64 Mùa Valentine Đợi Em

Chương 14: Chương 14




Căn hộ im lìm không tiếng động khi Rafferty cuối cùng cũng đóng cánh cửa lại phía sau. Anh không buồn bật đèn, và bóng tối là sự cứu viện may mắn đối với những dây thần kinh rời rạc của Helen. Cô đổ vào người anh, kiệt sức, quá mệt mỏi để khóc, và vòng tay ôm anh thật chặt, thật mạnh mẽ, xua đi mọi lo lắng. Nhịp đập trái tim anh chậm rãi và đều đều bên tai cô, hơi ấm của anh có thể chạm vào được qua bộ comple nghiêm túc. Anh tồn tại, anh ở đây. Nhưng trong bao lâu?

Cô cố gắng nhớ lại những lời Billy nói với cô khi họ đưa cậu ta lên cáng. Cậu ta tái nhợt, trong cơn choáng, nhưng vẫn cố nở một nụ cười yếu ớt. “Đừng nghĩ nhiều”, cậu ta thều thào “Những gì Mary muốn tôi bảo với chị. Chỉ cần giữ lấy từng giây phút khi nó đến thôi, và đừng nghĩ đến quá khứ. Nó quá điên rồ. Lấy hết những gì chị có thể và giữ chặt chúng”.

Helen đang cố gắng làm theo. Ngày cuối cùng và một nửa trong đó dường như không khác gì một loại mất trí - một cảm giác như dạo chơi trong cơn mơ xa rời thực tế vắt cạn sức lực và lấn át cả người cô. Cô không bao giờ muốn nó đi đến hồi kết. Và nếu cô có thể tin Rafferty, sẽ không còn băn khoăn về kết thúc, tất cả còn quá sớm.

“Billy sẽ khỏe thôi”, Rafferty lẩm bẩm trong mái tóc cô, đôi tay anh cứng cáp và dỗ dành trên eo cô. Cô rúc vào áo khoác của anh, và bộ quần áo anh giờ đây ướt sũng tuyết tan. Cô thở dài, nép vào người anh, muốn hấp thụ bản thân hòa tan vào trong xương tủy anh.

Sức mạnh của Rafferty chưa bao giờ thôi làm Helen kinh ngạc. Năng lực quay trở lại từ cõi chết, để lấy viên đạn trong gương mặt anh không để lại chút di chứng nào cũng đủ ấn tượng rồi. Năng lực chịu đựng khí thế áp đảo của binh đoàn cảnh sát trong gia đình thuộc Cục cảnh sát Chicago còn kỳ diệu hơn.

Anh có thể không thành công lắm trong nhiệm vụ di dời xác Drago và gửi mười hai cảnh sát lên đường trở về với những lời hứa hoàn toàn hợp tác nếu có thành viên trong gia đình cô xuất hiện. Như thế đấy, ở đây có hai người bác nuôi, ba đồng nghiệp cũ và một cặp cảnh sát tuần tra từng làm việc với cô, tất cả đều có mối quan tâm cá nhân đến hạnh phúc của Helen lẫn sở hữu bản năng ngờ vực kẻ lạ mặt kiệm lời đang muốn gạt bỏ họ.

Rafferty đã thắng. Một khi Billy được chăm sóc cẩn thận, gương mặt vẫn còn tái nhưng mạch đập đã ổn định, một khi những câu hỏi điều tra ban đầu được trả lời, Rafferty thoát khỏi họ một cách dễ dàng. Và không một ai trong số đó làm được gì kể cả ông bác nuôi Tommy Lapatrie – người đã bế cô bé Helen lên đùi sau lễ rửa tội để cô có thể đứng lên chân ông.

“Em cứ nghĩ đến Drago”, cô nói nhỏ trong bóng tối, ấn gương mặt cô lên chiếc áo sơ mi trắng ẩm ướt, lên vòm ngực ấm của anh. “Khi nhìn thấy hắn gục xuống như thế...” Cô rùng mình, và Rafferty ôm cô thật chặt. “Họ phải dùng đến súng tự động sao?” Cô thì thào.

