Ai đó đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng. Rafferty vừa bước vào cái gara sâu hun hút liền muốn nôn ngay lập tức.
Nguyên bản trên đường Clark lớn hơn rất nhiều đương nhiên là thế. Nó được dùng làm kho chứa rượu lậu và cất giấu những chiếc xe gây án. Dù vậy nơi này không bị ảnh hưởng bởi thời tiết bên ngoài, và đủ ấm để Helen cởi chiếc áo khoác lông chồn của Crystal ra.
Gã không thích cái cách những tên đàn ông khác nhìn cô. Gã chưa bao giờ là người có tính chiếm hữu, trong chuyên môn của gã nó không được trả tiền, và với những năm qua có nó chỉ càng làm lãng phí thời gian. Gara đông nghẹt, những người đàn ông đóng bộ comple sọc nhỏ và ve áo rộng, phụ nữ với áo đầy những tua, và không ai trông giống so với thực tế. Tất cả bọn họ đều là những đứa trẻ to xác đang chơi trò hóa trang. Tất cả bọn họ, đúng thế, ngoại trừ Helen.
Một nhóm đàn ông đang chơi bài ở một chiếc bàn, gã lại cảm thấy cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Ngày đó gã cũng đang chơi bài. Gã thậm chí có thể nhớ bàn tay đã cầm những quân bài. Bàn tay của một người đã chết.
Có một quầy bar đông đúc ở cuối gara xây từ gạch, nhưng hầu hết mọi người có vẻ đều đang uống cà phê, thứ duy nhất hợp lý, được phục vụ trong những giờ sớm thế này. Gã thấy vài người giữ những điếu thuốc thon dài làm gã thở phào rồi thò tay tìm gói thuốc, cho đến khi gã nhận ra không có điếu thuốc nào ngoài kia được châm lửa.
“Helen”. Người đàn ông đang lách qua đám đông đến chỗ họ đi một đôi giày da mềm cổ cao tới mắt cá chân, thứ đã lỗi mốt từ những năm đầu thập niên hai mươi. “Em trông hết sảy, cưng à, tuyệt đối hết sảy! Và em mang ai đến đây thế này?”
“Đây là một người bạn của em. Jamey đây là Greg Turner, bạn cũ ở học viện. Anh ấy là người đứng ra tổ chức, từng chi tiết tỉ mẩn trong buổi hôm nay đều là công lao phi thường của anh ấy”.
Rafferty có thể nhận ra những bứt rứt mơ hồ phủ lên giọng nói của Helen. Cô không bị mê hoặc với bữa tiệc nhạt nhẽo này hơn gã bao nhiêu, ít hơn là khác và tính cả đang diễu lung tung với những khẩu súng máy giả cùng mũ phớt mới tinh. “Có vẻ rất chính xác”, Rafferty lẩm bẩm, châm điếu thuốc của gã.
“Cảm ơn, ông bạn”, Greg nói. “Tôi đã cố gắng. Tôi e sẽ phải yêu cầu anh dập thuốc. Đây là bữa tiệc không thuốc lá”.
Jamey chỉ nhìn anh ta, hình dung xem bất cứ đồng bọn là nạn nhân trong vụ thảm sát danh tiếng kia của gã sẽ nói gì với lời tuyên bố đần độn cỡ này. Bởi thật sự gã đã thấy Ricky Drago đáp trả loại câu hỏi kiểu này một lần là dí điếu thuốc của hắn vào tay kẻ kia. Lần đầu tiên gã có thể hiểu được cơn giận ấy.
Gã thả điếu thuốc lên sàn xi măng và giẫm nó dưới gót giày, không bận tâm trát một nụ cười dễ thương lên mặt. Gã không muốn ở đây, toàn bộ đống này khiến gã sởn gai ốc, nhưng gã không định bỏ Helen lại một mình. Ricky Drago là kẻ nói được làm được. Hắn sẽ không dừng lại cho đến khi hoàn thành những gì hắn dự định. Hoặc cho đến khi có ai ngăn hắn.
Mary Moretti đã trải qua khoảng thời gian mang thai kinh khủng. Bằng cách nào đó Billy sẽ bình tĩnh và nghĩ ra biện pháp bảo vệ Helen, để ngăn chặn Drago lúc Rafferty ra đi. Thời gian đang dần cạn.
