CHƯƠNG 14
“THỨC DẬY VÀ TỎA SÁNG THÔI, các bạn của tôi,” Shep gọi một cách vui vẻ. “Chú sẽ pha một bình cà phê và làm ít đồ ăn sáng, rồi sau đó chúng ta sẽ lên đường ra sân bay. Mọi người ngủ có ngon không?”
Trời bên ngoài vẫn còn tối. Shep đã bật đèn lên.
“Ừm...mmm,” Nellie lầm bầm, vùi đầu vào trong gối.
“Tuyệt,” Dan vừa nói vừa ngồi dậy giữa đống chăn mền nhàu nhĩ.
Trong khi Nellie lấy gối trùm lên đầu cô còn Shep bắt đầu pha cà phê thì Amy vụng về đứng dậy và đi vào phòng tắm. Nó vã nước lạnh lên mặt và nhìn chính mình trong gương.
Tất cả bọn họ cuối cùng đã tìm ra nơi mà cha mẹ nó đã đến. Đó là điều cốt lõi. Việc tìm ra thông tin đó nói cho bọn họ biết một điều gì đấy. Điều gì đấy đã khiến cho một người trong số bọn họ châm lửa đốt nhà.
Lỗi của nó.
Nó vẫn còn nhớ khuôn mặt ửng hồng vì niềm vui chiến thắng của Isabel lúc cô ta giữ nó. Cái cách mà cô ta giữ chặt nó ngay cả khi nó vùng vẫy... đó là một sự đe dọa.
Lúc đó Isabel nói “Tôi có thể tác động tới các con cô đấy.”
Amy nhắm mắt, nó nhớ lại ánh nhìn sợ hãi và giận dữ trên gương mặt mẹ nó. Nó bấu chặt vào mép bồn rửa mặt và cúi người về phía trước, trong lúc những từ ngữ nện thình thình bên trong người nó..
Là lỗi của mình, lỗi của mình, lỗi của mình...
Dan đập cửa. “Chị ngủ luôn trong đó rồi hay sao thế?”
Amy mở cửa và bước ra chỗ đi-văng. Như một cái máy, nó bắt đầu gói ghém đồ đạc.
Nellie ném về phía nó những cái nhìn đầy lo lắng, nhưng Amy luôn quay mặt đi. Nó không thể nói gì về chuyện đó. Nếu nói về chuyện đó, nó sẽ gãy vụn ra. Nó sẽ khóc và khóc, và sẽ không bao giờ nín được nữa.
Vì lỗi của mình mà cha mẹ đã phải chết.
Nghiên cứu. Điều đó luôn giúp được nó. Nếu con bé có thể trói tâm trí mình vào một vấn đề nào đó, nó có thể sẽ quên được điều nó không muốn nhớ.
Trong lúc Shep làm bánh kếp, Amy mở máy tính xách tay của Dan ra và tìm kiếm mọi thứ có liên quan tới Amelia Earhart và Darwin, Úc. Amy nhấp chuột vào phần hình ảnh và tìm thấy một bức ảnh chụp bà tại sân bay Darwin. Bà đang bước lên bậc tam cấp của một tòa nhà, trong tay cầm một chiếc áo khoác và một cuốn tập. Đó có thể chính là cuốn tập mà mà bà đã dùng để viết bức thư! Amy săm soi gần hơn. Có thể thấy trên ngón tay út của Amelia đeo một chiếc nhẫn mặt đá trắng. Nó nhấp chuột vào lại một bức ảnh của Amelia tại Bandung. Không đeo nhẫn. Đây hẳn là cái nhẫn mà bà đã mô tả, chính cái nhẫn mà người đàn ông lạ mặt đã bán cho bà.
Con bé cố phóng to bức ảnh lên, nhưng chỉ làm cho nó trở nên mờ hơn. Dan đến gần và gí mũi sát vào màn hình.
“Chị đang làm gì thế?”
“Chị cũng không rõ nữa,” Amy thú nhận. “Em có nhìn thấy cái nhẫn trên ngón tay Amelia không? Nó chắc hẳn chính là cái nhẫn mà bà ấy đã mua ở Darwin. Chị đang cố gắng nhìn nó kỹ hơn. Chị đang tự hỏi tại sao người đàn ông đó lại cố bán cái nhẫn cho bà ấy làm gì.”
