Họ lái xe trở lại tòa nhà của Helen trong im lặng. Phong độ lái xe mang tính thất thường của Rafferty xuống thấp hơn lúc thường, nhưng ngay cả vài lần đâm hụt cũng không tác động nổi một lời kháng nghị từ Helen. Cô ngồi với chiếc dây an toàn thắt chặt quanh người, bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ, những vệt nước mắt khô loang lổ trên gương mặt tái nhợt của cô.
Cô chắc chắn sẽ có những nốt tàn nhang vào mùa hè, gã tưởng tượng. Không quá nhiều, chỉ vài chấm rải rác trên chiếc mũi ngỗ nghịch, có lẽ thêm vài điểm lấm tấm trên hai gò má của cô nữa. Gã sẽ không bao giờ được nhìn thấy cô với những nốt tàn nhang. Gã sẽ không bao giờ được cảm nhận ánh mặt trời mùa hè thêm lần nào nữa. Thật buồn cười, trước thời điểm này gã không hề bận tâm. Nhưng ngay bây giờ gã bận tâm đến điên cuồng khi không được nhìn thấy những nốt tàn nhang của Helen Emerson.
Không có dấu hiệu cho thấy Drago đang bám theo họ, nhưng gã đã chọn một tuyến đường vòng vèo để chắc chắn hai người không bị bám đuôi. Đúng lúc họ đến ngôi nhà cũ của Crystal, sức kiểm soát của Helen trông như thể đang đứng trên bờ sụp đổ. Và Rafferty biết một khi vào bên trong, gã không có lựa chọn nào khác ngoại trừ dụ dỗ cô. Nếu gã hy vọng còn chút cơ hội nào cứu rỗi cuộc đời cô.
Cô trèo xuống xe trước khi gã có thời gian rút chìa khóa, chạy lên những bậc cầu thang và biến mất vào căn hộ. Gã đã nửa mong đợi sẽ phát hiện cánh cửa bị khóa, nhưng cô để ngỏ, và gã cẩn thận khép nó lại sau lưng, dùng tất thảy ba móc khóa và cả thanh chốt an toàn. Gã không muốn Ricky Drago lẻn vào trong mà không được cảnh báo. Và gã không muốn cho Helen thêm cơ hội bỏ chạy, để rồi đâm đầu vào một chiếc bẫy khác. Gã không muốn cô ra khỏi tầm mắt cho đến khi gã trao cô nguyên vẹn vào đôi tay của một ai khác có thể bảo vệ cô.
Gã tìm thấy cô trong bếp, nhìn chằm chằm vào chiếc tủ lạnh đã rỗng một nửa như thể đang tìm kiếm ý nghĩa của cuộc đời. “Các ngăn tủ rỗng không”, Rafferty nói, giọng trầm của gã gây sửng sốt trong không gian im lặng.
Helen vẫn chống người vào cánh cửa tủ lạnh. “Em không đói”.
“Nếu em nóng quá, chúng ta có thể mở một cánh cửa sổ ra”, Rafferty gợi ý.
Cô đóng sập cánh cửa lại, quay sang gã, và gã vui vẻ nhận ra vẻ mặt sợ hãi, rũ rượi đó đã biến mất, được thay bằng một cơn phẫn nộ tuyệt đối. “Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy?”
Gã giữ bản thân thật bất động, chỉ nhìn cô. Điều đó đáng ngạc nhiên đến không ngờ, khi ý định khủng bố cô của gã hoàn toàn thất bại. Hầu hết người ta chỉ dám mặt đối mặt với sự trầm tĩnh của gã rồi rút lui. Nhưng Helen thì không. Với một người phụ nữ dễ tổn thương, sự gai góc của cô thật khác thường. Cũng là sự diệu kỳ nho nhỏ gã tuyệt đối bị ám ảnh về cô.
“Ý em là sao?” Gã tránh né.
“Anh là ai? Sao anh lại tiếp cận em, rồi bắt em hầu như không được vào nhà tắm một mình? Em đúng là con ngố khi không phát hiện từ trước, nhưng Willie Morris đã vô cùng tốt bụng chỉ cho em thấy trước khi hắn cố giết em”, cô nói, giọng đay nghiến. “Anh là ai, Billy Moretti là ai, Willie Morris là ai? Có phải cả ba đều muốn giết tôi không? Cái chuyện trời ơi đất hỡi nào đang diễn ra ở đây thế này?”
Giọng cô vút cao đầy kích động. Cô nghe cũng rõ ràng như gã, và với một cố gắng vĩ đại cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh. “Em muốn anh nói em biết sự thật, Rafferty. Không thêm những câu chuyện viễn tưởng, không thêm du hành thời gian, không thêm những câu chuyện cổ tích nữa. Chỉ sự thật đơn giản và không che đậy”.