“Bộ cánh tuyệt vời”, Greg tiếp tục, đi qua Helen theo cái kiểu tuyệt đối vô lý nếu Rafferty không phát hiện khuynh hướng đi đứng của anh ta từ trước. “Nó trông thực vô cùng. Nếu tôi không am hiểu hơn, hẳn tôi sẽ nói nó đến từ những năm đầu thập niên ba mươi rồi”.
“Cuối những năm hai mươi”, Rafferty nói.
“Ôi không đâu, anh bạn thân mến. Tin tôi đi, loại quần áo thế này không được may cho đến năm 1932, thời điểm sớm nhất ấy. Tôi là chuyên gia đấy nhé”, Greg tuyên bố.
Lần này Rafferty nở nụ cười. Greg mất bình tĩnh và đột ngột lui một bước, xém chút nữa đổ vào người Helen. “Tôi chắc hẳn anh đã đúng”, Rafferty nói, gã đã mua bộ comple này năm 1928 ở một tiệm may nhỏ cách bữa tiệc thảm hại này vài tòa nhà. “Dù sao cũng tương đối gần”.
“Thật khó tin”. Greg phun ra, lại dấn thêm một bước. “Anh và Helen gặp nhau thế nào? Khẩu vị với đàn ông của cô ấy thường rất lạ lùng”.
“Thôi ngay, Greg”, Helen điềm tĩnh nói. “Jamey không cần nghe về cuộc sống tình ái của em đâu”.
“Cuộc sống tình ái là gì, hả cưng?” Greg đáp lại. “Là gì với đội quân quỷ ăn thịt người em gọi là gia đình ấy, không gã đàn ông nào dám lại gần với em. Ngoại trừ bạn của em”. Greg để đôi mắt lơ đễnh nhìn về Rafferty. “Anh tương đối giống kiểu người việc gì cũng dám làm lắm”.
“Tương đối”, Rafferty nói, đi qua người anh ta và đỡ lấy cánh tay trần mịn màng của Helen, để cái chạm của gã nấn ná một cách sở hữu. “Đi lấy đồ uống thôi”.
Khiến gã bất ngờ là cô ngoan ngoãn đi cùng gã. “Thế là khiếm nhã”, cô nói với giọng hụt hơi khi gã bước nhanh dẫn cô về phía chiếc bàn dài làm quầy bar.
“Phải”, Rafferty nói, với tay lấy một cốc cà phê và đưa nó cho cô. Gã lấy cho gã một cốc và đưa lên miệng, rồi ngừng lại. “Cái quỷ gì thế này?” Gã hỏi.
Một người đàn ông lớn tuổi đang đứng gần họ và ông ta quay lại nhăn nhó. “Rượu Scốt tệ hại chứ gì”, ông ta nói. “Họ làm bắt chước rượu lậu”.
“Sao lại ở trong tách uống trà?”
“Bởi vì Greg là chủ tiệc, và cậu ta tin chắc tất cả mọi người đã uống rượu bằng tách uống trà trong thời gian rượu bị cấm”, người đàn ông giải thích, rồi uống một ngụm mà không rùng mình.
“Không giống những gì tôi nhớ”, Rafferty lạnh lùng nói.
Đôi mắt người đàn ông nhăn lại vì thích thú. “Tôi cũng vậy. Nhưng chúng ta chẳng có ai sinh vào thời đó nên đành chịu thôi. Chào, Helen”.
“Chào, Mel. Đây là bạn của cháu, Jamey...”
“Jamey được rồi”, Rafferty ngắt lời, chìa tay. Mặc cho những sai sót thi thoảng vẫn xảy ra, đám đông quá thạo tin này hoàn toàn có thể biết gã là ai khi nghe đến họ của gã.
“Mel Amberson”. Người đàn ông già lịch sự bắt tay gã. “Hai đứa muốn uống thứ nước vo gạo đó, hay đến chỗ bọn họ cất đồ ngon?”
“Phải rồi, Mel, vẫn còn hơi sớm để uống rượu”, Helen nói, đặt chiếc cốc whiskey không buồn nhấp miệng trở lại bàn.
“Không, bé yêu ơi, bác đang nói đến đồ ngon thực sự cơ. Hàng Colombia nguyên chất”.
“Mel”, Helen cảnh cáo.
Mel nhe răng cười. “Cà phê, bé yêu ạ. Bác đang nói đến cà phê”.