“Chà, nó chắc chắn không phải là một cái bùa may mắn linh nghiệm,” Dan nói. Thằng nhóc giả làm tiếng máy bay đang rơi xuống theo đường xoắn ốc rồi vỡ tan ra. Amy nhăn mặt khó chịu.
“Trông như có một viên đá trắng,” con bé nói.
“Chắc là một viên ngọc mắt mèo,” Nellie nói sau khi nhìn lướt qua màn hình. Cô đang đi vào phòng tắm.
“Chắc là thế,” Shep đồng ý. “Úc chiếm hơn 90% trữ lượng ngọc mắt mèo của thế giới mà. Ngay từ thời ấy, việc mua bán khoáng sản đã khá nhộn nhịp rồi. Chú có thể hình dung ra điều đó.”
“Ông ta nói họ đang ở trong một cái lỗ, nhưng đừng có lo lắng,” Amy trích dẫn.
Shep nhe răng ra cười. “Trong một cái lỗ hả? Nghe có vẻ như là Coober Pedy ấy. Từ này trong tiếng Aboriginal[1] có nghĩa là ‘một người da trắng trong một cái lỗ’.”
[1] Tên một bộ lạc thổ dân ở Úc.
“Coober là ai?”
“Nó là một thị trấn, cháu yêu ạ,” Shep đáp. “Hầu hết nhà cửa ở đó nằm dưới mặt đất bởi vì trời nóng đến mức quái đản, thậm chí là so với nhiệt độ của Úc. Nó là thị trấn số một thế giới trong ngành khai thác mỏ ngọc mắt mèo.”
“Nó nằm ở đâu ạ?” Dan hỏi.
“Ồ, cách Adelaide một chút về hướng Bắc. Khoảng 9 giờ đồng hồ lái xe.”
Như thế nghe chả giống từ “một chút” tí tẹo nào, nhưng có lẽ dân Úc nghĩ thế. Amy cảm giác sự hào hứng của nó đang tăng dần lên. Họ đang tiến đến gần một thứ gì đó, nó cảm thấy được điều ấy. Và nó biết Dan cũng có thể cảm thấy chuyện này.
“Cha mẹ cháu đã ở Adelaide trong âu ạ?” Dan hỏi.
“Để coi nào... chú đã đón vài khách du lịch ở Perth và chở họ tới suối Alice và Uluru... hay là vịnh Cá Mập và Ningaloo gì đó... cũng chẳng nhớ nữa, nhưng chú nghĩ chú đã đi 3 hoặc 4 ngày. Rồi chú vòng trở xuống Adelaide để đón Arthur và Hope đi Darwin.”
Amy và Dan liếc nhìn nhau. Tụi nó không cần phải nói ra. Tụi nó đã hiểu. Cha mẹ chúng đã tới Coober Pedy. Họ đã lái xe từ Adelaide lên đó. Họ chỉ không muốn làm Shep bị liên lụy nhiều hơn mức mà họ buộc phải làm. Điều đó có thể gây nguy hiểm cho chú ấy. Amy và Dan gật đầu với nhau.
Shep trỏ cái xẻng lật bánh vào Amy rồi vào Dan.
“Hai đứa vừa làm thế nghĩa là thế nào? Hai đứa vừa có một cuộc nói chuyện không lời đấy!”
Tụi nó lại nhìn nhau lần nữa. Không phải là tụi mình không tin chú ấy. Mà là cha mẹ đã đúng - chú ấy càng biết ít, càng tốt cho chú ấy.
“Hai đứa lại làm thế nữa rồi! Hai đứa đang nói chuyện gì thế hả?” Shep đứng chống nạnh. “Chờ một phút. Chờ yên đấy. Hai đứa muốn chú chở tới Coober Pedy, đúng không hả?”
Dan nở nụ cười ngây thơ vô tội. “Món bánh kếp của chú đang cháy rồi kìa,” nó nói.
