9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1241: Chương 1241: Chương 1240




Vũ Tuệ và Vũ Bách, hai đứa nhóc tham ăn vặt, vừa vào cổng đã nhìn chằm chằm vào cây táo này.

Mạc Hân Hy nghe thấy từ trong căn phòng ở phía tây truyền ra tiếng cười của hai mẹ con Vương Niệm Đơn, liền kéo Tư Nhã và Mộc Lam đi qua.

ở phía sau lưng cô, Vũ Tuệ liếc nhìn Lục Vũ Bách một cái: “Anh Sáu, táo trên cây này nhìn có vẻ ngon quá! Em muốn hái một quả ăn thử!”

Lục Vũ Bách ghé đến bên cạnh tai cô bé: “Em đợi đó, đợi lát nữa anh và anh hai sẽ tìm cơ hội hái cho em”

Khi Mạc Hân Hy dẫn Tư Nhã và Mộc Lam đi đến cửa căn phòng phía tây đó, hai mẹ con Vương Kỳ đang lăn qua lăn lại trên chiếc giường lớn mới tinh mới phát hiện ra cô.

Vương Niệm Đơn nhanh chóng bước xuống giường, chạy đến, kéo lấy bàn tay nhỏ của Mộc Lam và Tư Nhã.

“Tư Nhã, Mộc Lam, hai chị mau đến xem đi. Đây là căn phòng mà mẹ em đã chuẩn bị cho em. Có đẹp không?”

Trong một căn phòng rộng chưa đầy mười mét vuông, một chiếc giường đôi cao 1,8 mét và một chiếc tủ có hai tổ hợp được đặt dựa sát vào bức tường phía bắc.

Những bức tường chắc hản là mới được sơn gần đây, rất trắng tinh.

Không có bất kỳ đồ trang trí nào.

Trên nền xi măng trải thảm da sàn trẻ em màu gỗ thô mới mua. Ở phía nam sát cạnh vị trí cửa sổ, đặt một cái bàn học nhỏ và một giá sách thô sơ màu hồng.

Rèm cửa cũng là màu hồng.

Toàn bộ căn phòng trông qua cũng có thể nói là ấm áp và sạch sẽ ngăn nắp. Có thể thấy răng La Đức Tín cũng rất hết lòng hết dạ.

Công chúa nhỏ Mộc Lam từ năm ba tuổi đã luôn được người nhà họ Lục nâng niu chiều chuộng, đối mặt với căn phòng như thế này, trong lòng rất coi thường.

Nhưng cô bé rất tâm lý không nói gì cả.

Chỉ là tươi cười đề nghị: “Niệm Đơn, không phải em và anh sáu đã dùng là cây để làm rất nhiều bức tranh phong cảnh sao? Chị nghĩ có lẽ nên treo những bức tranh phong cảnh của em ở trong căn phòng này thì sẽ càng đẹp hơn”

Tư Nhã cuộc sống vốn đã khó khăn vất vả từ nhỏ lại vỗ tay nhảy vào phòng, khen ngợi nói: “Đẹp, đẹp quái”.

Đã được Mộc Lam nhắc, Vương Niệm Đơn mới nhớ ra bức tranh phong cảnh trong ba lô của mình.

Cô bé nhanh chóng lấy ra đặt ở trên bàn học trước cửa sổ: “Chị Mộc Lam, chị giúp em xem thử xem, treo như thế nào mới đẹp!”

Thì đúng lúc này, giọng nói của mẹ La từ ngoài sân ngoài vọng vào.

“Mấy đứa là là con cái nhà ai, tại sao lại chạy vào trong sân nhà của chúng tôi ăn trộm táo hả?”

Mẹ La nghe thấy Vương Niệm Đơn đến rồi, vừa nãy ở trong phòng †ìm chiếc cọ vẽ mà bản thân đã đặc biệt mua cho Niệm Đơn! Bà ấy nghe nói rằng Vương Niệm Đơn thích vẽ tranh, vì vậy đã đặc biệt nhờ người đi lên thị trấn để mua một cây cọ vẽ đưa về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.