“Cháu sẽ làm nô lệ cho bác cả đời mất thôi!” Cô nói, ném ánh mắt tinh nghịch về phía Rafferty. “Mel thích trêu ghẹo em. Bác ấy biết em từ khi em mới chào đời, lúc nào cũng nghĩ em chưa trưởng thành”.
“Nói một cách nhẹ nhàng. Tôi cùng lực lượng với ông già con bé. Tôi và ông ấy thậm chí là cặp bài trùng trong vài năm, cho đến khi tôi quyết định vẫn còn nhiều cách chính đáng khác để tạo dựng cuộc sống”.
“Mel là nhà môi giới chứng khoán. Cực kỳ thành công”.
“Cách gọi mỹ miều để chỉ những tay cờ bạc chuyên nghiệp thôi”, Mel nói. “Mánh khóe chủ yếu là kiếm tiền và giữ một lương tâm sạch sẽ”.
Rafferty nhận ra gã có thể cười lớn. “Làm thế nào ông duy trì được chuyện đó?”
“Đấy là nơi tôi dùng kinh nghiệm cảnh sát của mình. Tôi điều tra. Tìm ra ai bẩn thiu, ai sạch sẽ. Ai điều hành một cửa hàng khó khăn, ai cướp tiền của những quý bà lớn tuổi bé nhỏ, ai không quan tâm đến môi trường, ai cấp những khoản lương hưu và phúc lợi tử tế. Tôi tìm thấy những công nhân vui vẻ với công việc hơn, những công ty vững mạnh hơn, và công ty càng vững mạnh, lợi nhuận họ thu vào càng lớn”. Ông liếc Rafferty một cái tò mò. “Cậu làm gì để sống, Jamey?”
“Tôi về hưu rồi”, gã nói.
“Sự thật là, tôi đã từng dồn hết tâm trí vào trò đỏ đen”.
“Vậy sao, còn bây giờ? Cậu làm gì?”
Rafferty cười toe, cuối cùng đã tìm thấy ai đó gã thích. “Chỉ là tôi được ban thứ năng khiếu đáng tin trong lĩnh vực ấy thôi”. Gã thậm chí không nhận ra Helen đã đi đâu đó cho đến khi cô lại xuất hiện, với hai cốc cà phê trên tay. Gã đón một cốc, những ngón tay lướt qua tay cô, và đôi mắt cô ngước lên nhìn gã trong một thoáng run rẩy trước khi cô lùi lại.
“Cậu nói cậu về hưu rồi?” Mel nói. “Một chàng trai trẻ như cậu sao? Thật vô lý! Nếu cậu muốn một công việc, hãy tìm tôi. Tôi luôn cần ai đó được trời phú cho khả năng như cậu. Chọn cổ phiếu không khác nhiều với chọn ngựa đua. Cậu chỉ cần có khiếu”.
Trong thoáng chốc ý nghĩ ấy lóe lên trước mắt gã, giống như một viên đá quý hoàn hảo, có điều nằm ngoài tầm với. Người phụ nữ đang đứng bên cạnh gã, với hương hoa hồng trắng quyện lẫn vị cà phê thơm nồng. Một công việc, một tương lai, một cuộc đời. Và rồi biến mất như cơn mơ đêm gặp ánh ban mai.
“Ước gì tôi có thể nhận lời mời của ông!” Gã nói, không thèm che đậy sự hối tiếc của gã. “Nhưng tôi không thể ở lại!”
“Ai bảo không?” Mel hỏi.
“Anh ấy đang cố thuyết phục cháu...” Helen bắt đầu, và giọng cô dần mất hút khi gã trao cho cô ánh nhìn ôn hòa và cảnh cáo. “Đang cố thuyết phục cháu là sớm hay muộn anh ấy sẽ ổn định một chỗ”, cô êm ái tiếp tục. “Nhưng cháu chỉ tin khi cháu được chứng kiến”.
Mel gật đầu. “Bác có thể thông cảm”, ông nói. “Bác cũng thường cuồng chân không chịu ở yên một nơi. Hai đứa quen nhau lâu chưa?”
“Đủ lâu ạ”, Helen vừa đáp vừa quay sang nhìn gã cảnh cáo, rồi cô khoác tay gã.
“Cha cháu gặp cậu ta chưa? Hoặc các anh trai cháu?”
“Vẫn chưa”, Rafferty lè nhè. “Tôi có nên sợ không?”
