“Giao lộ đường Dân Sinh Đông, xuống xe xin chú ý xe đi từ phía sau tới.” Tài xế xe buýt nhắc nhở những hành khách sắp xuống xe.
“Chú tài xế, cảm ơn nhé.” Cô gái trẻ sắp xuống xe vui vẻ nói lời cảm ơn tài xế.
Tài xế cũng mỉm cười đáp lại, “Khách sáo rồi, cẩn thận xe đi từ phía sau tới nhé.”
Gã là tài xế xe buýt số bốn linh tám, mỗi ngày lui tới giữa Bản Kiều và thành phố Đài Bắc, gã được các hành khách truyền miệng là tài xế rất tốt, ngoài không hút thuốc lá, không nhai trầu ra, bình thường lái xe tuyệt đối không tăng tốc vượt quá giới hạn, khi phải rẽ lái hoặc phanh xe còn có thể chu đáo nhắc nhở các hành khách phải chú ý, nếu như không cẩn thận phát sinh tai nạn giao thông, gã cũng tuyệt đối không nói năng hung dữ, tin tưởng không ai đánh vào khuôn mặt tươi cười là nguyên tắc của người này.
Từng có hành khách nhớ lại: “Có một lần bên phải có một chiếc xe taxi muốn phá, tài xế kéo cửa sổ xuống định nói chuyện đàng hoàng, không biết tên tài xế taxi kia tính cách ngang ngược vừa mở miệng liền chửi ×× mẹ, hành khách trên xe tất cả đều bị gã điều khiển xe taxi hung dữ dọa tới, thế nhưng bác ấy lại vẫn tươi cười nói ‘Chú nói gì?’, tài xế taxi càng thêm giận, ‘Tao hỏi thăm mẹ mày đó, thằng hai lúa.’, câu trả lời của bác ấy càng nhanh trí hơn, ‘A, hóa ra là đang hỏi thăm mẹ của tôi a, cảm ơn nhé.’, hành khách trên xe thiếu chút nữa ngất xỉu, may mà tài xế taxi kia tự thấy chán liền như thế tăng tốc nhanh chóng rời đi.”
Chính bởi người tài xế ấy ôn hòa như vậy, cho nên mọi người may mắn được ngồi vào xe của gã đều cảm thấy rất vui vẻ.
Mùa mưa dầm, trên xe buýt chật ních người tràn ngập đủ thứ mùi, có mùi của mưa, mùi của bùn đất, thậm chí có cả mùi gà, vào lúc này, mọi người đều muốn nói nếu như mình lái xe thì tốt rồi… Trời mưa xuống, xe buýt chen chúc thực sự rất khổ sở.
Tài xế lúc này cũng không chịu nổi, trời mưa tầm mắt bị thu hẹp, đột ngột phát sinh sự cố cũng rất nhiều, gã cần phải chuyên tâm lái xe hơn bình thường.
Khi đỗ lại ở bến xe kế tiếp, một tên con trai mang túi xách to hình vuông màu đen lên xe, hành khách trên xe đều lộ ra vẻ mặt không thoải mái, trong lòng tám phần đều nghĩ, trên xe đã đủ chật cứng rồi, còn cầm theo thứ lớn như vậy, tài xế chú ý đến người con trai đó một chút, liên tiếp nhìn gương chiếu hậu, người con trai chen bên phải, lách bên trái thật vất vả lên xe được, tài xế mới yên tâm lái xe.
Càng gần đến trạm cuối, người trên xe cũng càng lúc càng ít, người con trai cầm cái túi lớn hình vuông màu đen kia đã xuống xe ở trạm áp chót, nhưng tài xế vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, mãi đến sau khi quay lại trạm cuối cùng, gã mới phát hiện thì ra cậu ta quên cầm theo cái túi to của mình.
Tài xế quan sát cái túi, không thấy có tên hay là phương thức liên lạc gì cả, gã đành phải mang cái túi tới chỗ giao nhận đồ đánh rơi trên xe buýt, cũng thành thật cầu nguyện món đồ bỏ quên có thể trở về bên người mất nó.
Sau đó ba tháng, khi tài xế gần như cũng đã quên mất chuyện này, giờ gã tan tầm đi ngang qua tủ bày đồ, cái túi lớn kia vẫn như cũ lẵng lặng nằm ở nơi này, gã vội vã hỏi cô gái trực tủ đồ.
