Rafferty sợ cô. Không còn từ nào khác diễn tả cảm giác ấy. Khi anh lặng người nhìn cô trong hành lang tối thẫm, cả cơ thể anh ép chặt vào cô, cô có thể cảm nhận sự căng thẳng, cảm nhận nhu cầu trong cơ thể cao to, chắc nịch của anh. Cô có thể nhìn thấy nỗi liều lĩnh và giận dữ trên gương mặt anh. Cô sợ cảm giác dữ dội đó, biểu lộ đó. Và sự thật chính cô cũng đang vây trong cảm xúc ấy.
Nhưng cô còn sợ sự ra đi rồi biến mất của anh nhiều hơn, trước khi cô khám phá cảm giác kia thế nào. Sợ rằng một khi anh đi, điều chắc chắn sẽ xảy ra, cô sẽ không bao giờ được trải nghiệm những xúc cảm như thế nữa. Và cô đủ gan dạ để nắm lấy rủi ro.
“Rafferty!” Cô nói, nhưng anh đã lấy tay che miệng cô, những ngón tay dài của anh cứng cáp trên làn môi cô.
“Đừng”, anh nói, và sự tuyệt vọng trong giọng anh không lẫn đi đâu được. “Có quá nhiều thứ anh có thể lấy đi, Helen. Anh chỉ là con người”.
“Em cứ tưởng anh là hồn ma”, cô đáp, cố tình giễu cợt. “Hoặc một xác chết biết đi”.
“Quỷ tha ma bắt!” Tay anh rời miệng cô, khum lấy gáy cô bên dưới suối tóc dày và hôn cô, miệng anh rắn chắc trên miệng cô.
Cô khép mắt, thả lỏng người dựa vào bức tường, say sưa trong cảm giác về anh, về cơ thể căng cứng, mạnh mẽ của anh, về chiếc miệng đói khát, đẩy làn môi cô tách ra, nếm náp, ngấu nghiến, như thể đang bị ám ảnh của anh. Cô muốn hôn lại anh, nhưng anh quá khỏe, không cho cô lựa chọn nào khác ngoại trừ thụ động chấp nhận, khi cô muốn nhiều, nhiều và nhiều hơn nữa.
Khi dứt nụ hôn, anh thở nặng nhọc, và cô có thể cảm nhận anh ép lên bờ hông mềm mại của cô, cảm nhận anh muốn cô nhiều đến thế nào. Anh không thể cự tuyệt cô lúc này, phải vậy không? Cô đã đợi một ai đó cô thực sự muốn quá lâu rồi. Cô đã rã rời vì chờ đợi.
“Helen!” Anh gọi, giọng gỉ sét vì ham muốn.
Cô ôm lấy mặt anh, gương mặt giày vò, thân thương của anh. “Em muốn anh, Rafferty. Em đã đợi cả đời để tìm thấy anh. Đừng xua đuổi em”.
Anh rên lên, gục đầu vào tường bên cạnh cô, và cô có thể cảm nhận cơn run rẩy nhảy múa trong cơ thể anh, khi anh chống lại nó, chống lại cô, chống lại chính bản thân mình. Và rồi với tiếng lẩm bẩm chửi thề, anh thả hai bàn tay lên đôi vai cô, gạt chiếc áo lông chồn khỏi người cô rơi xuống sàn. Anh luồn những ngón tay bên dưới dây áo của chiếc váy nhung và đột ngột kéo chúng xuống, khiến cô trần trụi cho đến eo, và trong hành lang tối đen cô gần như đã hoảng sợ.
“Cố dọa em sợ phải không, Rafferty?” Cô thì thào, dù cô phản ứng lại, giữ hai tay che khuất bản thân. “Anh không thể làm thế”.
“Anh không thể sao?”Anh làu bàu. Và anh kéo chiếc váy xuống bờ hông hẹp của cô, để nó tụt xuống mắt cá chân. Cô đang đứng đó trong hành lang, mặc duy nhất một chiếc quần lót cotton trắng tiện dụng và đôi tất lụa trắng kéo lên đến gối.
