64 Mùa Valentine Đợi Em

Chương 12: Chương 12




Lúc Helen đi ra từ phòng tắm Rafferty đã đun nóng hai hộp súp, ăn hết một hộp, làm sáu miếng bánh mì bơ nướng, và hút ba điếu thuốc lá. Gã ngồi ở bàn cà phê nằm trong góc phòng bếp, gõ những ngón tay lên mặt bàn bằng nhựa, cơn kích động đang chông chênh trên bờ vực. Gã cứ nghĩ việc cuối cùng cũng làm tình với cô Emerson ngoan cố đó sẽ xua một chút căng thẳng đi xa. Thay vào đó, có vẻ nó càng dựng cao thêm.

Gã rửa bát, phần nhiều vì buồn tẻ hơn là làm vì nghĩa vụ. Gã gọi cho Billy, phát hiện cậu ta đã cắm đầu chạy vào bệnh viện cho giờ thăm nom buổi tối. Gã đã định gọi gia đình Helen, rồi đổi ý ngay sau khi suy nghĩ thấu đáo. Nếu gã gọi, cô sẽ ở ngoài tầm tay, không còn thuộc trách nhiệm của gã nữa. Rất có thể gã sẽ có cô thêm sáu giờ cho chính mình tận hưởng.

Nhưng thật sự gã không muốn lãng phí dù chỉ năm phút trong khoảng thời gian còn lại mà không có Helen bên cạnh - không thể nếu gã còn khả năng. Và gã không sẵn sàng để tin bất cứ ai, thậm chí chính gia đình đầy cảnh sát của Helen, sẽ bảo vệ cô khỏi kẻ ranh ma và khát máu như Ricky Drago.

Gã phải tự mình chăm sóc Drago. Gã không biết làm sao để thu xếp chuyện đó - dù gã vẫn mang khẩu súng nạp đầy đạn của Helen, gã cũng thừa biết khẩu súng này sẽ từ chối hoạt động trong tay gã. Song không có nghĩa gã hết cách nhử Drago. Các chi tiết mới được phác thảo, nhưng sự việc đối với Rafferty vô cùng rõ ràng. Một mình gã có thể ngăn Drago. Và gã phải đảm bảo Helen được an toàn trong khi gã làm chuyện đó.

Cô trông đã kì cọ sạch sẽ, đôi má hồng hào và e thẹn khi sau cùng cũng đi vào nhà bếp. Cô lại đang mặc quần đàn ông, một chiếc áo phông đen bám trên những đường cong ẩn hiện, chiếc quần jean bạc màu ôm lấy đôi chân dài của cô. Cô buộc túm mái tóc nâu thành đuôi ngựa, rõ ràng cố gắng muốn trông sao cho đứng đắn và nhanh nhẹn. Nhưng trông chỉ càng ngon miệng hơn mà thôi.

“Có súp và bánh mì nướng”, Rafferty nói, dập điếu thuốc. “Và cà phê. Trừ khi em thích dùng đồ ăn ở bệnh viện”.

Cô cẩn thận lảng tránh ánh mắt gã. “Bệnh viện?” Cô nói khi rót súp cà chua vào một chiếc ca và đặt nó lên bàn.

“Anh tưởng em muốn thăm Mary và Billy”.

“Em quên mất”.

“À”, Rafferty dài giọng, “trong hai tư giờ qua mọi thứ cứ tanh bành hết cả lên”.

Rồi cô nhìn gã, và gã muốn hôn lên vệt hồng nhạt trên gò má cô. “Em rất muốn thăm em bé”, cô nói.

“Ăn súp của em trước”.

“Anh sẽ bỏ em ở đó phải không?”

Lần này gã lảng tránh, với tay lấy cốc cà phê đen và nhấp một ngụm. Cô có thể nhìn thấu gã, quá mức rõ ràng. Sau khi bám sát cô trong ba mươi sáu giờ qua, sao cô có thể biết gã định chuyển cô cho Billy trong khi gã tự mình đuổi theo Drago?

“Sao em hỏi thế?”

“Em hiểu anh”.

“Em biết anh không đầy hai ngày. Điều đó biến em thành một chuyên gia sao?” Gã giữ giọng nhạt nhẽo và móc máy, cái điệu tương tự gã vẫn dùng để gạt những người phụ nữ huênh hoang vị trí.

Song vô dụng với cô Emerson. “Phải”, cô nói. “Anh sẽ trả lời em chứ?”

