“Đại tá!”
Don và Chamberlain tỉnh lại trước tiếng kêu của Seryozha.
Bọn họ nhìn Cố Trường An cùng với quả cầu pha lê trên tay anh.
Bọn họ nhìn thấy Cố Trường An phát sáng.
Anh giống hệt thứ xuất hiện trong phòng điều khiển ngày hôm đó - sinh vật hình người tự gọi mình là Eve.
Cố Trường An phát sáng đang đi về phía màn hình đã biến thành cửa sổ trong suốt. Đây không có vẻ là một hành động nguy hiểm, nhưng Seryozha trông rất căng thẳng.
Cố Trường An dừng bước, khó hiểu nhìn Seryozha, dịu dàng hỏi, “Sao thế?”
Seryozha không dám vươn tay ra, sợ lại nắm phải không khí, nhưng lại càng sợ Cố Trường An giống như lần trước cứ thế đi ra khỏi tàu Conquest. Trong lòng cậu vẫn luôn sợ đại tá sẽ biến hóa, vì thế cậu có ý ngăn cản, nói, “Đại tá, chúng ta đợi tàu Conquest bay đến gần nó, đánh giá rủi ro, sau đó đợi nó thăm dò trước đã.”
Nhưng Cố Trường An không đồng ý, kiên nhẫn giải thích với cậu, “Tàu Conquest không thể tiếp cận được màn sáng kia đâu, chỉ tôi mới đi được thôi. Mọi người cứ đợi ở đây một lúc.”
Đáy mắt Seryozha ngập tràn tuyệt vọng không nói nên lời. Cậu không kìm lòng được, vươn tay, muốn bắt lấy cổ tay đại tá.
Như cậu đã đoán trước được, tay cậu lại một lần nữa quơ vào không trung.
Thấy cậu đau lòng như vậy, Cố Trường An lo lắng hỏi, “Em làm sao thế?”
Làm sao thế?
Seryozha không thể tin được, nhìn về phía Cố Trường An. Bây giờ hẳn là cậu nên lo lắng cho tình trạng của đại tá, chứ không phải đại tá nên lo lắng cho cậu.
Đại tá đang phát sáng... Cơ thể mờ ảo như hình chiếu 3D... Vì sao đại tá lại không hiểu nỗi lo lắng của cậu?
Cố Trường An rất để ý đến việc cậu đau lòng. Anh nghĩ lại lời cậu vừa nói, sau đó liên hệ hai cái với nhau, an ủi cậu, “Đây là lớp bảo vệ che chắn do Eve đặt ra, việc tàu Conquest không thể tiếp cận là chuyện bình thường, nó nằm ngoài khả năng xử lý của em, em không cần phải thất vọng.”
“Anh đoán là sau khi Eve gặp được ông Koenig, cô ta nhận ra rằng hành động cắt đi một nửa Trái Đất của mình đã thu hút sự chú ý của thủ phạm gây nên chuyện này, vì thế gián tiếp gây ra thảm kịch khiến ông Koenig bị bắt đi nghiên cứu, nên cô ta đã vội vàng quay trở lại Trái Đất để thiết lập lớp bảo vệ này. Vì cô ta quá chột dạ để có thể nói cho chúng ta biết chân tướng, cô ta đã nói dối. Tất nhiên, cho đến nay, đây vẫn là suy đoán của anh, nhưng tôi cảm thấy rằng suy đoán của mình đúng.”
Nói xong, Cố Trường An quen tay xoa mái tóc trắng của cậu, nhưng trong mắt mọi người, tay Cố Trường An như ảo ảnh lướt qua đầu cậu, không làm rối tóc cậu một chút nào.
Cố Trường An xoay người, tiếp tục đi về phía màn hình trong suốt.
“Từ từ! Đại tá, từ từ!”
Tiếng kêu to của Don thu hút sự chú ý của Cố Trường An. Anh bất đắc dĩ dừng chân, lại hỏi, “Sao thế?”