Rồi anh bế cô lên, để cô ôm lấy cơ thể anh, hai chân vòng quanh hông anh, hai cánh tay bám vai anh, ấn cô dựa vào bức tường khi anh hôn cô lần nữa, miệng anh nóng bỏng, ẩm ướt và tìm kiếm, những ngón tay dài đỡ lấy bờ hông cô, siết chặt ép cô ghì vào anh, và cô có thể cảm nhận hơi nóng lẫn sự cứng rắn nơi anh trên chính phần nhạy cảm nhất của cô
Cô biết cô nên sợ hãi, và cô đã sợ. Cô biết cô nên ngừng lại, và cô không làm. Cô muốn cảm nhận da thịt anh trên da thịt cô, làn da trần của anh trên bầu ngực cô. Cô muốn nằm lên chiếc giường lớn và trống trải trong phòng ngủ của cô và có anh ở đó, cho cô thấy điều cô đợi hai mươi chín năm để khám phá. Anh là đúng người đàn ông, ở đúng chỗ và đúng thời điểm đối với cô, ngay cả khi anh không tin điều đó.
Cô bám chặt lấy anh, những ngón tay bấu lên bờ vai anh bên dưới chiếc áo khoác len. Và rồi anh dứt khỏi nụ hôn, xoay người lại khiến cô chóng mặt, mang cô vào trong căn hộ, và cô nhắm mắt, mong chờ sẽ nhìn thấy phòng ngủ.
Thay vào đó anh thả cô lên ghế trường kỉ, một cách thô lỗ, không cử động để ngồi xuống với cô trên tấm đệm rộng rãi.
Cô hoàn toàn dễ bị tổn thương, ở nửa trần khi cô chưa bao giờ như thế trước đây với một người đàn ông. Cô nằm đó, nhìn đau đáu lên anh, chờ đợi.
Anh đứng bên cạnh cô, cà vạt vẫn nằm nguyên chỗ, gương mặt anh căng ra và u tối, hơi thở anh dồn dập. “Chuyện này không hay đâu, Helen”, anh nói với giọng nghiến chặt, giận dữ. “Em và anh đều biết thế”.
Cô không nhúc nhích. “Anh không muốn em sao?” Cô thê lương hỏi.
Rồi anh chửi thề.
Không phải tiếng chửi thề lịch sự, không phải tiếng nguyền rủa của một quý ông, những từ đấy có thể gây sốc cả với các ông anh trai sắt đá của cô. “Mẹ kiếp, Helen, em không có tí ý thức bảo vệ bản thân nào à?” Anh cuối cùng cũng nói.
“Không, nhất là khi liên quan đến anh. Em yêu anh”.
Những từ đó gần như đã khiến anh kinh hãi cũng như làm cô choáng váng. Cô không nhận ra điều đó cho đến khi nói to nó lên, và nhận thấy đúng đắn một cách kinh ngạc.
“Helen, em không biết em đang nói đến cái gì đâu”, gã nói, cào bàn tay liều lĩnh vào mái tóc. “Em thậm chí không hề biết anh”.
Rốt cuộc đó là giới hạn cho sự can đảm của cô, cô phát hiện. Giới hạn để nhận ra cô đã dâng hiến nhiều thế nào, và bị từ chối nhiều ra sao. Sức nóng chảy siết qua cả cơ thể cô, và cô chật vật ngồi xuống ghế khi cố gắng che đậy bản thân mình. “Xin lỗi!” Cô lẩm bẩm với giọng khốn khổ nhỏ xíu. “Em không định làm anh khó xử”.
Anh giữ lấy cô khi cô cố gắng đi qua người anh, giữ lấy cô với đôi bàn tay cứng cáp, khỏe mạnh. “Anh đang cố làm điều tốt nhất cho cả hai chúng ta”, anh nói. “Lần đầu tiên trong đời anh cố gắng làm một điều đứng đắn”.
“Hoan hô”, cô thốt, căm ghét những giọt nước thiêu đốt trong đôi mắt. “Để em mặc đồ”. Cô gắng hết sức tránh ra khỏi anh, điên tiết ngay lúc này, điên tiết và hổ thẹn. Cô đã để trải nghiệm đam mê đầu tiên làm mờ mắt, nhưng bây giờ đôi mắt cô đã mở, và cô không muốn làm gì ngoài ẩn náu. Khỏi anh và khỏi chính cô.
Anh không thả cô. Cả nghìn biểu cảm lướt qua gương mặt vẫn thường bất động của anh, và rồi anh tĩnh lặng, lại cái sự tĩnh lặng cám dỗ và đầy hăm dọa ấy. “Anh đã cố”, anh nói, với bản thân nhiều hơn là với cô, một lời bào chữa, một lời biện giải, một lời bất chấp. “Mẹ kiếp, anh đã cố”. Và anh kéo cô vào vòng tay anh.
Lần này cô kháng cự, đẩy anh. “Em đổi ý rồi”, cô nói “Sau cùng em không muốn anh”.
