Vì Cẩm Chi với Đổng Minh Hoa từ nhỏ đã chơi với nhau rất thân nên Tống
Mạch yêu ai yêu cả đường đi lối về, đối xử với Đổng Minh Hoa lúc nào
cũng chẳng khác gì con cháu nhà mình.
Nhưng nay chỉ qua một
đêm, thái độ của Tống Mạch chợt thay đổi, Đổng Minh Hoa lo sợ, nhìn
Đường Hoan đang tránh sau lưng Tống Mạch xin giúp đỡ.
“Cẩm Chi, con đi vào trong phòng.”
Bây giờ Tống Mạch cực kì khó chịu với Đổng Minh Hoa, hắn không hề quay đầu lại, cứ thế bảo nàng vào.
“Vâng, vậy nhị thúc nói chuyện với khách nhé.” Đường Hoan cũng rất phối hợp,
nàng không thèm nhìn hai người kia, đã xoay người bước đi.
“Cẩm Chi…” Đổng Minh Hoa khẩn trương, ánh mắt lo lắng theo sát bóng lưng
Đường Hoan, trong lòng càng ngày càng bất an. Vì sao Cẩm Chi lại không
để ý tới hắn? Chẳng lẽ nàng đã phát hiện ra manh mối vì sao nhạc phụ
chết sao? Không, sẽ không đâu. Nếu như vậy, nàng sẽ cực kì tức giận.
Tương Ngọc Châu vụng trộm liếc mắt nhìn Tống Mạch, lại nhìn sắc mặt Đổng Minh Hoa, biết việc này mà không giải quyết được, Đổng Minh Hoa sẽ chỉ càng
thêm nhớ thương Cẩm Chi, nàng ta liền ngượng ngùng cúi thấp đầu, dịu
dàng nói: “Tống nhị thúc, mợ con lo lắng một mình Cẩm Chi tỷ tỷ ở trong
phòng sẽ buồn bã nên mới dặn con với biểu ca cùng đến đây trò chuyện với tỷ ấy. Có phải thúc có chuyện muốn nói với biểu ca con không? Vậy cứ để con vào tìm Cẩm Chi tỷ tỷ trước?”
Đổng Minh Hoa nghi hoặc
nhìn về phía nàng, Tương Ngọc Châu nhanh chóng đưa cho hắn một ánh mắt
trấn an. Đổng Minh Hoa thả lỏng, nhất thời cảm thấy mình thực may mắn vì có biểu muội đi cùng. Như vậy, dù hắn không gặp được Cẩm Chi, biểu muội cũng có thể thay hắn hỏi thăm Cẩm Chi vì sao nhị thúc lại giận hắn
thế.
Tất cả hành động “liếc mắt đưa tình” của hai người này đều không qua được mắt Tống Mạch.
Tương Ngọc Châu có tâm tư khác đã là sự thật, Đổng Minh Hoa…dây dưa không rõ
với nữ nhân khác lại có thể dễ dàng tin tưởng đối phương, cho dù tình
cảm của hắn với Cẩm Chi có vài phần thật lòng, người như vậy cũng không
xứng với Cẩm Chi.
Dù chỉ nói thêm một câu Tống Mạch cũng
không muốn nói với hai người này, hắn đưa tay ra tiễn khách: “Đổng Minh
Hoa, ngươi đi đi, về sau cũng không cần đến Tống gia nữa. Hôn ước của
ngươi với Cẩm Chi, chờ qua 49 ngày của phụ thân Cẩm Chi, ta sẽ tự mình
đăng môn từ hôn.” Về phần Tương Ngọc Châu, hắn khinh thường nói chuyện
với nàng ta.
Từ hôn?
Tựa như bị sét đánh động trời, Đổng Minh Hoa rùng mình một cái. Đang tốt đẹp, vì sao lại từ hôn?
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa oan ức vừa không cam lòng: “Nhị thúc, Minh
Hoa đã làm sai cái gì? Thúc nói cho con biết, con sẽ sửa, thúc đừng nói
đến chuyện từ hôn được không? Con thề từ nay về sau nhất định sẽ chăm
sóc cho Cẩm Chi thật tốt, cầu xin thúc đừng chia rẽ hai chúng con! Con
thật sự thích…”
Tống Mạch cười lạnh, ngón tay chỉ về phía
Tương Ngọc Châu: “Vậy ngươi với nàng ta có quan hệ gì? Đổng Minh Hoa,
ngươi có dám chỉ tay lên trời thề, ngươi không động lòng với biểu muội
của mình không?”
Đổng Minh Hoa giật mình sửng sốt.
