Ai ngờ đâu, bà ấy vừa đi xe lăn ra khỏi phòng của mình, liền nhìn thấy mấy đứa trẻ ăn mặc đẹp đẽ, đang vây quanh cây táo trong sân nhà bọn họ hái trộm táo!
Mạc Hân Hy và Vương Kỳ nghe thấy giọng nói, khi chạy ra ngoài, thì nhìn thấy mấy đứa con trai của mình.
Nhị Bảo Lục Vũ Lý đã trèo lên cây táo, lúc này đang ngồi trên cành cây ăn táo đầy thích thú!
Lục Bảo Lục Vũ Bách đứng trên một chiếc ghế cao dưới gốc cây, đang nhón gót chân để hái táo!
€ô con gái nhỏ Vũ Tuệ, tay vừa giúp Lục Vũ Bách đỡ cái ghế, miệng vừa không ngừng chỉ huy: “Anh Sáu, không muốn quả đó, quả đó nhỏ quá đi, em muốn ăn quả bên cạnh, cái quả to nhất đỏ nhất!”
Mà ba đứa trẻ còn lại là Minh Húc, Vũ Tuấn và Tấn Khang thì đứng sang một bên và nhìn bọn chúng, vỗ tay, cổ vũ và cộng thêm nói chuyện.
Khi cô đi ra, tình cờ nghe thấy Lục Vũ Tuấn chỉ vào cành cây nơi Nhị Bảo đang ngồi nghiên cứu nói: “Em nói xem cành cây nhỏ bé như vậy sao mà có thể chịu được sức nặng của anh hai chứ!”
Mạc Hân Hy ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên cành cây mà Lục Vũ Lý đang ngồi cực kỳ nhỏ.
Tim cô lập tức cảm thấy như mắc nghẹn ở cổ họng: “Nhị Bảo, mau xuống đi!”
Nhưng mà, theo cùng tiếng la hét của cô, cành cây dưới mông của Nhị Bảo Lục Vũ Lý đột nhiên kêu răng rắc rồi gãy đứt ra.
“Nhị Bảo, cẩn thận!” Cô lao đến muốn đỡ lấy con trai.
Tuy nhiên, vào lúc này, Lục Bảo Lục Vũ Bách đứng trên chiếc ghế cao đang nhón chân hái táo, bị cô hét lớn tiếng như vậy, khiến cả người hoảng sợ cũng ngã xuống khỏi ghế.
Mạc Hân Hy trong lúc nhất thời không biết nên đi cứu đứa con trai nào.
Tuy nhiên, may mắn thay hai đứa con trai của cô đã học võ thuật từ khi còn nhỏ. Trong khoảnh khắc cành cây bị gãy, Nhị Bảo đã vươn tay ra nắm lấy một cành cây khác, sau đó trở mình trên cây và nhanh nhẹn nhảy xuống.
Chẳng qua là, phía sau quần áo trên người của cậu bé lại bị cành cây cào rách thành một cái lỗ lớn.
Lục Bảo Lục Vũ Bách nhìn như sắp ngã xuống tiếp xúc sát rạt với mặt đất. Ba anh em Lục Minh Húc ở cách gần cậu bé nhất đã lao đến, nguy hiểm đỡ lấy cậu.
Tất cả đều ngã xuống, nhóc mập vẫn đang cầm một quả táo vừa to vừa đỏ trên tay!
Nhìn thấy hai đứa con trai chỉ hoảng sợ chứ không gặp nguy hiểm, Mạc Hân Hy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ La nhìn thấy cô, còn có cả Vương Kỳ và Niệm Đơn ở phía sau cô cùng nhau chạy ra ra, ngay lập tức nhận ra được đây chính là vợ của chủ tịch tập đoàn nhà họ Lục, đang được người dân trong thôn bàn tán sôi nổi suốt mấy ngày hôm nay.
‘Và mấy đứa nhóc vừa rồi định ăn trộm táo của nhà bà ấy, chắc hẳn chính là những đứa trẻ được sinh ra từ bào thai Cửu Bảo của bà chủ kia.
Vì vậy, mẹ La nhanh chóng khách sáo nói: “Muốn ăn táo, các cháu cứ tùy thích mà hái ăn, nhưng phải cẩn thận, đừng để bị ngã”
Mạc Hân Hy nhìn chăm chằm vào mấy đứa con trai luôn khiến người ta phải lo lắng: “Ai cho các con leo lên cây hái táo?”
Đại Bảo, Tam Bảo và Ngũ Bảo không trèo lên cây, đồng thời chỉ tay về phía Nhị Bảo Lục Vũ Lý vừa từ trên cây nhảy xuống.
Sau đó, bàn tay nhỏ của Nhị Bảo Lục Vũ Lý lại chỉ về phía Lục Bảo Lục Vũ Bách.
Đôi mắt nhỏ của Lục Vũ Bách đảo một vòng, sau đó, cầm quả táo đỏ, vẻ mặt háo hức chạy đến trước mặt Vương Niệm Đơn: “Em Niệm Đơn, cho em ăn nè. Đây chính là quả mà anh đã đặc biệt hái cho em từ trên cây, quả táo to nhất và đỏ nhất”
Sau đó, Tiểu Bạng Lục có chút đắc ý quay đầu lại nhìn Mạc Hân Hy: “Mẹ ơi, con là dự định tặng cho em Niệm Đơn.”