365 Nghề Chi Nghiệp Phục Vụ

Chương 16: Chương 16: Hớt tóc




Từng có một thợ hớt tóc nói với tôi, kiểu tóc chiếm tỉ lệ gần bảy phần khi tạo dáng, nói cách khác một người thay đổi kiểu tóc sẽ cho cảm giác tổng thể cũng gần như hoàn toàn khác biệt.

Lại có người nói trai đẹp, gái xinh, dáng vẻ mỹ miều đi phỏng vấn dễ trúng tuyển hơn, hay ở trên tòa án thì sẽ cho bồi thẩm đoàn ấn tượng tốt hơn, tuy rằng coi trọng vẻ bề ngoài là hành vi nông cạn nhưng xã hội chúng ta không phải là nông cạn như thế sao?

Tôi từ nhỏ đã quyết chí làm một thợ hớt tóc, tôi muốn dùng cây kéo trong tay thay đổi một người, trút bỏ hiện trạng của hắn, biến đổi hắn.

“À, gần đây tớ rất muốn cắt tóc, giới thiệu tớ tiệm nào đi?”

Trong tiệm cà phê dây chuyền Tây Môn Đinh, cô nàng tuổi xuân mặc váy ngắn ngồi cạnh cửa sổ hỏi cô gái cùng bàn mặc quần siêu ngắn và mang vớ cao qua gối.

“Cậu biết chỗ kia không nhỉ? Cách trạm xe điện ngầm không xa, chủ tiệm là người Nhật Bản, nghe nói cũng không tệ lắm, bạn của tớ đều giới thiệu tiệm này!”

“Cậu nói người Nhật Bản gọi là Kiện kia sao? Không được, không được, đồng nghiệp tớ hôm trước mới đi tới chỗ hắn cắt, kiểu tóc thì quá cổ lỗ, còn phải hẹn trước, lại đắt muốn chết, hơn nữa nữ nhân viên gội đầu tiệm này dùng móng tay gội đầu cho người ta, mỗi lần gội đầu đều đau quá trời.” Cô gái mặc váy ngắn khua khua tay, từ chối đề nghị của đối phương.

“Thật vậy sao? Phê bình kiểu cách của chỗ đó hồi trước cũng khá tốt mà… A! Tớ nghĩ ra rồi! Chỗ kia thì sao? Ngay ngã rẽ bên kia.” Cô nàng mặc quần siêu ngắn chỉ ra cửa sổ, vào một cửa hiệu nào đó ở ngã rẽ sơn nền màu đen, để chữ tiếng Anh viết tay màu trắng “EINS”.

“EINS? Chưa nghe bao giờ, cậu đi cắt bao giờ chưa?”

“Tớ chưa đi nhưng có nhỏ kia ở công ty tụi tớ cắt tóc bên đó, rất khoa trương! Quả thực giống như thay đổi cả con người, tạo hình tổng thể cũng thay đổi! Trước kia cả người nàng ta không hề có sức sống, đứng đó cậu còn tưởng là cột chắn đường ấy chứ, sau khi cắt tóc xong, liền thay đổi siêu xán lạn! Bây giờ mấy ông trong công ty đều chạy theo nàng ta.” Cô gái nói năng vô cùng khuếch đại, người đối diện đâm ra ngờ vực.

“Thực sự có phép lạ như vậy sao? Nhưng tớ chưa nghe qua bao giờ, là thợ hớt tóc rất nổi danh sao? Đến từ Nhật Bản hay Pháp? Có nhận bằng khen gì không?”

Cô gái lắc đầu, “Chưa từng gặp hắn, nhưng nhà thiết kế này rất đặc sắc! Vừa nhìn thấy sẽ không quên được.”

“Ồ? Rất đẹp trai?”

Cô gái lại lắc đầu, “Hắn để nguyên cái đầu bự trọc lóc.”

Cũng ngồi ở cùng tiệm cà phê, người đàn ông đầu đội mũ, vừa nhấm nháp chút cappuccino vừa lật xem tạp chí kiểu tóc số mới nhất.

Nhưng thực ra hắn không thật sự chăm chú xem cuốn tạp chí kia mà đang vểnh tai nghe hai cô gái ngồi ở phía sau bàn luận về tiệm của hắn.

Tiệm mười giờ sáng mới mở cửa, hắn thức dậy sớm tranh thủ lúc rảnh rỗi uống cà phê và nghe người ta bàn luận về mình, thật là, người sợ nổi tiếng, heo sợ phì a, nhưng đó chẳng phải chính là mục tiêu hắn tới Đài Bắc sao?

Trở thành một nhà thiết kế kiểu tóc đỉnh cao.

Hắn thường nói với nhân viên nữ trong tiệm: “Bây giờ học làm tóc đã nhẹ nhàng hơn rồi, nhớ năm đó tụi anh…” Mỗi lần hắn muốn nói đến đoạn đó thì nhân viên nữ lúc nào cũng viện cớ chạy mất.