“Không

Cô ngẩng đầu lên, khi cơn ớn lạnh mới chạy dọc cơ thể. “Ý anh là gì? Em đã nghe thấy, em đã nhìn thấy...”

“Một cảnh sát thiện xạ đã giết hắn. Ba viên đạn, để chắc chắn”.

“Nhưng em đã nghe… Và con chó…” cô nói.

“Đừng nghĩ đến nó, Helen. Nó xảy ra ở một thời gian khác, không gian khác. Drago giờ đã đến nơi dành cho hắn, và nếu em có hỏi anh, anh sẽ bảo hắn hạnh phúc khi ở đấy. Việc mất vợ đã đẩy hắn qua giới hạn cuối cùng. Giờ hắn có thể an nghỉ rồi”.

Cô ngước mắt nhìn anh. “Đó có phải lời an ủi không?” Cô hỏi. “Đó có phải những gì anh đang trông đợi? Sự an nghỉ dễ chịu và vĩnh viễn? Nếu em có thể tin những gì anh đã nói với em…”

“Đừng tin lời nào anh từng nói”. Anh ôm gương mặt cô trong đôi bàn tay khỏe mạnh của anh, tinh tế rê hai ngón cái dọc theo bờ môi run rẩy của cô. “Tất cả chỉ là một mớ dối trá. Chỉ cần tin vào khoảnh khắc này thôi. Đấy là hết thảy những gì bất cứ ai từng có”.

“Đó là điều Billy đã bảo em”, Helen thì thào, nhìn vào đôi mắt lấp đầy hoang vắng và đau đớn của anh.

“Billy hiểu mà”.

“Em chỉ có một câu hỏi”.

“Đừng hỏi”, Rafferty nói, giọng anh tuyệt vọng. “Nó chỉ khiến mọi thứ tệ hơn. Hoặc anh sẽ nói dối em, và em sẽ ghét anh, hoặc anh sẽ nói với em sự thật, và em cũng kết thúc với việc ghét anh”.

“Em sẽ không hỏi anh có yêu em không, Jamey”, cô cố gắng nói với giọng thực tế, và miệng anh bắt đầu cong lên trong một nụ cười bất đắc dĩ. “Dù em biết câu trả lời, còn anh thì không. Em chỉ muốn biết liệu anh có thể ở lại không. Liệu anh có được ngoại lệ hay không”.

“Anh không nghĩ mình nên trả lời cả câu đó”.

Cô đưa tay lên và giữ gương mặt anh trong tay cô, gương mặt thương yêu, mất mát của anh. “Em không đưa cho anh lựa chọn, thưa quý ông”, cô kiên quyết nói. “Anh sẽ ở lại chứ?”

Trong thoáng chốc anh không nói một từ. Và rồi anh nhắm mắt, và cô có thể nhìn thấy tâm hồn anh lóe qua gương mặt đen tối bằng phẳng ấy. “Một bầy ngựa hoang cũng không thể lôi anh đi”.

Ở một nơi nào đó từ xa họ có thể nghe thấy âm thanh từ chiếc đồng hồ của ông Crystal, bắt đầu một hồi chuông buồn, từ tốn báo hiệu nửa đêm. “Anh có biến thành một quả bí ngô không?” Cô thì thầm, những ngón tay giữ chặt.

Anh lắc đầu. “Trước sáng mai”, anh đáp, giọng anh dữ dội.

“Vậy chúng ta có thời gian phải không? Thêm vài giờ nữa?”

“Thêm vài giờ nữa”, Rafferty trả lời.

“Vậy cũng đủ”. Cô rướn người lên và hôn anh, miệng cô hé mở, nhấm nháp bóng đêm và đau khổ của anh, nhấm nháp hàng thập kỷ của anh.

