Rafferty đã chết. Không còn khả năng khác khi phát bắn ở cự ly quá gần. Đầu óc Helen chấp nhận sự thật không thể thay đổi đó, ngay cả khi trái tim cô kiên quyết kháng cự. Cô gào thét, đá và cào vào người Drago, liều lĩnh với tới cơ thể đổ sập của Rafferty, nhưng ngay cả trong tình trạng điên cuồng nhất, Drago cũng quá khỏe so với cô. Cô đã nửa mong chờ hắn sẽ dùng khẩu súng đó với cô, khẩu súng có mùi thuốc nổ và chết chóc, và cô không quan tâm. Cô muốn ở bên Rafferty, và nếu anh chết thì cuộc sống của cô không còn ý nghĩa.
Cô gồng người ra xa, ngã dập đầu gối bên cạnh xác anh, bổ nhào lên cơ thể anh đang nằm sấp xuống nền nhà lót vải sơn bóng. Đằng sau cánh cửa cô có thể nghe thấy Billy, đang la hét và với chút năng lượng sót lại cô thét tiếng cảnh báo. Cô thậm chí không nhìn thấy khẩu súng lao lại gần, chỉ cảm nhận nó đập mạnh lên một bên đầu cô. Và tất cả những gì cô nhận biết là bóng tối.
Cô dập dềnh trong một khoảng thời gian, trong biển mất mát và hỗn độn. Cô biết ai đó đang mang cô đi, ai đó cô căm ghét. Cô có thể cảm nhận sự cứng rắn của một bờ vai đang thúc vào bụng cô, nghe thấy tiếng cằn nhằn như nghẹt lại khi cô được nhấc bổng sang chỗ khác. Cô tự hỏi cô đã chết hay chưa, cô liệu có tìm được Rafferty trong chốn lãng quên như trong một giấc mơ thế này không. Liệu họ có được trở lại cùng với nhau, vào mỗi ngày Valentine, để sống nốt hai ngày cuối cùng của đời họ hay không.
Trong trạng thái mơ màng đó cô không còn chút nghi ngờ rằng Rafferty đã nói với cô sự thật. Khiến cô có cảm giác tất cả đều là số mệnh. Nhưng còn hàng nghìn câu hỏi vẫn chưa được đáp lời. Liệu cô có được đoàn tụ với Rafferty trong cõi chết không? Hay Rafferty sẽ ở nơi nào đó khác, liệu vòng quay những ngày Valentine bất tận của anh đã đi đến hồi kết hay chưa?
Tất cả mọi thứ đều đau. Đầu cô, trái tim cô, tâm trí và linh hồn cô. Cô không thể, và sẽ không nghĩ về nó được nữa. Đêm đen đang vẫy gọi, màn đêm an toàn, chăm bẵm, cách xa khỏi tiếng cười rúc rích nặng nhọc của kẻ điên rồ đang mang cô đi. Và cô chào đón bóng tối, tìm kiếm Rafferty trong những ranh giới mịn như nhung của nó.
***
Billy dội người qua cánh cửa thoát hiểm, cúi thấp xuống để tránh làn đạn. Trong bóng tối lặng ngắt như tờ của hành lang không được sử dụng của bệnh viện, đầu tiên cậu ta đã nghĩ không có ai ở đó. Cho đến khi nhìn thấy Rafferty đang nằm sóng soài, không cử động.
“Chúa ơi, không!” Billy rên lên, chạy đến bên gã, kéo mạnh gã. Âm thanh của tiếng súng nổ đã lấp đầy cậu ta với nỗi kinh sợ - Drago không phải kẻ thường xuyên bắn trượt, và với Rafferty, hắn đã bắn trượt hai lần trong hai ngày qua. Hắn sẽ không phạm sai lầm thêm nữa.
Cậu lật người Rafferty lại, nhìn chằm chằm xuống gương mặt không tì vết của gã. Không có dấu hiệu nào của một vết thương từ đạn, không có dấu hiệu của bất cứ một vết thương nào. Gã nằm im lìm, và Billy áp tai vào ngực Rafferty, lắng nghe tiếng tim đập.
Nó có ở đó, khá yếu ớt, nhưng dần trở nên vững vàng và mạnh hơn. Không có máu, không có dấu vết ẩu đả mình Rafferty nằm đây, lẳng lặng và tĩnh mịch như trong nhà mồ.
“Chú... chú đang làm cái quái gì vậy?” Giọng gã khò khè, làm Billy bật lui lại, khuây khỏa như gạn rửa cả người.
“Anh không chết!” Cậu ta ngu ngốc nói, một giọt nước mắt yếu đuối tràn khỏi mi.
“Một vấn đề gây tranh cãi”, Rafferty nói, giọng méo mó nghe khàn hơn lúc thường. “Xảy ra chuyện gì?”