Sắc mặt Tương Ngọc Châu hết trắng lại đỏ, cổ cúi gập xuống, tay nắm chặt
góc áo, giải thích: “Tống nhị thúc, thúc hiểu lầm rồi, biểu ca, huynh
ấy…” Đại khái là xấu hổ khó nói ra khỏi miệng được, nàng xấu hổ bất an
liếc Đổng Minh Hoa một cái, sau đó xoay người … chạy.
Đổng
Minh Hoa vốn còn trông cậy Tương Ngọc Châu sẽ giải thích thay hắn, kết
quả Tương Ngọc Châu chạy đi như vậy, chẳng phải là thừa nhận việc này
sao?
Hắn chưa từng động lòng với biểu muội? Xảy ra cơ sự này, hoàn toàn là rượu say hồ đồ!
Hắn vội vã giải thích với Tống Mạch: “Nhị thúc, thật sự con không có. Trong lòng Minh Hoa chỉ có Cẩm Chi…” Lời còn chưa dứt, bụng đã bị đạp một
cái, Đổng Minh Hoa không chịu được chỉ liên tục lùi xuống, chân không
chống được nữa, ngã nhào trên đất, trong bụng đau đơn vô cùng, đau đến
nỗi trán hắn đổ đầy mồ hôi.
“Cẩm Chi, nàng ra đi!” Hắn không
cam lòng gọi tên nàng, Cẩm Chi lúc nào cũng dịu dàng với hắn như vậy,
hắn không tin nàng sẽ từ hôn với hắn!
Tống Mạch lại đá cho
hắn thêm một cái nữa, trầm giọng gầm lên: “Chính ngươi đã khiến Cẩm Chi
thất vọng, trong lòng ngươi tự rõ hơn ai hết! Hôm nay nể tình mối giao
hảo mười năm giữa hai nhà, ta chỉ đá cho ngươi hai cái, nếu về sau ngươi còn dám tới cửa, còn dám tìm Cẩm Chi phiền toái, ta đây sẽ đánh gãy
chân ngươi! Cút!”
“Con…”
“Nhị thúc, vì sao thúc lại đánh hắn?”
Đổng Minh Hoa vừa định mở miệng, chợt giọng nói quen thuộc truyền vào trong
tai, liếc nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy Cẩm Chi đi ra. Hắn vui mừng quá
đỗi, mặc kệ chân đau vẫn cố gắng đứng dậy chạy nhanh về phía Đường Hoan, “Cẩm Chi, rốt cuộc nàng cũng đi r…”
Đường Hoan ghét bỏ tránh đi, trực tiếp đứng phía sau Tống Mạch, “Nhị thúc, thúc đuổi hắn đi là
được, đánh hắn như vậy, vạn nhất hắn bị thương chỗ nào lại bắt chúng ta
bồi thường thì làm sao bây giờ? Đã phụ hôn ước lại còn lén đưa tình với người khác, Tống gia chúng ta có từ hôn cũng là đúng lý hợp tình, không cần động thủ đâu, không khéo lại để cho Đổng gia có cái cớ hắt nước bẩn lên người.”
Nghe xong lời này, thân thể vốn căng thẳng của
Tống Mạch chợt thả lỏng. Vừa rồi chất nữ đi ra, hắn thiếu chút nữa còn
cho rằng nàng đang đau lòng cho Đổng Minh Hoa.
“Cẩm Chi nói
rất đúng. Đi, chúng ta vào nhà, nếu hắn thích nói toạc ra, vậy cứ ở
trong viện mà kêu la, người bên ngoài có tới hỏi, thúc sẽ ra ngoài giải
thích, nhất định sẽ không để con chịu thương tổn.”
“Vâng.” Đường Hoan đi bên cạnh hắn, cùng nhau trở vào.
“Cẩm Chi!” Đổng Minh Hoa tuyệt vọng gọi tên nàng.
Đường Hoan quay đầu, sắc mặt lạnh lùng: “Đổng Minh Hoa, nếu ngươi còn là một
nam nhân, từ nay về sau hãy đối xử tốt với một mình biểu muội ngươi
thôi, nếu lại tới tìm ta, ta khinh thường ngươi.” Nói xong, bước vào
cửa, chốt chặt cửa lại, không chút lưu tình.
Đổng Minh Hoa đối mặt với cánh cửa đóng chặt mà ngẩn người, nữ nhân lạnh lùng kia, thật sự chính là Cẩm Chi sao?
ở trong nhà, Đường Hoan vừa bước vào, thấy Tống Mạch đứng trước mặt, nàng cúi đầu nói nhỏ, “Nhị thúc, con rất khó chịu…”
Tống Mạch thế mới biết, bình tĩnh nhẫn tâm vừa rồi của nàng tất cả đều chỉ là giả vờ.
hắn ôm chặt lấy nàng, thấp giọng trấn an: “Muốn khóc cứ khóc đi, khóc xong trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn.”