Căn hộ ấm cúng, tối đen và an toàn. Ngoài kia cơn bão gầm gào thịnh nộ, bên trong tất cả là hơi nóng, da thịt và tình yêu. Cô không chắc làm sao họ có thể vào phòng ngủ. Cô run rẩy khi đóng cửa lại và bắt đầu cởi quần áo anh, kéo chiếc áo khoác và sơ mi rơi xuống sàn, với tay đến khóa dây lưng anh. Cô nửa mong đợi anh sẽ chống cự, giành quyền kiểm soát, nhưng anh dường như biết cô phải trở thành người dẫn đường, để chạm, hôn, và rà miệng cô từ ngực xuống phần cạp trên quần anh, để tháo hàng cúc đột ngột xuất hiện, để chạm vào anh, ôm anh, miệt mài trong hơi ấm và sức mạnh của anh, trong tiếng rên nghẹt lại vì khoái cảm. Anh giống như lụa và thép cứng trong tay cô, đập rộn vì ham muốn, và cô muốn nhiều hơn nữa. Trong vài giờ ngắn ngủi còn lại, cô muốn tất cả mọi thứ, một cuộc đời cho đến tận cùng với những đêm dài trống rỗng trải rộng trước mắt cô, mà không có anh. Cô đã đợi anh hai mươi chín năm. Cô không bằng lòng ổn định cuộc sống với bất cứ thứ gì ít ỏi hơn.

“Cởi quần áo đi em”, anh nói, giọng thô bạo trong màn đêm rắc ánh trăng, thô bạo và âu yếm.

Cô vâng theo, kéo chiếc áo nỉ phồng qua đầu, tụt chiếc quần jean qua hông và đá nó đi. Cô đưa tay tháo chiếc móc áo lót mỏng đằng trước, nhưng đôi bàn tay anh đã bọc lấy cô, ngăn cô lại, và anh kéo cô xuống thật gần, ấn chiếc miệng nóng, ướt át lên bầu ngực cô, hút vào qua lớp đăng ten mỏng che phủ cô.

Đôi tay anh trượt xuống hai bên sườn, dọc theo hông cô bên dưới chiếc quần lót lụa, ôm lấy cô, kéo cô lại gần với anh.

Hai đầu gối cô mềm nhũn, run rẩy, trái tim cô như vọt ra ngoài, mạch đập đầy ắp và dào dạt chảy. Cô như bị áp đảo trong khao khát quá dữ dội, quá nồng nhiệt đến mức cô e sợ mình có thể văng xa. Cô cần anh, cần tất cả của anh, theo mọi cách nằm trong khả năng của cô. Cô muốn anh thật mạnh và nhanh, cô muốn anh từ tốn và dài lâu. Cô muốn mãi mãi. Và cô chỉ còn một đêm này nữa.

Anh tống hết những gì còn sót lại trên người và kéo cô ngã lên giường. Cô nằm xuống với anh, dựa lên anh khi anh nằm ngửa trên đống gối, và mái tóc cô xõa quanh người họ, ngăn chặn màn đêm giá lạnh của tháng Hai. Cô hôn lên môi anh, trượt lưỡi theo đường gờ cứng cáp trong miệng anh khi anh cố hôn lại cô. Cô di chuyển xuống những múi cơ phẳng lì đang căng cứng trên ngực anh, đụng chạm, nếm náp, thưởng thức anh, cất trữ hàng nghìn cảm xúc vào trong người. Cô hôn lên bụng anh, rốn anh, hông anh. Và rồi cô đưa miệng lên anh, cảm giác anh giật lại vì bất ngờ, hai tay lùa vào tóc cô, giữ cô ở đấy, dịu dàng, khi cô yêu anh, cô yêu anh, và không bao giờ muốn ngừng lại.

Cô đang run rẩy, mướt mồ hôi, lúc anh đẩy cô ra, và trong giây lát cô chống lại. “Đợi đã”, cô nói. “Em muốn...”