Mel bật cười. “Nếu là ai khác tôi sẽ bảo nên dè chừng. Nhưng cậu ấn tượng là người có thể nắm giữ vận mệnh của mình, dù có phải chống lại năm cảnh sát Chicago chung họ Emerson đi chăng nữa”.
“Tôi cũng nghĩ vậy”.
“Hãy cho tôi biết nếu cậu đổi ý”, Mel nói, vỗ vỗ lên vai Rafferty. “Sớm hay muộn cậu cũng sẽ thu xếp xong, và tôi lúc nào cũng cần dùng một anh chàng được việc”.
“Đó là lời đề nghị hấp dẫn nhất tôi có trong một thời gian dài”, gã đáp. “Tôi ước có thể nói đồng ý”.
Mel nhìn hai người, vẻ lấp lánh ánh lên rõ ràng trong đôi mắt ông. “Tôi không chắc có tin chuyện đó được không, con trai ạ”, ông nói. “Nhưng hãy ghi nhớ tên tôi nếu có khi nào cậu cần một công việc”. Nét ghê tởm xoẹt qua khuôn mặt ông. “Lạy Chúa, thằng ranh Greg kinh khủng đó đang lại gần. Bác đi đây, Helen. Gặp sau nhé”.
“Để tôi đưa ông đi”, Rafferty nói với thoáng liều lĩnh, nhưng quá muộn. Greg đã nhảy xổ ra trước mặt Mel, và bên cạnh anh ta là một phiên bản nhẹ nhàng hơn của Crystal Latour trong thời kỳ hoàng kim.
“Đây là bạn Helen”, Greg hào hứng tuôn một tràng. “Em từng gặp ai tuyệt hảo hơn chưa?”
“Tuyệt hảo”, người phụ nữ thở ra. “Chào, Helen”. Cô ta thậm chí chẳng thèm liếc Helen, đôi mắt viền đẫy phấn của cô ta bấu chặt vào Rafferty.
“Chào, Clarissa”, Helen lầu bầu, và Rafferty có thể nghe ra sự khó chịu trong giọng nói của cô. Clarissa có một thân hình quá ngoạn mục, thân hình vẫn thường khiến Rafferty hứng thú, nhưng không phải hôm nay. Ngay lúc này tất cả những gì gã quan tâm là người phụ nữ mảnh dẻ, và khôn ngoan hơn nhiều bên cạnh gã, chứ không phải sinh vật mặc váy rạng rỡ đang nhìn gã như thể gã là một miếng bánh việt quất kia.
Clarissa len lén đi về phía gã, và cô ta có mùi giống Shalimar [1]. Gã lúc nào cũng ghét Shalimar. “Anh trông duy thực quá. Helen tìm thấy anh ở đâu vậy?”
[1] Nhãn hiệu nước hoa nữ do Jaques Guerlain sáng chế vào năm 1921.
“Anh ấy là nhà du hành xuyên thời gian đấy, Clarissa”, Helen cáu kỉnh nói. “Anh ấy thực sự đến từ thế kỷ khác”.
Gã nhìn Helen và mỉm cười. Cô dứt khoát là bực mình với Clarissa. Không thể chối cãi, cô đang ghen. Đã quá lâu không có ai đó ghen tuông vì gã. Cảm giác thật tuyệt. Tuyệt đến chết đi được. “Anh tưởng em cho rằng anh đến từ hành tinh khác”, gã nói, đôi mắt gặp cô trong nụ cười rầu rĩ.
Tình trạng căng thẳng biến mất. “Sao Hỏa”, cô đồng ý.
“Sao Diêm Vương chứ”, gã sửa lại, trêu chọc cô.
“Hừm”, Clarissa không chấp nhận bị lờ đi nên chen ngang, “anh vẫn trông vô cùng hoàn hảo cho một dịp như hôm nay. Trông anh hệt như một trong những tên găngxtơ máu lạnh ấy”.
Lời phát biểu thật thà đó đã kéo sự chú ý của gã khỏi Helen. “Vậy sao? Làm sao cô xác định được rõ họ trông thế nào?” Gã hỏi bằng giọng ngọt như đường có thể thiêu đốt bất cứ người đàn bà nào.