“Em chịu. Em đang cố bắt kịp chị Emerson. Cánh cửa bị khóa, và em nghe thấy anh quát chị ấy, và rồi súng nổ”. Cậu ta nhìn xung quanh gã. “Chị ấy đâu? Có phải Drago đã bắn chị ấy không? Chuyện gì xảy ra…?”
Rafferty nhắm mắt lại và bắt đầu nguyền rủa, thứ gì đó ác liệt hơn rất nhiều so với cụm “mẹ kiếp” gã ưu ái dùng với Helen. “Drago đã bắt cô ấy”, gã gắt, thu mình đứng dậy, hơi lảo đảo. “Và anh là người hắn đã bắn”.
“Mẹ ơi, Rafferty!” Billy hổn hển, dùng tay đỡ dưới cánh tay gã. “Chỗ nào... làm sao...
anh ổn đấy chứ?”
Rafferty lắc người, gần như không tin. “Anh ổn”, gã nói. “Sau lần này anh nên quen mấy thứ điên điên một chút, nhưng không. Drago bắn thẳng vào giữa đôi mắt anh”, gã nói, nhìn chằm chằm vào Billy với gương mặt không chút dấu vết của gã. “Anh nghe thấy tiếng súng, cảm giác được sức nóng và áp lực của viên đạn. Và tất cả những gì anh có ngay lúc này là một cơn đau đầu chết tiệt”.
“Thế có nghĩa hắn không thể khiến chị Emerson bị thương phải không?”
“Bố ai mà đoán được?” Rafferty mệt mỏi vặn lại. “Anh không tin vào định mệnh hay Thượng Đế, hay mục đích của Drago. Chúng ta phải tìm được cô ấy, và chúng ta phải chặn Drago, người tiếp theo hắn bắn sẽ không có năng lực phục hồi kỳ diệu như anh đâu”, vẻ giễu cợt nặng nề trong giọng nói của gã không che đậy được nỗi sợ hãi là bao.
“Anh nghĩ hắn đưa chị ấy đi đâu? Em chỉ nghe thấy một phát súng, nên chị ấy hẳn vẫn được an toàn. Trừ khi hắn dùng dao...” Billy để những từ đó tắt ngấm khi nhận ra vẻ mặt của Rafferty. Cậu ta quen Rafferty hơn nửa thế kỷ, và cậu ta cứ nghĩ sự tĩnh lặng kỳ quái của gã đã mất sức mạnh khiến cậu ta hoảng sợ. Cậu ta đã nhầm.
“Cô ấy ổn”, Rafferty nói với giọng bình tĩnh chết chóc. “Cô ấy đau, cô ấy hoảng sợ, nhưng cô ấy vẫn ổn”.
“Anh biết điều đó sao?” Billy hỏi, hoàn toàn thán phục. Dường như khả năng của Rafferty là vô tận.
“Không”, gã nói, khiến cậu ta vỡ mộng. “Nhưng những lựa chọn khác đều không thể chấp nhận. Helen vẫn khỏe. Cô ấy phải như thế”.
Và Billy không định tranh cãi. “Anh nghĩ hắn sẽ đưa chị ấy đi đâu? Chúng ta có thể chặn đầu hắn”.
Rafferty thụi nắm đấm lên tường với cơn giận dữ bất lực, và Billy lúc này mới phát hiện Rafferty vẫn đang nắm khẩu súng trong tay. “Vì cái chó gì anh không thể suy nghĩ rõ ràng?” Rafferty nói. “Anh không nghĩ hắn sẽ quay trở lại đường Clark, hắn đã thử một lần, và thất bại. Dù sao đi nữa giờ nó cũng là một viện dưỡng lão cũ kỹ”. Gã nhét khẩu súng vào thắt lưng. “Chúng ta sẽ bắt đầu từ nơi ở của hắn. Bởi hắn đã đưa cô ấy đi thay vì giết cô ấy ở đây, hắn hẳn phải có gì đó trong đầu. Chú sẽ đi với anh chứ?”
“Lại còn phải hỏi Đức Giáo hoàng[1]?”
[1] Nguyên gốc ‘Is the Pope Catholic?’, đây là một câu hỏi tu từ dùng để trả lời cho những câu hỏi với hồi đáp khẳng định, xuất hiện từ cuối năm 1969.
“Giáo hoàng thì liên quan quái gì ở đây?” Rafferty gắt, loạng choạng chạy xuôi theo hành lang.
“Xin lỗi”, Billy bối rối lẩm bẩm, chạy theo sau gã. “Chỉ buột miệng thôi. Khẩu súng có hoạt động không?”
“Với anh thì không. Anh đã thử khi nhìn thấy Drago chộp lấy Helen. Nó thậm chí còn không lên đạn. Chú muốn dùng nó không?”
“Nếu bắt buộc. Điều kiện được tha của em liên quan đến việc này, em mà bị bắt với một vũ khí nạp đầy đạn thì sẽ phải lĩnh án tù cao nhất”.
Rafferty ngừng lại và trừng mắt nhìn cậu ta. “Chú sẽ để Helen chết?”