“Anh muốn kết thúc bên trong em”, Rafferty nói. “Không chỉ với miệng em. Anh cần tất cả của em. Ngay lập tức”. Anh kéo cô lên bao phủ anh, cô nằm dài trên người anh, hai tay bám lấy bờ vai anh.

Anh đưa tay lên và tháo chiếc áo lót cô vẫn đang mặc. Anh cởi chiếc quần lụa của cô, thô bạo, và ném chúng xuống giường. “Anh không muốn lại làm em đau”, anh nói. “Nhưng anh không thể ngăn nổi. Nó quá sớm…”

“Chỉ cho em”, cô nói, gạt đi lo lắng của anh. “Chúng ta chỉ còn vài giờ ít ỏi. Chỉ cho em phải làm gì”.

Anh rên, và nỗ lực kiềm chế cuối cùng biến mất khi anh chen vào giữa chân cô, đến trung tâm đau nhức, nóng hổi của cô. Cô cong người dưới bàn tay anh, khẽ thút thít với khoái cảm, và trong bóng tối anh mỉm cười, rì rầm với cô, nói với cô rằng cô ngọt ngào và dễ dàng đáp lại đến chừng nào, mềm mại, mượt mà, ẩm ướt và nóng bỏng đến chừng nào, và anh cần cô, anh muốn cô đến chừng nào.

“Chậm thôi em yêu”, anh thì thầm khi anh đặt cô lên trên anh, đau nhói và sẵn sàng. “Thật chậm thôi. Đến tận cùng. Chúa ơi, Helen...” những lời đó là một chuỗi khoái cảm hỗn độn khi cô làm theo chỉ dẫn của anh, từ từ chìm xuống, lấp đầy cô với cơ thể anh.

Lần này không có đau đớn. Chỉ có sự chật chội, vuốt căng, theo sau bởi cảm giác huy hoàng nhất bắt đầu đâm chồi trong cô khi cô chuyển động quanh anh, trái tim cô bùng nổ, tâm hồn cô phiêu diêu khi anh giữ hông cô trong đôi bàn tay to lớn và hướng dẫn cô nhịp điệu chậm rãi, đều đặn gần như khiến cô phát điên. Sức kiểm soát của anh lớn hơn cô rất nhiều. Khi cô sẵn sàng vỡ vụn, vươn đến thứ gì đó nằm ngoài tầm với, anh đơn giản chỉ lăn cô nằm xuống, bao phủ cô, lấn lướt cô với tốc độ từ tốn, vững vàng khiến cô muốn thét lên, muốn đấm vào vai anh và bật khóc.

Rồi đột ngột kiềm chế của anh cũng biến mất, và anh đẩy vào cô, hết lần này đến lần khác, trong cơn điên cuồng đòi hỏi đã kéo theo sự đáp lại dữ dội từ chính cô, và khi anh trở nên căng cứng trong vòng tay cô, cơ thể anh uốn cong trên người cô, giọng anh lạc mất trong tiếng kêu tắc nghẹn, cô ở đây với anh, vỡ vụn quanh anh, bị ném vào trong vòng nước xoáy của một tình yêu vượt qua mọi thời gian và không gian, qua cả sự sống và cái chết.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Bàn tay anh vẫn bám chặt lấy cô, và cô hy vọng anh sẽ để lại một dấu ấn, một vết thâm tím, hay bất cứ thứ gì còn lại sau khi anh ra đi. Có cái gì đó nhắc cô rằng anh thực sự đang ở đây. Gương mặt anh vùi vào tóc cô, trái tim anh vẫn đập cuồng loạn trên ngực cô, và cô muốn níu kéo mãnh liệt đến mức tất cả lực lượng từ thiên đường và địa ngục cũng không thể chạm vào anh. Và cái chết không còn ngự trị - dòng đó đã đến từ đâu, trong kịch Shakespeare hay trong Kinh thánh? Cô chỉ ước sao điều đó là thật.