Nhưng Clarissa không có một tâm hồn nhạy cảm. “Ồ, anh biết ý tôi mà. Nhẫn tâm. Biến thái. Vô đạo đức. Những gã quan tâm đến quần áo và xe của chúng hơn những gì chúng gây ra cho cuộc sống của con người”. Giờ cô ta đã có được toàn bộ sự chú ý nơi gã, song cô ta thật sai lầm khi thích thú với điều ấy. Cô ta hất phần mái từ bộ tóc bóng nhẫy lên. “Bọn chúng chỉ là một đám lưu manh giết người”.
Nụ cười của gã giãn ra, đầy đe dọa. “Tôi không nghĩ thế”.
Clarissa vẫn bỏ qua phản ứng của gã. “Tôi biết tôi đang nói về cái gì, Jamey”, cô ta khẳng định. “Tôi mới đọc...”
“Phần lớn những kẻ dính đến đám côn đồ đó đều là những người đàn ông của gia đình”, gã nói. “Kiếm tiền bằng cách duy nhất ấy để duy trì gia đình họ sống qua khỏi giai đoạn suy thoái”.
“Ôi, chín chắn lên đi, Jamey!” Clarissa phản đối, gần như nuốt chửng cả hàm răng bọc trắng lóa vì bực dọc. “Anh đã xem quá nhiều những bộ phim cũ kỹ của Helen rồi. Không ai tin những chuyện lãng mạn vớ vẩn kiểu thế về đám giết người không gớm tay đó nữa đâu”.
Gã muốn bác bỏ những lời tùy tiện của cô ta. Có những người rất tốt bụng, rất tử tế, dính dáng đến những công việc không quá hay ho, không quá lương thiện, và khi đưa ra so sánh gã không hề bị ấn tượng với quan niệm nghề nghiệp thời bây giờ. Nhưng ký ức về Ricky Drago và khả năng chết người của hắn đã xóa đi bất cứ phản biện trong khả năng của Rafferty.
“Có lẽ cô đúng”, gã nói, xoay người dợm bước đi.
Cô ta túm lấy cánh tay gã ra vẻ chiếm hữu, gã đang định hất tay cô ta ra thì thấy đôi mắt Helen hẹp lại giận dữ. Nên gã cứ để nó ở đấy, tận hưởng cảm giác có một người phụ nữ nổi cơn tam bành vì quá quan tâm đến gã. Nổi cơn tam bành để thể hiện sự quan tâm.
“Cô tìm thấy người đàn ông này ở đâu vậy, Helen?” Clarissa hỏi lại. “Anh ấy tuyệt không chê vào đâu được”.
“Anh ấy là của tôi”, Helen thẳng thừng.
Rafferty suýt nữa hôn cô ngay tại đó. Thay vào đấy, gã đơn giản chỉ điềm nhiên mỉm cười và gỡ cánh tay bám dính của Clarissa ra. “Đúng vậy”, gã đồng ý, và nhìn đôi má hây hây ửng hồng của Helen.
Clarissa chơi rất đẹp. “Hãy cho tôi biết khi nào cô chán anh ấy”, cô ta nói, thừa nhận thất bại. “Anh biết anh trông giống ai không Jamey? Cuối cùng tôi mới nghĩ ra”.
“Anh ấy là sự kết hợp giữa Humphrey Bogart và Cary Grant”, Helen bén nhọn nói, và Rafferty gần như chờ mong được nghe cô tuyên bố “anh ấy là của tôi” lần nữa.
“Có lẽ”, Clarissa công nhận. “Nhưng anh ấy cao hơn nhiều. Không, anh ấy trông hệt một người trong tấm ảnh cũ tôi vừa xem tối qua. Một tên găngxtơ”.
Rafferty cẩn thận và chậm rãi uống một ngụm cà phê. Nó đã nguội, và âm thanh ồn ào từ bữa tiệc đang dần lấn át tất thảy. Gã biết chính xác điều gì sắp đến. Gã chỉ tự hỏi không biết Helen sẽ phản ứng ra sao.
Cô vẫn quá ngây thơ. “Là bộ comple thôi”, cô nói.
“Không, không. Là khuôn mặt”, Clarissa đáp. “Anh ấy trông hệt một trong những kẻ bị giết trong vụ thảm sát. Một trong những kẻ được tin dùng hơn cả của Bugs Moran. Tên hắn là gì ấy nhỉ? Doherty? Gogarty? Tên kiểu Ai Len đại loại thế. Tôi nhớ ra rồi... Rafferty!”