“Không. Nhưng em sẽ tìm cách khác để giữ tất cả chúng ta sống sót. Gồm cả anh”.
Nụ cười của Rafferty trống trải và khô khan. “Quá muộn với anh. Chúng ta đã hình dung được điều đó từ rất lâu rồi. Anh nằm ngoài quy tắc. Tất cả những gì anh cần làm là tóm được Drago. Nếu anh có thể thực hiện được nhiều đến thế, anh sẽ không bận tâm có được trở lại hay không”.
“Nhưng chị ấy sẽ đợi anh. Chị ấy có thể không tin...”
“Anh không muốn cô ấy đợi. Anh không tốt lành gì cho cô ấy, Billy. Cô ấy xứng đáng với những gì tốt nhất, không phải thứ tàn dư đến từ một thời gian và không gian khác, một khoảng thời gian và không gian tốt hơn hết nên bị lãng quên. Thậm chí nếu anh được lựa chọn, anh sẽ chọn cách ra đi”.
“Anh yêu chị ấy”, Billy nói, giọng cậu ta dịu dàng đáng kinh ngạc.
“Rõ ràng thế sao?”
“Với ai quen biết anh”, Billy nói. “Mary hình như đã từng nói thế, nhưng em cứ tưởng tâm tính cô ấy hơi bất ổn sau khi thằng nhỏ ra đời. Anh kể với chị ấy chưa? “
“Kể với ai? Cô Emerson á? Đương nhiên không rồi. Cô ấy không đáng dính vào mớ bòng bong này. Một khi anh đi, cô ấy sẽ thuyết phục bản thân tất cả chỉ là một giấc mơ. Ít nhất là một vài trong những khía cạnh không thực về khoảng thời gian bọn anh bên nhau. Sau cú ngã cô ấy sẽ sẵn sàng để bước tiếp”.
“Anh lầm lì dễ sợ so với trí thông minh mà anh sở hữu, Rafferty ạ”, Billy nói.
“Anh phải tìm được cô ấy, Billy. Anh phải cứu sống cô ấy”, Rafferty nói, giọng gã thảm đạm và tuyệt vọng. “Nói anh xem nên bắt đầu từ đâu?”
Billy lắc đầu. “Chút ý tưởng em cũng không có. Anh là người có vẻ rất hòa hợp với chị ấy. Hãy lắng nghe trái tim anh”.
“Anh không có trái tim”, Rafferty nói.
“Đừng có nói câu đó với em. Dùng bản năng của anh ấy, anh giai. Sáu mươi lăm năm trước anh có những bản năng mạnh nhất Chicago. Bugs Moran sẽ không khạc nước bọt nếu anh không bảo hắn an toàn, Capone thì run rẩy trong đôi giày hoa văn của hắn trước ý nghĩ về anh. Anh có tài năng, anh được trời phú cho món quà đó. Hãy dùng nó”, Billy nói.
Rafferty dựa người vào vách thang máy, khép mắt lại. “Những chuyện trước đây chưa bao giờ quan trọng đến chừng này, Billy ạ”, gã nói với giọng khắc nghiệt và điềm tĩnh. “Nếu anh mắc sai lầm lần này, nó sẽ theo anh vĩnh viễn”.
“Anh sẽ không mắc sai lầm, Rafferty. Anh ở đây để cứu chị ấy. Anh ở đây để hoàn thiện cuộc đời chị ấy. Đừng phung phí cơ hội”.
Mắt Rafferty choàng mở, lần đầu tiên và cũng là duy nhất trong đời Billy nhìn thấy nỗi sợ hãi trong đó. Cả chênh vênh, sức mạnh lẫn tình yêu. “Anh biết hắn đưa cô ấy đi đâu”, gã nói, lúc này nỗi sợ hãi đã tan biến.
“Thế chúng ta còn đợi cái quỷ gì nữa?” Billy nói.
“Quất thôi”.
“Quất thôi?” Rafferty lặp lại, đấm vào nút bấm thang máy. “Thế có nghĩa là gì?”
Billy phát hiện cậu ta có thể cười. Màn đêm đã sâu hơn, và trước khi nó kết thúc sẽ có máu và chết chóc. Nhưng cậu ta sẽ là người sống sót, Rafferty cũng vậy. Họ đã vượt qua quá nhiều thử thách, trải qua quá nhiều cuộc đời để từ bỏ ngay lúc này. Khi màn khói tan dần, Drago sẽ chết, lần này là mãi mãi. Và với chút may mắn nào đó, Rafferty vẫn sẽ ở lại đây.
“Anh sẽ học được, Rafferty”, cậu ta hứa hẹn, nghĩ về tất cả tương lai phía trước. “Anh sẽ học được”.
***
Helen lạnh, lạnh và đau đớn vô cùng. Cô không muốn mở mắt, thậm chí không chắc chúng có mở được không. Hai mí có cảm giác đông cứng, những ngón chân chôn chặt trong băng và những ngón tay cô tê cóng. Cô nằm co ro, rúc người vào bức tường gạch, tự hỏi liệu lớp đá lạnh trên mặt có phải những giọt nước mắt đóng băng hay không. Và rồi cô nhận ra đó là lớp tuyết ướt, tan trên làn da cô.