Cuối cùng hơi thở của họ cũng chậm lại. “Anh đang nghiền nát em”, anh lẩm bẩm trong tóc cô, nhưng không làm bất cứ cử động nào để xuống khỏi người cô.

“Em vui lắm. Đừng đi”. Cơ thể cô vô tình giật nảy trước lựa chọn từ ngữ của mình. “Ý em là, đừng…”

“Anh biết ý em là gì”. Anh nâng đầu lên, nhìn xuống cô, và lần đầu tiên gương mặt anh bình yên đến kỳ lạ. Không còn vẻ giễu cợt âm u, không còn những bí mật ẩn dưới đôi mắt anh nữa. “Anh không muốn làm chuyện này với em”.

Cô thấy mình có thể mỉm cười, vẫn được gói gọn thật chặt trong vòng tay anh. “Thật sao? Anh không lừa em được đâu”.

Anh hôn cô, nhẹ nhàng miết lên bờ môi mềm. “Anh không muốn làm tình với em, rồi rời xa em”, anh kiên nhẫn nói. “Em xứng đáng nhiều hơn thế…”

“Hẳn vậy”, cô nói, thích thú với câu đùa vô tư lự của mình, “nhưng em không muốn một ai ngoại trừ anh. Anh sẽ trở lại với em chứ? Vào năm sau?” Cô không bận tâm ngụy trang nỗi lo lắng và cầu khẩn trong giọng nói. Dù sao đi nữa anh cũng nghe ra.

“Anh không thể yêu cầu em đợi ba trăm sáu mươi lăm ngày...”

“Ba trăm sáu mươi ba”, cô sửa. “Và em đã đợi hai mươi chín năm để được gặp anh. Ba trăm ngày nữa có là gì, nhiều hơn hay ít hơn?”

“Helen, anh...”

Lần này cô ngăn anh, đặt những ngón tay lên môi anh. “Anh không muốn nói đến chuyện đó, nhớ chứ?” Cô thì thầm. “Hãy nói cho em biết khi nào anh quay lại. Em sẽ đợi anh”.

“Anh không muốn em…”

“Em sẽ chờ”, cô nói, kiên quyết.

Anh nhắm mắt lại, vật lộn thêm một lát. Và rồi anh mở mắt ra, và có tình yêu và đồng thuận trong cả chiều sâu rạng rỡ đó. “Anh sẽ trở lại”.

“Em biết anh sẽ trở lại”, cô nói, giọng cô nghe lạ lẫm và sâu thẳm với chính đôi tai mình. “Và cuộc đời này sẽ dành cho chúng ta”. Cô để mặc đôi mắt khép lại, không thể nào giữ chúng mở lâu hơn được nữa

Cô không muốn ngủ. Cô không muốn bỏ lỡ một giây, một khắc, một hơi thở, một nhịp đập trái tim. Nhưng cơ thể cô có những đòi hỏi, có những hiểu biết của riêng nó. Cô vừa sống sót qua bốn mươi tám giờ náo động nhất trong đời, và cô cần nghỉ ngơi, cần lại sức, không cần biết cô chống cự lại nhiều đến mức nào. Cô nhắm mắt, như say trong sức nặng của anh trên người cô, say trong mùi hương từ làn da anh, say trong âm thanh từ hơi thở của anh. Và rồi cô chìm vào giấc ngủ.

Rafferty đợi cho đến khi cô ngủ say, đợi cho đến khi gã không thể chờ lâu hơn, và rồi gỡ vòng tay cô ra, thật nhẹ nhàng, và nằm xuống bên cạnh cô, đắm nhìn cô trong màn đêm lấp loáng ánh trăng khi cô yên giấc nồng.