“Anh đã bảo với em…”
“Em biết những gì anh đã nói. Anh là một tên găngxtơ chết từ năm 1929, và Billy Moretti cũng vậy. Vô cùng hợp lý”, cô quát, và gã có thể thấy ngọn giáo sợ hãi sắc nhọn bên dưới đôi mắt nâu ấm kia. “Vậy làm sao Willie Morris khớp với tất cả những chuyện này? Hắn là ai, Elliot Ness chắc?”
“Đây là lần thứ hai em đề cập đến Elliot Ness, Helen, và anh hoàn toàn mù mờ về ông ta”, Rafferty chán nản đáp.
“Thôi ngay!” Giọng cô vụn vỡ, và cô quay mặt đi, “Em muốn biết anh đang làm gì ở đây, và anh muốn gì ở em.
Anh có định giết em không?”
Gã muốn chạm vào cô. Gã muốn vươn tay siết chặt bờ vai cô, kéo cô trở lại cơ thể mạnh mẽ của gã và sưởi ấm cô, xoa dịu cô, bảo vệ cô. Gã bóp mạnh hai nắm tay để giữ chúng nguyên vị trí.
“Nếu anh muốn giết em, anh đã có hàng tá cơ hội”, gã nói. “Anh đang cố bảo vệ em”.
Cô quay lại. “Vì sao?”
“Ricky Drago lên kế hoạch giết em. Còn anh thì nỗ lực đến khốn kiếp để ngăn hắn lại”.
“Ricky Drago là kẻ chết tiệt nào nữa? Willie Morris mắc mứu vào chỗ nào?” Cô dữ dội hỏi.
Gã đã quên nhận dạng mới của Drago. “Drago và Morris là cùng một người”, gã nói, cố gắng tập hợp thứ gì đó đáng tin với một người phụ nữ không muốn tin. “Anh biết hắn từ rất lâu rồi... em có thể nói trong một cuộc đời khác”.
“Sao hắn lại muốn giết em? Và sao anh lại muốn cứu em?”
“Hắn đổ lỗi cho em về cái chết của vợ hắn”.
“Cái gì?”
Rafferty nhún vai. “Đừng cho rằng anh hiểu được chuyện này. Anh thậm chí không ở đây khi chuyện đó xảy ra. Hình như em đã mang hắn đi thẩm vấn, và hắn đại loại đã mất trí kể từ lúc hắn đâm vào cây cầu đó. Hắn không hề hấn gì nhưng vợ hắn tử nạn”.
“Lạy Chúa, em nhớ rồi!” Cô nói, chút hung tợn trong cô phai nhạt dần.
“Nhưng đã được gần hai năm. Sao giờ hắn lại bám theo em?”
“Drago... ờ... Morris là một kẻ rất quy củ và tỉ mỉ. Hắn chưa bao giờ quên ghi hận, và hắn cũng không ôn hòa cho lắm. Theo những gì biết về hắn, anh nghĩ hắn đã lập kế hoạch săn đuổi em vào thời điểm thích hợp nhất. Và đó là lúc này”.
“Sao lại là anh?”
Gã thò tay tìm thuốc lá. “Ý em là sao?”
“Ai là người đã chỉ định ngài, thưa ngài Galahad[1], để đến giải cứu tôi như một hiệp sĩ trong bộ giáp sáng ngời? Sao ngài lại quan tâm tôi sống hay chết?”
[1] Sir Galahad: một trong những hiệp sĩ bàn tròn của vua Arthur, người có nhân cách cực kỳ đáng ngưỡng mộ và vô cùng trung thực, cũng là người đã tìm ra Chén Thánh.
Gã vờn quanh với cả tá câu trả lời, một vài trong số chúng hợp lý, một vài trong số chúng là sự thật. Gã đã dùng câu trả lời đau đớn nhất. “Được nhờ giúp đỡ từ Billy”.
Gã nói câu ấy ngang như đã tát vào mặt cô. Gương mặt cô trở nên tái hơn, và cô dựa hẳn vào tủ lạnh để chống đỡ thân mình. “Liên quan gì đến Billy?”
“Nó nghĩ nó nợ em. Em đã đúng về nó - thằng nhóc đang cố hết sức để làm người lương thiện. Drago quyết định bỏ thêm chướng ngại, và việc điều khiển Billy trong tay cũng quá dễ dàng. Tất cả những gì hắn phải làm là đe dọa vợ nó. Em đã rất tỉnh táo khi thấy Billy xứng đáng được cho thêm cơ hội, và thằng nhóc sẽ không đứng yên và để mặc Drago bắn gục em”.
“Và nếu không có sự ra đời đột ngột của em bé, cậu ta sẽ là người ở trong căn hộ của em phải không?” Cô hỏi, hất mái tóc sẫm màu ra sau.