“Thất thường thế sao?” Anh nhăn nhó, hôn lên một bên miệng cô, để môi anh kéo xuống gờ quai hàm, cổ họng cô, tập trung vào mạch đập đang điên cuồng trên hõm cổ cô. “Anh tưởng em yêu anh”.
“Em biết cái quái gì về yêu cơ chứ?” Cô cay đắng nói.
“Có lẽ anh có thể dạy em”.
Cô đột ngột ngừng những chống cự, đứng thật yên. Anh thả cô ra, và cô chậm rãi đưa tay lên cà vạt của anh. Lần này cô tháo nó khéo léo hơn, mặc cho hai tay cô đang run rẩy, mặc cho cô đang gắng hết sức để tránh ánh mắt miệt mài của anh. Cô bắt đầu công việc với những chiếc cúc ngọc trai trên chiếc áo trắng, từ tốn cởi chúng ra, từng chiếc một, cho đến khi cô chạm đến dây lưng quần anh. Và rồi cô cúi đầu xuống, đặt môi lên ngực anh, lên lớp da thịt phủ lông thô ráp.
Anh hớp vào từng hơi thở, và trong giây lát cô tự hỏi liệu cô có quá táo bạo hay không. Và rồi đôi bàn tay anh ôm lấy đầu cô, dịu dàng, khi cô nếm anh, chiếc lưỡi vạch những đường nhỏ xíu lên phần bụng phẳng, khi bàn tay cô tìm kiếm chiếc thắt lưng bằng da mỏng.
Sau đó anh kéo cô lên, vào trong vòng tay anh, và khi hai chiếc miệng giao hòa bằng cách nào đó họ đã đến được ghế sofa. Anh đẩy cô ngã lưng lên những tấm nệm, quỳ gối trên người cô, vẫn mặc đầy đủ quần áo, và hai bàn tay đỡ lấy bầu ngực cô, lần đầu tiên cô cảm nhận đụng chạm của một người đàn ông, và hai ngón cái của anh khiêu vũ trên những chiếc nụ săn cứng, gửi một mũi tên khao khát bắn xuyên qua người cô, nâng hông cô lên giam hãm trong chân anh. Miệng anh đuổi theo, ẩm ướt, đói khát, mút vào, và cô rên rỉ, âm thanh dịu ngọt của khoái lạc và sợ hãi.
Họ không bật một bóng đèn nào, chiều tháng Hai xám nhợt và tối tăm, nhưng trên chiếc sofa cũ nhồi căng có hơi nóng và ánh sáng, khi Rafferty trượt đôi bàn tay dưới quần nhỏ của cô và kéo xuống, qua cặp chân dài, để lại đôi tất ở nguyên vị trí.
Cô đợi anh cởi quần áo, nhưng anh không động đậy để làm thế. Thay vào đó anh nằm xuống bên cạnh cô, kéo cô lại với anh, và đôi tay cô lùa vào trong chiếc áo sơ mi để mở, mải mê trong hơi nóng và sức mạnh của những múi cơ, khi miệng anh trêu chọc miệng cô mở ra, lưỡi anh luồn vào, thưởng thức, khuấy động. Cô có thể cảm thấy bản thân đang đắm mình sâu xuống vòng xoáy xúc động, hiển hiện trong ngây ngất khi miệng anh đùa nghịch với miệng cô, bầu ngực cô ép vào vòm ngực ấm áp, rắn chắc của anh, cô không muốn thứ gì trong cuộc sống này hơn miệng anh, miệng anh...
Cô giật nảy mình vì sốc khi tay anh chạm vào giữa hai chân cô, úp lên cô. Trong một thoáng cô bất động, không chắc cô đã sẵn sàng hay chưa, nhưng miệng anh cứ tiếp tục dỗ dành, khiến cô xao nhãng, khi anh nhẹ nhàng khéo léo vuốt ve cô.
“Giang chân em ra, Helen”, anh thầm thì, di chuyển làn môi thành một vệt dài ẩm ướt dọc theo gò má cô. “Đến đây nào, tiểu thư, đừng ngượng ngùng. Mở chúng ra. Em mà cứ khép là không làm được gì đâu”. Có một chút tiếng cười trong giọng nói của anh, và cô không chắc cô có thích nó không nữa.
Nhưng cô không thể cưỡng lại anh. Nhất là khi miệng anh dụ dỗ đến thế. Nhất là khi bàn tay anh quá tài tình. Cô thả lỏng, chỉ một chút, và những ngón tay anh tìm thấy cô, trượt vào trong hơi nóng của cô, chuyển động với sự thông thạo đầy bản năng khiến cô thút thít.