Don hung hăng dẫm một cái lên chân của Chamberlain, “Báo cáo, là Chamberlain! Chamberlain nói hôm nay là sinh nhật của Friedrich... của bạch tuộc tiên sinh! Bọn tôi muốn tặng quà sinh nhật cho bạch tuộc tiên sinh!”
Tuy rằng không rõ vì sao Seryozha lại trông tuyệt vọng như vậy, nhưng Seryozha là chó ngoan trung thành, là Alpha định mệnh của đại tá, nên cậu có phản ứng như vậy chắc chắn là vì việc Cố đại tá sắp làm có gì đó nguy hiểm mà bọn họ chưa rõ.
Bọn họ không biết gì, nên điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là trì hoãn một chút thời gian.
Một chút cũng tốt hơn không chút nào.
Chamberlain hiểu ý bạn trai, vì thế giải thích rõ ràng, “Đúng vậy, bọn tôi đã chuẩn bị một món quà sinh nhật cho bạch tuộc tiên sinh, nhưng phải đợi tôi sao lưu xong đã thì mới có thể tặng được. Không cần chờ lâu đâu! Tôi chỉ cần một tiếng thôi. Tôi nghĩ hẳn bạch tuộc tiên sinh sẽ muốn cùng chúng ta chúc mừng sinh nhật nhỉ?”
Bạch tuộc vui sướng nhìn ra ngoài cửa sổ trong suốt, vặn vẹo xúc tu, “Muốn tặng quà cho ta! Muốn tặng quà cho ta! Thế thì nhanh lên, nhanh lên!”
Một tiếng.
Cố Trường An lúc đầu định bảo một tiếng cũng đủ để anh giải quyết màn sáng bao quanh hành tinh kia, nhưng thấy bạch tuộc vui vẻ như vậy, anh đành mỉm cười, bất đắc dĩ nói, “Được.”
Don chủ động bảo, “Tôi đi hỗ trợ Chamberlain nha. Để bạch tuộc tiên sinh được vui, các anh không được nhìn lén đâu đấy! Seryozha, tôi giao đại tá cho cậu, các người thích làm gì thì làm.”
Ngón tay gầy gò mạnh mẽ của Chamberlain lướt nhanh trên bàn điều khiển, nhìn qua trông có vẻ rất chuyên nghiệp, rất bận. Don một bên thì nhìn lén Seryozha trò chuyện với Cố Trường An đang phát sáng, một bên dùng tay che miệng, khẽ khàng khen Chamberlain, “Ăn ý phết đấy.”
Bọn họ thực ra đã làm xong quà sinh nhật cho bạch tuộc tiên sinh từ lâu rồi, định là sau khi xem xong tọa độ không có gì của Trái Đất rồi mới đưa - vừa để điều tiết lại bầu không khí, vừa là để chúc mừng việc bọn họ rốt cục cũng đã quay lại điểm xuất phát ban đầu.
Việc sao lưu mà Chamberlain nói đến là việc hắn mỗi tuần đều sửa lại nhiệm vụ hàng ngày của tàu Conquest. Bản thân Cố Trường An không hiểu rõ những công việc liên quan đến số liệu phức tạp của tinh hạm nên hoàn toàn tin tưởng Chamberlain. Bây giờ, Chamberlain tạm lấy ra để kéo dài thời gian cũng là cái khó ló cái khôn.
Được bạn trai xinh đẹp khen, cái mặt lạnh của Chamberlain không đổi, vẫn tỏ vẻ đam mê số liệu lắm, nhưng bên dưới bàn điều khiển thì hắn lại nhấc chân lên, cọ giày chiến thuật của mình vào giày của Don. Hắn nghiêm túc nói, “Chân đau quá.”
Vừa nãy Don dẫm vào chân Chamberlain do tình thế cấp bách, bây giờ anh cũng thấy hơi ngại. Anh ngồi xổm xuống, tay ấn ấn lên trên giày của Chamberlain, ngẩng đầu, đôi mắt tím xinh đẹp đáng thương vô cùng ngước nhìn Chamberlain, “Làm sao bây giờ, đứa bé này đáng thương thật ó, anh xoa xoa cho bé nha?”
Chamberlain than nhẹ một tiếng, cắn răng nói, “Đứng lên.”