“Anh đã ở bên em gần như từng giây kể từ khi Billy bảo anh em gặp rắc rối. Sao mọi thứ lại phải thay đổi?” Gã lục tìm gói thuốc lá. Một điếu nhàu nhĩ, điếu cuối cùng còn sót lại. Gã đút gói thuốc vào túi áo ngực với tiếng thở dài.

“Em không biết nữa, Rafferty. Em chỉ có cảm giác xấu thôi”.

“Anh sẽ không để Drago làm hại em”, gã nói. “Không cần biết anh phải làm gì, anh sẽ không để hắn bắt được em. Anh sẽ bảo vệ em khỏi những kẻ xấu xa”.

“Trừ cái gã tên Rafferty”, cô kiên nhẫn, “ai sẽ bảo vệ em khỏi anh đây?”

Và gã không hé răng một lời.

***

Cô để anh cầm lái trên đường đến bệnh viện. Lần này cô đã quen với tốc độ liều lĩnh của anh, và ngay cả nếu chiếc xe Toyota nhỏ xinh của cô đang tích lũy nhiều hơn những vết xước trên thân xe cùng tiếng ồn, ít nhất cô cũng có thứ gì đó để nhớ về anh khi anh biến mất.

Dù sao cô cũng không hề nghi ngờ chuyện anh sẽ đi vào ngày mai. Cô chỉ không tin vào đích đến của anh mà thôi. Con người ta không quay trở lại từ cõi chết, năm này qua năm khác. Và nếu được, họ cũng không phải tên găngxtơ đẹp trai choáng ngợp bước vào cuộc đời của một công tố bang trong trắng và khiến cuộc đời đó chao đảo.

Jamey Rafferty chỉ là một người bình thường, hoặc một kẻ điên, hoặc một người có tính hài hước vặn vẹo. Dẫu bất cứ điều gì trong một loạt lý giải kia là đúng, thì điều đó cũng quá mức quái dị. Cô sẽ không hỏi thêm, đặc biệt khi không thể tin những câu trả lời. Cô đơn giản chỉ nhận những gì được đưa cho cô, không hơn, bao gồm từng phút hiếm hoi cô có được với Rafferty. Ngày mai là đủ sớm để đối mặt với thực tại rồi.

Không có dấu hiệu của chiếc bốn chỗ màu đen bí ẩn theo đọ vào bãi đỗ xe của bệnh viện. Dẫu vậy cô cũng chắc chắn đó là Morris, hoặc Drago, hoặc bất cứ cái tên nào của hắn, muốn giết cô. Cô đã nhìn vào đôi mắt cuồng dại đó, vào nòng súng trông chết người đó, và nhận diện tử thần.

Cô tin Billy đã yêu cầu Rafferty trông chừng cô, hoặc Rafferty đã nhận nhiệm vụ đó một cách miễn cưỡng. Và cô biết sáng mai thôi, Rafferty sẽ ra đi.

Cô nên gọi cho gia đình, nếu cô có chút ý thức tự bảo vệ bản thân thì đó chính xác là điều cô sẽ làm. Nếu cô gọi cho sếp, cô sẽ phải đưa ra được bằng chứng. Nếu cô gọi cho cha cô hoặc các anh trai cô, cô sẽ phải lắng nghe hàng loạt yêu cầu, câu hỏi, thuyết giảng bất tận về đời tư của cô, và họ sẽ dùng vũ lực để cưỡng chế Jamey Rafferty ra khỏi cuộc đời cô thậm chí trước khi cô có một cơ hội để nói lời từ biệt.

Ngày mai sẽ thích hợp hơn. Khi cô thức dậy, một mình, cô sẽ lấy điện thoại và gọi cho ông anh Eddie. Anh cô sẽ có mặt ở nhà cô với một chiếc tuần tra, và một đội quân được trang bị vũ khí trong vòng vài phút. Nếu Drago - Morris nghĩ hắn có thể đương đầu với tập hợp gia đình Emerson là một nhánh của cục cảnh sát Chicago thì hắn sẽ phải kinh ngạc lắm.

Cho đến lúc đó, cô sẽ tận dụng những cơ hội của cô với Rafferty. Bởi thứ gì đó bảo cô rằng một khi anh ra đi, anh sẽ ra đi mãi mãi. Và cô cần trân trọng và nâng niu từng phút giây còn lại với anh.

Khoa sản nằm trên tầng năm. Rafferty ôm eo cô khi họ bước vào thang máy, cô thì tự nhủ hành động đó mang tính chất bảo vệ, chứ không phải lãng mạn. Và làn da cô vẫn ngứa ran dưới hơi ấm từ da thịt anh.

