71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Chương 56: Chương 56: Hành tinh xanh




Kitano Hikari duyên dáng ngồi sau bàn thẩm vấn.

Nơi gã đang ngồi bây giờ không phải là phòng tra khảo của trại tiên phong mà là một căn nhà kính đơn sơ nằm sát cổng trại tiên phong.

Cách cổng Tiên phong doanh ba mươi lăm mét bày đủ các loại thiết bị ghi hình của phóng viên.

Những thiết bị ghi hình này, một khi cố gắng vượt qua vạch ba mươi lăm mét, lập tức sẽ bị tia laze cảm ứng làm hỏng. Một đống thiết bị ghi hình của phóng viên chất thành đống trên mặt đất, chứng minh rằng thật ra các phóng viên cũng không làm việc tử tế cho lắm.

Ngôi nhà kính và vạch ba mươi lăm mét là kết quả thỏa hiệp của các bên sau khi gặp áp lực từ dư luận.

Kitano Hikari là Trùng tộc giống đực, đã sinh sống thời gian dài ở Loại Địa Cầu tự nhiên như thế, lại còn có ý định khởi động cái kế hoạch cải tạo cực kỳ nguy hiểm như thế, Tiên phong doanh đương nhiên không muốn thả người.

Mà dư luận thì lại phản đối việc Kitano Hikari bị bắt, kiên quyết yêu cầu Tiên phong doanh thả Kitano Hikari. Khi tin tức Kitano Hikari bị thẩm vấn rò rỉ ra ngoài, một số người thậm chí còn thiếu não xông vào tấn công Tiên phong doanh.

Cuối cùng, Tiên phong doanh không đồng ý thả người nhưng vẫn nhường một chút - cho Kitano Hikari một cái nhà kính phía trước cổng lớn của Tiên phong doanh. Ngoài một nhà vệ sinh bé xíu, bốn mặt tường đều được làm từ kính chống đạn, hơn nữa lại còn cho phép phóng viên quay chụp gã từ xa.

Sau khi thực hiện xong một cuộc bỏ phiếu trong đó tất cả các phiếu đều ủng hộ, Hội đồng Liên minh ngay lập tức khởi động kế hoạch truy lùng gián điệp Trùng tộc toàn cầu. Đồng thời, hai cuộc trưng cầu dân ý trên Loại Địa Cầu đã xuất hiện trên Starnet.

Cuộc trưng cầu dân ý thứ nhất hẳn là về việc liệu có nên trả tự do cho Kitano Hikari vì “Kế hoạch cải tạo siêu nhân loại” hay không.

Công dân Loại Địa Cầu có quyền tham dự bỏ phiếu có thể đọc những tư liệu liên quan, bao gồm: ghi chép đầy đủ về công việc khó khăn của Kitano Hikari trong việc giải phóng van gene cho loài người ABO, các cuộc phỏng vấn với những người biết ơn sau khi được giải phóng van gene, video quảng cáo của “Kế hoạch cải tạo siêu nhân loại“...

Cuộc trưng cầu dân ý thứ hai thì là về việc có nên trừng phạt Thượng tướng Địch Kỳ Dã vì hành vi dẫn quân bao vây Hội đồng Liên minh và bắt người khi chưa có thẩm quyền hay không.

Công dân Loại Địa Cầu có quyền tham dự bỏ phiếu có thể đọc những tư liệu liên quan, bao gồm: các quy định của Quân đội Liên minh Loài người, hồ sơ quân sự của Thượng tướng Địch Kỳ Dã, lịch sử của Hội đồng Liên minh, lý do và sự cần thiết của việc bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của Hội đồng Liên minh.

Tư liệu liên quan của hai cuộc trưng cầu dân ý rõ ràng muốn dắt mũi dư luận.

Tất cả những cái này đương nhiên được William Murdoch đóng vai trò lớn trong việc giật dây.

Kitano Hikari rất tự tin - gã tin rằng bản thân có thể rời khỏi Tiên phong doanh không mất đi một cọng tóc nào.