Tuyết đã ngừng rơi từ lâu - thậm chí từ trước khi họ rời sân thượng. Thời gian trôi qua ở đây có vẻ lạ lùng và xa cách. Gã chưa bao giờ nhìn thấy có quá nhiều cảnh sát trong cùng một nơi, ở cùng một thời điểm. Điều đó khiến gã căng thẳng.

Nhưng gã không cảm thấy thế. Gã quá chú tâm đến Helen, gương mặt cô xanh xao và suy sụp, những cơ bắp mềm rũ, đôi mắt mở to và đầy yêu thương. Quá chú tâm đến buổi hẹn hò cố định với số mệnh, và nhu cầu nhồi nhét từng phút của sự sống, của tình yêu, trước khi gã phải đi.

Giờ gã đang nằm trên giường với cô, dịu dàng chạm vào cô, gạt mái tóc lòa xòa khỏi gương mặt cô. Gã có thể nhìn thấy những vệt nước mắt đã khô trên má cô, và gã muốn nếm chúng. Gã quá đói khát cô, quá thèm muốn cô, gã không bao giờ cảm thấy đủ.

Gã không thể loại bỏ bản thân vì ý thức về sự tự giác và bổn phận của gã. Gã biết nên thấy hối hận vì đã chạm vào cô, chiếm lấy cô và yêu cô. Biết gã nên cảm thấy hối hận khi thừa sức đoán ra cô sẽ chờ gã.

Nhưng gã không hối hận. Logic và những cái nên thế này thế nọ không có chỗ trong đời gã. Gã chỉ biết điều gì là đúng. Và Helen đã đúng, ngay lúc này và luôn như thế. Nếu như mỗi lần chỉ có bốn mươi tám giờ.

Gã phát hiện mình đang nghĩ đến Elena. Với mái tóc đen như than, đôi mắt xanh dương rạng rỡ, cơ thể nhỏ nhắn, tròn trịa và lối ứng xử cổ hủ của cô, cô khác biệt rất nhiều so với một người phụ nữ hiện đại như Helen Emerson.

Những từ đó đã đến từ đâu? Những từ của một người phụ nữ đã chết từ lâu, một người phụ nữ chưa bao giờ thuộc về gã, ngoại trừ trong trái tim gã. Được nói với giọng khàn khàn của Elena. Những từ của người phụ nữ gã cuối cùng đã yêu.

Chẳng có ý nghĩa gì hết, và gã quá mệt mỏi để cố gắng hiểu. Gã đã chống cự nhiều năm liền, hy vọng sẽ lĩnh hội, và không ý nghĩa nào nảy ra. Gã học được cách chấp nhận mỗi ngày như nó vốn có.

Gã cúi người và hôn nhanh lên làn môi sưng mọng của Helen. Gã đã hôn cô quá mạnh bạo, quá thường xuyên, và gã muốn hôn cô lần nữa. Nhưng phần lớn trong số đó gã đơn giản chỉ muốn nằm đây và nhìn cô, để cái gã nhìn thấy cuối cùng là gương mặt ngủ ngoan, xinh đẹp và yên ả của cô. Để đem theo cùng với gã vào phần vĩnh cửu bé nhỏ của riêng gã.

Gã có thể cảm giác nó đang đến. Nó luôn bắt đầu với cơn buồn ngủ, với cảm giác kiệt sức đến chết lặng quét qua khắp người, điều gã không có quyền năng để chống trả. Nó trượt lên người gã như một tấm chăn mềm, ấm áp, khuyên giải, bao bọc, và dù gã muốn hất nó đi, để níu chặt hơn vào Helen, gã biết chỉ càng khiến mọi thứ trở nên tệ hơn. Điều tốt nhất gã có thể làm cho cô là để mặc gã bị bắt đi. Để cô thức giấc vào sớm mai trên một chiếc giường trống rỗng. Và nếu gã thật sự quân tử gã sẽ hy vọng khi gã trở lại vào năm sau, cô đã bước tiếp trong cuộc đời.

