365 Nghề Chi Nghiệp Phục Vụ

Chương 8: Chương 8: Hey hey taxi




“Thưa ngài, tới chỗ nào ạ?”

Tài xế taxi nhìn gương chiếu hậu, vị khách ngồi vào trông còn trẻ hơn vừa nãy anh nhìn thấy ở đường quốc lộ, nhưng vận âu phục, hơn nữa áo khoác ngoài rất dày lại khiến cho người ta có ấn tượng là một người tương đối từng trải.

“Trước trạm xe lửa, Shin Kong Mitsukoshi.”

Hành khách và tài xế taxi không nói gì nữa, tài xế lái xe hơn mười năm nên biết rằng, tài xế không được hoan nghênh nhất chính là tài xế huyên náo trò chuyện không dứt, và đề tài khiến người chán ghét chính là bàn luận về chính trị nhạy cảm, không biết vì sao các đồng nghiệp của anh có vài người là phần tử chính trị cấp tiến, cứ luôn thích mở nghị đàm chính trị trên xe mình lái.

Trái ngược với những đồng nghiệp kia, nếu như hành khách chẳng muốn nói gì, anh cũng sẽ không mở miệng, nhưng bầu không khí thế này quá nặng nề, vì thế anh bật đĩa CD giao hưởng lên, thứ âm nhạc tuôn ra là bản nhạc giao hưởng Giáng Sinh phiên bản cũ từ đầu tháng mười hai đã được phát luân phiên trên xe.

Sở thích duy nhất của tài xế taxi này chính là nghe nhạc, sưu tầm CD, trước ghế trợ lái để một ngăn đựng CD nhỏ, loại nhạc sưu tầm chính là dòng nhạc lệch hướng không theo trào lưu như là nhạc giao hưởng, ca kịch, nhạc nhẹ, nhạc xưa, khác nữa là kịch truyền thanh, tấu nói cũng được anh thu thập một số.

Thỉnh thoảng sẽ chở được vài hành khách có cùng sở thích, lúc đó tài xế mới có thể bắt chuyện.

Nhưng mà hành khách này không hứng thú gì với nhạc cổ điển, ngược lại hỏi về một món đồ khác.

“Tấm cạc kia là…?” Người đàn ông mặc âu phục chỉ vào tấm bưu thiếp để bên cạnh giấy phép lái xe của tài xế, thế giới trong tấm thiếp sắc màu rực rỡ, chủ đề là lễ Giáng Sinh, vẽ mười khuôn mặt, giới tính, tuổi tác đều không giống với ông già No-en, khác với màu đỏ thẫm truyền thống, bọn họ đều mặc quần áo màu xanh ngọc.

Tài xế nhân lúc rảnh tay chờ đèn đỏ đưa bưu thiếp cho người ngồi phía sau.

“Một người bạn tài xế xe buýt đưa cho tôi, hình như tranh vẽ cũng là của bạn hắn, tôi thấy rất dễ thương, sau đó còn tới nhà sách mua thêm vài tấm, hành khách nào muốn tôi sẽ đưa cho họ, nếu ngài ưa thích cũng cầm lấy đi.”

Người đàn ông vận âu phục nhìn xem tấm cạc rất chăm chú, “Hình vẽ này trẻ em sẽ thích chứ?”

“Trẻ em rất thích, hôm qua chở một người mẹ dẫn theo hai đứa con nhỏ, tôi cũng tặng họ, họ thoạt nhìn cũng rất thích thú, không ngừng nói ông già Noel màu lam khá dễ thương.”

“Tốt quá, tôi đang định mua đồ chơi xong sẽ đi đâu đó mua một tấm thiệp.”

“Ngài muốn mua quà lễ Giáng sinh cho con sao? Thật là một người cha tốt.” Tài xế taxi vui vẻ cười nói.

“Không mua quà về chúng sẽ không cho tôi vào nhà, a, dừng ở cạnh đây là được rồi.”