“Giỏi lắm”, anh thì thầm vào tai cô, gặm nhấm dái tai cô. “Thả lỏng đi, và em sẽ ổn. Anh sẽ không làm em đau, anh hứa”.
Một phần nhỏ trong cái đầu hỗn loạn của cô nhắc cô nhớ chắc hẳn sẽ đau vào lần đầu tiên. Nhưng cô tín nhiệm anh, tin tưởng anh, khi những ngón tay của anh trượt lên cô, tinh tế, kiên định, và cô rướn hông lên để gặp anh, tìm kiếm thứ gì đó, cô cũng không chắc là gì, nhức nhối, khát hao, chết dần vì anh, khi lưỡi anh đẩy sâu vào miệng cô, những ngón tay của anh đẩy sâu vào trong cô, ngón cái của anh thúc ép, vỗ về, xô tới, cho đến khi cô đột nhiên vỡ vụn, cả cơ thể trở nên cứng ngắc, khi những đợt sóng này xô đợt sóng khác như sao băng trong đêm trút lên người cô.
Cô đang khóc khi nó bắt đầu nhạt phai. Cô có cảm giác thật ngốc, nhưng những giọt nước mắt tiếp tục rơi, và cô vùi mặt vào bờ vai anh, vào chiếc sơ mi trắng anh vẫn đang mặc, và anh đỡ lấy đầu cô, giữ cô ở đấy, xoa dịu cô với giọng mất tự nhiên khi bàn tay khác vuốt ve xương sống cô.
Cô có cảm giác sự căng thẳng đang rung lên trong cơ thể anh, mồ hôi đang lấp lánh trên làn da anh, nhịp trái tim dồn dập của anh trên trái tim cô. Cô muốn nhìn anh, muốn hôn anh lần nữa, để khám phá điều gì sẽ diễn ra tiếp theo, nhưng cô sợ. Bên cạnh đó, đôi bàn tay anh có cảm giác quá dễ chịu với cô, ve vuốt cô, dỗ dành cô, khiến cô lắng lại. Anh là người duy nhất biết điều anh đang làm, không phải cô. Cô có thể thư giãn, và tin anh. Cô có thể an tâm tan chảy trong cơ thể khỏe khoắn, cứng rắn của anh và biết anh sẽ lo liệu tất cả mọi thứ. Cô có thể nghỉ ngơi…
Phải mất một lúc lâu trước khi Rafferty dám gỡ mình khỏi dáng hình đang say ngủ của cô. Nằm đó với cơ thể trần trụi tuyệt diệu, kiệt sức và ẩm ướt của cô đang tựa vào người cứ như một loại đi đày dưới địa ngục. Giá như kỳ phi lý, bất tận này có thể kết thúc, giá như thiên đường và địa ngục tồn tại, gã sẽ không còn sợ hãi nơi là điểm tận diệt của gã nữa. Gã đã có trải nghiệm tệ nhất về nó. Và tuyệt vời nhất. Cô khẽ lẩm bẩm khi gã tách người khỏi cô, âm thanh êm ái khổ đau đó đã xé toạc tim gã. Có lẽ cô thực sự yêu gã. Gã hy vọng không phải không đáng để yêu. Và gã chẳng thể cho cô thứ gì, ngoài cái gã vừa trao.
Gã phủ tấm khăn trải giường bị quên một bên lên người cô, nhưng vô ích. Gã vẫn biết đến từng chi tiết thân thuộc của cơ thể bên dưới. Đầy đặn ở nơi cần đầy, nhỏ nhắn và thanh mảnh, ẩm ướt và nóng bỏng, cô tuyệt đối hoàn hảo. Trong suốt cuộc đời ngắn ngủi này hay bất cứ lần nào sau đó gã không biết sự cứng ngắc của cái thứ giữa chân gã có chịu biến đi hay không.
Gã đã thực hiện hành động đáng tuyên dương cho ngày hôm nay, cho tuần này, chết tiệt, cả thế kỷ này mới đúng. Gã từ chối tất cả những gì cô dâng hiến, trao cho gã, chứ không phải chiếm đoạt. Gã đã thưởng thức cô, đủ để biết cô là mọi thứ gã hằng khát khao, mơ về, và thiếu thốn. Gã đã thưởng thức cô, thết đãi cô và để lại cô nguyên vẹn, không chút xâm phạm, vẫn sẵn sàng cho người đàn ông nào có thể xứng đáng với cô sau này.