Don cười trộm đứng lên, như người không xương dựa vào trên lưng, nhưng vẫn mạnh miệng, “Thượng tá Chamberlain đúng là khoan hồng độ lượng.”
Lúc Don và Chamberlain đang nghiêm túc tán tỉnh nhau, Cố Trường An và Seryozha đang thảo luận về vấn đề nghiêm trọng về sự tự nhận thức của Trái Đất.
Lúc đầu Seryozha cũng không định nói chuyện gì nghiêm túc với đại tá, chỉ muốn ngăn anh đừng đi, nhưng cậu lại bị đại tá vô tình kéo vào cuộc trò chuyện.
Seryozha nói, “Đại tá, chúng ta có thể ghi lại tọa độ của Trái Đất, quay lại trước để giải quyết Trùng tộc, sau đó quay lại khám phá Trái Đất. Trái Đất không liên quan gì đến nhiệm vụ này, chúng ta không cần phải hạ cánh bây giờ.”
Cố Trường An phản đối, “Anh nghĩ rằng có những manh mối quan trọng trên Trái Đất. Đừng quên là, chúng ta còn chưa chắc thủ phạm có phải là Trùng tộc hay không, mà quan trọng nhất là, liệu Eve có yêu loài người như cô ta tuyên bố hay không... Trùng tộc là kẻ thù không thể đánh bại, nhưng nếu Eve là kẻ thù của chúng ta, thì ngay cả anh cũng không thể thực sự ngăn cản cô ta được.”
Đại tá nói rất có lý. Seryozha cũng tự biết mình không thể ngăn được anh - bất kỳ người Loại Địa Cầu nào đứng trước Trái Đất cũng đều sẽ muốn quay lại Trái Đất để xem “Mẹ Trái Đất” đã nuôi dưỡng loài người rốt cục trông như thế nào.
Tuy nhiên, khi cậu nhớ lại hành động phi nhân loại lấy đôi mắt ra khỏi hốc mắt của đại tá lúc ấy, Seryozha liền cảm thấy một cảm giác khủng hoảng không thể ngăn lại được. Cái này không chỉ là vì ham muốn độc chiếm từ bản năng của Alpha, đây còn là sự cảnh giác tự nhiên của động vật trước nguy cơ rình rập phía trước - nó chính là một sức mạnh cổ xưa hơn cả trực giác nguyên thủy đang nhắc nhở cậu rằng đại tá không được phép đến Trái Đất.
Seryozha không có cách nào phản đối, chỉ đành thành thật nói thẳng, “Đại tá, em không muốn anh đi một mình, như thế rất nguy hiểm.”
Cố Trường An khó hiểu nhìn cậu, nhắc nhở, “Liêu Sa, anh là một quân nhân, hơn nữa, anh còn là Đại tá của em.”
“Em không nghi ngờ sức mạnh của anh!” Seryozha lo lắng giải thích, chỉ vào hành tinh màu xanh biếc được bảo vệ trong màn sáng kia, “Chỉ là, trực giác của em cảm thấy nơi đó rất nguy hiểm.”
Cố Trường An theo hướng tay của cậu nhìn về phía hành tinh màu xanh ôn hòa kia, thản nhiên nói, “Nếu Trái Đất nguy hiểm đối với con người, thế thì còn nơi nào khác an toàn nữa? Mà nếu nó thật sự nguy hiểm, chúng ta giải quyết xong nguy hiểm thì sẽ không còn nguy hiểm nữa.”
Những lời này rất phù hợp với phong cách đối đầu với khó khăn của đại tá, Seryozha không còn gì để nói nữa.
Khi Seryozha đang im lặng, Cố Trường An hỏi ngược lại, “Liêu Sa, em có cảm thấy Trái Đất thích nhân loại không?”
Seryozha tràn đầy lo lắng, vốn nào có tinh thần nghĩ đến câu hỏi này, nhưng là do đại tá hỏi, không có tinh thần cũng phải suy nghĩ. Seryozha nghĩ một lúc, khách quan nói, “'Hành tinh mẹ', 'Mẹ Trái Đất' đều là con người đơn phương thể hiện tình cảm với nó. Tiền đề của 'thích' là hành tinh phải có khả năng tự nhận thức và tạo ra cảm xúc giống con người đã. Anh nghĩ nó tự có nhận thức ư?”