Tài xế taxi rẽ lái dừng xe ở bên đường, “Con nhỏ đang đợi quà lễ Giáng sinh, vậy hai trăm mười thôi.”

Người đàn ông vận âu phục lấy ra ba tờ tiền đưa cho anh, sau khi nói lời cảm ơn, không đợi thối lại tiền lẻ đã xuống xe.

“Quí ngài, còn chưa thối tiền mà!” Tài xế vội vã mở cửa định đuổi theo hắn.

“Không cần, coi như là tiền mua tấm thiếp đi!” Người đàn ông đã đi xa rồi từ đằng xa còn lớn tiếng nói.

Tài xế taxi cười khổ, đem từng tờ giấy bạc cất vào trong hộp đựng tiền.

Lái quanh nội thành vài vòng không tìm được khách, tài xế taxi thụ động lái đến vỉa hè trước khách sạn, tình cờ được chở một người ngoại quốc.

Người ngoại quốc tóc vàng còn mang kính râm, thoạt hình không cao lớn lắm, xấp xỉ người cha anh vừa mới chở đi kia, đi vào trong xe không nói gì chỉ đưa cho anh một tờ giấy.

Hắn ta chắc là không biết tiếng Trung, tài xế taxi nghĩ thầm, chẳng qua chỉ cần có địa chỉ thì dễ dàng rồi.

Tài xế taxi tham gia cuộc vận động phát triển theo hướng quốc tế hóa cũng bày đặt mỗi ngày mang sách giáo khoa tiếng Anh theo ôn bài, căn bản anh học tiếng Anh không suông sẻ lắm, trước mắt vẫn là nói thứ tiếng Anh gãy vụn, nhưng cần cù bù thông minh, bây giờ tốc độ tìm CD cũng nhanh hơn, trước đây toàn phải đối chiếu từng chữ từng chữ, bây giờ nhớ được tên không ít ca khúc.

Tới nơi rồi, đây là khoảng khắc tài xế taxi sợ nhất.

“... Ách... Two... Ha ha... hundred phúc a... forty... Đạt đạt... dollars.” Mạng già của anh muốn nói nhanh những từ này, kính chiếu hậu phản chiếu dáng vẻ bối rối của người ngoại quốc kia.

“Bao nhiêu tiền?” Hóa ra người ngoại quốc này biết nói tiếng Trung, mà còn khá chuẩn nữa.

Tài xế taxi vừa nghe cảm thấy xấu hổ đến mức muốn đâm đầu vào bảng đồng hồ, nhưng mà tiền vẫn phải nhận, gần đây giá xăng tăng nhanh vô lý, chủ nhật trước có một tên ngang ngược lên ngồi taxi hại anh giảm tiền cơm cả ngày để bù lại.

“Hai trăm bốn mươi nguyên… Ngại quá, tôi nói tiếng Anh không tốt lắm.”

“Không sao.” Người ngoại quốc lấy ba tờ giấy bạc ra khỏi túi tiền, khi đưa cho anh còn nói thêm: “Anh nói tiếng Anh rất khá, hơn nữa tôi lần đầu tiên gặp tài xế nói tiếng Anh.”

Nghe lời khen ngợi của đối phương, tài xế càng xấu hổ hơn, quyết tâm sang năm ít nhất nói được một câu trọn vẹn.

“Hơn nữa… Anh rất trung thực, trước kia không biết nói tiếng Trung, có tài xế thấy chúng tôi không hiểu tiếng Trung cũng không biết đường, cố tình đi đường vòng, anh không có làm vậy.” Chuyện người ngoại quốc kể là có thật, quả thực có loại tài xế này, cũng không hiếm gặp lắm.

Tài xế luôn luôn lái xe bao xa tính tiền bấy nhiêu đáp lại: “Đây không phải là trung thực, đây là công việc của tôi.”

Người ngoại quốc nở nụ cười, mở cửa xe rồi còn nói một câu tiếng Anh, “Merry Christmas and keep the change!”