Gã ghét cái thằng trong tưởng tượng đó. Ghét thằng đó nhiều gần như ghét chính bản thân, gã... quan tâm đến Helen. Cô xứng đáng với ai hơn hẳn gã, và gã đã dám hy sinh một cách vĩ đại cho thằng khốn bạc bẽo nào đó, kẻ chắc chắn sẽ đối xử với cô như mấy đứa bẩn…
Ngừng, Rafferty. Chậm lại. Helen quá thông minh để yêu phải một thằng ngu, đúng chứ? Ngoại trừ việc cô đã yêu gã khi cô đáng lẽ phải hiểu rõ hơn mới phải.
Có lẽ gã nên dạy cô một bài học. Có lẽ gã không nên lo lắng đến chuyện làm tan vỡ trái tim cô, chuyện đó sẽ giúp cô không tái phạm sau này. Có lẽ gã nên lột bỏ quần áo chui trở vào tấm mền đó và kết thúc những gì gã đã bắt đầu.
Song nghĩ lại có lẽ gã không nên làm thế. Gã luôn có thể tìm ra lý lẽ cho lòng thèm muốn đê tiện của bản thân. Gã đã đi xa đến chừng này rồi từ chối tất cả những gì gã ao ước nhất không phải vì ý nghĩ cao thượng bất chợt nào lóe lên. Sẽ thật ngu ngốc nếu thổi tung mọi cố gắng của gã.
Cởi quần áo cũng không vấn đề. Tắm thứ nước lạnh cóng là cách phải gió thằng đàn ông nào cũng biết, và nếu không hiệu quả, gã sẽ mở tung tất cả cửa sổ và để cơn gió giá rét của tháng Hai làm nguội lạnh đam mê của gã. Sau cùng, gã sẽ không phải lo đến chuyện chết vì viêm phổi. Đó sẽ là cách đơn giản để thoát ra, và gã đã nghiệm ra sẽ chẳng có gì đơn giản với gã cả.
Gã vừa dành hết sức cho nửa giờ gợi tình nhất đời gã, và gã thậm chí còn chưa lên đỉnh. Chúa giúp gã, rồi mọi chuyện sẽ ra sao nếu gã hoàn thành những gì cô muốn?
Phòng tắm thơm hương hoa hồng trắng. Gã giũ người khỏi áo khoác, nhìn trừng trừng vào hình ảnh phản chiếu gương của gã trong gương. Gã trông như một thằng đàn ông hoàn toàn khác, không còn lạnh lẽo và giễu cợt nữa. Gã trông như một thằng đàn ông bị vướng trong nỗi giày vò vượt quá sức chịu đựng của bản thân. Và trước khi gã nhận ra gã đang làm gì, gã thụi nắm đấm vào tấm gương, vào bóng hình của gã, đập vỡ những mảnh kính xung quanh.
Tiếng chuông điện thoại đã đánh thức cô. Căn hộ tối om - tuyết lơ phơ rơi ngoài cửa sổ, và cô đang ở một mình trên ghế sofa, với tấm mền của bà cô phủ lên người.
Cô có thể nghe tiếng vòi sen từ xa. Lăn người lại, cô chạm vào cơ thể mình. Một cơ thể mang đến cảm giác rất khác biệt, và vẫn chưa đủ khác biệt với cô. Điều gì đã ngăn anh? Có phải chỉ đơn thuần anh không muốn cô? Anh có giận vì cô ngủ thiếp đi hay không?
Điện thoại vẫn reo. Cô không đặt chế độ trả lời tự động - cô hiếm khi làm thế vào cuối tuần. Quấn tấm mền quanh người, cô gắng sức đứng dậy, túm lấy chiếc điện thoại khi nó kêu hồi chuông thứ sáu.
“Muốn tìm hiểu về gã đàn ông ở cùng cô không?” Giọng nói đầu bên kia đáp lại lời chào khàn khàn của cô. “Muốn tìm hiểu về Billy Moretti không?”
“Ai đấy?” Cô sắc bén hỏi, tình trạng mịt mờ tạm thời của cô biến mất.
“Muốn biết ai muốn hại cô không, cô Emerson?” Giọng nói quen thuộc đáng nguyền rủa đó lại vang lên. “Đừng tin Rafferty - hắn là kẻ dối trá. Sao cô nghĩ hắn không rời cô một bước trong hai mươi tư giờ qua? Hắn không muốn cô tìm ra sự thật”.