“Cho đến khi nó tìm được người bảo vệ em”, Rafferty đồng ý. Điếu thuốc của gã có vị thật hôi thối, gần hôi thối bằng cơn cáu giận trong gã. Cô đang nhìn gã như một chú cún bị quất roi, song vẫn sẵn sàng cắn trả, và gã biết phải khiến cô nản lòng nhiều hơn thế nữa.
“Nhưng cậu ta đã thành công, Rafferty. Cậu ta đã tìm thấy anh”.
“Anh chỉ thay thế tạm thời. Anh sẽ đi vào sáng mai, và sẽ không có ai chen giữa em và Drago nữa”.
Cô hít sâu, đôi mắt chạm vào mắt gã. “Chuyện sẽ chỉ càng tệ hơn thôi, phải vậy không?” Cô nói.
“Em đến từ một gia đình toàn cảnh sát, Helen. Anh muốn em gọi điện thoại cho một trong các anh trai và đến ở với anh ta chừng nào Billy có thể nghĩ ra bước hành động tiếp theo”.
“Không”.
Gã chằm chằm nhìn cô hoài nghi. “Một kẻ đã cố giết em”, gã nói, đay nghiến từng từ. “Không phải lần đầu tiên. Em nhìn kĩ chiếc áo choàng lông đó chưa? Có những vết đạn trên nó. Drago muốn em chết, và hắn sẽ không ngừng lại cho đến khi hắn hoàn thành được mục tiêu. Hoặc đến khi có ai đó ngăn được hắn”.
“Không phải đấy là lý do anh ở đây sao? Một khi bóng ma trong quá khứ của ngày Valentine còn ở quanh đây, làm sao hắn có thể gây hại được gì cho em?”
“Mẹ kiếp, Helen!” Gã đấm mạnh nắm tay vào tủ lạnh, thậm chí chẳng hề nao núng khi sức lực từ nắm đấm của gã làm vỡ bung mấy vết cắt nhỏ xíu trên bàn tay vốn sẵn đầy vết thương. “Anh không thể cứu em!”
“Sao không?” Cô bình tĩnh hỏi. “Chẳng nhẽ anh không có năng lực siêu nhiên, hay thứ gì đại loại thế à?”
“Chết tiệt, anh không có tí sức mạnh nào hết”, gã cáu. “Anh không thể bắn Drago. Một khi anh còn dở sống dở chết anh không thể làm hại bất cứ ai khác đang sống được”.
“Thử đoán xem, Rafferty”, Helen êm ái nói. “Anh làm được rồi đấy”. Cô gạt gã khỏi lối đi, đi ra phòng bếp và trong một thoáng gã vẫn đứng đấy, mê man với câu nói nặng tựa cú đấm của cô.
Cô đang đứng trong phòng khách, nhìn đăm đăm ra ngoài buổi đêm đầy tuyết, tấm lưng cô thẳng và hẹp bên dưới chiếc áo nỉ lùng nhùng. Rafferty chưa bao giờ hiểu sở thích mặc quần áo đàn ông của những người phụ nữ hiện đại, nhưng vào giờ phút này gã không thể hình dung bất cứ thứ gì khiêu gợi hơn Helen Emerson
“Anh không thể cứu em, Helen”, gã lặp lại, trầm tĩnh hơn. “Và anh không muốn nhìn thấy em chết”.
Cô không quay lại. “Vui vẻ lên, Rafferty. Anh sẽ trở lại chốn giam cầm của anh đúng lúc Drago hay Morris hay bất cứ ai khác tóm được em”.
“Em không tin anh”.
“Em không biết nên nghĩ thế nào. Nếu anh trông đợi sẽ thuyết phục được em rằng anh là một tên buôn rượu lậu hàng năm quay trở lại từ cõi chết vào ngày Valentine, thì anh đang kỳ vọng quá nhiều rồi”.
“Gọi cho gia đình em. Anh sẽ lái xe đưa em đến đó”.
Rồi cô bật cười, nhưng âm thanh hầu như chẳng hề hài hước. “Em nghĩ anh muốn cứu rỗi đời em, chứ không phải giết em. Ngồi trong xe anh lái là điều kề cận nhất với cái chết của em trong suốt những năm qua”.
“Helen...”
“Đừng lo, Rafferty. Em sẽ không đòi hỏi gì thêm ở anh”. Cô quay lại và thả mình xuống góc sofa, ghim mắt vào hai đầu gối. “Anh nên nói rõ ràng từ sớm rằng anh bị ép phải đến đây. Em tin đó là cách lý giải duy nhất khiến anh giả vờ bị em cuốn hút để trông chừng em, nhưng thực ra, anh nên nói thật. Em đã lớn, và em có thể thông cảm. Em sẽ gọi cho công tố bang và...” Cô ngập ngừng. “Em không biết nên nói gì với ông ấy nữa”.