May mà tài xế tuy nói không giỏi, khả năng nghe cũng không tệ.

Tài xế taxi sợ nhất là chở ba loại người, say xỉn, sắp sinh và thất tình, anh có lẽ rất hợp với ba loại người này, trong một tháng phải chở một, hai lần, trong cái rủi có cái may, ba loại người này chưa bao giờ xuất hiện cùng một lúc.

“Cô ơi… Đằng sau có khăn giấy… Mà, cô muốn đi đâu?”

“Ô, ô... Tôi muốn đi tới nơi nào không nhìn thấy gã đàn ông kia nữa! Ô a ——” Cô nàng trẻ tuổi che mặt ở trong xe khóc nức nở, tiếng khóc áp cả tiếng nhạc nền, anh đành phải bắt đắc dĩ tắt nhạc đi.

“Cô ơi, cô đừng khóc, nếu không cho tôi biết địa chỉ, tôi không biết nên đi đâu…” Tài xế quay đầu lại nhìn cô gái đang khóc nức nở nghẹn ngào không thành tiếng, vai kịch liệt run rẩy.

“Tôi, tôi không có chỗ nào có thể đến… Ô… Có thể tới nhà anh không?” Có lẽ vì đang khóc, giọng nói của cô này hơi trầm xuống.

“Đừng đùa, cô gái… Cô cần đến nhà bạn bè hay là một nơi nào đó có thể tĩnh tâm lại.”

“Nơi có thể tĩnh tâm lại…?”

“Ừ, đúng vậy, giống như nếu tôi cảm thấy trong lòng phiền muộn, có suy nghĩ thế nào cũng vào ngõ cụt thì tôi sẽ lái xe đến Đạm Thủy hóng gió…”

“Vậy, đến Đạm Thủy đi.”

Phật tổ chứng giám… Con tuyệt đối không phải vì Đạm Thủy khá xa mới nói như vậy, tài xế taxi vừa sám hối trước chuỗi trang sức cầu phúc thượng lộ treo phía dưới kính chiếu hậu vừa chạy hướng tới Đạm Thủy.

Dọc theo đường đi cô gái bị phụ tình không nói nữa, khi đã đến bến tàu Đạm Thủy, cô bảo tài xế ở lại bên cạnh chờ cô một tiếng, anh nghĩ mình cũng đã lâu không tới chỗ này rồi, liền đi dạo xung quanh.

Sau khi cô ta trở về, không những không khóc nữa, tâm tình thay đổi hoàn toàn, vô cùng vui vẻ, cô bảo tài xế chạy đến một nơi khác, nói là muốn mở tiệc Giáng sinh, tài xế taxi hiểu được vì sao lại hay nói “lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển”.

“A… Tổng cộng chín trăm.” Tài xế taxi hơi chột dạ nói.

Cô gái kia ngược lại vô cùng thẳng thắn rút một tờ màu xanh khỏi ví da, “Không cần thối lại!”

… Tuy đều là những món tiền nhỏ, nhưng mà đây là người khách thứ ba ngày hôm nay nói không cần thối lại.

Đầu tóc theo phong cách punk, trang điểm cường điệu, mang khuyên tai, khoen mũi, áo da, giày bốt, ghi-ta điện.

Mỗi lần nhìn thấy loại khách hàng này, tài xế taxi luôn nhớ lại bản thân mình cũng có những năm tháng tuổi trẻ lông bông như thế, anh không thành thạo nhạc cụ nên tất nhiên không tham gia ban nhạc, mà là tham gia đua xe, cưỡi xe máy phân phối lớn không coi ai ra gì đi bão khắp nơi, trong một ngày đi về Đài Bắc Cao Trung không thành vấn đề, nhưng hậu quả để lại là cơ thể từng ngã xe, đến ngày mưa các khớp xương lại lâm râm đau nhức.

Nhưng anh không hối tiếc quãng thời gian kia, phải nói là không trải qua quãng thời gian kia anh mới hối hận.