“Sự thật về cái gì?”
“Đáp án cho tất cả những câu hỏi của cô nằm ở chỗ tôi”.
“Ai đấy?” Cô nói lần nữa.
“Đến đây và tìm... số 1322 đường Clark. Tôi sẽ đợi. Nhưng tôi không đợi lâu đâu”.
“Nhưng...”
“Và đến một mình, cô Emerson ạ. Dù Rafferty sẽ không nhấc một ngón tay giúp cô, nhưng tôi không muốn hắn lại gần. Đến một mình, và tôi sẽ nói cô nghe những gì cô cần biết. Trừ khi cô sẵn lòng đặt cuộc sống của mình vào tay Rafferty”.
Đó chính xác là điều cô sẵn sàng làm. Chiếc điện thoại tắt ngấm trước khi cô có thể nói thế, và cô ngây người nhìn chằm chằm vào ống nghe, khi những sự kiện khó hiểu trong ngày hôm qua và nửa ngày hôm nay quét qua cô. Sự xuất hiện đột ngột của Rafferty trong đời cô, sự xuất hiện bắt đầu với một lời nói dối và chưa bao giờ giải thích thỏa đáng.
Nghĩ đến cú ngã ngoài tòa án, người lạ mặt trong bệnh viện, xe nã súng giả ở chỗ của Greg đã khiến anh phải tái mặt và run rẩy. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?
Anh sẽ không cho cô những câu trả lời, cô biết điều đó. Anh chỉ nói với cô nhiều câu chuyện hoang đường hơn mà thôi. Và trong khi một phần của cô muốn giả vờ không có gì xảy ra, rằng không có ai gọi điện thoại, một phần khác sắc bén và hợp lý trong đầu cô lại không để yên.
Cô sẽ phó mặc cho số mệnh. Nếu Rafferty ra khỏi nhà tắm trước khi cô mặc xong quần áo và rời đi, thì cô sẽ đối chất với anh. Nếu không cô sẽ tìm câu trả lời ở 1322 đường Clark.
Vì sao cái địa chỉ đó lại nghe quen đến vậy? Nó không cách đây bao xa, nhưng cũng không nằm trong khu vực thân thuộc với cô. Nó là nơi đủ đường hoàng - nơi ở của tầng lớp trung lưu, chứa đầy những căn hộ gia đình, những cử hàng kinh doanh nhỏ và những nhà dưỡng lão, và giờ vẫn là ban ngày. Trong căn hộ của cô, có nhiều thứ để sợ hãi từ những câu hỏi không lời đáp hơn một người lạ trong khu dân cư lân cận.
Anh vẫn trong phòng tắm khi cô rời khỏi phòng ngủ, mặc chiếc quần jean bạc màu và một chiếc áo nỉ cũ của học viện cảnh sát cô trộm từ anh trai út của cô. Quả là thời gian tắm lâu kỷ lục với một người đàn ông, cô hơi ngạc nhiên khi bình nước nóng cũ kỹ của cô vẫn hoạt động đến lúc này.
Trừ khi anh đang tắm nước lạnh.
Rafferty và chuyện tắm rửa của anh không phải mối bận tâm trước mắt, cô nhắc bản thân, cô gắng lờ đi những tiếng đập tố giác của trái tim, làn da râm ran, và làn môi nhạy cảm của cô. Khi cô lại nhìn thấy anh, cô tốt hơn hết nên trang bị trước để đối phó anh, để đòi hỏi sự thật từ anh. Và có lẽ sau đó cô có thể chấp nhận sự thật đơn giản rằng cô không đủ hấp dẫn để anh ngủ với cô.
Cô lấy chùm chìa khóa xe trên sàn nơi Rafferty đã thả chúng, không còn lựa chọn nào khác ngoài mặc lại chiếc áo lông chồn và bước ra ngoài bầu không khí của buổi chiều muộn. Tuyết nhẹ nhẹ rơi, bầu trời trống trải và gió mạnh thổi vun vút xuống đường. Ở một nơi nào đó những đôi tình nhân trẻ đang sẵn sàng để ăn mừng ngày Valentine. Ở nơi nào đó người ta đang ăn kẹo, uống sâmpanh, tán tỉnh, hôn nhau và lên dự định cho tương lai.
Không phải với Helen. Không phải hôm nay. Giống Valentine đầu tiên, kết thúc Valentine năm nay cô vẫn sẽ là một trinh nữ. Nhưng ít nhất cô cũng sẽ có vài lời giải đáp.