“Cái túi lớn màu đen kia chưa từng có ai đến nhận sao?”
Cô gái trực tủ đồ đang bận nói chuyện phiếm, nhưng vẫn vẫy vẫy tay.
“Các cô mở ra xem bên trong có gì chưa? Nói không chừng có cách thức liên lạc cho người làm mất…”
Cô gái trực tủ đồ bực dọc cau mày nói: “Chú à, trên xe buýt mỗi ngày hành khách để quên nhiều thứ như vậy, nếu như đi xác nhận từng cái từng cái, chúng ta cũng chẳng có việc để làm sao? Dù sao nếu hắn muốn sẽ tới lấy lại thôi.”
Cô gái trực tủ đồ nói cũng có lý, tài xế vốn chỉ sờ sờ mũi định rời đi, lại quay lại nhìn xem một chút cái túi kia, quyết định mở nó ra xem thử, dù sao cũng là để quên trên xe của mình, tự mình cũng nên chịu trách nhiệm chút a.
Sau khi mở cái túi màu đen hình chữ nhật, mới phát hiện đây là một túi xách đựng tác phẩm, bên trong có khoảng bốn, năm bức tranh, lại lấy những bức tranh đó ra, sau khi tài xế trông thấy những bức họa, rất lâu không thể dời mắt, gã tự cho là mình không có lấy một tế bào nghệ thuật cũng như không có năng lực cảm thụ hội họa, nhưng nhìn thấy những bức họa này lại đặc biệt rung động.
Mỗi bức đều có nét đặc sắc riêng, riêng biệt vẽ thành từ màu chì, màu phấn, màu nước, màu mực nước, chủ đề có tranh phong cảnh cũng có tranh vẽ người, điểm chung là bối cảnh đều là thành phố này, sắc thái cũng thật ấm áp, khiến cho người ta không kiềm nổi ý muốn đưa tay chạm vào thế giới ở trong tranh.
Tài xế thích nhất chính là bức cô gái trẻ đứng ở trạm xe buýt đợi xe này, xe buýt cuối bức họa lấp lánh hòa quanh rực rỡ nhiều màu sắc, trên trần xe không biết tại sao có trồng đủ loại thực vật, là một hình ảnh kết hợp giữa ảo tưởng và chân thật.
Tài xế không biết ngắm nhìn trong bao lâu mới giật mình cảm thấy phải tìm cách thức liên lạc với người này, chẳng qua gã ngắm nhìn bức tranh rồi lại ngắm nhìn bức tranh, không phát hiện ra cái tên nào, ngay cả bút danh cũng không thấy, tài xế thất vọng lại nhìn bức tranh một lần nữa, sau đó thả nó vào trong cái túi to, tiếp đó lại đặt nó lại nơi giao nhận của rơi.
Sau đó, khi tài xế và bạn bè trò chuyện, nhắc tới chuyện này.
“Có thể là ngươi mất đồ không biết mình để quên món đồ trên xe chăng? Chắc là tưởng bỏ quên ở nơi khác, sau đó dốc sức đi tìm.” Bạn của tài xế nói.
“Tôi nghĩ chắc là thế, nhưng mà phía trên không có đề tên, muốn đưa lại cho cậu ta cũng không được.”
Hai người ngừng trò chuyện, bắt đầu suy tính, một lát sau người bạn vỗ nhẹ mặt bàn.
“Có cách rồi, đặt bức tranh ở trên xe buýt của anh không được sao? Đối phương nếu như đánh mất đồ khi ngồi trên xe bốn linh tám, có thể cậu ta bình thường cũng đi xe bốn linh tám!”
“Đúng! Cách này nói không chừng lại thành công!”
Tài xế quyết định để bức tranh trên xe, nhưng vì bức tranh rất lớn, lại sợ làm hỏng hay làm dơ, cho nên đổi kiểu cách khác, gã chụp bức tranh, đem rửa thành một ảnh chụp dán ở chỗ khá dễ thấy trên xe buýt.