“Dừng lại, Helen!”
Cô nhún vai, và gã có thể nhìn thấy phải mất bao nhiêu cố gắng, để tỏ vẻ lạnh lùng và bình tĩnh. Gã khinh miệt chính mình, hơn tất cả những lần gã căm ghét bản thân trước đây, và gã không biết phải làm sao. Gã muốn vuốt ve cô, an ủi cô, hôn cô, làm tình với cô, tuy nhiên bất cứ một hành động ân cần, hay khao khát của gã, cũng sẽ trở thành điều tồi tệ nhất gã có thể gây ra.
“Anh rõ ràng không hề tin em”, cô nói với giọng trầm thấp. “Em còn không tin nữa là. Anh biết không, Rafferty, em nghĩ anh tốt hơn hết nên đi đi. Anh không muốn ở đây, và nếu anh phải rời vào sáng mai, em hình dung anh có những chuyện hay ho để làm hơn làm bảo mẫu cho em”.
“Có một thứ duy nhất anh ghét hơn cả chuyện trông trẻ”, Rafferty gằn.
“Đó là tự thương hại bản thân”.
“Đi đi, Rafferty. Anh đã nói không muốn em quá rõ ràng. Để em hờn dỗi trong yên bình đi”.
“Đợi đấy mà anh làm!” Đó là giọt nước cuối cùng. Gã đã lãng phí hầu như cả chuyến đi lần này, khốn khổ vì một thiếu nữ không thực tế, ích kỉ và cực kỳ không có kinh nghiệm, và giờ cô đang ngồi đây cảm thấy tiếc thay cho bản thân. Gã là người bị giày vò, và tất cả là bởi những lý do cao thượng nhất. Đột nhiên gã thấy thế là quá đủ.
Gã băng qua căn phòng kéo cô đứng dậy. Cô quá thảng thốt nên vấp phải bàn cà phê, ngã thẳng vào lòng gã, điều càng hợp ý gã. “Anh phát ốm vì chuyện này”, gã giận dữ nói. “Anh đã phải trải qua khoảng thời gian khổ sở nhất trong đời, tất cả là bởi cố gắng sai lầm, ngu ngốc để giữ gìn cho em, và tất cả những gì em có thể nghĩ là anh không muốn em. Làm sao em có thể ngu ngốc thế hả? Em nghĩ cái này là cái gì?” Gã túm lấy tay cô, giật nó xuống và ấn nó vào quần gã.
Cô cố giằng ra, nhưng gã không cho. “Anh đang phát điên lên, cố làm một điều đúng đắn”, gã tiếp tục, giọng gã cay đắng. “Anh đang cố cứu cuộc đời em, anh đang cố rời xa em, để giữ em còn nguyên vẹn như khi anh tìm thấy em, không quan tâm điều đó giết dần giết mòn anh nhiều thế nào. Anh muốn em hơn anh từng muốn một người phụ nữ trong đời, nhưng anh không muốn em lãng phí trinh tiết của em cho một thằng đàn ông như anh, một thằng ngoài một đêm không thể trao cho em bất cứ điều gì hết”.
Trong thoáng chốc cô không cử động. “Có lẽ một đêm cũng đáng rồi”, cô khản đặc nói. Và những ngón tay cô với vào với anh.
Anh rùng mình. “Chết tiệt, Helen”.
“Ngừng nói chết tiệt ngay”, cô nói, “và hôn em đi”.
Gã không thể, không thể chiến đấu lâu hơn được nữa. Khi gã cuối cùng cũng đi ra từ nhà tắm chiều hôm nay, đã nguội đi được một chút, với bàn tay cứa tơi tả được băng qua loa, chỉ để phát hiện cô mất tích, sợ hãi đã quét khắp người gã. Gã lao xuống đường theo sau cô, chỉ vừa kịp lúc thấy cô mất hút vào buổi chiều dần buông xuống, và chính bản năng đã dẫn gã đến đường Clark. Bản năng, và bốn phút bỏ ra để khởi động rồi đánh cắp một chiếc xe. Chút ít tài năng đó chưa bao giờ thui chột, kể cả qua sáu mươi tư năm.
Gã trông thấy Drago từ xa, và gã ngộ ra được một điều. Gã có thể không bóp được cò súng, nhưng gã có thể đâm xe vào một chiếc xe khác. Drago ngã lăn ra đất, khẩu súng văng xa và lúc Rafferty gỡ Helen khỏi người chú chó cáu giận, hắn đã biến mất. Hai tay Rafferty không thể ngừng run mãi cho đến khi gã đưa cô về lại căn hộ.
Chúng đang run lên lần nữa, lần này với sự khao khát. Gã sắp có được cô, và những đắn đo cùng thằng chồng xứng đáng trong tương lai của cô cút hết xuống địa ngục cho gã. Hết thảy đều đáng chết ngoại trừ nhu cầu đang khoan một lỗ trong người gã.