“Em tưởng chỉ gia đình mới được phép vào”, cô thì thầm với Rafferty khi anh đưa cô đi dọc hành lang đông đúc, đi qua những y tá mắt sáng quắc như diều hâu và những cặp bố mẹ trẻ đẫm nước mắt.

“Anh bảo họ em là chị gái Billy”.

“Và thân phận của anh là?”

“Chồng em”.

Cô muốn đá anh. tưởng tượng cô lại có thể phản ứng dữ dội thế trong ý nghĩ, nhưng cảm xúc đó như thúc vào bụng cô vậy. Cô muốn anh trở thành chồng cô. Cô muốn mang thai đứa bé anh bảo không thể. Cô muốn tất cả mọi thứ từ anh, nhưng đặc biệt nhất cô muốn tất cả những ngày mai của anh. Và cô thậm chí sẽ không có thêm một Valentine nào nữa.

Phòng bệnh ngập đầy hoa. Billy đang ôm con trai ngồi trên ghế, trong khi Mary trìu mến nhìn hai bố con. Một chút ấm áp trên nét mặt cô gái nhạt dần thành âu lo khi nhìn thấy Rafferty, nhưng cô dù sao cũng cố nở một nụ cười. “Bọn em không chắc hai người có thể đến thăm thế này”, cô dịu dàng chào đón họ.

“Dù thế nào chị cũng không để lỡ cơ hội này đâu”, Helen nói, đi dọc theo chiếc giường, bỏ Rafferty đứng nơi khung cửa khi cô nhìn chăm chú xuống em bé mới sinh tí hon có gương mặt đỏ bừng.

“Cảm ơn vì những bông hoa, Rafferty”, Mary nói với giọng ngượng ngùng nhỏ xíu. “Chúng rất đẹp”.

Helen ném cái nhìn hiếu kỳ qua vai về phía Rafferty, vẫn đang đứng nghiêm trang và im lặng. Anh hẳn đã gọi điện để đặt một bó hoa, một cử chỉ rất hiển nhiên, nhưng nếu Rafferty là người mà anh bảo, việc thành thạo nghệ thuật gọi điện thoại đặt hoa và dùng thẻ tín dụng sẽ nằm ngoài khả năng của anh.

Cô đang định lừa phỉnh ai đây? Đương nhiên anh không phải người như anh nói.

Anh chỉ là một con người. Một con người đặc biệt lạ thường thôi. Một người mà cô đủ ngốc để đem lòng yêu. Chỉ là một người đàn ông.

“Tôi có thể bế em bé không?” Cô hỏi Billy.

Billy liếc nhìn vợ, Mary gật đầu đồng ý. Cậu ta đặt đứa nhỏ vào tay Helen với xúc động rõ ràng đến ngạc nhiên của một người mới được làm cha, và khi Helen ngồi xuống ghế cậu ta vừa bỏ trống, em bé hít hà, rồi dụi nắm tay bé xíu vào miệng.

“Thằng bé đẹp trai quá!” Helen thì thầm, khi cơn khao khát dậy sóng trong lòng cô. Rafferty đã nói dối rất nhiều điều. Có lẽ, nếu cô thực sự may mắn, anh có thể cũng nói dối về khả năng thụ thai của cô.

“Anh cần nói chuyện với chú, Billy”, Rafferty nói, vẫn đứng ở ngưỡng cửa.

“Về chuyện gì vậy?” Là câu hỏi của Mary, giọng cô gái âu lo.

“Đừng lo, Mary, anh sẽ không mang cậu ta đi lâu đâu. Bọn anh sẽ ở ngay ngoài cửa trong chốc lát thôi”.

Helen quan sát khi Mary tập hợp lại tất cả các cảm xúc, và cô gái nở một nụ cười căng thẳng. Lúc cánh cửa khép lại khẽ khàng phía sau họ, Mary dựa hẳn lưng vào chồng gối.

“Em biết mình thật ngớ ngẩn”, Mary nghẹn ngào nói.

“Là do hoócmôn”, Helen dựa trên thực tế đáp, nhẹ nhàng vuốt bàn tay nhỏ xíu của đứa trẻ.

“Họ cũng bảo em thế. Em nghĩ sẽ hạnh phúc hơn nếu em ở nhà, nhưng Billy cứ như kiến bò trong chảo. Nếu theo ý anh ấy, em sẽ phải nằm ở đây cho đủ hai tuần như những người phụ nữ trong thời của mẹ anh ấy”.