Bây giờ, gã đang đợi William Murdoch đến thăm.

Thật ra William Murdoch đã chết lâu rồi. Để có thể bảo vệ được vị trí nội gián gã đã bố trí ở Loại Địa Cầu, Kitano Hikari đã giết Omega nhỏ bé ngu ngốc đó và thay thế cậu ta bằng một người khác.

Đây là lý do tại sao Ishii Kazuaki có thể thành công hóa sói rời khỏi Hội đồng, hơn nữa cũng không bị lộ tẩy trong cuộc truy lùng gián điệp toàn dân gần đây.

Thực ra, lúc Ishii Kazuaki thành công thay thế William Murdoch, Kitano Hikari cũng không đoán được Friedrich sẽ chết, nên cũng không hy vọng Ishii Kazuaki có thể có ích cho lắm.

Nhưng lúc Friedrich gần chết, Kitano Hikari lập tức phát hiện mình đã đi nước cờ tốt như thế nào. Gã lập tức cho Friedrich bản sao não của mình, sau đó phái người đưa Friedrich về chỗ cũ trên chiến trường.

Chỉ có não và bản sao não của Kitano Hikari mới có thể cấy ghép thành công, bởi vì bộ não của gã có thể tự động nuốt chửng và kết nối với các dây thần kinh ngoại lai, nên là số lượng lớn dây thần kinh não đó có thể được sửa chữa và kết nối ngay lập tức.

Bộ não của Kitano Hikari đã vượt xa nhận thức của con người, thậm chí vượt xa ngay cả nhận thức của chính Kitano Hikari. Bộ não của gã, giống như một loại ký sinh, có ý chí sinh tồn độc lập chỉ thấy ở những sinh vật có trí tuệ bậc cao.

Về điểm này, Kitano Hikari cũng rất nghi hoặc - gã âm thầm nghi ngờ có phải não của chính mình từ lâu đã bị Eve ký sinh hay không. Vì thế, gã nhiều lần cẩn thận mổ xẻ các bản sao não của mình, lãng phí mấy chục bản sao, nhưng cũng không tìm ra đáp án.

Bây giờ, nếu cho Kitano Hikari chọn, gã rất muốn tiếp tục giải phẫu não của mình để nghiên cứu chứ chẳng thèm ăn không ngồi rồi trong cái nhà kính này.

Gã đã chán đến sắp phát điên được rồi. Đại não của gã mạnh mẽ hơn hẳn đại não của loài người Loại Địa Cầu, nên là cứ ngày ngày ăn không ngồi rồi như vậy đối với gã càng khó chịu hơn bị tra tấn.

Trong khi chán chết, gã lại nghĩ đến Thượng tướng Địch Kỳ Dã - tên con người nguyên thủy hết lần này đến lần khác cự tuyệt gã. Hắn đã 26 tuổi, rõ ràng đã nắm chức Thượng tướng nhưng lại vẫn mang khí phách sắc bén của thiếu niên. Kitano Hikari mạnh mẽ đập - gã cực kỳ cực kỳ muốn thấy dáng vẻ ngã xuống vực sâu tuyệt vọng của tên Thượng tướng kiêu ngạo này.

Gã nhớ lại câu trả lời của Địch Kỳ Dã khi gã hỏi hắn có thích cánh hay không.

Lúc ấy, Địch Kỳ Dã nheo mắt lại, hung ác nắm cổ áo của gã, “Ta thà tan xương nát thịt còn hơn trở thành vật thí nghiệm của ngươi.”

Dáng vẻ này khiến gã không thể kìm chế được.

“Sensei!”

Trước khuôn mặt lạnh lùng của binh lính Tiên phong doanh hộ tống, William Murdoch lo lắng bước vào ngôi nhà kính, quan tâm hỏi, “Ngài thế nào? Có bị thương không? Sao bọn họ dám đối xử với ngài như vậy chứ!”