“Ngài Galahad, hả?” Gã nói, bế cô lên, ôm cô dựa cao vào ngực gã. “Hiệp sĩ trong bộ giáp sáng ngời?” Gã bắt đầu đi qua căn hộ, đá cánh cửa phòng ngủ của cô bật mở. Hình ảnh chiếc giường trắng tinh cổ kính và lộn xộn đó khiến gã căng cứng hơn bao giờ hết, điều gì đó gã không tài nào cắt nghĩa.
Gã đặt cô lên những tấm khăn trải giường nhăn nhúm, gỡ hai cánh tay đang bám chặt lấy gã để đứng lui ra sau nhìn cô. Và rồi gã bắt đầu tháo chiếc cà vạt, đá bay đôi giày.
Cô không cử động, đôi mắt cô mở lớn và tĩnh lặng trong bóng tối. “Chuyện gì xảy ra với tay anh thế?”
“Đụng phải tấm gương trong nhà tắm của em”. Gã cởi áo khoác và sơ mi, ném chúng lên một chiếc ghế. “Giải thích cặn kẽ hơn là ‘ham muốn sâu sắc không được đáp ứng’.”
“Anh thực sự muốn em thế sao?” Ý tưởng ấy dường như vẫn khiến cô sửng sốt, và gã ngẫm nghĩ những năm tháng qua cô đã sống kiểu gì vậy, khi quá mù mờ về sức hấp dẫn mạnh mẽ của bản thân.
“Anh sẽ chứng minh cho em xem”, gã nói, tay với đến phần khóa thắt lưng.
Cô vội nhắm mắt khi gã kéo quần xuống, và gã suýt chút nữa đã gọi cô là kẻ vờ vịt. Nhưng gã không làm. Thay vào đó gã trèo lên giường, đỡ gương mặt cô giữa hai tay một cách dịu dàng, và hôn lên làn môi cô. Từ tốn, tinh tế, nếm sự mềm mại, ẩm ướt đang run rẩy đó, khi đôi mắt cô hé mở trong đêm. “Em có thể đổi ý”, gã êm ái nói. “Bất cứ khi nào em muốn, anh sẽ không ép em”.
“Anh không muốn em nhiều đến thế sao?”
“Chết tiệt”, gã thốt lên, và rồi cố gắng nở nụ cười méo xệch. “Thôi được rồi, không chết tiệt chết teo thêm nữa. Anh muốn em. Anh tưởng điều đó rõ ràng rồi chứ. Nhưng anh muốn em nhiều chừng nào cũng không quan trọng. Quan trọng nhất là em”.
“Rafferty, em yêu...” cô nói, nhưng gã che miệng cô với những ngón tay dài của gã, sợ nghe thấy những từ đó lần nữa. Cô càng nói, điều đó càng trở nên chân thật. Và gã không thể tin rằng cô yêu gã. Như vậy càng khiến việc ra đi quá khó khăn mà thôi.
Bởi thế gã đơn giản chỉ hôn lại cô, chòng ghẹo miệng cô mở ra, dùng lưỡi gã, cảm nhận sự đáp lại nhút nhát khi gã vào sâu hơn. Gã hôn cô với sự chậm rãi và tính toán một cách thận trọng, gã không thể thở, và chẳng ai trong hai người họ quan tâm.
Chiếc áo nỉ cởi ra tương đối dễ dàng, theo sau là mảnh áo ngực mỏng. Thứ này ngày một tân tiến - đồ lót trở nên ít vướng víu và việc sử dụng cũng đơn giản hơn rất nhiều. Giống các loại quần áo khác thời bây giờ, dẫu gã có cảm giác buồn cười chết đi được khi cởi chiếc quần jean đàn ông mà cô đang mặc. Nhưng không có chút đàn ông nào với chiếc quần nhỏ trắng tinh, không có chút đàn ông nào với phần da thịt mềm mại gã lùa tay vào, khi cảm nhận cô cong người tựa vào gã.
Miệng gã bứt khỏi miệng cô, vạch một đường dọc xuống cơ thể cô. Gã muốn hôn bầu ngực cô lần nữa. Làm sao gã có thể từng nghĩ rằng chúng quá nhỏ? Chúng hoàn hảo, trong tay gã, trong miệng gã, và gã để lưỡi vê tròn quanh từng nụ nhỏ săn cứng, mê mải với phản ứng run rẩy trong cơ thể mảnh mai của cô, mê mải với chính khoái lạc dữ tợn của gã.
Bụng cô phẳng lì, trắng muốt và mềm mại. Gã hôn rốn cô, hôn lên hông cô, hôn lên làn vải trắng che phủ cô bé của cô. Gã hôn lên cặp đùi dài, giờ đang quằn quại dưới gã, gã hôn lên đầu gối, lên bắp chân cô, hôn lên khoeo chân thanh tú của cô.