Nhưng gã không phải kẻ quân tử. Và gã biết cô sẽ chờ. Nên gã nhắm mắt, để mặc cho đêm đen tới.

Ánh nắng rực rỡ, sáng chói và lóa mắt. Rafferty mở choàng mắt, chớp mi trước ánh mặt trời, che bàn tay trước hai mắt gã. Gã cảm giác có ai đó đang cử động bên cạnh gã, nghe thấy một tiếng lẩm bẩm nguyền rủa.

Gã giật phắt tay ra, giật mình ngồi bật dậy. Gã đang ở giữa giường của Helen Emerson, với tấm mền trắng trùm lên người, Helen đang cuộn mình bên cạnh gã, ôm chiếc gối lên đầu cố gắng ngăn ánh mặt trời rạng ngời một ngày giữa đông. Chiếc radio có đồng hồ bên cạnh giường hiện 9:05 phút, và giọng nói của phát thanh viên rè rè vang lên.

Gã vươn tay và sau một vài lần khởi động nhầm gã đã vặn to được âm thanh. “Và đây là một ngày mùa đông lạnh lẽo khác trên thành phố đầy gió”, người đàn ông nói. “Chủ nhật, ngày 15 tháng Hai, và nếu bạn bỏ lỡ ngày Valentine năm nay, luôn luôn còn cơ hội khác vào năm sau. Đây là Simon Zebriskie trên đài WAKS, sẽ đồng hành với các bạn cho đến mười một giờ, và nếu bạn quên nói với người yêu rằng bạn yêu cô ấy, giờ là lúc làm thế rồi nhé. Có lẽ thứ này sẽ hữu ích với các bạn”.

Rafferty biết bài hát này. Đó là một bài hát cũ, dù không được cũ kỹ bằng gã. “Khi đàn ông yêu đàn bà”.

Gã quay sang nhìn Helen. Cô nhú mặt bên dưới chiếc gối, nhìn chằm chằm gã trong vui sướng không tin.

“Anh vẫn ở đây”, cô nói, giọng cô khản đặc.

Gã không ngại đồng ý. “Anh yêu em”, gã nói.

Rồi cô mỉm cười, nụ cười chói chang như ánh mặt trời giữa đông. “Em biết”, cô nói, ngồi dậy và che tấm mền quanh người trong biểu hiện thẹn thùng đến muộn, và phải mất một lúc gã mới nhận ra gã sẽ có đủ thời gian để dạy cô không còn ngượng ngùng nữa. Để chỉ cô rất nhiều thứ chắc chắn sẽ khiến cô trở nên táo bạo. Với một mình gã. “Nhưng em không nghĩ em tin bất cứ điều gì khác anh đã nói với em”. Giọng cô còn sót thoáng không chắc chắn.

“Tốt hơn bao giờ hết”, gã nói. “Chúng ta sẽ có một khởi đầu mới. Chúng ta sẽ kết hôn…”

“Chúng ta sẽ sinh con...”

“Anh sẽ tìm việc làm…”

“Mel Amberson đã đề nghị anh sẵn rồi...”

“Anh yêu em”.

Cô nghiêng người và hôn anh, thả tấm mền rũ xuống eo. “Em cũng yêu anh”, cô rì rầm. “Và anh sẽ thấy yêu mến em”.

Rafferty nhớ lại quân đoàn cảnh sát nho nhỏ vây quanh Helen, và hắt ra một tiếng rên. “Không có gì là không thể”, gã lẩm bẩm.

“Vâng”, cô hạnh phúc nói, “đúng thế”. Ánh nắng rạng ngời của Chicago rọi sáng họ qua khung cửa khi họ đón chào tất cả những ngày mới phía trước.