“Tài xế, tài xế, cháu nhất định nội trong năm phút đồng hồ phải tới đường Duyên Bình, chú có thể lái nhanh thế chứ?” Thành viên nhóm nhạc heavy metal rock đầu tóc theo phong cách punk sốt ruột hỏi.

“Không thành vấn đề.”

Tài xế nhếch một bên khóe miệng lên hình như không hay biết rằng gương mặt anh bây giờ mang thuần phong thái oai hùng thủa còn trẻ.

“Oa —— bác tài, bác đỉnh thật! Luồn lách hết ngõ này đến ngõ khác, thật choáng, còn vượt xe rất nhanh, xe này là sản phẩm nội địa sao?! Năm phút đã đến đường Duyên Bình rồi, giờ cháu đi vệ sinh chút cũng được!” Đầu tóc phong cách punk khâm phục nói, “Tiền này, không cần thối, còn nữa, đây là số điện thoại của cháu, nếu như bị ghi giấy phạt bác cứ tìm cháu lấy tiền!”

“Không cần đâu, bị ghi hóa đơn phạt cũng là do kỹ thuật của tôi không tốt.” Tài xế từ chối, thực ra anh đã sớm nhớ kỹ chỗ nào có máy chụp tốc độ rồi, không thể bị ghi hóa đơn phạt.

“Không, không, dùng một tờ giấy hồng mỏng manh đổi lại cảm thấy vui vẻ rất đáng.”

Hiếm thấy, anh cũng hiểu ra được hai từ này.

Ở nơi thành phố sáng chói tràn ngập không khí đêm Giáng sinh, trời cũng đã rất khuya, tài xế liên tục ngáp dài, chỉnh lớn nhạc, định bụng chở một người khách nữa rồi về nhà nghỉ ngơi.

Vừa lúc trước nhà thờ có một người đàn ông vẫy tay.

“Giáng sinh vui vẻ.” Người đàn ông nửa mặt bị tấm khăn quàng cổ dài che lấp vừa đến đã nói lời chúc mừng, tài xế cũng cảm thấy trong lòng ấm áp dào dạt, cho dù đây là ngày lễ nước ngoài, cho dù hôm nay anh phải vất vả làm việc ở bên ngoài.

“Giáng sinh vui vẻ, đi đâu vậy?”

“Đài S.”

“Đã trễ thế này còn đến đài truyền hình?” Tài xế hỏi lại.

“Ừ, đúng vậy, tôi để kịch bản ở đài truyền hình, muốn đến lấy, không lấy được không thể chịu trách nhiệm đâu.” Người đàn ông nhìn qua hình soi lên kính chiếu hậu chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, ánh mắt rất ôn hòa, tài xế cảm thấy anh đã nhìn thấy đôi mắt này ở đâu, sau lại nghe đối phương nói muốn đến lấy kịch bản, nếu như là diễn viên thì…

“Cậu là diễn viên sao?”

“Đúng vậy, vẫn còn là một tên diễn viên tiểu tốt thôi.”

“Khó trách tôi cảm thấy đã thấy cậu ở đâu đó rồi.” Có thể là ở trên áp-phích, tài xế taxi cũng không thường xem phim truyền hình.

“Thật vậy sao? Có người còn nhớ tới, vinh hạnh lớn cho người làm diễn viên.” Hắn cười híp mắt nhìn gương chiếu hậu.

Tài xế như nhớ lại điều gì đó, bỗng dưng hỏi: “Cậu cũng đi thử vai để làm diễn viên sao?”

“Đúng vậy, anh cũng có bạn bè đang làm diễn viên sao?”

“Không có, tôi là nhớ đến có một lần tôi chở một thanh niên rất trẻ muốn làm diễn viên đi phỏng vấn, không biết cậu ta bây giờ có suông sẻ lên làm diễn viên rồi không…”

Người đàn ông không biết tại sao vài giây sau mới nói: “Không chừng hắn ta bây giờ là đồng nghiệp của tôi đấy, dừng ở đây là được rồi, cảm ơn!”

