Từ ngày cha Tống mất, đã ba ngày rồi Tống Mạch vẫn chưa ngủ, đêm nay vừa
nằm xuống hắn đã ngủ say như chết. Hơn nữa khi Đường Hoan cởi áo ngoài
của hắn động tác rất nhẹ nhàng, lại thêm lo lắng đề phòng, chỉ cần Tống
Mạch hơi cử động một chút nàng đều sợ tới mức lúc nào cũng sẵn sàng diễn trò được. Cho nên sau thời gian hai chén trà cố gắng, nàng rốt cuộc
không còn sợ hãi nữa, thành công cởi được một nửa áo ngoài của đối
phương ra.
Tuy nói là cởi được một nửa nhưng hắn lại nằm
nghiêng sang trái nên một phần áo ngoài mắc bên dưới của Tống Mạch cũng
chẳng ảnh hưởng gì đến toàn bộ, vì vậy toàn bộ phần trước ngực và sau
lưng của Tống Mạch đều lộ ra hết.
Đường Hoan lại nằm xuống, dí sát vào người hắn, cảm thụ khuôn ngực cường tráng của ai kia.
Đương nhiên, vì trong phòng quá tối nên nàng cũng chẳng nhìn được là bao, ví
dụ như hạt đậu đỏ trên ngực hắn, nàng cũng chẳng thể nhìn rõ.
Tay nàng dán lên ngực hắn.
Lòng bàn tay cảm nhận cơ ngực rắn chắc, theo hô hấp nhẹ nhàng phập phồng.
Tay Đường Hoan sờ chầm chậm, từ từ tiến đến má phải hắn. Tim hắn đập
nhịp nhàng khỏe mạnh, bàn tay đặt ở đó cũng khiến lòng nàng thoáng chút
không kìm được khẽ run rẩy.
Vừa xa lạ, lại quen thuộc.
Từng có một Tống “canh rừng” cũng ôm nàng vào lòng như vậy, hắn không cho
nàng sờ mấy bộ phận ở dưới eo nhưng bên trên lại tùy theo ý nàng. Nghĩ
kĩ lại, có lẽ bởi vì bị nàng giày vò nên cũng hết cách, Tống “canh rừng” đành phải thỏa hiệp.
Tống nhị thúc thì sao?
Bởi
vì nàng là chất nữ của hắn, ngay từ đầu Tống nhị thúc đã đối với nàng
rất tốt. Thoạt nhìn cứ tưởng lần này đơn giản hơn, nhưng Đường Hoan
biết, muốn hái được Tống nhị thúc, còn khó hơn so với Tống “canh
rừng” rất nhiều.
Đáng tiếc cho cơ thể mê người này a…không thể tận hưởng ngay lập tức.
Bàn tay nhỏ bé của Đường Hoan sờ soạng bụng hắn một lát, sau đó từ từ mò
đến chỗ ở của nhị thúc nhỏ. Nhị thúc lớn đang ngủ, nhị thúc nhỏ cũng ngủ theo, mặc dù vậy, cũng không thể khinh thường hình dáng lúc nhỏ của nhị thúc nhỏ nha. Vị trí này rất mẫn cảm, Đường Hoan không dám với tay vào
trong sờ, chỉ đành cách một mảnh vải quần lặng lẽ nhéo nhéo.
Sư phụ nói thứ này mà lớn lên lúc làm sẽ rất thoải mái.
Đường Hoan khóc không ra nước mắt.
Nàng nghĩ tới hai lần kinh nghiệm Tống Mạch cho nàng.
Lần đầu tiên, trước khi đi vào mộng, nàng lỗ mãng “ăn” nó, đau lắm chứ,
nhưng lúc đó mấy phần hồn phách của nàng đã rời khỏi thể xác rồi nên
phần hoảng sợ của nàng cũng không thể nào lớn hơn. Đường Hoan còn chưa
kịp cảm nhận thêm nỗi đau đó đã nuốt Dẫn Mộng đan rồi nhanh chóng bước
vào giấc mộng thứ nhất. Lần thứ hai, Tống “canh rừng” dùng khí thế giết
người không đền mạng mạnh mẽ xông tới, cảm giác kia, bây giờ nghĩ lại,
Đường Hoan vẫn không nhịn được run rẩy.