Cố Trường An gật đầu như thể đương nhiên, “Chúng nó có.”
Đôi mắt xanh xám hơi mở to ra. Seryozha khẽ hỏi, “Anh có thể cảm nhận được?”
Cố Trường An hồi tưởng lại, “Số 2 rất hướng ngoại, mà bản thân nó cũng có ác ý, có hành vi xâm phạm chúng ta. Trước khi phá hủy nó, anh có thể dễ dàng cảm nhận được nỗi sợ hãi của nó, mà đó cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy được ý thức của một hành tinh.”
“Sự nhận thức về bản thân của số 3 đã bị đóng lại, giống như một cánh cửa hoàn toàn ẩn trong một bức tường hoàn toàn đóng chặt. Nếu nó không để lộ ra những cảm xúc nhẹ nhõm tinh tế sau khi đám rắn nham thạch bị tuyệt chủng hoàn toàn, anh cũng sẽ không thể phát hiện sự hiện diện của nó.”
“Trong suốt quãng đường từ 3 đến Trái Đất, anh đã chú ý đến những hệ hành tinh mà chúng ta đi ngang qua. Một số hành tinh có khả năng tự nhận thức, một số thì không. Anh không rõ quy luật lắm. Mà trong số những hành tinh có khả năng tự nhận thức, anh cũng không cảm thấy được tất cả bọn chúng.”
Seryozha không tự hỏi nữa, cố gắng ngăn lại quả cầu tuyết đang lăn ngày càng lớn trong lòng mình, an ủi anh, “Chúng ta sinh ra trên địa cầu, nếu địa cầu có ý thức, có lẽ sẽ có chút cảm tình với chúng ta?”
Cố Trường An lại tự mình lẩm bẩm, “Thế ư? Con người tạo ra ô nhiễm, lạm dụng tài nguyên, sử dụng vũ khí phóng xạ quy mô lớn... Trái đất sẽ thực sự thích con người ư?”
Nghe Cố Trường An tự hỏi, Seryozha lại muốn khuyên anh một lần nữa, “Nếu Trái Đất không thích con người, thế thì không phải nó càng nguy hiểm ư?”
Cố Trường An lại an ủi ngược lại cậu, “Không sao. Nếu Trái Đất không thích con người thì nó cũng chỉ là một hành tinh có nhận thức mà thôi, không thể làm gì chúng ta cả.”
Là một thượng tá ưu tú, Seryozha không thể nói ra lời nào ngăn Cố Trường An lại được nữa. Dù sao cậu cũng là cấp dưới, việc cậu ngăn cản Cố Trường An do phía trước nguy hiểm đã là một hành vi vi phạm chức trách rồi.
Seryozha lùi lại phía sau, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen tuyền của Cố Trường An, cầu xin, “Đại tá, anh có thể dẫn em đi cùng được không?”
Cố Trường An hơi do dự.
Anh cho rằng mở lớp lá chắn bảo vệ không nguy hiểm, cũng không tốn quá nhiều công sức để mang theo thiếu niên, nhưng anh - với tư cách là đại tá của Tiên phong doanh - xung phong trong hoàn cảnh tuyệt vọng phía trước đơn giản là bản năng khắc sâu trong xương và máu, mà anh - cũng với tư cách là một cấp trên và người yêu lớn tuổi hơn - nghĩ rằng mình cũng có nghĩa vụ bảo vệ chàng trai trẻ.
Càng không cần phải nói, dựa theo quy tắc chấp hành nhiệm vụ, khi mang theo Seryozha mà cậu thực ra không thể giúp gì nhiều hơn để hoàn thành nhiệm vụ, Cố Trường An không chỉ nên không đáp ứng mà còn nên dạy dỗ cậu một chút, giúp cậu hiểu rõ bản thân nên ưu tiên nhiệm vụ.