Trời dần sập tối khi cô cuối cùng cũng tìm ra số 1322 đường Clark. Sáu lần cô rẽ sai lối, lái xe chậm trên những con đường trơn trượt, không chắc chắn phương hướng, bởi vậy lúc cô đi ngang qua con đường dẫn vào nơi ấy, cô nghi ngờ tính khôn ngoan trong lựa chọn của mình.
Tòa nhà cách một quãng khỏi vỉa hè sạch sẽ, với một bãi cỏ trải rộng được cắt tỉa cẩn thận và tuyết phủ đầy phía trước. Cô ngồi trong xe một lúc, nhìn chăm chăm ra ngoài, khi một người phụ nữ đi xuôi xuống con đường, với hai con chó cốc Tây Ban Nha được buộc chung một dây chạy trước.
Những con chó này cũng khá ngoan ngoãn, cứ thế chạy lon ton, cho đến khi chúng đến số 1322. Đột ngột chúng giật mình, một trong hai con còn cắn vào sợi dây, cố gắng tránh xa khỏi ngôi nhà. Con còn lại nhanh chóng ngồi bệt xuống và bắt đầu tru lên.
Helen đã nghe thấy âm thanh đấy trước đây. Tiếng tru não nề, kỳ quặc của một con chó, và đột ngột kinh hãi nhớ ra số 1322 đường Clark là gì: vị trí chính xác của chiếc gara nơi bảy người đàn ông bị bắn chết rất nhiều năm trước.
Hai bàn tay cô run rẩy khi cố khởi động lại xe. Trong cơn sợ hãi cô sang nhầm số và chiếc xe chết máy. Cô thử lần nữa đúng lúc cửa xe bật mở, một bàn tay lùa vào trong và ấn lên tay cô.
“Chạy trốn sao, cô Emerson?” Một giọng êm ái vang lên.
Bàn tay hắn siết thô bạo và đau đớn lên cổ tay cô. Cô cố gắng nhíu mắt nhìn người đàn ông đứng nơi cửa xe, nhưng cô không thể nhìn thấy gì ngoài đôi mắt đen, gần như điên rồ và cơ thể gầy đanh của hắn.
“Bỏ tay tôi ra”, cô cố cứng giọng nói.
“Tôi tưởng cô đến tìm câu trả lời”.
“Tôi đổi ý rồi”.
“Cô biết mình đang ở đâu, phải không, cô Emerson?” Giọng nói quen thuộc đến quỷ quái đó tiếp tục. Cô biết là người từng bị cô khởi tố, nhưng cô không tài nào nhớ nổi là ai. “Đương nhiên là cô biết. Đến giờ hẳn Rafferty rất sẵn sàng chia sẻ thông tin. Nhưng rồi, hắn không thể làm thế, thậm chí không muốn. Hắn không thể nói với cô hắn là ai và hắn là thứ gì. Tất cả bọn tao là ai và là thứ gì. Nhưng hắn chắc chắn đã tiết lộ”.
Nỗi kinh hoàng rất phi lý trườn xuống xương sống Helen. Cô gắng giật tay, nhưng những ngón tay kia bấu chặt, nghiến những khớp xương của cô lại với nhau bức cô phải cắn môi để khỏi bật kêu thành tiếng.
“Đừng sợ hãi trước một địa chỉ, cô Emerson ạ”, giọng nói ma quỷ, ngâm nga đó nói tiếp. “Một địa điểm không thể làm đau cô. Một gara cũ đã bị kéo sập vài thập niên trước. Chắc rồi, bọn chó sẽ không dám bén mảng đến gần, nhưng các sinh vật khác thì không quá nhạy cảm như vậy. Tôi thấy đây là nơi vô cùng thích hợp”.
“Thích hợp cho cái gì?”
“Thích hợp để giết cô. Loại phán xét đầy chất thơ, không nghĩ vậy sao?” Và người đàn ông quỳ xuống bên cạnh cô, cô nhận ra bản thân đang trừng mắt nhìn vào một đôi mắt rồ dại đã từng rất lành mạnh trên gương mặt của Willie Morris.
“Sao anh muốn giết tôi?” Giọng cô thậm chí không còn run nữa. Dẫu cho đôi tay không hề bình tĩnh.
Morris mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào, quái đản. “Hãy nói mày nợ tao đi”. Và hắn giơ khẩu súng ra trước mắt cô, một khẩu rất nhỏ, rất có khả năng giết người.