Helen nhìn xuống gương mặt say ngủ của em bé khi những lời của Mary thấm vào đầu cô, và một nỗi sợ hãi hoài nghi thổi qua cô. “Billy được sinh vào những năm sáu mươi”, cô cẩn thận nói. “Thời đó phụ nữ không được nghỉ nhiều hơn vài ngày trong bệnh viện”.

Gương mặt Mary tái đi. “Đương nhiên rồi ạ. Em không biết em đang nói cái gì nữa”, cô gái bồn chồn giải thích với vẻ có lỗi. “Và bên cạnh đó, em nên cảm thấy may mắn vì có thêm vài ngày nghỉ ngơi. Em chắc chắn có thể tận dụng chúng. Việc sinh con không mất nhiều thời gian, nhưng rút kiệt sức, và em...”

“Cậu ta đã được sinh vào thập niên sáu mươi, không phải sao?” Helen cắt ngang tràng nói của Mary.

Sự im lặng chết chóc bao phủ cả căn phòng, chỉ còn âm thanh khụt khịt đều đặn từ hơi thở của bé Jamey, khi Mary nhìn chằm chằm vào cô. “Em không tin nổi anh ấy đã kể với chị”, cô gái cuối cùng cũng nói. “Billy nói Rafferty chưa bao giờ hé miệng với bất cứ ai…”

“Kể cho chị cái gì, Mary?”

Mary khẽ buột một tiếng rên hoảng hốt rồi lấy hai tay bịt miệng mình. “Không gì ạ”.

“Em không tin câu chuyện đó, đúng không?” Helen nhẫn nại, cố bấu níu lấy sự chừng mực nơi bản thân. “Billy đã nói với em cùng một loạt những lời nói dối, về chuyện sống ở thập niên hai mươi phải không? Em không thể tin chuyện đó được!”

“Anh ấy không... Ý em là, em không...”. Giọng cô gái dần mất hút, khi đôi mắt to ngập đầy những giọt nước mắt. “Em không muốn nói đến chuyện đó”.

Helen nhìn chằm chằm vào cô gái, bị xé rách bởi tội lỗi, tức giận và một nỗi sợ hãi mơ hồ dần lộ ra. Làm sao Mary có thể nuốt trôi những lời nói dối như thế? Họ hẳn đã nói dối, không phải sao?

Cánh cửa mở ra, và Billy đi nhanh trở vào, một vẻ bình tĩnh và nhã nhặn hiển hiện trên gương mặt cậu ta khiến Helen bất ngờ trong chốc lát. Không thấy dấu hiệu nào của Rafferty.

“Để tôi bế cục cưng đáng yêu này cho chị, chị Emerson”, cậu ta nói, đỡ lấy cậu bé nhỏ xíu khỏi đôi bàn tay dịu dàng của Helen. “Thằng nhỏ sẽ khiến chị nghĩ đến chuyện bắt đầu xây dựng một gia đình của riêng mình phải không?” Cậu ta vui vẻ nói. “Không gì giống như một đứa trẻ có thể khiến một người đàn ông nhận ra điều nào là quan trọng trong cuộc đời”.

“Rafferty đâu?”

“Anh ấy phải kiểm tra vài thứ”, Billy đơn giản nói. “Anh ấy bảo chị gặp chút rắc rối với Willie Morris. Và tôi xin lỗi về chuyện đó, tôi nên cảnh báo chị, nhưng tôi không biết hắn nguy hiểm đến cỡ nào. Tôi cũng hơi lo lắng cho Mary và đứa nhỏ nữa. Tôi phải cảm ơn chị lần nữa vì đã rút lại quyết định khởi tố. Tôi không biết sẽ làm gì dại dột nếu Mary trở dạ và tôi thì bị kẹt lại trong nhà tù Joliet”.

Helen nhìn cậu ta khi cậu ta đặt em bé trở vào chiếc xe đẩy nhỏ xíu. “Sao cậu không nói với tôi bản tự thuật về quá khứ của cậu”, cô đều giọng. “Tôi đã được nghe lượt của Rafferty rồi”.

Cậu ta trông có vẻ sốc cũng như Mary. “Rafferty nói với chị á?” Cậu ta lặp lại.

“Đương nhiên tôi không tin anh ấy. Tôi không khờ như bề ngoài”.

“Đương nhiên rồi”, Billy lơ đãng nói, rõ ràng đang cố định hướng cho bản thân. “Rafferty là một chuyên gia lừa phỉnh đại tài. Tôi luôn bảo anh ấy nên trở thành nhà văn. Viết về Buck Rogers hay thứ gì đó tương tự”.

“Buck Rogers?” Helen nói theo.