“Rafferty”, cô gọi, và giọng cô tắc nghẹn vì đòi hỏi.
“Chưa đâu”. Gã trượt những ngón tay dài dưới chiếc quần nhỏ và kéo nó xuống chân cô rồi ném qua góc phòng, nên cô nằm đây, khỏa thân, khuấy động và sợ hãi. Gã không muốn khiến cô hoảng sợ thêm nữa, nhưng gã đã biết điều gã muốn, và không một cơn cuồng loạn nào có thể ngăn nổi gã.
Gã vươn người lên trước và đặt miệng gã lên cô.
Cô giật nảy, và gã nghe thấy âm thanh rền rĩ nho nhỏ vì sốc và phản kháng của cô, nhưng gã lờ đi, ôm lấy hông cô bằng đôi bàn tay to lớn, kéo chân cô ra, hôn cô, nếm cô, yêu cô, lờ đi cơn sốc, sự xấu hổ và chênh vênh của cô, lờ đi tất cả mọi thứ ngoại trừ dòng chảy cuồn cuộn đáp lại những gì gã khiêu khích, phản ứng trổ hoa và đắp cao dần, khi hai bàn tay cô bấm vào vai gã, hai gót chân cô ấn lên tấm nệm, và cả cơ thể cô co giật dính chặt vào với gã.
Cô đang rùng mình, thổn thức, hớp lấy từng hơi thở, nhưng gã chưa xong với cô. Gã biết làm cách nào để kéo dài nó cho cô, làm cách nào để khiến cô thét lên trong bóng tối, và gã đã làm thế, uống vào khoái cảm của cô với cường độ gần như cũng làm gã đến đỉnh.
“Jamey”, cô nói, giọng cô khô khốc và yếu ớt. Miệng gã dứt ra, và gã di chuyển trên người cô, để nằm lên người cô, cẩn thận không nghiền nát cô, phần cứng rắn tột độ của gã nép giữa đùi cô cùng lúc bàn tay gã lồng vào khuôn mặt choáng váng của cô.
Gã hôn lên môi cô, biết cô có thể nếm hương vị của chính mình trong miệng gã. Gã hôn mi mắt, cổ họng, nhấm nháp mạch đập cuồng loạn bên dưới lưỡi gã, khi gã tách chân cô bên dưới người gã. Cô vẫn quá yếu ớt và run rẩy do dư vị của sự thăng hoa để giúp gã, nhưng gã không bận tâm. Gã cần tất cả sức lực để kiểm soát bản thân, kiểm soát nhu cầu mất trí của gã để lao vào cơn nóng ẩm ướt của cô, để xô, đẩy, và bùng nổ.
Gã có thể cảm giác mồ hôi bao bọc gã khi gã đặt mình vào lối vào chưa hề khai phá. Những cơ bắp của gã siết chặt với nỗ lực làm chậm lại bản thân, kiềm chế bản thân và bắt đầu ấn vào trong. Cô rất ẩm ướt, mượt mà và vô cùng chặt, đôi mắt cô choàng mở, hòa vào ánh mắt gã khi gã chạm chướng ngại chắc chắn nằm ở đó.
Rafferty nghĩ gã có thể sẽ chết. Nơi đó quá chặt, quá tuyệt vời, và gã không biết có chịu đựng nổi không. Gã nhìn xuống cô, suối tóc cô xõa quanh chiếc gối trắng, đôi mắt đen mướt mở to, đôi môi mềm sưng mọng, và gã nhấn, chậm rãi, cảm nhận đau đớn, cảm nhận khoái cảm của cô.
“Đừng ngừng”, cô thì thào, đôi tay cô bấu chặt vào tấm trải giường. “Làm ơn, Jamey, đừng ngừng lại”.
“Anh không thể”, gã đơn giản nói. Và với một cú đẩy nhanh, sắc bén, gã chìm trọn vẹn vào nơi ấm áp bó khít của cô.
Hai cánh tay cô ôm chặt lấy gã, gã có thể cảm nhận những chấn động bắn xuyên qua cơ thể cô, và gã không biết chúng là chấn động từ đau đớn hay khát khao nữa.
Gã thử rút ra, nhưng vòng tay cô không nơi lỏng, ôm gã sát lại với cô. Gã với tay lên, khum lấy gương mặt cô, hai ngón cái dịu dàng xoa hai bên má mềm.
“Chuyện này sẽ không ra gì nếu chúng ta không di chuyển”, gã thì thầm.
Cô mở mắt. “Em biết”, cô thì thầm lại. “Em đã đọc trong sách”.
“Cô bé hư hỏng. Anh có làm em đau không?”