Cô sắp chết. Cô đủ bình tĩnh để chấp nhận, bởi không còn lựa chọn nào khác. Gã đàn ông điên rồ này sắp bắn cô, không vì lý do nào tử tế, và cơn cáu giận Rafferty của cô tăng lên. Chết tiệt, cô không muốn chết khi vẫn còn là trinh nữ. Cô không muốn chết mà không biết cảm giác được yêu thế nào.
Cơn giận vô cớ ấy mạnh mẽ đến mức cô đạp chân, đá bay cánh cửa và hất Morris lên vỉa hè. Cô không cần cơ hội thứ hai. Cô lao xuống vỉa hè, chiếc áo lông tung bay phía sau, chắc chắn chỉ vài giây nữa một viên đạn sẽ nã vào lưng cô. Ấn tượng về Morris cho thấy hắn không phải loại sẽ để lỡ mục tiêu, kể cả mục tiêu đó có di chuyển nhanh như cô đi chăng nữa.
Cô băng qua con đường, xô vào người phụ nữ dắt hai con chó. Bọn họ đang mắc trong một mớ lộn xộn của tru tréo và cắn, sợi dây chằng quanh người phụ nữ, hai con chó sủa liên hồi trong giận dữ còn Helen phải vật lộn để thoát thân khỏi đây, sợ hãi mình sắp mang tử thần đến cho một người lạ mặt cũng như chính bản thân cô.
Hắn đã tiến đến sau lưng cô; cô có thể cảm nhận sự hiện diện của hắn khi hai tay hắn tóm lấy cô, gỡ cô thoát khỏi dây buộc chó bằng da, kéo cô đứng dậy. Cô quay phắt lại, lạnh lẽo và sẵn sàng đối mặt với một cái chết chắc chắn. Và thay vào đó cô đang ngước mắt nhìn lên đôi mắt thịnh nộ của Rafferty.
“Em đang làm cái chết tiệt gì thế hả?” Anh quát.
Cô lặng người nhìn chằm chằm anh, lờ đi tiếng hét om sòm của người phụ nữ kia khi cô ta cố tách mình khỏi đám chó. Helen nhìn quanh, nhưng không thấy dấu vết của Morris, không thấy dấu vết của bất cứ ai ngoài người chủ chó gắt gỏng, người bắn cho cô một cái nhìn cáu giận trước khi hiên ngang đi xuống vỉa hè, những con chó của cô ta vẫn cẩn thận đi ra rìa vỉa hè của số 1322 đường Clark
Rafferty cũng lờ bọn họ. “Em có trả lời không?” Anh hỏi với giọng nghiến chặt. “Sao em lén ra ngoài mà không báo anh biết? Có bao nhiêu chỗ không đi mà lại xuống đây?”
“Em không biết mình phải báo cáo với anh các hoạt động của em. Em không biết mình không được phép ra ngoài một mình”, cô quật lại, cơn giận vô cớ giờ đây đã khiến nguy hiểm ban nãy trở thành quá khứ.
“Mẹ kiếp, Helen...”
“Ngừng cái việc nói ‘mẹ kiếp’ của anh ngay”, cô quát. “Anh nói thế quá nhiều lần rồi đấy”.
Anh tóm lấy vai cô bằng đôi bàn tay to khỏe, và nếu chúng có cứng rắn trên làn da cô, chúng cũng không đau đớn bằng gọng kìm chết chóc Willie Morris mang lại. “Sao em lại ở đây?”
“Willie Morris bảo em đến. Hắn bảo có chuyện muốn nói cho em. Về anh”.
Rafferty nói từ gì đó súc tích hơn “mẹ kiếp” rất nhiều.
“Và em đến? Mà không thèm bảo anh?”
“Em không biết đó là Willie Morris. Em không mảy may nhận ra. Và em không nghĩ mình có thể tin anh”.
Anh nhìn như đang cố gắng hết sức để kiềm chế cơn thịnh nộ của bản thân. Bằng cách nào đó cơn cuồng phong đang leo thang của anh không đáng sợ tẹo nào. Nếu không quan tâm đến cô dù chỉ một chút, anh đã không tức giận như thế rồi.
“Thằng đó nói gì với em?” Rafferty hỏi. “Hắn đã nói gì?”.
Cô cố nở một nụ cười điềm nhiên và coi thường, nhưng nụ cười đó xuất hiện nặng nề một cách đáng thương. “Em nghĩ anh và em đều biết hắn muốn gì”, cô gắt. “Hắn cố giết em”. Và rồi, thật đáng xấu hổ và sửng sốt, cô bật khóc.