Đứa con trai nhà họ Tô bị cảm, hơn nữa là giữa tiết hè.
Để níu kéo những ngày hè cuối, hắn và nhóm bạn thân đến công viên nước mới mở gần đây chơi, một đám nam sinh ra ngoài sẽ không giống như nữ sinh lúc nào cũng chú ý tránh nắng, cho nên về nhà thì hắn đã đen sạm đến nỗi bếp trưởng Tô suýt không nhận ra đứa con của mình.
Hắn phơi nắng đến nỗi da bắt đầu tróc ra, mấy ngày nay ở nhà mình trần vận động, đi ngủ ngay cả bị lạnh cũng đều không che đậy, sau khi cố tình cho tróc hết da thì hắn liền bị cảm.
Từng trải qua cảm cúm mùa hè sẽ biết rất khó chịu, khi phát sốt bên trong, bên ngoài đều nóng, khi đỡ hơn nếu tham lam lén ăn đồ lạnh, cảm cúm lại càng khó khỏi hẳn hơn.
Trí Bình toàn thân mệt mỏi đang nằm trong phòng điều hòa nhiệt độ hai mươi sáu độ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, vốn máy điều hòa nhiệt độ nhà họ Tô chỉ có trước khi đi ngủ mới có thể mở hai tiếng đồng hồ, bởi vì bếp trưởng Tô thương tâm con trai cho nên mấy ngày hắn bị cảm đều giữ nhiệt độ hai mươi sáu độ.
“Có đỡ hơn chút chưa?” Bếp trưởng Tô ngồi ở bên giường cúi đầu hỏi.
Trí Bình chui vào trong chăn bông trả lời bằng giọng mũi: “Dạ, hôm nay đã đỡ hơn nhiều.”
Thấy đứa con chỉ lộ khuôn mặt ra, cái mũi đỏ hết cả, bộ dạng yếu ớt, bếp trưởng Tô đau lòng và thương yêu vuốt mặt hắn.
“Con ngã bệnh có phải là đã gầy đi không?”
“Ba, chỉ là cảm cúm làm sao gầy nhanh như vậy… Nhưng bị cháy nắng trái lại rất nhanh.”
“Chờ bệnh khỏi, ba nấu một bàn thức ăn ngon cho con tẩm bổ một chút.”
“Dạ, nhưng mà ba… Bây giờ có một thứ con rất muốn ăn.” Quyền lợi đặc biệt của người bệnh là làm nũng.
“Quá nhiều dầu, quá cay, quá mặn, quá ngọt đều không được.” Thân là đầu bếp, thợ cả Tô biết rõ những món nào không thích hợp cho người bệnh ăn, đối với đứa con cưng đang bệnh càng muốn nghiêm ngặt giữ gìn.
“Con chỉ muốn uống nước ca cao nóng, trước kia còn nhỏ trước khi ngủ ba đều pha cho con uống nước ca cao nóng.” Trí Bình chu miệng nói.
Bếp trưởng Tô nghe xong mỉm cười, “Nước ca cao nóng à, được, ba đi pha.”
Là từ khi nào bắt đầu không pha nước ca cao cho hắn uống nữa? Gã không nhớ nữa.
Vậy, là từ khi nào bắt đầu có thêm tình cảm ngoài tình cha con với con trai gã? Gã cũng không nhớ nữa.
Cầm thìa nhỏ khuấy nước ca cao nóng trong tách, gã dùng mật ong thay cho đường, mùi vị càng thêm thơm mát thuần khiết.
Nếu như dùng tình yêu thay cho tình thân, hương vị sẽ trở thành như thế nào?
Gã bưng nước ca cao nóng vừa pha xong vào phòng con trai, “Bình Bình, nước ca cao nóng pha… Sao? Ngủ rồi à.”
Gã mới vắng mặt mấy phút đồng hồ Trí Bình đã đi vào mộng đẹp, có thể thấy được cảm mạo của hắn cũng đã đỡ rồi, bếp trưởng Tô tạm để nước ca cao nóng ở bên cạnh, giúp hắn kéo lại tấm chăn bông.
Sau cùng, còn có nghi thức chúc ngủ ngon theo thông lệ.
Gã khom lưng cúi đầu, hôn xong má trái định hôn má phải thì người dưới thân bỗng chốc quay đầu, môi hoa hai bên thoáng chạm phớt qua nhau.
“A! Ba… Con, con đang ngủ?” Trí Bình căng thẳng ngồi dậy.
Bếp trưởng Tô ánh mắt dịu dàng nói: “Rồi, rồi, tỉnh dậy thì uống hết nước ca cao đi, ba thuận tiện đem rửa luôn.”
Trí Bình bưng lên nước ca cao nóng chứa đầy thương yêu của ba, vừa thổi vừa uống, may mà có nước ca cao nóng, hắn có thể đổ lỗi làm đỏ khuôn mặt mình cho nó.
Bếp trưởng trên tay không có nước ca cao nóng buộc lòng phải xoay người giả vờ lật sách dạy nấu ăn trên bàn của Trí Bình, dựa vào việc này che giấu nét mất tự nhiên trên mặt mình.
“Con uống xong rồi.”
“Ừm, Bình Bình ngủ ngon.” Bếp trưởng Tô vội vàng cầm lấy chiếc tách, chúc ngủ ngon con trai xong thì liền tắt đèn rời đi.