Bức tranh này được các hành khách hết sức yêu thích, còn hỏi là tranh vẽ của ai, tài xế cũng chỉ có thể cười nói: “Nếu như tôi biết thì tốt rồi…”
Tuy là hiệu quả không tồi, nhưng từ đầu đến cuối chủ nhân bức tranh không hề lộ diện, tài xế vẫn là để có thể tiếp tục lái xe lộ tuyến bốn linh tám này, mà không điều chuyển luân phiên định kì, luôn luôn lái chiếc bốn linh tám. mỗi ngày chờ đợi một hành khách chính là tên họa sĩ kia.
Hôm nay, có một phụ nữ lên xe, cũng bị hấp dẫn bởi bức tranh, nhanh chạy lên trước xe hỏi tài xế đó là tranh của ai.
“Ngại quá, tôi cũng đang tìm họa sĩ này…” Những lời này tài xế không biết đã nói mấy lần.
“Hóa ra là món đồ bỏ quên…”
Khi cô gái trẻ này thất vọng định xuống xe thì, đột nhiên xoay người lại, “Là đồ bỏ quên cũng không sao! Hãy cho cháu sử dụng bức tranh này!”
Thì ra cô gái trẻ này là nhân viên công tác ở công ty quảng cáo, gần đây nhận quảng cáo hình tượng xe buýt, nhưng chưa có ý tưởng gì, mãi đến sau khi nhìn thấy bức họa cô gái trẻ đứng đợi xe buýt kia, ý tưởng tuôn trào, nói phải dùng bức tranh kia làm quảng cáo.
Tài xế ban đầu cảm thấy không thích đáng, dù sao đây là tác phẩm của người khác, quyền sở hữu không phải của gã, thế nhưng cô gái trẻ làm việc cho công ty quảng cáo hết lời cầu xin, cuối cùng nói ra một sáng kiến.
“Quảng cáo này sẽ truyền hình toàn quốc, cũng sẽ làm thành áp-phích, cháu sẽ ghi chú rõ số liên lạc ở bên cạnh, nếu như tác giả của bức tranh nhìn thấy, nhất định sẽ gọi điện tới, đến lúc đó công tư nhất định sẽ cấp cho tiền phí bản quyền hậu đãi.”
Tài xế sau khi bàn bạc với bạn bè, quyết định đồng ý dự án này, dù sao phổ biến bằng quảng cáo hiệu quả hơn trên xe buýt rất nhiều, nếu như tác giả ở thành phố khác cũng có thể nhìn thấy!
Quảng cáo chế tác bức tranh thành tranh động chiếu bóng, xe buýt kỳ diệu chở theo cây cối và cô gái trẻ đáng yêu đều trông rất sống động, lại còn với kết hợp ca khúc diễn tấu bằng nhạc khí tươi mới, nhận được lời bình rất tốt từ mọi người, bức tranh còn được chế tác thành áp-phích, một đợt dán ở trên xe buýt bốn linh tám.
Nhưng, tác giả từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.
Tài xế thường có loại kinh nghiệm này, chính là khi bạn tìm một thứ đồ, tìm thế nào cũng không thấy, khi đang định từ bỏ, nó sẽ xuất hiện ngay trước mắt, lần này cũng không ngoại lệ.
Xe buýt số bốn linh tám vẫn như cũ chạy trên cùng một lộ trình, trạm dừng kế tiếp có rất nhiều hành khách, vì thế tài xế mở cả cửa trước và sau, để cho hành khách thuận tiện lên xe, không bao lâu sau khi toàn bộ đã lên xe, tài xế lại khởi động xe buýt.
Tài xế nhìn kính chiếu hậu, muốn ghi nhận khoảng cách với xe từ phía sau tới thì, ngay ghế ngồi xếp thứ ba từ dưới đếm lên kia, gã nhìn thấy một bóng dáng vừa quen thuộc lại mông lung, cầm cái túi hình vuông màu đen dạng lớn.
Gã cấp bách tạm dừng xe buýt ở ven đường.
“Các vị hành khách, thật xin lỗi!”
Nói xong nhanh chóng rời khỏi ghế điều khiển, chạy vội về phía cậu ta, cũng không màng người ta đang chợp mắt, tài xế ôm chặt đối phương, giống như bạn tốt nhiều năm không gặp, vừa như đã cách xa nửa vòng trái đất, vừa như gặp lại người yêu.