Nhưng mấy ngày gần đây Seryozha vẫn luôn quá lo lắng đối với anh.
Du hành vũ trụ đường dài có lẽ thật sự đem lại gánh nặng tinh thần quá nhiều cho con người.
Vậy thì phá lệ một lần đi?
Cố Trường An phát hiện bản thân mình đã mềm lòng, bất đắc dĩ nói, “Được rồi.”
Seryozha lập tức vui lên. Cậu muốn ôm đại tá, nhưng cậu lại ôm vào không khí.
Cố Trường An dường như không để ý, chỉ nhắc nhở thêm, “Nếu gặp nguy hiểm, đầu tiên anh sẽ ném em lại tàu Conquest, em không có quyền phản kháng hay kháng nghị gì hết.”
Nghĩ đến việc nếu gặp phải nguy hiểm mà đại tá cũng không thắng được, bản thân mình ở lại cũng chỉ kéo chân anh, lại nhận thức được chênh lệch sức mạnh giữa mình và anh, Seryozha không cam lòng lắm, nhưng cậu vẫn nhanh chóng đáp lại, “Em đã hiểu.”
Cậu vừa dứt lời, Cố Trường An liền quay về phía Chamberlain, nghiêm túc hỏi, “Thượng tá Chamberlain, 63 phút 47 giây đã trôi qua, cậu vẫn chưa làm xong hả?”
Chamberlain và Don nhìn nhau. Bọn họ cố ý không nói gì, muốn cho Seryozha thêm thời gian trì hoãn, kết quả đại tá không nhìn đến AI đã nói rõ thời gian chính xác đến từng giây, mà lại còn nghiêm túc nói nữa chứ, bọn họ liền hoảng sợ, đồng thanh, “Báo cáo đại tá! Đã hoàn thành!”
Vừa nói xong, hai người đồng thời nhìn Seryozha với ánh mắt “Chúng tôi cố lắm rồi đấy“.
Seryozha vẫn dùng nguyên vẻ mặt không cảm xúc khi đối diện với người khác để trả lời, nhưng cậu vẫn tỏ vẻ cảm ơn bằng ánh mắt của mình.
Bạch tuộc lăn lộn chờ đợi trên màn hình ánh sáng, thúc giục, “Mau đưa cho ta mau đưa cho ta~~”
Chamberlain lấy từ trong túi quần đồng phục ra một con búp bê bạch tuộc trong suốt như thạch có kích thước bằng lòng bàn tay, kết nối nó vào kho dữ liệu của bảng điều khiển bằng một cái kim la bàn, sau đó giới thiệu với bạch tuộc, “Cơ thể này do Don tạo ra, còn dữ liệu bên trong là ta chuẩn bị. Nó không phải cái gì có công nghệ tiên tiến lắm, cũng không thể sánh bằng Conquest. Bên trong nó là một bản sao lưu đã tóm tắt. Mặc dù không thể mang toàn bộ cơ thể ngươi đi được, nhưng nó có thể giúp ngươi mang một phần cơ thể rời khỏi tàu Conquest để đi cùng bọn ta ra ngoài nhìn một chút. Ta không biết ngươi có thích không nữa.”
Hắn vừa dứt lời, dữ liệu trên màn hình điều khiển bỗng cuộn lên như điên. Búp bê bạch tuộc kia giật giật một xúc tu, sau đó bạch tuộc nhanh chóng thích nghi với cơ thể mới này, hơi dùng sức một tí đã có thể nhảy lên vai Chamberlain.
Búp bê bạch tuộc trong như thạch dường như ngượng ngùng, nó chạm nhẹ xúc tu vào sườn mặt của Chamberlain. “Cảm ơn ngươi.”
Don lập tức khó chịu, nói thêm, “Linh cảm sáng tác ra cái này chính là đồ để bóp giúp giảm căng thẳng, nắm thích tay lắm.”
Bạch tuộc trên màn hình nhanh chóng tra xem cái đấy nghĩa là gì, lại hét lên giận dữ.
“Ngươi mới là đồ để bóp giúp giảm căng thẳng ấy! Ngươi ấy!”