Cô không cử động. Cô đã bỏ lại chiếc áo choàng trong phòng bệnh của Mary Moretti, nhưng cô cũng không mấy bận tâm. Chết vì cóng là một phương thức tương đối dễ chịu. Tất cả mọi thứ đều trở nên vô cảm, và người ta sẽ có cảm giác như say rượu, và rồi dạt dần vào giấc ngủ. Cô không chắc liệu có tính đến cơn gió rét buốt đang quất qua chiếc áo nỉ dày, cứa vào chiếc quần jean thụng của cô hay không. Cô có thể kết thúc mà không cần cơn gió đó. Cô thích được bao phủ trong một lớp tuyết mới dày đặc, gói gọn trong chiếc kén trắng xóa, nơi cô có thể như một trinh nữ trung cổ nào đó, đợi hiệp sĩ phiêu bạt của cô trở về từ cuộc thập tự chinh hơn.
“Tỉnh rồi phải không, quý cô?” Giọng nói hớn hở cao vút và đáng ghét của Ricky Drago phá vỡ cơn mộng tưởng, cô quyết định lờ hắn đi, xem xem có còn gọi về được hình ảnh mơ hồ của Rafferty nữa không.
“Này, quý cô”. Tay hắn túm lấy cằm cô, bóp nó đau đớn, và đôi mắt cô choàng mở, chớp đi vài bông tuyết đậu trên hàng mi. “Tốt hơn rồi đấy”, Drago nói. “Tôi không muốn cô thoát khỏi chuyện này. Vẫn chưa, ít nhất là thế. Tôi có kế hoạch cho cô. Những kế hoạch lớn”.
Cô chỉ trừng mắt nhìn hắn. Không có gì tệ hơn hắn có thể làm với cô, cô nhắc bản thân. Hắn đã giết Rafferty, cuộc sống không thể mang đến những bất ngờ độc ác nào hơn nữa.
Drago không thích sự im lặng đó. Những ngón tay hắn siết lại dữ tợn, và cô vô ý thở hắt ra một tiếng rên nho nhỏ. “Tốt hơn rồi đấy”, hắn ngâm nga. “Cô không thích đau đớn, phải không cô Emerson? Vài người cũng thế. Tôi thích nó. Tôi thích quan sát nó. Tôi thích khiến người ta đau đớn. Có gì đó không ổn với tôi, mẹ tôi bảo tôi thế. Bà ta từng thử đánh cho cái đó văng ra khỏi tôi, nhưng không bao giờ ăn thua. Cô không thể đánh cho sự xấu xa văng ra khỏi một đứa trẻ, cô Emerson ạ. Cô chỉ có thể đánh cho nó càng ăn sâu mà thôi”.
Cô không muốn nói, nhưng cô biết hắn trông đợi và đòi hỏi lời đáp từ cô, và cô đang nhận ra nỗi đau gần như không chịu đựng nổi. “Anh nói đúng”, cô cố gắng thốt một tiếng rền rĩ.
Rồi hắn bật cười, thứ âm thanh cao, kỳ quái trong không gian của buổi đêm. “Tôi đúng à?” Gã nói theo. “Cô biết gì về sự xấu xa, cô Emerson? Cô biết gì về những điều cuộc sống gây ra cho cô? Cô chỉ việc ngồi sau bàn và đặt câu hỏi, cô không bao giờ lắng nghe những câu trả lời. Cô khiến ai đó phát rồ phát dại đến mức... Đó là lỗi của mày”. Hắn đột ngột chuyển hướng. “Tất cả là lỗi của mày, không phải của tao”.
Mặc cho cơn đau trong đầu, mặc cho băng giá trong trái tim, cô không gặp chút rắc rối để theo kịp chuỗi ý nghĩ rời rạc của hắn. “Tôi rất tiếc về vợ anh”, cô nói, không biết nên gọi hắn bằng tên nào.
Hắn tát cô. Đầu cô ngoặt sang một bên, má sượt qua bức tường gạch nơi cô cuộn mình và đôi mắt căng nhức với những giọt nước mắt đau đớn. “Mày rất tiếc”, hắn nói với tiếng rít gào đáng sợ. “Mày thậm chí còn không biết rất tiếc sẽ bắt đầu với cảm giác thế nào. Rồi mày sẽ phát hiện vài mức của sự hối tiếc chưa một ai đủ sức nghĩ ra. Tao rất giỏi những chuyện tao làm, Emerson ạ. Tao là người giỏi nhất, trong cái thời có rất nhiều chuyên gia trong lĩnh vực của tao. Và tao không hề đánh mất phong độ của mình. Nhưng mày không biết tao đang nói đến cái gì phải không? Điều đó đã cho chúng tao một lợi thế đáng ghen tị. Chỉ sau khi tao tìm thấy Lizzie, sau khi cô ấy chỉ tao xem mọi thứ có thể ra sao... ra sao...” Giọng hắn một lần nữa mất hút, và nỗi thống khổ cùng tuyệt vọng trên gương mặt điên rồ của hắn thực sự phá hủy.