Helen đánh rơi cốc cà phê. Nó rớt ngay chân Clarissa, vỡ tan, bắn tung tóe lên đôi chân săn chắc của cô ta. Rafferty đẩy Helen ra đúng lúc, bảo vệ chiếc váy trắng của cô khỏi nước cà phê đậm màu. “Cô có trí nhớ tốt đấy”, gã lạnh nhạt nói. Gã nhìn xuống Helen, vào gương mặt bợt bạt cùng đôi mắt mở to, choáng váng của cô. “Em sẵn sàng đi chưa, Helen?”
Cô chỉ có thể gật đầu. Gã nắm cánh tay cô và cô đi theo, tương đối ngoan ngoãn, khi gã dẫn cô qua đám đông huyên náo. “Bữa tiệc này đúng là kinh khủng!” Gã làu bàu, với tay lấy áo khoác của cô và choàng nó lên bờ vai cô.
Cô khựng lại, chăm chăm nhìn lên gã. “Anh đã nói với cô ta phải không?”
“Nói cái gì?”
“Em không nói với ai họ của anh. Anh hẳn đã kể với Clarissa...”
“Helen, anh không rời em nửa bước trong suốt ba mươi giờ qua. Anh biết nói cho cô ta lúc nào? Hơn nữa, trông cô ta có vẻ quá ngu ngốc để có thể thuyết phục người ta tin điều đó”.
“Clarissa là thẩm phán của tòa án liên bang địa phương”, Helen nói.
“Em đùa chắc”.
“Hầu hết những người ở đây đều là luật sư và thẩm phán. Rafferty…” Giọng cô nhỏ dần, và cô lắc đầu.
“Ra khỏi đây thôi, Helen. Anh không muốn lãng phí ngày cuối cùng ở Chicago như thế này”.
Yêu cầu của gã không được thuyết phục cho lắm. “Được rồi”, cô nói, đi ra phía cửa.
Sau cùng cũng có thứ gì đó đáng nói về Greg. Họ ra ngoài cửa, đang đứng trên vỉa hè thì nhà tổ chức của bữa tiệc chạy theo sau họ, lao vào giữa hai người với cố gắng bắt được cánh tay Rafferty.
Helen trượt chân trên đôi giày rất cao của cô, ngã sang một bên khi một chiếc xe gầm lên từ phía khúc quanh. Rafferty nghe thấy âm thanh ồn ào đó với cảm giác ghê sợ muốn ốm, và hành động tiếp theo của gã hoàn toàn theo bản năng, xô Greg ra, và lao lên người Helen lúc tiếng rền như sấm của súng máy vùi kín bầu không khí buốt lạnh tháng Hai.
Tất cả đột ngột trở nên im bặt, sự câm lặng kinh hoàng. Cho đến khi Greg lồm cồm đứng dậy, lấy lại được sức và tuyên bố, “Lạy Chúa, cực kỳ hết sảy!”
Khách đứng đầy cửa vào gara, đôi mắt tròn xoe nhìn ra phố, và âm thanh cổ vũ bắt đầu vang dậy. Trái tim Rafferty vẫn đập như đua trong lồng ngực để giành lại kiểm soát, và bên dưới gã Helen đang nằm mềm mại và thở hổn hển, nhìn không chớp mắt lên gã với cùng nỗi hoảng loạn mà gã cảm nhận. Và trừ khi gã sai, nó cùng một loại với nỗi khát khao.
Rồi những bàn tay kéo gã và Helen đứng dậy, trong khi Greg vẫn tiếp tục lăng xăng trên vỉa hè. “Tôi không biết cảm ơn anh sao cho đủ, Jamey!” anh ta nói. “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc vừa lái xe vừa bắn. Hết sảy, cực kỳ hết sảy”.
Thằng ngu đấy không chú ý đến những lỗ đạn lỗ chỗ trên bức tường, hoặc nhìn thấy những mảnh vỡ bay lả tả bên ngoài gara. Tất thảy bầy ngỗng với những cái đầu đầy luật pháp ngà ngà say kia đều nghĩ âm mưu giết người mới nhất của Ricky Drago không hơn gì một trò chơi của bữa tiệc. Rafferty muốn choảng vài cái đầu đó lại với nhau.
Gã kìm ý muốn đó lại. Drago đã đi từ lâu, nhưng thế không có nghĩa hắn không đủ điên để quay lại và thử thêm lần nữa. Họ phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Bên cạnh đó, Helen vẫn đang run rẩy, và sắc mặt cô không khá hơn chiếc váy nhung màu ngà quá vừa vặn với cơ thể thon thả của cô là bao.