Ba mươi lăm mét bên ngoài cổng trại tiên phong, những thiết bị ghi hình đó đã hoạt động, nhằm vào hai người trong nhà kính để điều chỉnh máy quay. Hình ảnh ghi được sẽ được gửi về AI của các phóng viên theo thời gian thực. Chương trình nhìn môi đoán chữ cũng đã được khởi động để cung cấp phụ đề tạm thời.

Kitano Hikari vừa dịu dàng vừa yếu ớt cười, trấn an hắn, “Ta không sao. Bọn họ... chưa bao giờ làm khó ta.”

William Murdoch phẫn nộ nói, “Ngài thật quá tốt bụng.”

Tốt bụng hay không tốt bụng cũng không nên dùng lúc này, dễ khiến khán giả cảm thấy người này quá thượng đẳng. Kitano Hikari ngay lập tức không vui lắm, rũ mắt xuống, che đi ánh mắt lạnh xuống của mình.

William Murdoch lập tức tỉnh ra, dựa theo kế hoạch khó khăn nói, “Tiên phong doanh thật sự không tra tấn ngài ư? Ngài đừng sợ, dân chúng vẫn nhớ rõ việc ngài quên mình cống hiến thế nào! Nếu bị xúc phạm, ngài nhất định phải lên tiếng.”

Kitano Hikari do dự chớp mắt một cái, dịu dàng trấn an, “Thật sự không mà, cậu không cần lo lắng quá. Mọi người đều biết Địch thượng tướng là một anh hùng, hắn ta sẽ không làm những thứ như vậy.”

“Không phải Địch thượng tướng đã công khai dẫn quân bao vây Hội đồng, chưa có lệnh đã bắt ngài sao?” William Murdoch không kìm chế được, bùng nổ, to tiếng phản đối, “Tôi nghe nói, hắn ta còn cho người đào mộ vị sơ của cô nhi viện năm đó đã nhận nuôi hắn! Ngài không thể tin hắn!”

Kitano Hikari nghe vậy tái mặt, như phản xạ có điều kiện bỗng nhiên nhìn về phía cửa, sau đó như thể kìm lại sự sợ hãi, liều mạng ngăn cản, “Đừng nói nữa!”

Đầu tiên William Murdoch tỏ vẻ khó hiểu, sau lại làm bộ đang chịu đựng, như thể tổn thương đến sắp khóc - hắn cắn chặt môi, không nói thêm gì nữa.

Vở kịch này diễn đến đây cũng gần xong rồi.

William Murdoch vội vàng bỏ đi. Tin này lại bùng nổ, ngay lập tức trở thành một chủ đề nóng mới.

Trước khi Địch Kỳ Dã bao vây Hội đồng, Kitano Hikari - mà đúng hơn là, William Murdoch - đã phát hiện ra hắn phái người đi đào mộ.

William Murdoch vô cùng ghen ghét những người mà Kitano Hikari quan tâm, vì vậy hắn muốn chứng minh với Kitano Hikari rằng Địch Kỳ Dã không có gì đặc biệt hơn thân phận loài người nguyên thủy của hắn cả.

Địch Kỳ Dã sai người đào mộ bằng một lý do rất sáng suốt và chính trực: hắn nói rằng mình đã tìm thấy bức thư tuyệt mệnh do Eve để lại lúc hắn đang dọn lại đồ cũ, nên muốn hỏa táng theo di nguyện của Eve.

Điều này thoạt nghe có vẻ ổn, nhưng William Murdoch phát hiện ra rằng Địch Kỳ Dã cũng làm một bản khám nghiệm tử thi mới. Báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy xương chân của sơ Eve có nhiều dấu hiệu bị gãy nhưng sau đó đã lành lại.

Một vị sơ già của một cô nhi viện, không phải đi lính, lại bị gãy chân hết lần này đến lần khác? Không phải là gãy ở mức độ gãy xương cẳng chân mà là gãy nhiều vết gãy nát bét - chỉ có nhiều cú đánh mạnh mới có thể làm gãy xương chân thành từng khúc như thế.

Bị thương nặng đến vậy, liệu có lẽ nào sơ Eve đã bị bạo hành kinh khủng nhưng lại không nói gì để bảo vệ các con của mình hay không?