“Vậy một trăm mười nguyên.”

Vị khách lần này không nói không cần thối lại.

Hắn lấy ra số tiền vừa đúng đặt vào lòng bàn tay người tài xế, có lẽ chỉ là ảo giác nhưng tài xế cảm thấy thời gian như dừng lại một chốc thật lâu, để anh cảm nhận được cả hơi ấm từ bàn tay đối phương.

“A, đây là bánh ngọt dâu tây cho anh.” Người đàn ông cầm trên tay cái hộp hình vuông đưa cho tài xế đang rất bối rối, “Bên nhà thờ kia có nhiều lắm, coi như đây là quà tặng lễ Giáng sinh đi.”

“A? Tang Đại Bài, anh sao lại trở lại vậy?” Bảo vệ lầu một đài S kinh ngạc hô lên.

Đây là lần thứ tư Tang Đại Bài quay trở về ngày hôm nay, ba lần trước là bảo vệ ca trước nói cho gã biết.

“Tang Đại Bài hôm nay có hơi lạ, quay về lại trở ra, hơn nữa mỗi lần ăn mặc cũng không giống nhau, có lần đội tóc vàng mang kính râm, còn có lần hóa trang thành phụ nữ!”

Mà hiện tại hắn lại dùng khăn quàng cổ và nón che mặt, nếu không nhìn thấy giấy tờ tùy thân sẽ không thể nhận ra đây là Tang Đại Bài.

Bất quá bảo vệ cũng không ý kiến gì về hành vi kì quái của hắn, bởi vì Tang Đại Bài từ năm ngoái sau khi diễn một vai nam chính thành công vang dội đã trở thành đệ nhất trong giới kịch nghệ đài S, trèo cao với cũng không tới, ai dám trêu ghẹo hắn?

“Đúng vậy, tôi nhớ có món đồ quên mang đi, anh cũng vất vả rồi!” Tang Đại Bài trở lại đài truyền hình lại mang lên vẻ mặt không tự cao tự đại, ôn hòa với mọi người.

Hắn làm diễn viên biết rất rõ, khó khăn nhất không phải là biểu lộ vẻ mặt gì trên sàn diễn, mà là khi hạ màn rồi thì nên mang vẻ mặt gì đối mặt với bản thân, diễn sống động nhiều vai như vậy trở về phòng nghỉ ngơi lại không còn tìm thấy bộ mặt thật của mình.

Hắn lâm vào tình trạng này nhớ lại ngày trước muốn đi phỏng vấn khắp nơi, nhớ tới người tài xế tốt bụng kia.

Lúc đó không đủ tiền đi xe buýt hắn toàn là dựa vào hai chân chạy việc bán thời gian ở các đài truyền hình, chiều hôm kia có một buổi thử vai, nhưng mà sáng sớm hắn lại phải đóng một vai phụ ở thành phố A, sau khi hạ màn rồi hắn dốc sức chạy như điên đến hội trường thử vai.

Hắn chưa ăn sáng nên được nửa đường thì sức lực kiệt quệ, chống tay vào cột điện thở dốc nghỉ mệt thì có xe taxi kia chạy đến bên cạnh.

“Tôi thấy cậu đã chạy mấy km rồi, lên xe đi, anh bạn trẻ!”

Khi tài xế tốt bụng đưa hắn vào đến hội trường, hắn trên người không có lấy nửa hào hướng anh nói lời cảm ơn hơn mười lần, còn nói đến kỳ lãnh lương sẽ trả anh tiền xe, vậy mà tài xế chẳng những không để lại phương thức liên lạc mà còn đưa cho hắn một trăm nguyên.

“Nếu có tiền thì đi ăn một bữa thật no, đợi cậu trở thành đại minh tinh rồi trả lại cho tôi.”