Billy đột ngột trông có vẻ hoảng. “Ý tôi là 'Du hành giữa các vì sao’. Đại loại thế. Anh ấy có một sức tưởng tượng phi thường, Jamey ấy. Dù anh ấy không nên cho chị đi tàu bay giấy, chị Emerson ạ. Tôi sẽ bảo anh ấy thế, khi anh ấy quay lại”.

Billy càng nói huyên thuyên, mọi chuyện càng tệ hơn. Helen ngồi thừ trên ghế khi nỗi sợ hãi tê liệt trút khắp người cô. “Rafferty sinh ngày bao nhiêu, Billy?”

“Ngày Bốn tháng Mười Một”.

“Năm bao nhiêu?” Cô dồn ép.

“Một tám chín mươi... ý tôi là, một chín... ờ... ừm... chết tiệt, tôi không nhớ”, Billy điên cuồng nói. “Tôi chưa bao giờ học giỏi môn toán”.

“Tôi sẽ khiến nó đơn giản với cậu. Cậu sinh năm nào?”

“Một chín sáu bảy”, cậu ta nhanh chóng nói.

“Cậu đã học thuộc lòng cái đó”.

“Chị Emerson”, cậu ta nghiêm túc nói, “đừng hỏi những câu chị không muốn biết câu trả lời. Hoặc khi chị không tin tưởng. Chỉ cần để mặc nó như vốn có thôi, được chứ, và mọi thứ sẽ ổn. Rafferty sẽ xử lý các rắc rối, và chị sẽ an toàn

“Kế hoạch của anh ấy là gì?” Nỗi sợ hãi đang nhỏ từng giọt xuống xương sống cô lúc này đã tăng vọt thành cơn hoảng loạn cuốn phăng hết thảy.

“Coi nào, chỉ cần thả lỏng thôi. Mọi thứ ổn mà”. Cậu ta dường như còn chẳng nhận ra lời cậu ta nói sai ngữ cảnh đến cỡ nào. “Chẳng bao lâu nữa anh ấy sẽ trở lại”.

“Và nếu không thì sao?”

“Thì chúng ta phải nghĩ cách khác để đưa chị ra khỏi đây”, Billy nói.

Tờ báo gấp đôi đặt trên chiếc bàn cạnh ghế của khách đến thăm. “Được thôi”, cô nói. “Tôi sẽ ngồi đây và đọc báo, cho đến khi cậu quyết định nói với tôi sự thật”.

“Billy!” Giọng Mary sắc bén cảnh báo. Em bé tỉnh giấc với tiếng khóc chói tai, chỉ ngay khi Billy lao bổ về phía tờ báo.

Helen quá nhanh so với cậu ta. Cô lật giở, nhìn chằm chằm vào tiêu đề, những bức ảnh trắng đen, mà không hình dung nó là gì.

“Sao cậu không muốn tôi đọc báo?” Cô bình tĩnh hỏi, giữ nó thật chặt. “Sợ tôi sẽ bị kinh ngạc bởi tình hình kinh tế hay nạn tham nhũng trong chính trường hay sao?”

“Chỉ là tin xấu thôi, chị Emerson”, Billy nói. “Đưa cho tôi đi và tôi sẽ quẳng nó”.

“Tôi thích tự tìm hiểu xem cái cậu không muốn tôi thấy là gì hơn”, cô nói, mở trang báo đầu tiên.

Nó ở đây, ngay trước mắt cô. Bài báo đặc biệt về ngày Valentine nổi tiếng nhất của Chicago, được hoàn thiện với những tấm ảnh chụp hồ sơ cảnh sát. Có một tấm ảnh về một hàng những xác chết, được đặt ngay ngắn trên nền xi măng. Bên dưới là những tấm ảnh qua các giai đoạn của AI Capone và Bugs Moran. Và một tấm ảnh nhỏ hơn về một người đàn ông không thể là ai khác ngoài Willie Morris.

“Ôi, lạy Chúa”, Helen bật thốt với âm thanh kinh hoàng. Cô nhìn chằm chằm vào tấm ảnh ố mờ chụp những xác chết, và cô có thể thấy một người giống một cách quái lạ với người đàn ông đứng trước mặt cô, nỗi thống khổ hiện lên gương mặt trẻ.

Cô nhìn lên cậu ta. “Đây không thể là sự thật”, cô nói dứt khoát, vẫn cố chống cự.

Billy đi đến bên cạnh Mary, nắm bàn tay vợ và siết thật chặt. “Tôi không biết có thể nói gì với chị, chị Emerson”.

“Nói cho tôi biết Rafferty ở đâu”.