“Không nhiều lắm”. Đó là lời nói dối, gã biết, nhưng chỉ là một lời nói dối nho nhỏ.
“Anh sẽ khiến mọi thứ đỡ hơn”, gã hứa, rút ra khỏi cô, chỉ một chút, và rồi đẩy vào. Cô nằm bị động bên dưới gã, và gã để mặc cô, làm tất cả công đoạn, hài lòng kéo dài, dự định chiếm lấy từng gam khoái cảm chậm phản ứng cuối cùng của cô, khi đôi bàn tay cô khoan sâu vào vai gã, hông cô bắt đầu nâng lên gặp những cú đâm nhịp nhàng của gã, và gã có thể cảm nhận những run rẩy đáp lại bắt đầu lăn tăn và cồn lên trong người cô.
Gã muốn, cần lên đỉnh trong cơ thể trẻ trung mềm mại của cô đến khốn cùng, đến mức gã rùng mình với nhu cầu đó. Nhưng gã cần cô ở đó, với gã, và nhiều hơn nữa. Không có vấn đề nếu gã là người trao khoái cảm cho cô, không còn vấn đề nếu gã có xứng đáng làm thế hay không. Gã không thể đến nơi nếu không có cô, và thậm chí khi gã cảm giác cả cơ thể đang run lên từng phần, gã biết gã phải mang cô theo với gã.
Những móng tay của cô cào lên vai gã. Hông cô cong lên, vắt kiệt gã, kêu gọi gã, hơi thở cô thổn thức bên tai gã. Dù trong cơn lốc sương mù từ chính nhu cầu hung tợn của bản thân gã cũng có thể nếm, và cảm nhận những sắc thái từ sự đáp lại, có thể cảm nhận trạng thái thăng bằng chính trên vách đá, sẵn sàng, run rẩy, sợ hãi của cô.
Gã đặt bàn tay vào giữa cơ thể họ, chạm vào cô, khi gã lao vào cô, thúc thật mạnh vào cô trên tấm nệm trắng mềm mại. Gã cảm thấy cô bùng nổ quanh gã, siết chặt gã với cả nghìn cơn chấn động nhỏ bé, và gã lạc lối, lấp đầy cô với cơ thể gã, tâm hồn gã, dìm cả hai trong cơn bão bao la của tình yêu vô vọng và bất lực.
Gã biết mình rất nặng, nhưng gã không muốn xuống khỏi người cô. Gã ôm đầu cô trong vòng tay, hôn lên gương mặt loang loáng vệt nước của cô khi hơi thở của gã từ từ trở lại bình thường. Gã muốn hai tay và chân cô quấn quanh gã, thật chặt. Có lẽ nếu họ cứ nằm yên thế này gã sẽ không phải rời xa cô.
Nhưng gã là kẻ đã đối mặt với những thứ xấu xa trong đời, và bám vào Helen cũng không giữ được gã ở đây, và cũng không giúp cô an toàn. Gã di chuyển sang một bên, kéo cô theo với gã, quấn cô quanh người gã. Cô tự nguyện đến bên gã, vùi đầu vào vai gã, gương mặt giấu trên làn da gã. Gã vuốt mái tóc cô, dịu dàng, dỗ dành cô, lắng nghe những tiếng thở run rẩy chậm rãi của cô, lắng nghe âm thanh từ trái tim cô đến khi nó trở về với nhịp đập bình thường. Gã đợi đến lúc nghĩ cô đã sẵn sàng, rồi thật cẩn thận nâng gương mặt cô lên với gã.
Cô không muốn nhìn vào mắt gã, thích thú đến nao lòng rằng cô đang xấu hổ. “Em cảm thấy thế nào?”. Gã hỏi khẽ.
Ngay cả trong bóng tối của phòng ngủ gã cũng có thể nhìn thấy sắc đỏ lựng bao phủ gương mặt cô, gã ước gì có đủ thời gian ở với cô, chỉ cô thấy đủ nhiều để giúp cô vượt qua cảm giác thẹn thùng. Nhưng nhiệm vụ sẽ được chuyển giao cho một ai đó khác. “Ổn ạ”, cô nói.
“Ổn á”, gã lặp lại, không buồn ngụy trang vẻ khoái trá của bản thân. “Không giống một lời đề cao lắm. Nó có đáng giá để đợi không?”
Cô ngước lên nhìn vào mắt gã, và rồi có một thứ cảm xúc sâu sắc trong đó khiến gã gần như đã ước cô vẫn còn ngại ngùng. “Anh không biết sao?” Cô hỏi.
Vẻ đùa cợt lẩn trốn. “Anh biết”, gã nói, chà đôi môi lên cô, chạy chiếc lưỡi khắp chiếc miệng căng mọng của cô. “Anh không muốn làm em đau”.