“Anh sẽ làm gì với tôi?” Cô hỏi, không thể che giấu sự run rẩy trong giọng nói. Là do cái lạnh, cô tự nhủ, khi thừa biết đó là nỗi sợ hãi.
Khổ đau biến mất khỏi gương mặt Ricky Drago, được thay bằng cái nhìn xảo quyệt hân hoan. “Tôi nghĩ mọi thứ rõ ràng rồi chứ. Tôi sẽ giết cô. Cô chịu trách nhiệm cho cái chết của vợ tôi, và cô phải trả giá. Điều đó rất dễ hiểu với tôi. Cô trả giá cho những tội lỗi cô gây ra. Tôi đã phải trả giá, và giờ đến lượt cô, cô Emerson ạ”.
Cô nhìn qua hắn. Tuyết rơi mỗi lúc một nặng hơn, phủ tầng tầng lên mái tóc đen thưa thớt, lên chiếc áo khoác da của hắn. Ricky Drago không có vẻ ngoài khiến người ta liên tưởng đến thời trang thịnh hành những năm hai mươi ở Chicago. Từng phân của hắn hệt một tên đầu gấu hiện đại, với khả năng giết người trong đầu óc. Giết Rafferty, đã hoàn thành. Và giết cô.
“Vậy điều gì đã ngăn anh?” Cô hỏi, không quan tâm thêm nữa. Thân dưới của cô đông cứng, và cùng với những cơn gió lạnh cô chắc chắn sẽ không phải đợi lâu để chết cóng. Đó không phải một kết cục được yêu thích nhưng cô thật sự ghê tởm Drago. “Anh đã giết Rafferty, sao anh không kết liễu tôi luôn đi?”
“Cô thích như vậy, không phải sao? Nhưng tôi đã làm hỏng việc ba lần. Tôi không định mắc thêm sai lầm. Tôi sẽ thưởng thức khoảnh khắc tôi sửa sai. Và tôi muốn cho hắn có thời gian đến đây nếu hắn đủ thông minh hình dung ra hết thảy”.
“Ai?” Cô điếng người hỏi.
“Rafferty”.
“Anh ấy chết rồi”, cô nói, chống cự lại niềm hy vọng đột ngột dấy lên. “Tôi đã nhìn thấy anh bắn vào mặt anh ấy. Không ai có thể…”
“Rõ ràng là không”, hắn đồng ý. “Nhưng Rafferty đầy những bất ngờ. Tôi nghĩ chúng ta sẽ cho hắn một chút thời gian. Xem xem hắn có năng lực đứng dậy từ cái chết hay không”. Và hắn bật cười, tiếng rúc rích the thé, quái đản khiến Helen sởn gai ốc.
Hắn đã cảnh báo cô về sự nuối tiếc, về nỗi đau đớn đọa đầy. Hắn chỉ đang đưa cho cô cú đánh tàn nhẫn giàu tưởng tượng, một niềm hy vọng không tưởng. “Chúng ta đang ở đâu?” Cô hỏi, nhìn chằm chằm ra xung quanh. Ngay cả khi khoác lên mình một mảng băng trắng, phong cảnh tiêu điều trông vẫn cực kỳ quen thuộc. Một sa mạc tuyết, với những hình thù kì dị nơi phía xa bọn họ, cô đã đến đây trước đó, trong một thời gian khác, trong một không gian khác. Giống như Rafferty.
“Cô không nhận ra sao?” Drago nói, ngồi xổm trong màn tuyết mỗi lúc một dày. “Đây là sân thượng nhà cô, cô Emerson. Cô đã từng lên đây vào mùa hè, nằm lên tấm khăn tắm và cởi mảnh trên bộ đồ tắm. Tôi đã theo dõi cô. Tôi đã đợi, đợi đúng thời điểm. Cô có biết lúc đó tôi đang theo dõi cô không? Chờ cô ngồi dậy và cho tôi thấy bộ ngực của cô? Cô từng cho Rafferty thấy ngực cô chưa, Emerson?”
Helen ép xuống cảm giác buồn nôn hoảng loạn dâng lên trước ý nghĩ hắn đang rình rập cô. “Sao lúc đó anh không giết tôi?”
Drago nhún vai. “Như tôi đã nói, chưa đến lúc. Tôi lên kế hoạch chờ ngày Valentine. Để ôn lại kỷ niệm xưa. Tôi chưa giết ai kể từ khi tôi quay lại, và tôi nghĩ cô là người hoàn hảo để bắt đầu”.
“Nhưng anh đã bắt đầu với Rafferty”.