***
Sau bữa sáng với món bánh kếp hơi cháy, tụi nó chất đồ đạc lên chiếc xe Jeep của Shep và lên đường tới sân bay. Mặt trời lên cao dần trong lúc họ rời khu ngoại ô Sydney và tiến vào một con đường nhỏ hơn, chạy ngoằn ngoèo bò lên những ngọn đồi. Cuối cùng, Shep dừng xe lại trước một cái cổng có chấn song sắt và nhập mã số. Cánh cổng mở ra và họ tiến vào.
“Chúc mừng,” Shep nói. “Mọi người vừa qua được an ninh sân bay đấy.”
Ông đỗ hẳn xe lại và chỉ cho tụi nó chiếc máy bay
“Ừm, nó có vẻ là loại... nhỏ, phải không chú?” Amy ướm hỏi.
“Nhỏ hả? Chú có thể xếp vừa 14 người trong em bé này đó,” Shep đáp.
“Chú là một phi công giỏi,” Nellie nói. “Có phải không ạ?”
Shep nhún vai. “Ngoại trừ mấy vụ va chạm lúc hạ cánh ra.” Rồi vừa huýt sáo, ông vừa đi về phía văn phòng.
“Mấy đứa có ông chú vui tính ghê,” Nellie vừa nói vừa ngáp.
“Đi thôi, coi thử cái máy bay này chút nào,” Dan nói.
Cả đám đứng xung quanh chiếc máy bay, rồi Nellie trèo vào buồng lái. Dan trèo lên theo. Amy vẫn đứng ở ngoài, cố gắng tưởng tượng cảnh lơ lửng tít trên trời cao. Nó đã từng bay trên một chiếc trực thăng với tốc độ cao vào ban đêm, và chuyện đó thật đáng sợ; nó cũng đã từng bay bằng dù lượn, nhưng không hiểu sao cái máy bay nhỏ này lại làm nó cảm thấy hồi hộp hơn. Có thể bởi vì nó có đủ thời gian để nghĩ về vẻ nhỏ bé của chiếc máy bay và sự bao la của bầu trời nước Úc.
Khi Shep bước ra khỏi văn phòng và thong thả đi về phía tụi nó, điều đó chỉ càng làm nó hồi hộp hơn. Sao không phải là một phi công mặc một bộ đồng phục tề chỉnh chứ? Ở đây chỉ có Shep, vẫn mặc chiếc quần lửng khaki và chiếc áo thun dính một vệt nước xi-rô trên đó.
“Tụi mình, ừm, tụi m-mình có chắc về chuyện này không vậy?” con bé vừa hỏi vừa leo lên máy bay.
“Chị nói giỡn hả?” Dan vừa đáp vừa nhún nhảy trên ghế của nó.
Nellie đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ buồng lái. Cô không trả lời.
“Gì thế Nellie?”
Amy theo ánh mắt của cô nàng. Nó nhìn thấy một đám bụi đang bốc lên ở chỗ khu rừng cây bụi ngoài xa.
Shep trèo lên máy bay, ngay lập tức làm nó có cảm giác càng trở nên nhỏ hơn.
“Đó là một willy willy!” Dan vừa gọi vừa chỉ về phía cột bụi.
“Ai cơ?” Amy hỏi lại.
“Một loại lốc xoáy vô hại,” Shep vừa đáp vừa nhẹ nhàng ngồi vào ghế phi công. “Nhưng cái này không phải. Quanh vùng này không có willy willy. Chú nghĩ rằng đó chỉ là một chiếc xe tải đang chạy nhanh trên con đường nhiều bụi. Mọi người thắt dây an toàn vào. Chúng ta đã được phép cất cánh.” Chú đeo tai nghe vào.
Dan trông có vẻ đầy bất mãn khi bị buộc chặt vào ghế. Nellie vừa cài khóa vừa tiếp tục chăm chú nhìn ra chỗ đám bụi. “Không phải xe tải,” cô nói. “Nó là một chiếc Hummer. Chúng ta đi được chưa?” cô hỏi bằng một giọng sốt ruột một cách bất ngờ.