“Anh ấy có vài chỗ phải đi…”

“Không”, cô thốt. “Trong bức hình. Tôi không nhìn thấy xác Rafferty”.

Billy nuốt xuống. “Anh ấy... không chết ngay. Anh ấy cố gắng bò đến cửa gara. Cảnh sát đã tìm thấy anh ấy ở đấy”.

“Ôi, Chúa tôi”, Helen thều thào, nhét nắm tay vào miệng để chặn nỗi thôi thúc muốn thét lên.

“Nghe này, không ai biết vì sao chuyện đó xảy ra với chúng tôi”, Billy nghiêm túc. “Ít nhất là với Rafferty. Anh ấy là người tốt nhất trong số bọn tôi - anh ấy giữ mình tránh xa khỏi những phần bẩn thỉu của công việc, nói không khi những người còn lại bọn tôi không dám. Nhưng tất cả chúng tôi đều tiếp tục tồn tại, tất cả, ngoại trừ anh ấy. Anh ấy hẳn rất quan tâm đến chị, nếu anh ấy có thể kể với chị sự thật”.

“Giờ anh ấy ở đâu?” Cô cũng lấy làm ngạc nhiên khi nghe giọng mình có vẻ bình tĩnh cỡ nào. Mới lý trí làm sao.

“Anh ấy đuổi theo Drago”.

“Không!” Cô thét, bật dậy khỏi ghế và chạy thẳng về phía cửa.

Billy chặn đầu cô, ngăn cô lại, và cậu ta khỏe hơn cô tưởng rất nhiều. “Tôi đã hứa sẽ giữ chị ở đây cho đến khi anh ấy trở lại, chị Emerson. Tôi chưa bao giờ thất hứa với anh Rafferty. Anh ấy sẽ ngăn Drago. Nếu không thể, thì không ai có khả năng ấy hết, và chị sẽ không còn sống trên đời. Tôi không nghĩ Rafferty có thể chịu đựng được chuyện đó”.

“Tôi không thể để anh ấy...”

“Không ai có thể sai khiến anh ấy. Anh là người quyết định”, Billy thuyết phục cô, trông cực kỳ ương ngạnh. “Nếu anh ấy không về lúc mười một giờ, chị sẽ đổi sang bộ quần áo y tá anh ấy đã trộm cho chị. Rồi trốn xuống dưới giường cho đến khi gia đình chị có thể đến đón chị”.

Helen cao một mét sáu lăm, và mảnh dẻ. Billy cao hơn cô hai phân rưỡi, một chiến binh đường phố lôi thôi. Helen không phải đối thủ của cậu ta, nhưng cô thậm chí không hề nao núng.

Cô thụi nắm đấm vào bụng cậu ta, thật mạnh, và gây bất ngờ hơn làm cậu ta đau. Lúc cậu ta mất đề phòng co gập người, cô đẩy cậu ta tránh khỏi lối đi và chạy điên cuồng ra ngoài hành lang. Không thấy bóng dáng cao và chắc nịch của Rafferty ở đâu. Cánh cửa bật mở phía sau cô, nhưng cô đóng nó lại, lấy hết sức chạy xuống hành lang mà không buồn quan tâm đến những người mẹ trẻ đang đi tản bộ sớm.

Cô có thể nghe thấy Billy chạy sầm sập phía sau, nhưng cô lờ cậu ta đi, lắng nghe bản năng của cô, quả quyết tìm Rafferty trước khi anh có thể biến mất, trước khi anh có thể thực hiện sự hy sinh sau cùng. Các hành lang tưởng chừng như vô tận, đông nghịt, với những người vô danh, và không có chút dấu vết nào của anh.

Cô đã có quyết định của bản thân - thang máy hoặc thang bộ. Cô hướng đến cầu thang thoát hiểm, bởi cánh cửa phía bên trái được khép hờ, bước hai bậc một lúc, chiếc giày đế mềm của cô nện thình thịch trên những bậc thang lát đá, hơi thở cô dồn dập trong cổ họng khi cô trèo lên, không chắc chắn đâu là thứ cô đang tìm kiếm, sợ hãi cô chỉ đối mặt được với cái chết, theo sau bản năng và trái tim cô trong nhu cầu bức thiết tìm thấy Jamey Rafferty.

Cô đến được tầng trên cùng, nơi mờ tối và vắng vẻ, ánh đèn tắt ngấm. Cô sờ soạng tìm cánh cửa, nhưng nó bị khóa, vây cô lại trong màn đêm. Và ở phía sau cô có thể nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi, đều đều và chết chóc.