“Tôi cuối cùng tìm được cậu rồi!”
Đối phương tỉnh giấc, không rõ lắm tình hình nhìn tài xế, toàn bộ hành khách trên xe cũng không hiểu sao nhìn bọn họ, không biết sao lại có người còn bắt đầu vỗ tay.
Sau khi tìm được họa sĩ, tài xế cuối cũng cũng có thể hai tay hoàn trả bức tranh lại cho cậu.
“Cậu thật sự không biết tác phẩm của cậu rơi lại trên xe tôi sao?” Tài xe hỏi.
Họa sĩ ngượng ngùng sờ sờ tóc mai dài quá gò má, hé cười lộ lúm đồng tiền nói: “Tôi không biết, bởi vì tôi mắc chứng ngủ rũ… Chỉ cần không phải là đang vẽ tranh, không cẩn thận sẽ ngủ mất, cho nên thường mất thứ này thứ kia, cũng không biết là mất ở đâu, đây là lần đầu tiên tôi tìm về được vật bị mất! Cảm ơn chú!”
Hỏi đến vì sao không thấy quảng cáo trên TV thì họa sĩ nói cậu rất nghèo, ngay cả tiền mua thuốc màu cũng nhanh hết, trong nhà chưa thể lắp TV, còn áp-phích dọc đường đi, cậu nói muốn tập trung tinh thần bước đi mà không ngủ rất mệt mỏi, không còn tâm sức nữa mà nhìn những thứ đồ khác.
Tài xế và những người khác lấy làm lạ tặc lưỡi, bởi vì cậu thật sự bị chứng ngủ rũ, trên đường đi nói những lời này, cậu đã không cẩn thận ngủ đến ba lần, càng kỳ lạ chính là chỉ cần cậu bắt đầu vẽ tranh sẽ hết sức chăm chú, trước khi hoàn thành xong bức tranh sẽ không nhắm mắt.
Tài xế xe buýt chẳng những giúp cậu tìm về món đồ bỏ quên, còn giúp cậu tìm được công việc, khi dẫn cậu đi lĩnh tiền thù lao thì, cô gái công ty quảng cáo giới thiệu cho cậu gặp mặt một biên tập viên, nói hy vọng có thể giúp cậu xuất bản sách ảnh, cậu họa sĩ vui vẻ nhảy lên như một đứa trẻ.
“Tranh của cậu xịn như thế, cho tới giờ vẫn chưa có ai phát hiện sao?”
“Tôi không tự mình đi chào hàng, lại mắc chứng ngủ rũ, nói chuyện cùng người ta thì… sẽ liền… trông…. như thế này…” Họa sĩ còn chưa nói hết thì đã ngã vào lòng của tài xế, sau đó thực sự ngủ mất.
Ngay khi đó tài xế liền quyết định, phải để người này về sau không buồn phiền mà sáng tác, để càng nhiều người có thể nhìn thấy tác phẩm của cậu.
Có người nói tài xế là tìm thấy thiên lý mã của Bá Nhạc[1], tài xế lại cười nói: “So với làm Bá Nhạc, tôi nguyện ý làm cậu bé chăn sóc thiên lý mã hơn!”
“Bởi cậu bé chăn ngựa có thể luôn luôn ở bên thiên lý mã.” Tài xế nhìn vẻ mặt đối phương ăn mì mà say ngủ hết nửa nói.
Đầu tiên là yêu thích đồ vật của cậu, sau đó yêu thích cậu, bây giờ thì yêu thích ngắm nhìn bộ dạng cậu ngủ say.
[1]Bá Nhạc là một chuyên gia giám định ngựa nổi tiếng triều nhà Chu, Trung Hoa. Ông rất nổi tiếng với biệt tài có thể xem tướng ngựa mà biết rõ khả năng, sở trường, sở đoản của mỗi giống ngựa, là một người sành ngựa và biết được thế nào mới là thiên-lý-mã (ngựa chạy ngàn dặm). Thiên-lý-mã trên đời không thiếu, nhưng người có thể nhìn ra được thiên-lý-mã như Bá Nhạc không nhiều. Hình tượng nhân vật này thường được dùng ví von với những người có con mắt tinh đời, có thể chọn lựa được người tài đức.