Một con người nguyên thủy được tạo ra từ phòng thí nghiệm, bị tẩy chay từ khi còn nhỏ, không hòa đồng với những người xung quanh, không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài chiến đấu, lại còn vừa làm một việc là dẫn đầu một đội quân bao vây Hội đồng Liên minh.

Khả năng cao là người này thực ra nhân cách có vấn đề?

William Murdoch chộp lấy bản báo cáo khám nghiệm tử thi vừa được in ra như nắm lấy tất cả niềm hạnh phúc của mình. Hắn ta lập tức nghĩ đến việc phải dùng giọng điệu thế nào để tiết lộ cho Sensei gương mặt thật của Địch Kỳ Dã.

Chỉ là tên của vị sơ già đó giống hệt như nữ thần mà Sensei đã nói.

Thật là một sự trùng hợp kinh tởm.

Khuôn mặt của William Murdoch nhăn lại. Hắn ta do dự một lát, sửa lại tên của vị sơ đó trên bản báo cáo khám nghiệm tử thi bị đánh cắp thành Maria, sau đó lại in ra.

Hắn ta không biết rằng việc mình sửa tên sẽ để lại hậu quả như thế nào.

Báo cáo khám nghiệm tử thi được William Murdoch giao cho Kitano Hikari, sau đó từ tay của Kitano Hikari đến bàn của các biên tập viên của một số tờ báo truyền thông thuộc sở hữu của Murdoch.

Đây là kế hoạch tẩy chay bằng truyền thông. Kết quả, tất nhiên, là sự thất bại hoàn toàn của Địch Kỳ Dã.

Kitano Hikari hoàn toàn tin vào cái này.

Vào ngày bỏ phiếu, một giờ trước khi kết thúc cuộc bỏ phiếu, cả Địch Kỳ Dã và Kitano Hikari đều phải đến Hội đồng Liên minh, theo thủ tục, để nhận bản án công khai.

Phương tiện trung chuyển là một chiếc xe giao hàng có vách ngăn dày. Kitano Hikari bị kéo vào trong xe, không ngạc nhiên khi thấy Địch Kỳ Dã cũng đang ngồi trong đó.

“Địch thượng tướng.”

“Trùng tộc giống đực.”

Kitano Hikari không thích xưng hô này, trong giây lát tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng sau đó lại rất nhanh nở nụ cười, tỏ thái độ không chấp nhặt. Gã nói với Địch Kỳ Dã, “Địch thượng tướng, anh định cứ thế đến đó, tình nguyện bỏ cuộc ư?

Địch Kỳ Dã muốn xem gã định làm gì, nên tuy không muốn để ý gã, hắn vẫn đáp lại, “Ngươi có vẻ rất tự tin với kết quả trưng cầu dân ý nhỉ?“. Truyện Dị Giới

Kitano Hikari đắc ý phát ra một tràng cười từ trong cổ họng, sau đó lại đột nhiên hạ giọng dỗ dành “Địch thượng tướng, anh chán sống rồi phải không? Anh có biết tại sao anh lại chán sống không? Bởi vì anh chỉ là một người xa lạ trong mắt những con sói ngu ngốc đó. Họ thực sự coi anh là đồng loại của họ ư? Họ thực sự chấp nhận anh ư? Có thể có Tiên phong doanh, nhưng còn công chúng thì sao? Đám ăn hại Hội đồng thì sao?”

“Anh sẽ không bao giờ nhận được sự ủng hộ của Hội đồng Liên minh. Việc phân loại tám dân tộc văn hóa đã đủ để khiến loài người Loại Địa Cầu đấu tranh mãi mãi. Loài người Loại Địa Cầu, không, tất cả con người và các chủng tộc có nguồn gốc từ con người, đều là những thứ ngu ngốc như vậy. Từ ngày khái niệm quốc gia được sinh ra, sự thống nhất của toàn nhân loại đã trở thành một giấc mơ viển vông. Một trăm người có thể phá bỏ rào cản về sắc tộc và quốc gia; một triệu người sẽ tạo thành một đấu trường vĩnh cửu.”