Đợi bếp trưởng đi rồi, Trí Bình lập tức lấy chăn bông trùm qua đầu, tay trái khẽ chạm môi, chẳng qua chỉ là phớt nhẹ qua thôi vậy mà có thể nóng rực thành như thế này. Càng cường điệu chính là ngay cả phía dưới cũng có phản ứng rồi.
Trí Bình cách quần sờ sờ, biết nó ngang nhiên đang đứng thẳng, hắn liền nhịn không được muốn ngay tức khắc đụng vào nó một chút.
“Mày như thế nào… thế này…” Nhạy.
Hắn dù sao cũng là một thiếu niên trai tráng, muốn hắn nhịn xuống và nghĩ cách tiêu tan đi hoàn toàn dục vọng này là không thể, tiếp bước tay trái, tay phải cũng kéo quần ngủ xuống.Tuy là trước kia cũng từng có ảo tưởng đối tượng là ba mà “bắn súng” nhưng hình ảnh hôm nay vô cùng rõ ràng, giống như ba đang ở ngay cạnh bên.
“Bình Bình.” Giọng nói của gã ghé sát vào tai hắn vang lên, động tác bao bọc càng nhanh dần lên.
Tưởng tượng lần này thực sự rất chân thực, hắn còn không khỏi duỗi vào quần lót của mình khẽ lắc lắc đầu núm, bởi vì biết ba ở phòng sát vách, hắn liên tục mím môi không cho thanh âm thoát ra khỏi miệng.
“Bình Bình, thoải mái không?” Trước mắt hiện lên chính là bộ dáng ở giữa hai chân hắn của gã, người đàn ông trung niên ba mươi mấy tuổi nhưng vẻ mặt vẫn đầy mê hoặc.
“Thoải…” Hắn thiếu chút nữa đã đáp lời ảo giác của chính mình, vội vàng che miệng lại, nhưng không thể giấu giếm tiếng nhẹ thở gấp gáp sắp lên đỉnh.
Hắn nằm ở trên giường cong vòng thắt lưng, vừa xoa bóp bộ phận sinh dục vừa cố gắng nhướn về phía trước, như là đang cùng gã ân ái vậy.
Chuẩn bị một chút, tay kia của hắn lại duỗi vào sân sau của mình, chỉ chạm vào cửa động, phía trước đã lại hưng phấn không ngừng, hắn có loại ảo giác không biết là ở trên gã hay là đang ở trên chính mình.
Trí Bình vội vã lắc lắc đầu, tiếp tục dồn lực chú ý về phía trước, chất lỏng từng làm ướt tay hắn, cuối cùng cũng thoáng chốc chảy ra.
“Ư, a… Bình Bình.”
Thân ảnh của gã kết hợp với mình hình nổi như thế, dường như có thể chạm được mồ hôi trên thân gã, ngửi được mùi trên thân thể bọn họ.
“Ba… Triệu Đình.”
Sau khi chơi đùa vài lần, trên ra giường màu xanh lưu lại chất lỏng màu trắng.
Sáng rất sớm chim nhòng nhà hàng xóm nuôi còn chưa đánh thức Trí Bình và bếp trưởng Tô thì Trí Bình đã lén cầm ra giường đi vào phòng giặt giũ.
Nghĩ đến “việc tốt” hắn làm ngày hôm qua, hắn cảm thấy mình thực sự là “dục vọng chưa thảa mãn” rồi, ra giường và quần nếu như chỉ dính một ít còn không nói, tối hôm qua liên tục xuất ra nhiều lần, mồ hôi và tinh dịch làm ướt cả một mảng lớn.
Bất quá cảm cúm của hắn đã đỡ.
Rón ra rón rén mở vòi nước, dùng vòi nước đổ đầy nước vào thùng, rồi dùng nước giặt sạch, động tác đều rất nhẹ, chính là sợ bị ba phát hiện.
Nhưng nỗi lo này đã phí hoài rồi.
“Bình Bình, con đang làm gì đó?” Tiếng bếp trưởng Tô truyền đến từ phía sau.
“Ba, ba! Ba dậy sớm vậy?” Trí Bình vội vàng xoay người che che giấu giấu, nhưng giống như xóa nhòa cái rốn, không có tác dụng.
“Con không phải còn dậy sớm hơn ba sao? Giặt quần áo hả? Ha?” Bếp trưởng Tô cố tình cao giọng hỏi.
“Đúng, đúng vậy, ha ha.” Trí Bình tính giả đò ngó lơ cười gượng.
Gã xoa đầu Trí Bình nói: “Con trai, ba cũng là đàn ông, tinh lực dồi dào là chuyện tốt, nhưng đến nỗi cả ra giường cũng phải giặt thì…”
“… À, về sau con sẽ chú ý, ba.” Hắn cúi đầu xấu hổ nói.
“Ở đây ba xử lí cho là được rồi, quần áo của con cũng ướt rồi, nhanh đi thay đi, cảm hai lần sẽ không tốt.” Bếp trưởng Tô khua khua tay.
“A, được… Con đi thay đồ đi làm bữa sáng, ăn bánh trứng nhé?”
“Tốt, nhanh đi đi.”
Nếu như Trí Bình nhạy bén hơn một chút sẽ phát hiện bếp trưởng Tô cũng có điểm kỳ lạ, đó chính là gã vừa nãy tay trái vẫn luôn để ở sau lưng.
Đợi đứa con đi xa bếp trưởng Tô mới lấy ra từ phía sau một cái quần hình vuông có vết tích bị thấm ướt đã được sấy khô qua.