“Về nhà thôi, Helen”, gã nói, gạt bỏ vòng ôm nhiệt tình của Greg và quàng tay qua vai Helen. Chiếc áo choàng lông chồn rách toạc ở vạt áo. Một ý nghĩ kinh hoàng chợt xuất hiện trong đầu gã: cô có thể đã bị đâm.
Nhưng cô kiên cường hơn gã tưởng. “Vâng, đi thôi”, cô nói với giọng có chút không vững.
“Nhà”, Greg tinh quái nhại lại. “Mọi chuyện diễn ra hơi quá nhanh giữa hai người rồi đấy nhé”.
“Cố đừng có thành một thằng đần to xác đi Greg”, Mel nói, tiến lên trước. Đôi mắt xanh dương phai màu của ông quan sát hai người họ, và Rafferty biết, không giống những người khác không gì sót khỏi mắt ông. “Cậu cần giúp đỡ không, Jamey?”
“Bọn tôi sẽ ổn”.
Mel gật đầu, liếc nhìn những hốc đạn trên bức tường gạch của Greg. “Lời đề nghị vẫn còn thời hạn, cậu biết đấy”.
Rafferty gắng nở một nụ cười căng thẳng. “Tôi chỉ ước sao có thể nhận lời”.
Helen lặng im khi gã giúp cô vào xe, lặng im khi gã chồm người qua và thắt dây an toàn cho cô. Gã đã thạo hơn với những cái khóa kim loại ngu ngốc, và Helen không có vẻ định bình phẩm. Như để dỗ dành các dây thần kinh của cô, gã thậm chí còn tự giác thắt dây an toàn, như để xoa dịu các dây thần kinh của gã, gã châm một điếu thuốc, đợi để nghe thấy tiếng cô bắt đầu càu nhàu. Cô không nói một lời khi gã cho xe hòa vào dòng xe cộ và không vượt qua bất cứ một chiếc xe tải nào đang lao đến.
“Anh đã sắp xếp phải không?” Cô cuối cùng cũng hỏi, giọng khàn hẳn đi.
Gã đưa mắt nhìn cô. Cô đã cố gắng định thần lại, và gã tự hỏi gã dám nói với cô bao nhiêu sự thật. Cô liệu có tin Ricky Drago nhiều hơn cô tin gã hay không.
Gã lắc đầu. “Đó hẳn là ý tưởng thông minh của ai khác. Lạy Chúa, anh ước họ đã cảnh báo trước cho chúng ta. Anh đã sợ phát khiếp. Anh cứ tưởng đó là những viên đạn thật”.
Gã có thể thấy sự căng thẳng trên vai cô buông lỏng chút ít. “Em cũng gần như nghĩ thế” Cô nói. “Nó… nó khiến em sợ quá!”
“Chết tiệt, anh cũng thế. Anh cược đấy là ý tưởng của Greg. Gã ta đúng là thằng ngu khi đi giải trí bằng cách ấy.”
“Anh nói phải”, Helen nói, lúc này đã thở đều hơn. “Vài năm trước anh ta để bốn người đàn ông đi vào với những khẩu súng máy nạp đầy đạn giả. Hai người mặc như cảnh sát và hai người mặc quần áo thường thời đấy. Bọn em biết tất cả đều đóng kịch, nhưng khi họ định nổ súng vào bọn em, cảm giác... rất thật”.
Rafferty thoáng nhắm mắt, rồi mở ra kịp thời để tránh một vòi nước chữa cháy trên vỉa hè. “Anh hiểu ý em”, gã cộc cằn nói. Gã nhìn nhanh vào gương chiếu hậu, nhưng không thấy bóng dáng Drago, ít nhất là lúc này. “Làm thế quái nào em lại muốn đi đến một bữa tiệc như thế hả? Ngoài thị hiếu tuyệt đối tệ hại, bọn họ dường như không phải dạng người hợp với em”.
“Thế nào là dạng người hợp với em?” Cô hỏi, giọng sắc lạnh. “Từ những gì chúng ta đã trải qua, em cho rằng anh có thể thẳng thắn nhận xét. Thế nào là những người không hợp với em?”
“Không phải đám dở quẻ kia”.