“Họ nghĩ sao? Không có gì phức tạp cả. Nếu không có Tiên phong doanh, họ có thể bị Trùng tộc áp bức mãi mãi, nhưng nếu dân tộc văn hóa của mình thất bại trong cuộc đấu tranh vì quyền lợi, dần dần bị tiêu diệt, thì việc Tiên phong doanh dũng cảm thiện chiến cũng đâu có gì liên quan đến họ?”

“Không phải tộc ta, tất có dị tâm - những lời này, Địch thượng tướng xuất thân từ dân tộc Văn hóa Trung Quốc, không thể không thấy quen, đúng không?”

“Anh bị bỏ rơi, bị từ chối từ khi mới sinh ra, mà lớn lên cũng không khác gì - đám Alpha nhỏ tuổi ở cô nhi viện đã cắt cổ anh, học sinh học viện quân sự tiêm cho anh các loại thuốc tra tấn... hết lần này đến lần khác, họ quay lưng với anh. Anh cô độc, mà định mệnh cũng đã xác định anh sẽ cô đơn mãi mãi.”

“Anh thật sự tình nguyện đánh đổi mọi thứ cho đám sói ngu ngốc đó, cứ thế sống hết một đời ư?”

Địch Kỳ Dã tỏ vẻ giận dữ, nhanh chóng phân tích lời Kitano Hikari nói.

Kitano Hikari vừa nói “tất cả con người và các chủng tộc có nguồn gốc từ con người“.

Có phải Trùng tộc cũng là một chủng tộc có nguồn gốc từ con người?

Địch Kỳ Dã giả vờ bị chấn động, do dự nói, “Có vẻ ngươi cũng hiểu rõ nhân loại phết nhỉ?”

Mắt Kitano Hikari lộ vẻ vui mừng như điên. Gã tỏ vẻ thần bí, khoe khoang, “Hiểu rõ ư? Địch thượng tướng, trong toàn bộ vũ trụ này, chỉ có tôi là đồng loại của anh thôi.”

Phương tiện trung chuyển dừng lại ở trước tượng phun nước.

Công chúng và các phóng viên có mặt đầy đủ bên ngoài quảng trường Hội đồng. Đầu tiên họ thấy Kitano Hikari loạng choạng bước khỏi xe như thể gã bị thương, sau đó mới thấy Địch thượng tướng vững vàng bước ra.

Một lần nữa, Địch Kỳ Dã nhìn vào những pho tượng khổng lồ biểu trưng cho sự thống nhất của Loại Địa Cầu, cảm thấy trớ trêu không thể tả.

Hắn nhận lấy những ánh mắt thù địch mà hắn đã quen từ lâu, sau đó bước vào Hội đồng Liên minh.

Tất cả mọi người trên Loại Địa Cầu đều đang theo dõi Hội đồng Liên minh trên AI của mình, tham gia vào một phiên tòa công khai trong thời gian thực.

Thủ tướng mặc một bộ vest chỉn chu, trinh trọng giới thiệu chủ đề lần này của Hội đồng Liên minh.

Bình luận trên các diễn đàn của Starnet làm mới với tốc độ hoa cả mắt. Khi Địch Kỳ Dã và Hikari Kitano xuất hiện trên màn hình, bình luận đang sôi nổi nói về “Kitano Hikari có nên được đối xử đặc biệt không” và “hành vi của Địch thượng tướng có hợp lý không” lập tức bẻ lái sang “Không thể tưởng tượng được Địch thượng tướng đẹp trai như vậy mà vẫn độc thân suốt 26 năm”, “Trùng tộc giống đực đều đẹp trai như vậy ư?“. Đám bình luận này ngày càng hot, sau đó bình luận lại chuyển sang một đám “Bây giờ vẫn có người không biết Địch thượng tướng tâm lý bất ổn ngược đãi sơ của cô nhi viện ư?”, “Thế mà cũng có người thích Trùng tộc à? Mất mặt thật!” loạn hết cả lên.