Đường Hoan cười trộm. Thực ra chất nữ cũng không muốn khóc đâu, chất nữ chỉ muốn ôm thúc một cái thôi.
Đổng Minh Hoa thất hồn lạc phách rời đi.
Tống Mạch cũng không có thời gian an ủi chất nữ. Năm mẫu ruộng lúa của Tống gia đã chín, nếu không gặt sẽ muộn mất.
Hắn dặn dò Đường Hoan hai câu rồi sắp xếp đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
Đường Hoan không muốn đi làm nhưng nàng cần nhiều cơ hội để thân cận với Tống Mạch hơn. Vì vậy nàng đội mũ rơm vào, muốn cùng đi với hắn, “Nhị thúc,
thúc làm một mình làm sao được, để con đi với thúc, thêm một người là
thêm một phần sức lực, phải gặt xong sớm một chút, quá mấy ngày nữa,
trời mà mưa thì sẽ không tốt.”
Trước kia gặt lúa cho nhà họ
Tống là ba người cha Tống, Tống Mạch và Đổng Minh Hoa cùng nhau làm, đi
sớm về muộn cũng phải bận rộn đến hai ngày rưỡi mới xong, bây giờ chỉ có một mình Tống Mạch, không có năm sáu ngày là không thể xong được. Nếu
Đường Hoan không đi theo, bao nhiêu ngày đó không phải lãng phí sao? Cho dù có lười biếng không muốn làm, nàng cũng phải đi thôi.
Mùa hè, trời thì nóng, bây giờ vẫn còn là sáng sớm mà ánh mặt trời chiếu
vào đã đủ làm người ta đổ mồ hôi, qua thêm một canh giờ nữa, nhất định
sẽ còn gay gắt hơn. Nhìn khuôn mặt trắng nõn mịn màng của chất nữ, Tống
Mạch không đành lòng để nàng chịu khổ, “Không cần con, một mình nhị thúc cũng làm hết được. Buổi trưa nắng gắt, con mà phơi nắng sẽ đen đi đấy.
Nghe lời thúc, ở nhà đợi đi, buổi trưa mang cơm cho nhị thúc là được
rồi.”
Đường Hoan cúi đầu, “Phơi nắng đen thì phơi nắng đen,
con không sợ. Dù sao con cũng không lập gia đình, có đen một chút cũng
có sao đâu?” Nàng đi đến trước người hắn, túm tay áo hắn, nhỏ giọng cầu
hắn, “Nhị thúc, thúc để con đi đi, một mình con ở nhà sợ lắm. Thúc yên
tâm, nếu con mà mệt, không cần thúc bảo, con cũng sẽ nghỉ ngơi mà.”
Tống Mạch nhìn chằm chằm đôi tay nhỏ bé của chất nữ. Trắng thế này, mềm thế này, có thể gặt lúa được sao?
Nhưng nàng nói đến đáng thương như vậy, hơn nữa nàng còn rất nhát gan, hắn
đành phải thỏa hiệp, “Được, vậy con cùng đi với nhị thúc, nhưng lúc đến
ruộng phải nghe lời nhị thúc, biết không?”
“Vâng, Cẩm Chi cái gì cũng nghe theo nhị thúc.” Đường Hoan vui vẻ đáp.
Vì thế thúc cháu hai người mang theo bình nước, khóa chặt cửa lại, cùng nhau rời đi.
Đường Hoan nói thì dễ nghe lắm chứ thực ra nàng đã bao giờ gặt lúa đâu. Ngay
cả Cẩm Chi cũng chỉ có thời kì trước mười tuổi là đi mót lúa, sau khi
lớn lên, nàng lại được cha Tống coi thành bảo bối dưỡng ở trong nhà. Vào đến ruộng, nàng ở bên cạnh Tống Mạch chăm chỉ học hỏi, công việc thực
ra cũng đơn giản, vừa học đã làm được. Nàng theo sát bên cạnh Tống Mạch
gặt lúa, cũng may ở giấc mộng trước cũng phải vất vả gánh nước đốn củi
nên bây giờ có gặt mấy cây lúa cũng rất nhẹ nhàng!
Đường Hoan vô cùng vừa lòng với bản thân, vừa ngẩng đầu lên lau mồ hôi, lại bất
ngờ phát hiện Tống Mạch đã bỏ nàng lại ở phía sau rồi.
Như vậy thì nào có thể thân thiết thêm được!
Đúng lúc ấy Tống Mạch cũng vừa vặn quay đầu lại, thấy nàng một tay chống
lưng đứng đó, tưởng nàng mệt, nên hắn gọi nàng đến dưới bóng cây râm mát ở đầu ruộng ngồi.