“Không đâu. Không đau lắm”, cô thêm vào với nét chân thật đặc trưng.
Rồi gã hôn cô, một nụ hôn ngắn, mạnh bạo, trước khi gã rời khỏi cô, trèo xuống chiếc giường cao màu trắng. Cô nhìn gã rời đi, không nói một lời. Một lát sau gã trở lại với một chiếc khăn ướt mát lạnh.
“Anh đang làm gì vậy?” Cô thận trọng hỏi, thành lũy đề phòng đã quay trở lại.
Gã nhẹ nhàng ấn cô nằm xuống. “Chăm sóc em”, gã nói, đặt làn vải man mát đó lên người cô. Cô giật lại trước đụng chạm của miếng vải, đụng chạm từ đôi bàn tay gã, nhưng cô ngay lập tức nằm yên, dõi theo gã với đôi mắt đen, kinh ngạc.
“Anh không dùng bất cứ thứ gì”, cô nói một lát sau đó.
“Dùng cái gì?”
“Bảo hộ”, cô đáp, giọng cô thật thấp. “Bao cao su. Em cứ nghĩ...”
“Không sao đâu”.
“Không sao với anh, có lẽ”.
Gã gạt mái tóc lòa xòa ra khỏi mặt cô. “Không sao với em”, gã dịu dàng nói. “Em sẽ không mang thai. Em sẽ không mắc bệnh”.
“Điều gì khiến anh chắc chắn quá thế?” Cô hỏi với giọng bất bình, nâng gương mặt ấn vào tay gã như con mèo tìm kiếm sự cưng n
Trong một thoáng gã im lặng. Gã không muốn tranh cãi hay cố thuyết phục cô thêm. Vì vô số lý do gã không muốn ngủ với cô. Gã không muốn đánh cắp sự trong trắng của cô khỏi kẻ nào đó biết quý trọng và xứng đáng, dù Chúa biết không ai có thể trân trọng nó nhiều hơn gã. Gã không muốn yêu cô, khi biết gã sẽ buộc phải bỏ rơi cô mà không một lời báo trước. Và gã không muốn đến quá gần, khi thừa biết gã đang sống dựa vào những điều dối trá, đơn giản vì sự thật quá mức khó tin.
“Anh không thể gây tổn hại cho em”, gã mệt mỏi nói, hiểu rằng cô sẽ không tin gã. “Không có thai, không bệnh tật”.
“Liệu sự trong trắng của em cũng quay lại một cách thần kỳ không?” Cô chua chát hỏi.
Gã nhận ra gã có thể cười. “Luật sư ơi, anh ước anh có thể nói em là tử thần của anh, nhưng giờ đã quá muộn cho chuyện đó rồi”.
“Anh sẽ không nói với em sự thật, phải không?”
“Em sẽ không tin vào sự thật”, gã đáp. Gã với tay tìm chiếc quần đùi, tùy tiện mặc vào người, vừa để bảo vệ sự thẹn thùng không yên của cô vừa cố gắng kiểm soát phản ứng vẫn còn rất sống động của gã với cô.
Đó là một sai lầm. Cô nhìn gã chằm chằm, đôi mắt mở rộng với cơn sốc đột ngột. “Anh đang mặc cái gì thế kia?”
Gã nhìn xuống. Nó là một chiếc quần đùi bằng vải lanh trắng, rộng lùng nhùng, dài đến gần đầu gối, trông cũng đủ bình thường. Gã đã may đo thứ này ở Ai Len, với một hàng cúc bằng ngọc trai nhỏ xíu đã cài hết ở giữa. Gã cười nhăn nhó. “Quần lót của đàn ông. Được may năm 1929. Cũng không đến nỗi nào, phải không?”
“Rafferty...”
Gã không có tâm trạng để tranh cãi. “Sao em không ngâm mình trong nước nóng? Anh sẽ xem có thể tìm thấy thứ gì đó cho chúng ta ăn tạm trong cái tủ kem trống rỗng của em không”.
“Nó không phải tủ kem”, cô phản đối, đôi mắt đen khát khao, và gã ước sao cô không phải một xử nữ và không cần thời gian để hồi phục lại, ước sao gã có thể đẩy cô xuống giường và bắt đầu lại tất cả.
Gã phải tự bằng lòng với việc áp miệng lên đuôi mắt cô, cảm giác cô đang cong người lên với gã, cảm giác đôi bàn tay cô kiếm tìm gã. “Là thế với anh”, gã nói. “Và em là một phu nhân lắm lời”. Gã hôn lên môi cô, trong chừng mực an toàn, trước khi gã hướng về phía cánh cửa.
“Em chỉ ước mình biết anh đến từ nơi nào, Rafferty”, cô tiêu điều nói. Và gã đóng cánh cửa lại sau lưng, cố gắng dập tắt mọi cám dỗ.