Thủ tướng thì lại cứ từ tốn giới thiệu hai cuộc trưng cầu dân ý. Lúc giữa trưa, mười hai giờ, khi trưng cầu dân ý kết thúc, bình luận trên các diễn đàn của Starnet đã chuyển sang vị thạch dinh dưỡng ăn trưa rồi. Lại còn có người được phát thạch dinh dưỡng vị cheesecake, thế là mọi người đều ghen đỏ mắt.

Đến tận lúc sắp công bố kết quả trưng cầu dân ý, bình luận mới quay lại chủ đề chính hôm nay.

Thứ nhất là, có nên vì “Kế hoạch cải tạo siêu nhân loại” mà trả tự do cho Kitano Hikari hay không?

73 phiếu tán thành; 21 phiếu chống; 6 phiếu trắng.

Thủ tướng tuyên bố, “Kitano Hikari sensei vô tội, Tiên phong doanh không được mang anh ta về.”

Ông ta lại hỏi, “Kitano Hikari sensei, anh có gì muốn nói không?”

Kitano Hikari khóc như mưa, đứng dậy, cúi đầu thật sâu với màn hình, bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Địch Kỳ Dã nhắm mắt lại.

Thứ hai là, có nên trừng phạt Thượng tướng Địch Kỳ Dã vì hành vi dẫn quân bao vây Hội đồng Liên minh và bắt người khi chưa có thẩm quyền hay không?

12 phiếu tán thành; 87 phiếu chống; 1 phiếu trắng.

Thủ tướng tuyên bố, “Địch thượng tướng thoát tội, chuyện này không đáng truy cứu nữa.”

Ông ta cũng hỏi, “Địch thượng tướng, anh có gì muốn nói không?”

Địch Kỳ Dã mở mắt ra. Hắn mang vẻ mặt lạnh lùng và kiêu ngạo thường ngày, không phẫn nộ hay cảm kích như nhiều người nghĩ, cứ như thể hắn hoàn toàn thờ ơ với mọi thứ đang diễn ra trước mặt mình.

Địch Kỳ Dã liếc kết quả phiếu bầu, lạnh lùng nói, “Tôi vẫn giữ nguyên quan điểm ban đầu: quyết định này chính là dẫn sói vào nhà.”

“Nhưng quyết định này là lựa chọn của 73% loài người Loại Địa Cầu, mà tôi cũng chỉ là một Thượng tướng của Tiên phong doanh, chỉ là một trong tổng số 21% phiếu chống của loài người Loại Địa Cầu.”

“Tất cả chúng ta sẽ gánh chịu hậu quả của lựa chọn này.”

“Trên dưới tướng sĩ của Tiên phong doanh bọn tôi đều chiến đấu vì Loại Địa Cầu, dùng máu thịt đổi lấy an toàn của mỗi người.”

“Việc đã đến nước này, tôi chân thành hy vọng Tiên phong doanh chúng tôi chỉ cần đánh địch ngoài chứ không cần đánh cả địch sau lưng.”

Nói xong, hắn chẳng thèm để ý đến Thủ tướng vừa hét to một câu “Địch thượng tướng anh có ý gì?“. Loài người nguyên thủy duy nhất trên Loại Địa Cầu - Thượng tướng Địch Kỳ Dã của Tiên phong doanh - xoay người bỏ đi, để lại bóng lưng của mình trong trái tim của tát cả mọi người đang xem phát sóng trực tiếp lần này.

Mấy ngày sau, sau khi trải qua một số phản đối gay gắt nhỏ, kế hoạch cải tạo siêu nhân loại chính thức khởi động.

Đợt thí nghiệm tình nguyện đầu tiên - ba mươi người Loại Địa Cầu, sáu giới tính thì mỗi giới tính năm người - đã vào phòng thí nghiệm được phê duyệt đặc biệt dành cho Kitano Hikari.

