéo mở rèm cửa, nhìn bầu trời
bên ngoài. Oa! Có tuyết rơi! Nhẹ nhàng mềm mại, những bông tuyết nhỏ rơi xuống, rồi biến mất không chút dấu vết. Bầu trời âm u, nhưng bởi vì có
màu trắng tinh khiết của tuyết, nên lại có cảm giác trong trẻo. Lãnh Tử
Tình không nén được một phút hứng chí, đưa tay vẽ một vòng nhỏ lên cửa
kính, ha ha, thật lạnh.
Cuối cùng tuyết cũng rơi! Lãnh Tử Tình thích nhất cảm giác đi bộ trong
tuyết, lắng nghe tiếng rào rạo của từng bước chân, tâm trạng cô sẽ vô
cùng vui vẻ! Có điều, Lãnh Tử Tình nhìn ra ngoài cửa sổ, trận tuyết này e là vẫn chưa đủ. Bây giờ mới là tháng giêng, sẽ thường xuyên có những
trận tuyết rơi nhỏ như vậy. Tuy thời tiết ở miền bắc bốn mùa rõ rệt,
nhưng vài năm trở lại đây, ít có cơ hội được thấy những trận tuyết lớn.
Nhẹ nhàng ra khỏi phòng, Lãnh Tử Tình nhìn quanh một lượt tầng trên lẫn
tầng dưới, cả phòng khách lẫn phòng bếp đều không có người. Tốt lắm,
cuối cùng cũng đều đi hết rồi. Ngày hôm qua, cô gần như rửa tay suốt nửa giờ đồng hồ. Sau đó tự nhốt mình trong phòng, kiên quyết không để ý đến những việc bên ngoài. Mặc dù nghe thấy có âm thanh và tiếng nói chuyện
ngoài cửa, nhưng cô chỉ đơn giản lấy bông gòn nút hai lỗ tai lại! Miễn
là bọn họ không gọi cô, cô sẽ không chủ động xuất hiện trước mặt họ!
Nhất là lại nghĩ đến cái thứ ghê tởm kia, dạ dày cô lại có cảm giác nôn
nao, rất khó để đè nén xuống!
Thở dài cái thượt, tâm tình của cô đột nhiên tăng cao, cơ thể đang căng
thẳng cũng nhẹ nhàng dịu xuống. Bụng bắt đầu réo thầm, làm bữa sáng ăn
trước đã. Liếc nhìn đồng hồ một chút, đã gần mười giờ rồi. Vậy gộp bữa
trưa vào ăn cùng luôn cũng được.
Vui vẻ đeo tạp dề lên, Lãnh Tử Tình cảm thấy cuộc sống không gò bó, không
trói buộc này thật thoải mái. Trước đây sống ở nhà, rất khó có cơ hội để thực hành tay nghề. Bình thường cô sẽ đều chỉ xem công thức trên mạng,
sau đó khoa tay múa chân trong không khí, như vậy đã hoàn thành vô số
món ngon. Cô từng mong ước một cuộc sống hàng ngày được xuống bếp nấu
ăn, hôm nay rốt cuộc cũng đã linh nghiệm!
A? Có nên nghe một chút nhạc không nhỉ? Lãnh Tử Tình vội vàng chạy ra
phòng khách, nghe nhạc gì bây giờ? Nhạc nhẹ? Nhạc cổ điển? Rock? Không
không không! Nghe cái gì đây? Lãnh Tử Tình không khỏi hứng chí trong
lòng, thật giống như vụng trộm rất vui vẻ vậy.
Đúng rồi! Lãnh Tử Tình lập tức chạy về phòng, mở trình duyệt ra truy cập vào mạng, click vào mục yêu thích, chọn bài hát đã nghe không dưới một
nghìn lần, “Truyền kỳ” của Vương Phi. Thực ra, cô là một người rất nhạy
cảm với âm nhạc, có rất nhiều loại nhạc mà cô yêu thích. Mặc dù khả năng ca hát không tốt lắm, nhưng lại rất thích thưởng thức âm nhạc. Bài hát
này của Vương Phi đã thịnh hành từ lâu lắm rồi. Bình thường, cô cũng
không thường xuyên theo dõi nhạc mới, cũng không có thần tượng ngôi sao
nào cả. Chính là trong một lần ngẫu nhiên trao đổi với độc giả, có người đã nhắc tới ca khúc Truyền kỳ này, cô liền nghe thử, nghe xong đã bị
giai điệu trong trẻo, đầy tình cảm này thu hút. Mặc dù bài hát này cho
đến giờ cô vẫn không thể hát được từ đầu đến cuối, nhưng tâm hồn cô đã
lạc vào thế giới bồng lai tiên cảnh ấy vô số lần!
Nghe tiếng hát trong trẻo truyền lại từ phòng khách, tâm trạng Lãnh Tử Tình
thật tốt, khe khẽ ngâm nga theo. Mang theo niềm vui như thế, cô nhanh
chóng đập hai quả trứng gà, thái nhỏ hành, đánh cùng bột mì… Hai chiếc
bánh trứng hành băm khiến người ta thèm nhỏ dãi hoàn thành xong. Lãnh Tử Tình tắt lửa, bưng hai chiếc bánh ngon tuyệt, đưa lên mũi, cúi đầu hít
lấy mùi thơm, nhắm mắt hòa mình trong cảm xúc:
“Nhớ anh khi anh ở chân trời,
Nhớ anh khi anh ở trước mắt,
Nhớ anh khi anh ở trong tâm trí em,
Nhớ anh khi anh ở trong trái tim…”
Khi tình yêu đến đoạn sâu sắc, Lãnh Tử Tình dường như thấy món bánh trứng
vui vẻ nhảy vào trong miệng mình… Một tiếng cười trêu chọc vang lên.
Lãnh Tử Tình kinh ngạc mở bừng mắt, sợ tới mức giật bắn mình, suýt chút
nữa để nghiêng làm rơi mất tác phẩm trong tay cô…