Cô lại giật mạnh cánh cửa dẫn lên tầng thượng, kinh hãi, và lần này nó bật mở vào hành lang, và một đôi bàn tay đỡ lấy cô, một đôi bàn tay rắn chắc và đau đớn, nắm lấy hai cổ tay cô như hai gọng kìm trong bóng tối.

“Mẹ kiếp, Helen”, Rafferty nguyền rủa, rồi kéo cô đứng dậy. “Em làm cái gì ở đây?”

Tầng thượng của bệnh viện không một bóng người, chất đầy các thùng hàng, chỉ có duy nhất chút ánh sáng lờ nhờ hắt lại từ đằng xa. Cô nhìn chằm chằm lên anh, lên người đàn ông đến từ một không gian và thời gian khác, và nỗi sợ hãi của cô biến mất. “Em đang tìm anh”.

Anh nhắm mắt lại trong cơn tức giận vụt tăng, rồi ra sức lắc cô. “Anh đang cố cứu em. Anh đã bảo Billy giữ em an toàn...”

“Cậu ấy đã làm hết sức. Em đấm vào bụng cậu ấy”.

“Helen”, anh nói, lắc đầu tuyệt vọng. “Mary sẽ không cảm ơn em vì chuyện này đâu. Em phải ra khỏi đây. Trở lại phòng Mary và trốn đi. Anh không biết khi nào Drago sẽ xuất hiện, anh chỉ biết sẽ xảy ra trong đêm nay. Dù em không muốn tin anh đi chăng nữa thì đây cũng không phải trò chơi. Anh biết Drago từ rất lâu, lâu hơn những gì em có thể tưởng tượng, và hắn ghét anh gần bằng nỗi căm ghét hắn dành cho em. Hắn muốn giết em khi anh vẫn ở đây, để có thể tận hưởng khoái cảm được thấy phản ứng của anh”.

Cô không cử động, chỉ lấy chút an ủi nhỏ bé từ đôi bàn tay cứng rắn của anh nắm lấy cánh tay cô. “Điều gì khiến hắn nghĩ anh sẽ quan tâm nhiều đến thế?” Cô hỏi, nhận ra sự ngớ ngẩn của cuộc nói chuyện này trong hành lang bệnh viện trống không và mù mịt, nói chuyện với một người đàn ông trở về từ cõi chết, thắc mắc trong khi một kẻ điên khùng đang bám theo cô.

“Hắn hiểu anh”. Giọng Rafferty hoang vắng.

“Và hắn biết một hiệp sĩ trong bộ giáp sáng ngời đang ẩn giấu dưới bộ cánh găngxtơ của anh phải không?”

“Không”. Anh thả hai cổ tay cô ra, lùa hai bàn tay qua mái tóc đen dày, vuốt hai ngón cái dọc theo bờ môi mềm mại của cô. “Hắn hiểu anh hơn thế. Hắn biết anh cuối cùng đã tìm thấy điểm yếu chết người của anh. Nếu hắn giết em, thì hắn cũng hủy diệt được anh, hiệu quả hơn một trăm viên đại tiểu liên găm vào da thịt gấp nhiều lần”.

Helen rùng mình. “Là thật, phải không? Anh không hề bịa ra chuyện đó phải không? Em đã nhìn thấy bức ảnh…”

“Đừng nghĩ về nó, Helen”, anh nói. “Đừng nghĩ đến bất cứ chuyện nào trong đó. Nó chỉ là một giấc mơ tồi tệ, một cơn ác mộng, giống những giấc mơ về tiếng súng và tiếng tru của con chó. Nó xảy ra rất lâu rồi, em không phải lo lắng, em không phải nghĩ về nó. Tất cả những gì em phải nghĩ là chuyện này”. Anh áp miệng anh lên cô, dịu dàng, chiếc lưỡi của anh chạm nhẹ vào làn môi cô, và cô chìm xuống với anh cùng tiếng thổn thức run rẩy, bám lấy anh, thật chặt, như thể cô có thể chiến đấu với tất cả những ngẫu nhiên bộn bề của số phận và định mệnh.

Anh hôn lên gò má, mi mắt, thái dương và dái tai cô. Anh hôn lên cổ, lên vai và kéo hông cô lại thật sát với anh, để cô có thể cảm nhận anh muốn cô, phản ứng của cô nóng bỏng, dạt dào và khao khát anh nhiều biết chừng nào.

Khi anh dứt khỏi nụ hôn, vẻ mặt của anh vẫn là sự tĩnh lặng đáng sợ đó, song không còn sức mạnh dọa nạt cô nữa. Ngoại trừ cô biết quyết tâm ẩn đằng sau nó.