Bởi vì chương trình điều tra toàn dân, các gián điệp Trùng tộc giống cái gần như bị xóa sổ hoàn toàn. Đến ngày thứ mười sau khi chính thức khởi động kế hoạch cải tạo siêu nhân loại, một Trùng tộc giống cái, sau khi đã lẩn trốn rất khó khăn, mới cẩn thận liên lạc với William Murdoch.

Ả gay gắt hỏi, “Sensei thật sự có thể cải tạo ra siêu nhân loại cho Loại Địa Cầu ư?”

William Murdoch khinh thường nhìn ả, “Ngươi không có tư cách nghi ngờ khả năng của Sensei. Đương nhiên ngài có thể cải tạo ra siêu nhân loại từ cả loài người ABO lẫn Trùng tộc! Các ngươi không nên tự hỏi ngài có thể hay không, thay vào đó, hãy hỏi xem ngài có muốn hay không. Cút về đi, nếu lần sau ngươi không báo tin toàn bộ Trùng tộc giống cái đang quỳ xuống nghênh đón ngài trở về thì ngươi không cần tìm ta.”

Trùng tộc giống cái cắn chặt răng, tức giận hừ một cái, đi vào phần bóng tối của tòa nhà nơi ánh sáng nhân tạo không chiếu được tới.



[”Hồi ký của đại tá Don”, trích đoạn năm.]

Bạn trai bị rụng tóc thì phải làm sao?

Rất gấp, online chờ.



Không khí trên tàu Conquest rất kỳ cục - đúng hơn là, đại tá và sói nhỏ Seryozha của anh rất kỳ cục.

Cố đại tá đối xử với Seryozha dịu dàng thì không kỳ cục lắm, hơn nữa Seryozha vừa mới mất cha, Cố đại tá cho cậu muốn gì được nấy cũng rất hợp lý.

Nhưng Seryozha đối với đại tá bây giờ, trừ việc trước giờ vẫn trung thành như chó con, lại càng cẩn thận hơn - cậu chăm sóc một vị đại tá mạnh mẽ đến không phải con người nữa kỹ như chăm người sắp đẻ.

Chamberlain bất đắc dĩ nói, “Đừng có đặt biệt danh kỳ cục cho người ta.”

Don kêu, “Nhưng rất kỳ cục mà - anh đã thấy ai đối xử với bom hạt nhân như đối xử với quả trứng chưa hả? Nếu không phải bọn họ chưa đánh dấu nhau, tôi còn nghi ngờ có khi đại tá đã có sói con rồi ấy!”

Chamberlain bỗng nghĩ rất xa, “Sói con chắc sẽ toàn lông trắng nhỉ? Bọn họ đều là sói trắng mà.”

Bạch tuộc bay ra từ dưới màn hình, giọng như tố cáo, “Ha! Các ngươi nói xấu A Cố!”

Don chẳng thèm sợ tí nào, hỏi ngược lại, “Đại tá có sói con là nói xấu ư? Ngươi kỳ thị Omega hả?”

Bạch tuộc lỡ miệng nên bị bắt chẹt, hoảng hốt đến mức chỉ biết cãi lại, “Ta không, ta không, ta không!”

Don đắc ý, líu lưỡi, “Ngươi có, ngươi có, ngươi có!”

Chamberlain nhìn Don đã hạ chỉ số thông minh của mình xuống bằng trẻ lên ba, lại nhìn bạch tuộc cũng đã hạ chỉ số thông minh của mình xuống bằng trẻ lên ba, quyết định tiếp tục cúi đầu ghi chép số liệu.

Trong bầu không khí vi diệu này, bọn họ sắp đến gần tọa độ của Trái Đất.

Tuy rằng Conquest đã xác định tọa độ trống rỗng, nhưng cả bốn người bọn họ vẫn đang mong chờ thời điểm đến nơi. Bọn họ đều đứng trong phòng điều khiển chính, thỉnh thoảng liếc về phía cửa sổ trong suốt, muốn tận mắt chứng kiến ​​tọa độ của Trái đất.

Suy cho cùng, đó chính là Trái đất, khởi nguồn của loài người, từng được bọn họ trìu mến gọi là “Mẹ Trái Đất“.

Other earth.