Trước kia học cắt tóc thực sự rất khổ cực, khi vừa mới bắt đầu học đừng nói đến đầu khách hàng, ngay cả vai của khách cũng không được chạm đến, mỗi ngày chỉ được phân đi quét dọn, mà hắn còn là nam sinh, quan niệm ngày trước cho rằng nam sinh làm sao có thể học làm tóc gì gì được! Cha cứ cách mấy ngày sẽ đến trong tiệm xách hắn về, thợ trưởng cũng thường khuyên hắn sớm từ bỏ đi.

Nhưng hắn không muốn từ bỏ, nói cũng lạ, hắn đọc sách không hiểu, cũng rất lười biếng nhưng mà công việc này thì hắn lại làm rất được.

Vất vả lắm đến năm thứ ba, cha không muốn để ý hắn nữa, coi như không có đứa con này, thợ trưởng cuối cùng cũng công nhận hắn, cho hắn chạm vào đầu người giả, con đường học cắt tóc mới dần dần bước vào quỹ đạo.

Hắn còn chăm chỉ hơn học viên nữ, ngoài ban ngày quét dọn ba nghìn sợi tóc trong tiệm ra, ban đêm tự mình ở lại trong tiệm luyện tập với hơn mười cái đầu người giả kia, cuối cùng khi có thể chạm vào đầu khách thì đã là năm thứ năm.

Mùa đông đêm thứ sáu, cha còn chưa kịp thấy hắn giành được giải thưởng quốc tế vinh danh tổ tông thì đã rời bỏ trần thế, đó là lần đầu tiên hắn giúp cha gội đầu, chăm sóc tóc, tuy đối phương đã là thi thể lạnh như băng, hơn nữa vì ông hói đầu nên sớm chẳng còn lại bao nhiêu tóc nhưng hắn vẫn khăng khăng muốn làm như vậy, gội đầu ba mình, mắt hắn cũng mù sương rồi.

Đến năm thứ bảy, hắn là một trong những thợ cắt tóc chính không tiệm, sau đó giống như lời cha nguyền rủa khi hắn ngoan cố, hắn bắt đầu rụng tóc, từ một ngày rụng một trăm đến một ngày rụng mấy trăm sợi, mẹ nói: “Nhà cha con đều bị di truyền chứng hói đầu.” Nhưng hắn không nghĩ hắn bị sớm như vậy, hắn mới hơn hai mươi a!

Tối hôm nọ, hắn đứt khoát cạo đầu thành trọc lóc, may mà hình dạng đầu hắn cũng không tệ lắm, đầu trọc còn đẹp hơn là đầu hói! Từ đó về sau, danh hiệu thợ hớt tóc đầu trọc lan truyền khắp cái trấn nhỏ.

Năm thứ tám, hắn mỗi ngày giúp các quý bà uốn kiểu tóc “bán bình sơn” số một trăm lẻ một kia đã chán ngấy rồi, chỉ có đổi mới mới có thể nâng cao tay nghề của hắn, nhưng mà nếu dùng đầu giả luyện tập kiểu tóc mới lại không thuận tay, vẫn là tóc người thật tốt hơn!

Vì vậy hắn nghĩ ra một biện pháp, hắn mang theo dụng cụ đi đến dưới gầm cây cầu kia, nơi tập kết của dân vô gia cư, hắn bắt đầu hớt tóc, gội đầu miễn phí cho những gã đàn ông lang thang kia, dù sao mẹ cũng nói làm thêm việc thiện là chuyện tốt, cho nên trong trấn nhỏ thường nhìn thấy những gã đàn ông lang thang có kiểu tóc rất mới.

Hắn chính là gặp cậu vào lúc này, cậu là người có mái tóc mềm mại, dễ tạo hình nhất là hắn từng chạm qua, quả thực là cực phẩm đáng mơ ước trong mắt người làm thợ hớt tóc!

“Đầu trọc tới, muốn cắt tóc thì ra đây!” Một gã đàn ông tóc khá dài vừa được cắt rất ngắn gọi những người sống dưới gầm cầu khác.

Hắn vui vẻ giúp từng người, từng người bọn họ cắt một kiểu tóc mới, sau khi cắt tóc mọi người xong, hắn phát hiện bên cạnh có một hộ gia đình mới lui vào một góc.

Hắn ngồi xổm xuống hỏi: “Muốn cắt tóc không? Miễn phí.”

Cậu ngẩng đầu, lúc này hắn mới phát hiện cậu là một thằng nhóc, thoạt nhìn mười sáu, mười bảy tuổi, ở đây đôi khi có vài thằng nhóc bỏ nhà đi lui tới, khi hắn gặp sẽ báo cho cảnh sát biết, bắt bọn chúng về nhà.

Cậu thoạt nhìn giống như đã lang thang rất lâu, bẩn thỉu, nếu nhìn không kỹ còn không đoán ra cậu còn trẻ như vậy, hắn chuẩn bị khăn sạch lau mặt cho cậu, tính sau khi chăm sóc đầu tóc cậu một chút sẽ đi báo cảnh sát.