Một lần thể nghiệm
đầy đủ kia nói cho Đường Hoan biết, sau khi Tống Mạch nhỏ lớn lên đâm
vào rất thoải mái nhưng lúc đầu phải trải qua một cơn đau tê tâm liệt
phế đã, mà nàng thì không muốn trải qua thêm lần nữa đâu!
Rụt tay lại, Đường Hoan ôm chặt Tống Mạch, mặt dán vào ngực hắn cọ cọ.
Nhị thúc ngoan, Tống Mạch ngoan, giấc mộng này cũng tốt, giấc mộng sau cũng được, ta nhất định sẽ đối với ngươi thật dịu dàng, ngươi lại càng phải
dịu dàng hơn với ta nha. Ngươi yên tâm, trước khi “làm” ta sẽ không bao
giờ khích bác ngươi nữa, cho nên nếu ngươi còn dám đâm ta như vậy, đừng
trách ta sau khi tỉnh lại cứa cho cái cổ thân yêu của ngươi một nhát!
Đường Hoan oán hận khẽ cắn môi, cởi bỏ trung y rồi quay lưng về phía Tống
Mạch đang ngủ say, đem bàn tay của Tống Mạch vốn đang ở trên lưng nàng
nhét vào trong yếm. Hắn mà ngã xuống, sẽ có ngay bàn tay phải ở trong
yếm này giữ lấy hắn. Đến lúc này Đường Hoan mới cảm thấy mỹ mãn mà nhắm
mắt ngủ.
Nhị thúc ơi nhị thúc, chất nữ rất muốn nhìn xem sáng mai lúc tỉnh dậy thúc sẽ có phản ứng gì?
~
Cho dù có mỏi mệt nhưng vì thói quen dậy sớm từ nhỏ, Tống Mạch vừa nghe tiếng gà gáy đầu tiên đã từ từ tỉnh lại.
Cảm giác có cái gì không đúng lắm.
Cánh tay trái thực mỏi, còn tay phải…
Hắn theo bản năng nắm lại, vì thế ngón tay thô ráp của nam nhân nắm lấy
đỉnh mềm mại của thiếu nữ chưa từng có ai chạm vào, ngón tay khẽ xiết,
ngọc nhũ liền thay đổi hình dạng.
“Ưm…”
Đường Hoan vô ý thức rên một tiếng, mông nhỏ dán lên người hắn, sau khi bất an vặn vẹo hai cái, lại ngủ tiếp, hô hấp đều đều.
Tống Mạch khiếp sợ vô cùng, mở mắt ra ngay lập tức nhìn thấy cánh tay trắng
nõn mịn màng của chất nữ, mà cánh tay màu lúa mạch của hắn đang khoác
trên người nàng, trong tay còn nắm…
Người như bị lửa đốt, phía sau lưng không ngừng chảy mồ hôi.
Tại sao lại có thể như vậy!
Tống Mạch run run duỗi bàn tay phải ra, nâng tay, mu bàn tay chạm vào yếm
nàng, sợ nàng tỉnh, hắn vừa nhanh lại gấp rụt tay ra, không ngờ lại
huých vào nàng… Tim đập dồn dập, Tống Mạch nhắm lại, cố ép mình phải
bình tĩnh, bàn tay an toàn rút ra khỏi yếm nàng, Vừa rời khỏi, hắn nhẹ
nhàng thở phào, muốn đứng dậy, lại phát hiện nàng đang gối lên cánh tay
trái của hắn, nếu hắn cử động, nàng mà tỉnh thì biết làm sao? Nửa trên
của nàng chỉ còn có cái yếm, nhị thúc là hắn thì không biết đã cởi áo
ngoài ra từ lúc nào, hai người gần như đã cởi trần, loại tình huống này, nàng sẽ nghĩ về nhị thúc như hắn thế nào đây!