“Anh muốn em đi ngay”, anh nói, kéo đôi tay cô xuống khỏi cổ anh, nơi cô muốn bám vào mãi mãi. “Anh muốn em đi xuống những bậc thang đó và quên anh đi. Không có cách nào để chúng ta có thể thay đổi, ngay cả khi chúng ta muốn thế”.

“Ngay cả khi chúng ta muốn... ư?” Cô lặp lại, tức điên lên.

“Em xứng với người tốt hơn anh, luật sư”, anh nói, và điệu cười giễu cợt quay trở lại với toàn bộ sức mạnh. “Em xứng với ai đó cao quý và thuần khiết, ai đó có thể trao cho em những gì xứng đáng…”

“Còn anh thì xứng với một kẻ cấy ghép não”, cô ngắt lời. “Sao anh dám nói với em rằng em muốn cái gì, khi thứ em muốn, thứ em cần, thứ em xứng đáng là anh...”

“Anh không biết họ cấy ghép được cả não”, anh chen ngang, vẻ hài hước lại chạm đến đôi mắt mỗi khi cô gây gổ với anh.

“Không. Nhưng em sẽ tiến cử anh cho vị trí thử nghiệm đầu tiên. Em yêu anh, Jamey. Anh không nghe được một từ nào em đã nói sao? Em yêu anh, em yêu anh, em yêu...”

Miệng anh khiến cô im lặng, không thương tiếc, rực cháy và ướt át. Anh đẩy cô dựa vào bức tường và hôn cô như thể cả cuộc đời anh phụ thuộc vào nụ hôn đó, hôn cô như thể đấy là hành động sau cùng của anh trên trái đất này. Anh hôn cô với cả trái tim và tâm hồn, lưỡi anh và đôi môi anh, cơ thể anh và tâm trí anh, và cô nghĩ mình có thể lên tới đỉnh của đam mê nhờ sức mạnh tuyệt đối của nụ hôn đó.

“Đi đi”, anh nói, thoát khỏi cô.

“Em không thể”.

“Mẹ kiếp, Helen...”

“Mẹ kiếp, Rafferty”, cô bắt chước, không buồn bận tâm. “Em không thể đi xuống tầng dưới”.

“Sao không?”

“Bởi có người đang đi theo em. Và em tương đối chắc đó là Drago”.

Và rồi cô hoảng sợ. Bởi vẻ lạnh lẽo chết chóc trên gương mặt anh. Sự dồn ép trong cơ thể khỏe mạnh, săn chắc của anh, cô có một cảm giác đột nhiên và gớm guốc rằng mọi chuyện đang trượt ra khỏi tầm kiểm soát, rằng cái chết và nỗi tuyệt vọng đang lại gần từ khu cầu thang vắng vẻ, và Rafferty không thể làm gì để ngăn chặn chúng.

Họ nghe thấy âm thanh cùng một lúc, tiếng bước chân cạo trên sàn, tiếng xoay của nắm đấm cửa. “Chạy”, Rafferty ra lệnh với tiếng thì thầm khản đặc. “Chạy hết tốc lực”. Và anh rút khẩu súng của cô khỏi túi áo, giữ nó bằng cả hai tay, nhắm về phía cửa.

Helen không thể di chuyển, cô phát ốm và kinh hãi. “Anh đã từng giết người trước đây phải không?” Cô hỏi.

“Phải”.

“Rafferty...”

“Chạy đi, mẹ kiếp”.

Helen xoay người, cuối cùng cũng chuẩn bị vâng lời. Chỉ để đối diện với đôi mắt điên rồ của Drago.

Tất cả diễn ra như một pha quay chậm, và rồi vọt đi nhanh như chớp. Helen thét lên, cảnh báo, trong nỗi kinh hoàng, ngay khi giọng nói của Billy có thể nghe thấy từ phía bên kia cánh cửa bị khóa, đập rầm rầm, gọi tên Rafferty. Rafferty quay phắt lại, nhắm bắn, nhưng Drago đã tóm lấy Helen, lôi cô vào người hắn, dùng cô như một tấm lá chắn.

“Quá tệ, Rafferty”, Drago nói với tiếng cười lục khục nho nhỏ. “Tao không muốn chơi theo cách này. Nhưng mày quá giỏi. Mày lúc nào cũng vậy. Có lẽ lần này cuối cùng mày cũng tìm được chốn thanh bình mà mày xứng đáng tận hưởng”. Hắn giương khẩu súng đang cầm trong tay phải, chĩa thẳng vào mặt Rafferty.

Và bóp cò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.