Gương mặt Drago âm u. “Phải”, hắn nói. “Tôi không muốn thế. Ý tôi là, mọi thứ đang diễn ra khá tuyệt. Tôi chưa bao giờ nghĩ thằng Billy đần độn thực sự sẽ để hai người bên nhau, nhưng nó lại làm thế đấy. Ngay từ đầu nó chưa bao giờ biết thứ gì có trong đầu óc tôi. Tôi thực sự muốn ra tay với cả hai người cùng một lúc. Nhưng rồi, cuộc sống đầy rẫy những thất vọng nho nhỏ. Tôi có thể vẫn còn cơ hội”.
“Sao anh lại muốn giết Rafferty? Anh ấy đã từng làm gì anh để...?”
Nụ cười của Drago trở nên cực kỳ ngọt ngào.
“Giống những gì người ta nói về chuyện chinh phục đỉnh Everest thôi. Cô làm thế bởi đỉnh cao ở đó. Raffetty luôn là một cái nhọt trên mông tôi. Tất cả những gì hắn phải làm là nhìn ai đó và khiến bọn chúng sợ vãi linh hồn. Còn tôi phải dùng đến sức mạnh”.
“Anh không muốn ư?”
“Phải”, hắn nói, sau khi đã suy nghĩ kỹ. “Giỏi lắm. Nhưng cũng chưa từng có ai nói cô ngu ngốc cả, cô Emerson ạ”.
Cô không biết chuyện này có thể kéo dài bao lâu, khi duy trì cuộc nói chuyện điên rồ với một kẻ tâm thần. Sự giải thoát bồng bềnh và phiêu dạt từ cái chết vì rét cóng đâu rồi? Cô quá lạnh, cơn đau buốt nhọn và khắc nghiệt không hề dừng lại, chỉ càng châm ngòi cho nhói từng cơn trong đầu cô, cho sự nhức nhối trên gò má, cho tình trạng tê liệt lạnh lẽo trên tay và chân cô, cho lỗ thủng sâu hoắm trong trái tim cô. Cô muốn kết thúc, cô muốn được an toàn và thoải mái, được bao bọc trong vòng tay Rafferty. Nếu đến với cái chết là con đường duy nhất để cô có được điều đó, thì cái chết là phần cô chọn.
“Anh có chắc muốn chờ không, Ricky?” Cô chế nhạo hỏi. “Nếu Rafferty xoay sở để qua khỏi được thì sao? Nếu anh ấy xuất hiện ở đây, cùng với Billy thì sao? Anh có muốn chấp nhận khả năng đó không? Hẳn sẽ rất kỳ quặc nếu lại thất bại, nhất là với một chuyên gia tầm cỡ trong lĩnh vực này như anh. Không phải anh muốn tự chứng minh mình vẫn có khả năng làm được đấy sao?”
Drago ngạc nhiên nhìn cô, chút ít vui mừng quái dị đã bị lau sạch khỏi hắn. “Cô gọi tôi là gì?” Gã khản giọng hỏi.
“Ricky. Ricky Drago là tên thật của anh, không phải sao? Không phải Willie Morris”.
Hắn đột nhiên trở nên trắng bệch. “Sao mày biết điều đó? Nó không có trong hồ sơ của tao ở chỗ cảnh sát. Nó không có ở bất cứ đâu”. Hắn chộp lấy hai vai cô, bóp mạnh và lắc người cô. “Làm thế chó nào mày biết tên thật của tao?” Hắn hét vào mặt cô.
“Rafferty nói”.
Hắn ném cô trở lại bức tường gạch. “Hắn không thể làm thế. Đấy nằm ngoài kế hoạch”.
“Anh muốn giữ bí mật chuyện đó, phải không Drago? Vậy anh nên động tay với mấy tờ báo đi. Có hai bức ảnh của anh trong tờ Thời sự hôm nay - Billy đã chỉ chúng cho tôi. Một tấm ảnh của anh từ năm 1928, rất bảnh trai và nhã nhặn. Và thêm tấm của một năm sau đó, nằm chết trên sàn ga ra”.
“Con khốn!” Drago hằn học chửi.
“Sao anh lại lãng phí thời gian của anh với tôi, Ricky? Sao anh lại lãng phí thời gian của anh với ai đó như Rafferty? Sao không săn đuổi những kẻ bắn anh hơn sáu mươi năm trước có phải tốt hơn không?”
“Đồ ngu. Chúng chết hết rồi. Chúng chết cũng lâu gần bằng bọn tao, và chúng không quay trở lại. Đừng hỏi tao tại sao. Tao săn đuổi bọn chúng, từng năm một, thậm chí còn bắt được hai đứa trong số chúng, nhưng không hay chút nào. Tao không thể giết chúng. Cũng như tao biết Rafferty không thể giết tao. Hắn muốn ngăn tao, và không thể làm cái mẹ gì hết. Tất cả những gì hắn có thể làm là trơ mắt nhìn tao giết mày”.
“Nhưng anh ấy đã chết”.
“Có lẽ thế. Có lẽ không. Tao không vội kết luận. Chúng ta cứ chờ xem”.