“Phải xong phần kiểm tra trước khi cất cánh đã,” Shep ôn tồn đáp lại. Ngay sau đó, chiếc Hummer tông xuyên qua cánh cổng sắt. Shep không nghe thấy tiếng chiếc xe do bị át bởi tiếng động cơ máy bay đang khởi động kêu vù vù.
“Chú nhanh lên chút được không?” Amy hỏi. Shep không nghe được nó nói gì, nhưng từ buồng lái ông giơ ngón tay cái lên ra hiệu với nó.
Isabel Kabra chính là người ngồi sau tay lái chiếc Hummer. Cô ta rít lên the thé bắt dừng máy bay lại. Amy nhìn thấy cô ta quay qua quay lại, cố gắng nhìn xuyên qua ánh nắng chói chang vào buồng lái của những chiếc máy bay ở đó.
Cánh quạt chiếc máy bay của Shep bắt đầu quay một cách chậm chạp.
“Xong rồi, chúng ta tới luôn thôi,” Shep nói. Chiếc máy bay bắt đầu đánh một vòng cung hướng vào đường băng.
Isabel ngoái đầu lại phía sau. Cô ta đang mang đôi kính mát màu đen bự chảng, nhưng Amy hầu như nghĩ rằng nó có thể nhìn mắt của cô ta.
Chiếc máy bay chầm chậm chạy về phía đường băng.
Amy, Dan và Nellie chứng kiến cảnh Isabel cho chiếc Hummer đột ngột rẽ ngoặt, làm những bánh xe rít lên ken két. Trong sự ngạc nhiên của tụi nó, Isabel cho chiếc xe tăng tốc phóng xa ra theo hướng đối diện. Nhưng khi Shep đưa máy bay lên đường băng, tụi nó lại thấy Isabel cho xe ngoặt vào dải đất trống cạnh đường băng.
“Chiếc xe chết tiệt đó đang làm gì ở đó thế?” Shep hỏi.
“Phải là đám khách du lịch không?” Nellie đoán.
Shep cho máy bay chầm chậm chạy đà về phía trước. Họ đã lấy được tốc độ. Amy nhẹ nhõm ngả người vào ghế. Isabel bị hỏng ăn rồi. Chắc hẳn cô ta đang rất tức tối.
“Nyah, nyah[2],” Dan khoái trá chọc.
[2] “Lêu, lêu” - tiếng Nga
Ngay khi họ tăng tốc, Isabel đột nhiên bẻ tay lái và đâm ngang vào đường băng.
“Cái quái gì...,” Shep la toáng lên.
Cô ta cho chiếc Hummer chạy hết tốc lực. Amy có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt khiếp đảm của Natalie và Ian ở ghế sau. Mồm của Natalie đang há hốc ra trong một tiếng thét.
“Chú không thể ngừng lại được. Chú phải cho máy bay cất cánh!” Shep la lớn.
“Bay đi!” Nellie thét lên.
Chiếc máy bay nhấc bổng lên, suýt soát tránh được chiếc Hummer trong gang tấc.
Điều cuối cùng Amy nhìn thấy là gương mặt của Isabel. Nó hoàn toàn lạnh lùng. Natalie vẫn còn đang kêu thét, Isabel đang sẵn sàng mạo hiểm tính mạng các con cô ta để chặn tụi nó lại.
Ngay khi họ ổn định được tốc độ, Shep liền tháo tai nghe ra khỏi đầu. “Chuyện gì ở đó thế hả?” ông gào lên. “Chiếc Hummer điên đó suýt giết hết chúng ta rồi! Mấy đứa có thấy người lái xe không?”
“Chị có thấy không Amy?” Dan hỏi.
“Chị bị chói nắng,” Amy đáp. “Chị thấy không, Nellie?”
“Lúc đó chỉ thấy sợ quá thôi,” Nellie đáp.
“Chú sẽ báo về sân bay để họ bắt nhốt cái đồ ngu đó lại,” Shep nói. Ông lại đeo tai nghe vào và nói như súng bắn vào micro.
Dan và Amy đưa mắt nhìn nhau. Sẽ chẳng ai bắt được Isabel Kabra đâu. Và cô ta đang theo đuôi tụi nó.