Tống Mạch hận mình không thể chết đi, làm sao hắn có thể làm ra loại chuyện này!
Hắn không dám động, cố gắng nhớ lại xem hôm qua rốt cuộc mình đã làm cái
gì. Nghĩ đến muốn nổ đầu nhưng cũng chỉ nhớ được chất nữ gặp ác mộng nên chui vào lòng hắn, hắn không có cách nào đành ôm nàng rồi ngủ thiếp đi
luôn. Xiêm y lúc nào thì cởi ra, thực sự hắn không thể nhớ nổi.
Bây giờ nên làm cái gì đây?
Cứ để như vậy thì không ổn, chất nữ… chất nữ đã bị hắn hủy đi trong sạch, nếu chất nữ biết, có thể nào nghĩ quẩn không?
Suy nghĩ giả vờ ngủ chợt lóe qua nhưng nhanh chóng bị Tống Mạch bác bỏ.
Hắn quay đầu, hướng lên trên hít sâu hai lần, đầu tiên là dịch eo ra, để
cho cây gậy không biết đã nóng lên từ lúc nào của mình rời khỏi mông
chất nữ, sau đó mới nhẹ nhàng nhặt lấy trung y của chất nữ, phủ lên vai
nàng.
Phủ lên vẫn chưa ổn, hắn còn phải mặc vào cho nàng nữa, bởi vì bọn họ ngủ cùng giường, mặc dù là tự chất nữ cởi nhưng sau khi
nàng tỉnh lại, có lẽ sẽ rất xấu hổ?
Tống Mạch không nghĩ cho
chất nữ mới là lạ. Nàng không lấy Đổng Minh Hoa, muốn giữ đạo hiếu ba
năm, bọn họ còn sống chung với nhau ba năm nữa, làm sao có thể…
Trời bên ngoài vẫn còn hơi tối, chất nữ, có vẻ ngủ rất sâu?
Tống Mạch thoáng an tâm, giữ lấy đầu vai chất nữ nâng lên trên, nhân lúc đầu nàng rời khỏi cánh tay hắn mà nhanh chóng rút tay ra rồi chặn gối xuống dưới sau đó từ từ đặt chất nữ nằm ngửa lên gối.
May mà nàng vẫn chưa tỉnh.
Tống Mạch lau mồ hôi chảy đầy trên trán, xoay người, yên lặng mặc áo ngoài vào.
Mặc xong hắn mới quay lại mặc cho nàng.
Mặc áo cho nàng nhưng lại không thể để nàng tỉnh dậy, hắn nhất định phải thật chú ý.
Hai cánh tay chất nữ ngả sang hai bên, bên phải được áo ngoài che mất, bên
trái ngả sang bên cạnh, lộ ra áo yếm màu trắng bên trong. Hắn không dám
nhìn, ánh mắt chuyển lên trên rơi vào cần cổ trắng nõn của nàng, bên
dưới là xương quai xanh tinh xảo đơn bạc, càng làm cho người ta thêm
thương tiếc.
Đột nhiên Tống Mạch chợt cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Hắn không kìm lòng nổi mà nhìn lên gương mặt của chất nữ.
Mày liễu dài nhỏ nhíu lại, mi mắt thật dày đương run rẩy, hai má phiếm hồng, môi xinh khẽ mở, xinh đẹp động lòng người.
Chỉ trong thoáng chốc, chất nữ đã trổ mã trở thành đại cô nương rồi. Hắn
vẫn còn nhớ rõ bộ dáng nàng lúc ba tuổi, mắt to ngập nước, cười khanh
khách đòi nhị thúc ôm.
Nếu Đổng Minh Hoa thật sự có quan hệ
mờ ám với biểu muội hắn, thì mắt của hắn đúng là bị mù rồi, thế mà lại
dám phản bội Cẩm Chi!