Hiện tại hắn tuy là không được đánh giá là một đại minh tinh, cũng đạt được chút thành tựu trong giới kịch nghệ, cùng lúc đó trong một tình huống không ngờ gặp lại anh.

Khi đó Tang Đại Bài được nhận một vai phản diện, là một vai diễn lớn hiếm có với lượng lời thoại hơn một trăm năm mươi trang, toàn tâm toàn ý muốn diễn tốt tên nhân vật xấu xa này hắn cả ngày nghiền ngẫm tính cách đặc trưng của người xấu, tư thế bước đi, giọng điệu khi nói chuyện, đến nỗi mọi người cảm thấy hắn như đã tẩu hỏa nhập ma rồi.

Sau khi bộ phim này nổi tiếng, nhân vật phản diện xấu xa đến tột cùng, xấu xa đến độ khiến cho người ta phải nghiến răng, phải phát ốm, hắn đi đến chỗ nào cũng bị mắng chửi rất thảm, còn có lần kia bị bác gái bán hàng ngoài chợ ném thức ăn vào đầu, nhưng hắn hoàn toàn không để tâm, bởi vì điều đó chứng tỏ hắn diễn rất khá.

Hắn hầu như đã hóa thân thật thành nhân vật này, vừa lên xe taxi nhấc chân đến ngồi giữa ghế lái xe và ghế trợ lái.

“Này —— nơi giao lộ giữa phía nam đường Trung Sơn và phía Bắc đường Dân Sinh.”

“Thưa ngài, xe taxi của tôi không có phục vụ lau giày.” Tài xế không chút sợ hãi trêu chọc.

“Ngươi!” Tang Đại Bài nhập vai muốn mở miệng mắng thì nhìn ra khuôn mặt của tài xế soi vào kính chiếu hậu lại nuốt lời muốn nói trở về.

“… Lái xe cẩn thận, đừng nói lung tung!”

Hắn miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, mang theo khuôn mặt nhân vật phản diện này không thể nói là quen biết với anh.

Từ thời điểm đó hắn mới phát hiện, hắn không còn là chính mình nữa…

Khi diễn kịch thì mang vào mặt nạ của nhân vật, hạ màn diễn rồi, lại mang mặt nạ của Tang Đại Bài, hắn nguyên sơ đã biến đi đâu rồi? Hắn tìm hoài không thấy.

Không thể trả ơn đối phương bằng diện mạo thật, hắn đành phải đi đường vòng.

Đầu tiên là nhớ kỹ bảng số xe rồi tra ra anh làm cho công ty nào, lại còn điều tra xem ngày thường anh chạy tuyến đường nào, sau đó hóa tranh thành các loại người khác nhau đi xe của anh, mà tổng số tiền không cần phải thối chính là tiền đi xe hắn thiếu nợ lúc trước.

Nhưng mà, điều bất ngờ chính là —— đối phương còn nhớ rõ chuyện của hắn.

Lần cuối nói chuyện với anh thì Tang Đại Bài cảm thấy mình lần sau biết đâu có thể nói chuyện với anh bằng khuôn mặt thật.

Hắn tự soi mình trong gương, nhìn thấy không chỉ một gương mặt, khép hờ mắt lại.

“Tôi là Tang…”

“Lão Tang, tiền tài tốt như vậy, cũng không nhiều hơn đến một tờ, ha ha!”

“Tôi không nhìn giấy bạc, nhìn thấy chữ ở phía trên…”

“Chữ? —— Có vài người viết lên giấy bạc để khỏi quên thứ gì đó, đấy cũng chẳng đáng ngạc nhiên.”

“Giấy bạc không phải thu được từ cùng một người, vậy mà cũng có thể ghép lại thành một câu nói, đấy… chẳng phải rất đáng ngạc nhiên sao?”

Tài xế taxi chỉ vào câu nói năm tờ tiền kia xếp thành, cứ như thể đó là kỳ tích đêm Giáng sinh.

—— “Thực sự cảm ơn anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.