“Tôi lạnh!” Cô nói, giọng cô run lên với những cơn rùng mình.
“Quá tệ khi mày không mặc cái áo cũ của Crystal. Có lẽ tao nên cân nhắc chuyện đi xuống tầng dưới và lấy nó. Cũng có đôi chút công bằng. Crystal lúc nào cũng ngọt ngào với tao. Đối xử với tao thật sự tử tế. Ngoại trừ cô ta đối xử với Rafferty còn tử tế nhiều hơn”.
“Đấy là lý do anh muốn giết anh ấy?”
“Chết tiệt, không!” Drago nói, vài cảm xúc khoái trá dễ chịu lúc trước của hắn quay lại. “Đây là nhiệm vụ bắt buộc phải làm. Rồi có lẽ khi tao xử xong hai đứa mày sẽ đến lượt thằng Billy Moretti. Không thể tin thằng chỉ điểm ti tiện đó được”.
“Cậu ta không kể với tôi về anh”, Helen nói, khi nỗi sợ hãi quét qua người cô. “Cậu ta từ chối hợp tác khi bị bắt lần gần đây”.
“Vậy sao mày lại thả nó?”
“Rafferty…”
“Không sao. Tao nghĩ tao ngày càng có khẩu vị trong chuyện này. Tao không được thưởng thức khi kết liễu Rafferty, nhưng tao sẽ thưởng thức mày. Và rồi…”
“Tránh xa cô ấy ra”. Đó không phải giọng nói của Rafferty trong sự im lìm của đêm tuyết quần đảo. Đó là giọng Billy, vang lên hung dữ, quả quyết, và nguy hiểm. Helen cố nhìn sâu hơn vào bóng tối, nhưng không thể thấy được gì.
Drago không quay lại. Hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngồi xổm xuống trước mặt cô, và họng súng ấn dưới cằm cô. “Mày không thể ngăn tao, Billy”, hắn nhạo báng. “Tao nhớ cái lần mày nôn mửa, khi cả băng có cuộc đấu súng qua cây sung dâu. Mày không phải loại giết người, và mày biết rõ điều đó cũng như tao, mày muốn cứu vợ con mày, nhưng mày thì quan tâm quái gì đến một công tố bang? Cô ta đang cố kéo mày khỏi Mary. Nếu để cô ta sống, cô ta sẽ là kẻ thù truyền kiếp của mày”.
“Tránh xa cô ấy ra, Ricky”. Đôi mắt rã rời của Helen cố đi theo giọng của Billy. Cậu ta đứng phía bên phải, chiếc bóng in lên bầu trời xanh đen, những bông tuyết cuồn cuộn thổi quanh người.
Drago cũng biết nơi cậu ta đứng. “Bắt tao nghe lời đi, Billy”, hắn nói, quay đầu lại thẳng hướng Billy.
Và rồi Helen nhìn thấy anh. Tiến lại từ phía bên kia, lặng lẽ và im lìm như mọi khi, săn đuổi kẻ thù của anh. Cô không thể kiểm soát nỗi vui mừng và nhẹ nhõm nho nhỏ bắt đầu dấy lên của mình.
Thế là đủ để báo động Drago. Hắn giật khẩu súng từ dưới cằm cô, bắn về hướng Billy, rồi quay phắt lại đối diện với dáng hình đang tiến lại, lớp kim loại hun nóng ấn vào thái dương Helen, thiêu đốt cô. “Tao sẽ giết cô ta, Rafferty”, hắn khò khè. “Mày đã biến những giấc mơ của tao thành sự thật. Mày không thể ngăn tao, và ngay cả nếu tao không giết được mày, chỉ vài giờ nữa là mày sẽ biến. Nhưng đừng lo chuyện đó. Tao sẽ đợi mày Valentine năm sau. Tao có vài thứ thực nhộn nhịp đã lên kế hoạch”.
Rafferty bước vào vùng ánh sáng, và Helen hớp lấy từng ngụm thở khi nhìn gương mặt anh. Không có dấu vết nào từ khẩu súng đã bắn thẳng vào anh. Không một dấu vết, ngoài chủ tâm chết người.
“Mày muốn chết, phải không Drago?” Anh hỏi, giọng anh êm ái và hăm dọa. “Câu hỏi ngu ngốc, đương nhiên là mày muốn chết. Mày muốn ở bên Lizzie một lần nữa. Để Helen đi đi. Cảnh sát đang phong tỏa khắp tòa nhà. Mày không biết cô Emerson đây đến từ một gia đình toàn cớm sao? Tất cả chỉ cần một cú điện thoại và nửa lực lượng cảnh sát sẽ lên đường đến đây”.
“Mày có nghĩ tao quan tâm không? Hồi ấy cớm không thể chạm nổi vào lưng tao, giờ chúng cũng sẽ không bắt được tao”. Hắn mơn trớn khẩu súng trên má Helen, và tất cả những gì cô có thể làm là cố gắng không thét lên.