“Đó là vấn đề, Rafferty ạ. Em không biết em thuộc về chỗ nào. Em hai mươi chín tuổi, và em có cảm giác như ở nhà, thực sự như ở nhà, chỉ với số ít vài người. Là gia đình em, ngay cả khi họ khiến em phát điên. Và cũng điên khi nghe điều tương tự, là Crystal Latour. Em chỉ biết bà trong vài tháng ngắn ngủi, nhưng bọn em có chung suy nghĩ, một mối quan hệ người ta không thường tìm thấy trong đời. Bà bảo em đã sinh quá trễ, trễ tám mươi năm”.
Rafferty đánh xe vượt lên một khúc quanh, chửi thề và lùi xe trở lại con đường. “Cô ta đã nói vậy, phải không?”
Helen quay sang nhìn gã, đôi mắt nâu của cô vô cùng trong trẻo và chắc chắn. “Em có cảm giác như ở nhà khi ở bên anh, Rafferty”, cô nói, giọng cô dịu dàng.
“Đừng!” Gã giậm chân ga, thật mạnh, nhưng nó chỉ là cú chạm sàn. “Anh nghĩ đã cảnh báo em rồi. Anh không tốt lành gì cho em. Ở đây hôm nay, đi vào ngày mai, và không có cách nào anh có thể thay đổi điều đó”.
“Có lẽ thế cũng đáng”, cô trầm mặc. “Có lẽ có một chút còn hơn không có gì”.
Rafferty cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm khi nhìn thấy những đường nét bên ngoài tòa căn hộ của cô. Gã lao vụt chiếc xe vào khoảnh sân hẹp sát mặt tiền, đâm sầm vào một lùm cây.
Helen chống tay để ngăn bản thân khỏi va vào kính chắn gió. “Anh lúc nào cũng lái xe như người điên thế à?” Cô khẽ hỏi.
“Em lúc nào cũng hành xử như người điên thế à?” Gã đáp trả. “Anh đã cảnh cáo em, và anh sẽ cảnh cáo em lần nữa. Anh không hay ho gì sất. Em có thể tin những điều em muốn, nhưng giả em có không tin anh là một tên găngxtơ lâu la đến từ sáu mươi năm trước, thì hãy tin anh không phải kiểu đàn ông em muốn. Anh đã nói dối em...”
“Nếu anh là kẻ có tên Rafferty đã chết trong một vụ xả súng thì không phải dạng lâu la”, Helen nhận xét, tháo dây an toàn.
Rafferty gầm gừ, “Em đang khiến anh phát rồ”.
Nụ cười của cô rạng rỡ và tuyệt đối có sức công phá. “Em đang cố hết sức đây”.
Gã đóng sập cửa ô tô, bắt đầu bước lên những bậc thang rộng trước thềm. Cô đuổi kịp gã khi gã mở cửa, bám bàn tay vào khuỷu tay gã.
Đấy là giọt nước tràn ly. Gã quay lại, nhìn xuống cô, vào đôi mắt to, thất lạc, vào chiếc miệng mềm mại, dễ bị tổn thương, vào chiếc váy gã hy vọng cô dâu của mình sẽ mặc, và thứ gì đó trong người gã nát vụn. Gã tận mắt chứng kiến cái chết quá nhiều lần, không kể cái chết của chính gã, điều không còn quan trọng, giờ mạng sống của cô mới là quan trọng nhất. Và đột nhiên gã muốn khẳng định sự sống, theo cách căn bản còn khả thi.
Gã lôi cô vào hành lang, đóng sầm cánh cửa trước ánh nắng mùa đông rạng ngời, bao phủ họ trong hơi ấm và bóng tối. Đẩy cô vào sát bức tường, gã trượt hai bàn tay bên dưới chiếc áo choàng lông nặng nề, ôm lấy cơ thể cô và kéo cô lại thật chặt, dựa vào gã, dựa vào cơ thể cứng rắn, đau nhức của gã, muốn xua đuổi cô, muốn chiếm lấy cô, muốn hàng nghìn điều mâu thuẫn.
Cô chăm chú nhìn gã, không nói một lời. Và bởi gã không cử động để hôn cô, cô kiễng chân, và áp miệng cô lên miệng gã, ngọt ngào, thẹn thùng và vô cùng dũng cảm. “Lại đây với em, chàng hổ”, cô thì thầm trên môi gã. “Anh e sợ điều gì?”
“Em, Helen. Chỉ mình em thôi!”