Cẩm Chi, con yên tâm, nhị thúc nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt, sẽ tìm cho con quy túc thật tốt.
(quy túc = chốn đi về)
Phẫn nộ và thương tiếc đánh mắt hết những dục niệm không nên có trong lòng
nam nhân, động tác trong tay hắn thật nhẹ nhàng mặc áo vào cho nàng,
giống như nàng chỉ là một cô bé, còn trong tay hắn không phải là trung y của nàng mà chỉ là cái yếm nho nhỏ của một bé con thôi.
Sau khi mặc xong hết, Tống Mạch dém lại chăn cho nàng cẩn thận rồi chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Đường Hoan chợt mở to mắt, bất đắc dĩ nhìn bóng lưng hắn.
Ngươi này thật sự là do gia gia của Cẩm Chi nhặt về sao? Chứ không phải là
con riêng của Tống gia gia với người yêu cũ nhưng do trách nhiệm với thê tử nên phải bỏ sao? Cô nương kia vì khó sinh mà chết, Tống gia gia dùng cái cớ sứt sẹo trên để ôm con riêng của mình về, sau đó trước khi chết
đã nói rõ mọi chân tướng cho con riêng, rồi đứa con riêng – Tống Mạch
liền coi nàng thật sự trở thành chất nữ có cùng quan hệ huyết thống?
Nếu không hắn nào có thể làm như vậy, làm ra một chuyện không hề có chút khí phách nam nhân như vậy?
Sớm biết thế nàng đã cởi sạch hết rồi xem xem hắn có thể hóa cầm thú hay không.
“Nhị thúc…”
Đường Hoan dụi dụi mắt, vừa che miệng ngáp vừa ngồi dậy, đứng lên đi đến bên vai sóng vai với
Tống Mạch, mơ mơ màng màng, giống như không hề phát hiện ra chuyện hai người nằm sát cạnh nhau trên giường.
Tống Mạch giải thích với nàng chuyện tối qua nàng mơ thấy ác mộng.
Đường Hoan ngẩn người, lập tức đỏ mặt, nhìn xem xiêm y trên người cả hai, ngượng ngùng cúi đầu, “Nhị thúc, con, con không phải…”
Tống Mạch cười phá vỡ ngượng ngùng, “Không có việc gì, không có việc gì. Cẩm Chi đừng ngại, tình huống tối hôm qua đặc biệt, nhị thúc biết không
phải do con cố ý. Hơn nữa, ở trong mắt nhị thúc, Cẩm Chi vẫn chỉ là một
tiểu hài tử. Được rồi, con ngủ thêm một lát nữa đi, nhị thúc đi làm cơm, chốc sau cơm làm xong nhị thúc sẽ gọi con.” Nói xong lại nhanh chóng
đứng dậy, xuống dưới giường đi giày vào. Còn thứ bên trong quần, tốt
nhất vẫn nên đi ra ngoài xử lí thôi.
Đường Hoan bĩu môi, làm bộ như tò mò xốc chăn lên, tìm qua kiếm lại.
Tống Mạch thấy phía sau có động nên quay đầu lại, khó hiểu hỏi, “Tìm gì vậy?”
Đường Hoan ngây thơ nhìn về phía hắn hỏi, “Nhị thúc, có phải thúc giấu gậy
bên trong chăn không? Tối hôm qua hình như con bị nó chọc vào, cảm giác
rất kì lạ, vì sao nhị thúc lại giấu gậy ở trong chăn được? Có phải là
tại con nằm mơ không?”
Nàng nhìn hắn không chớp mắt, trong
lòng Tống Mạch xấu hổ không chịu nổi, trên mặt cũng không dám để lộ ra
nửa điểm khác thường , cười to phụ họa: “Làm sao lại giấu gậy bên trong
được, nhất định là con nằm mơ rồi.” Nói xong nhấc chân đi luôn, nếu còn ở thêm một khắc, hắn sợ mình sẽ không thể kiên trì nổi nữa.