“Mày đâu phải mình đồng da sắt, Ricky. Tao trội hơn mày khoản đó đấy. Chúng ta chỉ có một chút ngang sức ở lần này thôi. Ngừng núp sau con tin của mày đi. Mày sợ tao đấy à? Sợ tao có thể thành công?”
“Mày không thể bắt tao”, Drago rít lên, đẩy Helen sang một bên và đứng nhổm dậy. “Tao không sợ cái gì hết, và tao cũng không sợ một thằng ngu ở bờ biển Đông như mày, với mớ quần áo và lối cư xử là lượt của mày. Mày tưởng mày lừa được Moran, nhưng hắn vẫn cười sau lưng mày. Tất cả bọn tao đều làm thế. Bọn tao biết mày không có can đảm khi mọi thứ trở nên dữ tợn. Mày không dám vượt qua những đắn đo, mày từ chối đồng hành với những vụ làm ăn khốc liệt bởi vì mày sợ hãi. Mày không thể bắn một kẻ đang sống…”
Rafferty nâng khẩu súng lên trong tay, chĩa thẳng vào Drago. “Nhưng rồi, ai mà biết mày có đủ tư cách để làm người sống hay không, Ricky”, anh nói với âm điệu mượt mà, run rẩy, khi ngắm bắn. “Để rồi xem”. Và âm thanh khẩu súng được lên đạn trong không gian tĩnh lặng rõ ràng như một phát súng thật.
Gương mặt Drago trở nên trắng ởn. “Mày không thể”, hắn thở dốc, bước giật lùi, quên đi Helen. “Sau tất cả những năm đó...”
“Sau tất cả những năm đó”, Rafferty nói, tiến dần về phía hắn, những bước đi đều đặn, từ tốn nhằm lái tất cả những ý nghĩ về con tin ra khỏi tâm trí vặn vẹo của Drago, “cuối cùng tao cũng có thể”.
Và rồi Drago nở nụ cười, một nụ cười hài hước giả tạo rùng rợn. “Không, mày không thể”, hắn nói. “Sẽ không nếu tao không hăm dọa đến cô bạn nhỏ nhắn của mày. Mày không thể bắn chết tao, ngay cả khi mày biết tao đáng bị như thế”. Hắn bước thêm một bước, một bước thận trọng tránh xa khỏi Helen, hai cánh tay giơ lên, khẩu súng vẫn nằm trong một tay. “Tiếp tục đi, Rafferty. Để xem mày có thể chơi trò kẻ báo thù đến từ vũ trụ này hay không”.
Anh không thể. Helen biết, Drago cũng biết. Rafferty không thể bắn hắn ngã xuống trong vũng máu, thực tế đó là sự cứu rỗi linh hồn anh, và sự diệt vong không xa của bọn họ. Khẩu súng rung rung trong đôi bàn tay mạnh mẽ của Rafferty, rồi hạ dần xuống khi anh tháo chốt an toàn. “Cút ra khỏi đây đi, Drago”, anh chán nản nói.
“Không đời nào”. Hắn quay sang, nâng khẩu súng lên và chĩa vào đầu Helen, khi một loạt đạn lấp đầy không khí. Cô biết âm thanh đó, tiếng ầm ầm của hàng nghìn chiếc trống, gầm gào như sấm nổ, khi cơ thể Drago găm lỗ chỗ với những viên đạn. Và rồi tất cả trở nên im lìm quái d
Helen đến được chỗ xác Drago cùng lúc với Rafferty, và Rafferty đã đỡ lấy tay hắn, nắm thật chặt. “Mẹ kiếp”, Drago thở hắt ra. “Ngạc nhiên chưa? Một tay cớm cuối cùng đã tóm được tao. Hẹn gặp lại, Raff...” Giọng hắn tắt dần rồi chìm vào im lặng. Thứ im lặng muôn đời. Và Helen tuyệt đối chắc chắn rằng sẽ không có thêm những ngày Valentine cho Ricky Drago nữa.
Cảnh sát vây quanh cô, đỡ cô lên khỏi cái xác, đỡ cô ra xa khỏi Rafferty. Cô quen đến một nửa trong số họ, nhưng ít nhất không có ai trong gia đình cô xuất hiện.
“Tôi không sao”, cô nói với ai đó đang cố gắng kiểm tra cô. “Billy sao rồi?”
“Chỉ bị thương phần mềm”. Là giọng Rafferty đằng sau cô, giọng nói cô không bao giờ nghĩ sẽ lại được lắng nghe. “Họ sẽ đưa cậu ta đến cùng bệnh viện với Mary”.
Cô quay lại nhìn anh qua sân thượng đông đúc. Lờ đi ánh mắt hiếu kỳ của cả tá cảnh sát, cô lao vào vòng tay của anh, ôm anh thật chặt, giấu gương mặt cô trong lồng ngực anh.
Và ở nơi nào đó trong cõi tĩnh mịch băng giá, một con chó bắt đầu tru lên.