Đường Hoan không lên tiếng trả lời, chỉ nhìn hắn.
Coi trọng lễ nghi, chuyện đó chỉ có ở mấy người trong thành. Tại nơi sơn
thôn này, ngoại trừ một số quy củ thâm căn cố đế không thể vượt qua, ví
dụ như nhị thúc không thể thành thân với chất nữ, cách ăn mặc ở, cách
giao tiếp giữa nam với nữ cũng không hề hà khắc. Tiểu thư nhà giàu người ta là cửa lớn không ra cửa sau không tới, trước khi động phòng cũng
không thể thấy mặt tướng công. Nhưng các cô nương 15, 16 tuổi trong thôn thường hay đi làm hoặc ra bờ sông giặt quần áo, gặp được thiếu niên vừa mắt, cứ mắt qua mày lại với người ta, thỉnh thoảng nói một vài câu
chuyện cũng không có gì.
Cho nên, trong mấy ngày mùa này, các nam nhân sợ nóng xắn hết tay áo lên làm việc, thậm chí chỉ mặc một cái
áo ngoài ngắn không tay cũng không cần lo lắng cô nương nhà ai đi qua
trông thấy mắng là đồ lưu manh!
Hôm nay Tống Mạch cũng mặc một áo ngắn bằng vải thô, hai tay áo được vén lên, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Đường Hoan chợt lóe lên một ý tưởng, nàng bước nhanh tới bên hắn.
Tống Mạch khó hiểu nhìn nàng bước lại gần, “Làm sao vậy?” Mũ rơm vừa đặt
xuống, má nàng bị phơi nắng đến hồng rực, tóc mai ẩm ướt, nhưng chẳng có chút khó coi nào, ngược lại giống y như quả đào vừa chín tới. Hắn giật
mình, vội vàng rời tầm mắt đi.
Đường Hoan còn cách hắn năm,
sáu bước thì dừng lại, mi mắt cụp xuống, thẹn thùng nói: “Nhị thúc, để
con, con giúp thúc bó lúa lại? Thúc gặt, con bó…”
Tống Mạch ngẩn ra, rồi lập tức có phản ứng, chắc là chất nữ gặt lúa mệt rồi.
Hắn săn sóc cười: “Không cần, con đến đầu bờ nghỉ ngơi đi. Ừm, cũng không còn sớm nữa, bây giờ về nấu cơm cũng được rồi.”
Đường Hoan cúi đầu không nói lời nào, nhưng vẫn không đi.
Tống Mạch không lay chuyển được nàng, đành phải đồng ý để nàng đi theo sau hắn bó lúa lại.
Đường Hoan cố ý đứng bên cạnh hắn, không kiêng nể gì dõi theo hắn, chăm chú
nhìn gò má lạnh lùng của hắn, cần cổ lộ ra, cánh tay rắn chắc, đôi chân
dài, còn cả cái mông cong cong của hắn lộ ra khi hắn cúi người xuống
nữa. Chân dài mông cong, nàng chỉ muốn xông lên nắm một cái!
Im lặng thưởng thức nửa ngày, vào lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi, nhìn động tác
mê người khi Tống Mach ngửa đầu uống nước, đột nhiên lương tâm của Đường Hoan bùng phát, cảm thấy mình dùng mắt chiếm bao nhiêu tiện nghi của
Tống Mạch như vậy hình như có chút không công bằng.
“Nhị thúc, con cũng muốn uống nước.” Nàng đứng lên, tiếp lấy bình nước của hắn.
Tống Mạch mỉm cười đưa cho nàng.
Đường Hoan nhận lấy, học Tống Mạch ngửa đầu như vậy, xoay mặt qua, đối diện với hắn.
Nàng mặc một cái áo vải cũ, vốn là màu trắng nay đã trở nên hơi ngà, còn hơi nhỏ một chút. Nàng vừa nhấc tay lên, khuôn ngực đẫy đà càng thêm vươn
cao. Ánh mắt Tống Mạch vô ý xẹt qua, mặt nóng lên, đang định xoay người, tay Đường Hoan chợt rung lên, cả nửa bình nước chảy hết vào vạt áo
nàng. Nước nhanh chóng loang ra, bộ quần áo đơn bạc ướt đẫm, dính sát
vào ngực nàng, một bên ngực đẫy đà hoàn toàn lộ ra, một bên ngực khác
cũng đang trong trạng thái ẩn ẩn hiện hiện.
Bên dưới Tống Mạch căng lên.
Tống Mạch nhỏ giống đang tận mắt nhìn thấy cảnh sắc mê người kia, cũng nhiệt tình ngẩng đầu lên.