Đường Hoan gãi gãi đầu, có vẻ đã hiểu: “Đúng vậy, nhất định là nằm mơ rồi.
Nếu không cho dù có giấu gậy ở bên trong, không có ai cầm lấy, nó làm
sao có thể chọc vào con được…A, không có chuyện gì đâu, nhị thúc mau đi
nấu cơm đi!” GIống như đoán được mình nói sai chuyện gì, nàng vội vàng
kéo chăn chùm hết lên người, trốn ở bên trong không lên tiếng.
Tống Mạch tâm hoảng ý loạn chạy thoát ra ngoài.
Hắn muốn làm như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra nhưng khi chất nữ vừa nói
đến chữ “Gậy”, phía dưới của hắn liền không biết xấu hổ cứng lên. Tối
hôm qua, bụng nàng áp vào nơi đó lại vô tình cọ xát khiến hắn khô nóng,
sáng sớm, lại chạm vào mông nàng khiến nơi đó của hắn truyền đến khoái
cảm xa lạ, còn có bả vai tuyết trắng mềm mại cùng với ngực mềm no đủ của nàng nữa, tất cả đều hiện lên rõ ràng trong đầu hắn.
Tống Mạch không ngừng vẩy nước lên mặt.
Đáng tiếc, nước lạnh ban đầu còn có thể trấn áp nóng nực trong cơ thể nhưng rồi dần dần thứ đó lại nóng như cũ.
Đến lúc dùng bữa sáng, hắn căn bản không dám nhìn nàng.
Cho đến khi Đổng Minh Hoa và Tương Ngọc Châu dắt tay nhau đến. Lúc ấy hắn ở trong phòng còn chất nữ lại đứng bên ngoài, đến lúc hắn đi ra, chất nữ
một mình đứng ở cửa, đối diện chính là đôi biểu huynh biểu muội kia đang sóng vai mà đứng, nắng sớm ấm áp rơi trên người bọn họ nhưng không hiểu sao lại như đâm vào mắt hắn.
Tống Mạch rốt cuộc cũng tin lời của chất nữ. Đổng Minh Hoa…không xứng.
“Các ngươi tới làm gì?”
Hắn lạnh mặt đi ra ngoài, đứng trước mặt chất nữ, nhìn thẳng về phía Đổng Minh Hoa.
Hắn giống như núi chắn giữa hai bên, sắc mặt lại khó coi như vậy, Tương
Ngọc Châu hơi buông lỏng tay ra, Đổng Minh Hoa còn trực tiếp lùi về sau
hai bước, lo lắng không thôi nói: “Nhị thúc, con, con đến thăm Cẩm Chi.” Hắn nhớ nàng, hắn chỉ định một mình đến nhưng biểu muội lại nói với
nương: nàng cũng muốn đến an ủi Cẩm Chi, nương lại không biết chuyện
giữa biểu muội và hắn nên đã đồng ý.
Tống Mạch làm như không thấy vẻ khó xử trên mặt Đổng Minh Hoa, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ,
“Ngươi vẫn nên gọi ta là Tống nhị thúc đi.”
Sắc mặt Đổng Minh Hoa trong nháy mắt chuyển sang màu trắng.
Tương Ngọc Châu cúi đầu, khóe môi lộ ý cười.
Đường Hoan nhìn nam nhân cao lớn trước mặt, đột nhiên rất muốn tiến lên hôn
hắn một cái! Mặc kệ hắn là vì chất nữ của hắn hay là vì nàng, Tống Mạch
bây giờ, thật sự rất rất…quyến rũ a, hắn khiến nàng chỉ muốn lập tức
đuổi hai con ruồi kia đi, rồi quay lại kéo hắn lên giường, cưỡi lên hắn, làm một trận!
Nhị thúc ngoan, rốt cuộc đến bao giờ ngươi mới có thể nghe theo ta đây, chất nữ muốn rồi!