Phần kết

Một năm sau, thêm một mùa Valentine lại đến. Như hầu hết những ngày Valentine khác ở Chicago, đó cũng là một ngày lạnh lẽo và lộng gió, với những bông tuyết lất phất rơi. Lần đầu tiên trong sáu mươi lăm năm không có những cuộc trở lại bất thình lình trên đường Clark nữa. Tất cả mọi người, bao gồm linh hồn thống khổ của Ricky Drago,

đã tìm thấy chốn bình yên của riêng mình.

Có quá nhiều câu hỏi và không đủ những câu trả lời. Ví dụ như một chiếc xe bị đánh cắp bí ẩn được phát hiện với vết lõm vì va chạm và được bẻ khóa khởi động bên ngoài địa chỉ trước đây là nơi xảy ra vụ thảm sát ngày lễ Thánh Valentine, không có một dấu vân tay nào bên trong ngoại trừ trên một chiếc móc dùng để phá khóa của một kẻ đã chết được gần bảy thập kỷ.

Hay câu hỏi về giấy khai sinh của Rafferty, hay bất cứ phương diện nhận dạng nào theo quy định khi Helen và Jamey xin đăng kí kết hôn vào cuối tháng Hai. May thay một thẩm phán tòa liên bang địa phương tên Clarissa đã vui lòng giải quyết các vấn đề và giúp đỡ bọn họ, ngay cả khi cô phải gian lận một chút, và lễ cưới đã được diễn ra như kế hoạch, với Billy, Mary và Jamey Moretti tham dự, trông cực kỳ bất ổn trước một quân đoàn áo khoác xanh dương[1] nhà Emerson ở dãy ghế bên kia.

[1] Đồng phục cảnh sát.

Rafferty phát hiện một sự nhạy bén gần như không thể chấp nhận nổi với thị trường cổ phiếu dưới sự dìu dắt của Mel Amberson, dù gã khăng khăng số tiền đó không sạch hơn cái mớ gã kiếm được từ Bugs Moran khét tiếng một tài năng cũng ngang bằng như thế với việc sửa chữa các ngôi nhà cũ. Tòa dinh thự cũ của Crystal Latour bắt đầu tỏa sáng.

Ngay cả binh đoàn mắt trợn trừng nhà Emerson cũng trở nên bất lực trước sự cương quyết và quyến rũ của Jamey. Đặc biệt khi Helen dường như quá đỗi hạnh phúc, làm sao họ có thể ghen tị với kẻ mới phất bí ẩn đột ngột xuất hiện trong cuộc đời họ được?

Cái chết của Ricky Drago chưa bao giờ được lý giải một cách đầy đủ, nhưng rồi, như công tố bang đã nói, kẻ chết tiệt nào quan tâm đây? Hắn đã có một cái kết tồi, nhưng là cái kết hắn còn hơn cả xứng đáng nhận được. Có lẽ Chúa sẽ khoan dung đối với linh hồn hắn.

Đối với Rafferty, tất cả đều rõ ràng đến không ngờ. Gã đã dành ba mươi tư năm cho cuộc đời gã, sáu mươi tư năm cho kiếp sau u ám của gã, tìm kiếm một ai đó yêu gã đủ để cứu rỗi gã. Điều gã chưa bao giờ nhận ra gã mới là người cần tìm tình yêu. Không phải trong một người khác, mà trong chính bản thân gã. Là tình yêu gã dành cho Helen đã cứu gã. Và trao tặng gã cả một cuộc đời cho những ngày Valentine.

Bao gồm Valentine đầu tiên và cũng quý giá nhất, cô bé Annabelle Emerson Rafferty được sinh ra vào lúc 3:35 phút sáng ngày 14 tháng Hai. Và cái gã Jamey Rafferty to lớn, liều lĩnh, và xấu tính vẫn ở đây, nắm chặt bàn tay Helen trong suốt cơn chuyển dạ và sinh nở, khao khát nhớ về cái thời tất cả những gì một ông bố phải làm là đi đi lại lại và rít thuốc ngoài phòng sinh. Và gã chỉ ngất xỉu duy nhất có một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.