Thiếu niên im lặng tiếp nhận khăn mặt, tuy rằng không đáp lời nhưng hắn nói gì cậu đều làm theo.

Thiếu niên khom lưng, khi giúp cậu gội đầu thì hắn rất kinh ngạc, rõ ràng đầu tóc thoạt như mấy tuần chưa gội, không ngờ sờ lên lại cảm thấy mềm mại như vậy, giống như là sờ lên những sợ tơ tằm rất nhỏ.

“Cậu… Lần cuối gội đầu là khi nào?”

Thiếu niên suy nghĩ một chút, “… Quên rồi…”

“Cậu có biết tóc cậu sờ thích lắm không?” Hắn cười nói.

Hắn dịu dàng dùng ngón trỏ gội đầu giúp thiếu niên, mát xa da đầu, muốn cho những sợi tóc sờ rất thích có thể dài ra thêm, sau khi gội và sấy khô xong mới thấy toàn vẹn khuôn mặt và kiểu tóc của thiếu niên.

Dáng vẻ cậu ta rất trung tính, đường nét khuôn mặt là của nam sinh nhưng ngũ quan lại có nét tinh tế của nữ giới, tuy rằng tóc dài có chút không hợp lắm nhưng cậu ta như thế đi trên đường phố nhất định sẽ có người ngoảnh đầu lại nhìn.

Hắn không đợi được giúp thiếu niên cắt tóc, sau khi mời thiếu niên ngồi xuống, cây kéo trong tay hắn giống như bươm bướm bay múa trên đầu cậu, tiếng ma sát cứ vang lên bên tai thiếu niên, thiếu niên không khỏi lấy tay bưng lỗ tai lại.

Hắn thấy thế nở nụ cười, “Yên tâm, tôi sẽ không cắt đến lỗ tai cậu đâu.”

Hai mươi phút trôi qua, tạo hình hoàn mỹ nhất cuộc đời hắn tính đến lúc ấy ra đời.

Nhóm người lang thang ở bên quan sát mặc dù không có mắt thẩm mỹ nhưng cũng vỗ tay khen đẹp.

“Oa, giống như ngôi sao á!”

“Nhóc con, thật là nam sao? Đẹp quá…”

Thiếu niên xấu hổ nhìn chằm chằm mặt đất, hắn đứng sau thiếu niên thỏa mãn nở nụ cười, vì tư lợi, hắn hôm đó không báo cảnh sát ở đây có một thiếu niên bỏ nhà ra đi.

Về sau hắn thường trở lại giúp thiếu niên thay đổi kiểu tóc, mỗi loại kiểu tóc đều cho người ta cảm giác khác biệt, thiếu niên giống như đất sét ma thuật, để cho đôi tay tầm thường này của hắn cũng có thể sáng tạo ra vật mỹ lệ.

Nhưng không bao lâu sau, thiếu niên đột nhiên không thấy đâu nữa.

Hắn tìn kiếm khắp phố, hỏi những người lang thang khác không có kết quả, có người nói cậu bị tên quái gở kia mang đi rồi, có người nói hắn sang thị trấn bên cạnh rồi.

Hắn rất thất vọng nhưng nghĩ đây có phải là ông trời nhắc nhở hắn không?

Người giúp người sinh ra đã xinh đẹp làm tóc, mỹ lệ là đương nhiên, nhưng người thường thì sao? Hắn bắt đầu nghiên cứu tạo hình mặt và đầu, hắn muốn người bình thường cũng có thể có được kiểu tóc phù hợp với mình, có thể làm sáng gương mặt.

Ôm lấy lí tưởng, hắn thiết kế những kiểu tóc càng ngày càng phù hợp với khách của mình, được mọi người khen ngợi không ngớt.

Nhưng hắn vẫn có chút luyến tiếc, hắn muốn một lần lại được chạm những sợi tóc khiến hắn mong nhớ kia.

Uống xong tách cappuccino, nhìn lại cũng đến giờ mở tiệm rồi, nếu hai cô gái vừa nãy kéo đến mà tiệm trống thì thật không hay, hắn đứng dậy trả tiền rồi ra khỏi cửa.

Ở trên cửa tiệm Tây Môn Đinh là áp-phích quảng cáo trang phục nam quý này vừa mới treo lên khổ rất lớn, nghe nói lần này mời siêu mẫu gì gì đó đến chụp hình, quay phim.

Hắn ngẩng đầu nhìn, người mẫu kia thật sự rất đẹp, đường nét đàn ông lại ngũ quan tinh tế, có chút giống như người thiếu niên năm đó!

Hắn lắc đầu, làm sao có thể, thiếu niên lang thang năm đó hôm nay trở thành siêu mẫu?

Nhưng giây sau đó hắn lại cảm thấy, chuyện này quả thực có khả năng xảy ra.

Người có dáng vẻ giống như trên áp-phích dừng lại trước cửa tiệm, khi tự mình gặp mặt, hắn có thể khẳng định cậu ta chính là người thiếu niên kia!

“Này, đầu trọc, lần này đến phiên tôi đến thay đổi anh.” Môi người mẫu nở một nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.