Nghe tư liệu phổ cập kiến thức khoa học cơ bản do bạch tuộc bật, Don đột nhiên quăng mình vào lưng Chamberlain, thở dài, “Tôi hơi dị ứng với từ 'mẹ' rồi đấy.”

Cô gái Eve tỏa sáng đó, mặc dù hết câu này đến câu khác luôn xưng mẹ, lại chẳng làm ra một việc gì giống người cả.

Chamberlain vỗ về bàn tay Don đang siết cổ mình. Cố Trường An không nói gì.

Seryozha thì nắm chặt tay.

Cố Trường An nhìn quả cầu thủy tinh trong tay. Anh đã nhận ra được một điều, nhưng anh hy vọng cảnh tượng lát nữa sẽ không giống điều mà anh đã đoán.

Seryozha không yên tâm, bèn lại gần anh. Cố Trường An để ý đến cử động của cậu, ngẩng đầu, cười cười trấn an với cậu.

Don huýt sáo một cái.

Bạch tuộc bay đến chỗ màn hình đã hóa thành cửa sổ trong suốt, nghịch ngợm nói, “Chú ý, chú ý, chúng ta sắp chứng kiến ​​khoảnh khắc chạm đến 'tọa độ không có gì' trong lịch sử! Mời mọi người tập trung lại đây.”

Bốn người nhìn vào điểm mà xúc tu bạch tuộc đang chỉ. Sau ba mươi giây, họ dường như thực sự thấy một chấm đen.

Don chớp mắt, nhắm mắt dựa vào vai Chamberlain, làm nũng, “Mệt quá.”

Chamberlain không nhúc nhích.

Don tự an ủi - Alpha của anh quá thẳng, chẳng hiểu tình thú gì cả, kiên nhẫn chờ, nhưng Chamberlain mãi chẳng phản ứng.

Anh nhướng mày, định ăn vạ, bỗng thấy trên gương mặt cao quý lạnh lùng của bạn trai mình chợt xuất hiện vẻ hoảng sợ.

Don lập tức nhìn theo tầm mắt của Chamberlain, liền lập tức trừng to đôi mắt đã to sẵn của mình.

Trong hệ mặt trời rộng lớn, nơi lẽ ra là tọa độ của Trái Đất, đột nhiên xuất hiện một tấm chắn sáng hình cầu trong suốt, giống như vỏ thủy tinh của một quả cầu pha lê.

Trong tấm chắn sáng hình cầu là một hành tinh màu xanh giống y hệt tinh cầu xanh biếc trong những thước phim tài liệu.

Nhưng chỉ có một nửa—

—một nửa hành tinh.

Nửa còn lại đâu?

Ánh mắt của Don, Chamberlain và Seryozha đều đổ dồn vào quả cầu thủy tinh trong tay Cố Trường An.

Cố Trường An thở dài một tiếng.

Tại sao Trùng tộc lại cẩn thận lục soát Trái Đất sau khi nó trở thành nơi vứt xác, sau đó bắt được ông Koenig từ dưới biển sâu?

Có lẽ, khi chúng đến đổ xác một lần nữa, chúng đã phát hiện ra rằng một nửa Trái Đất đã biến mất.

Vậy tại sao tấm chắn sáng hình cầu trong suốt lại xuất hiện?

Có lẽ, chính vì khi gặp lại ông Koenig, chúng đã thấy hành động của mình gây ra đau khổ nhường nào cho người đàn ông tội nghiệp ấy nên đã vội vàng giấu đi tọa độ của Trái Đất.

Trẻ con nói dối vì sợ bị phạt, theo bản năng thoái thác trách nhiệm. Đây là hành vi sai trái cần được người lớn giáo dục, hướng dẫn.

Nhưng ai lại dám giáo dục một vị thần nói dối?

Lời của editor cho những ai không hiểu: Eve nói dối là Trùng tộc hoặc ai đó đã tìm Mr. Koenig, nhưng thực ra người tìm chính là Eve, mà người đã giấu đi Trái Đất cũng chính là Eve.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.