Quả nhiên, năm phút sau Lục Khải Dã đã đi xuống. Chiếc xe lao vùn vụt trên đường trở về nhà.
“Khải Dã, cô gái đó không thể trêu đùa, tốt hơn hết là em nên tránh xa cô ấy một chút!” Lục Khải Vũ đưa ra lời khuyên. Lục Khải Dã bất mãn kêu lên: “Anh à, anh nghĩ gì thế? Em chỉ là đồng cảm nên thương hại cô ấy mà thôi!”
“Thật à? Thế sao không để cô ấy ở lại nhà nghỉ nhỏ đó đi?”
“À, chuyện đó thì hiệu quả cách âm của nhà nghỉ quá kém, hơn nữa chỉ còn có một phòng mà phòng bên cạnh lại là một người đàn ông trông không đứng đắn, cao lớn thô kệch. Em là ông chủ, là cấp trên của cô ấy nên theo lý phải bảo vệ nhân viên của mình rồi.” Anh ta nói những lời chính trực.
“Vậy sao không về căn hộ của em?”
“Cô ấy, cô ấy sợ người của công ty hiểu lầm. Anh cả, anh cứ yên tâm, em không để anh mất tiền thuê nhà đâu. Mà tối nay cũng nhờ có cô ấy, nếu cô ấy không đưa em đến bệnh viện thì không biết em trai anh đã mất mặt ở ngoài đường thế nào đâu!”
“Đã thế cô ấy còn giúp em đóng viện phí nữa. Giờ đây cô ấy gặp khó khăn, là một người đàn ông thì em nên ra tay giúp đỡ chứ.” Lục Khải Dã nói ra rất nhiều lý do.
Lục Khải Vũ liếc nhìn anh ta một cái, lắc đầu mệt mỏi nhắm mắt lại, không nói gì. Truyện mới cập nhật
Lúc trở về biệt thự nhà họ Lục đã gần ba giờ sáng.
Trong sân vắng lặng, tất cả mọi người chìm trong giấc ngủ. Hai người rón rén lên lầu và trở về phòng riêng của mình.
Dưới ngọn đèn ngủ mờ nhạt trong phòng ngủ chính, hình như Mạc Hân Hy đã ngủ.
Anh chầm chậm đi đến, ngồi xổm xuống trước giường nhìn chăm chú vào gương mặt đang ngủ say của cô. Trên người cô còn có mùi sữa tắm thơm nhàn nhạt, hai mắt nhắm nghiền, lông mi rất dài, dáng vẻ đang ngủ rất ngọt ngào, nhã nhặn.
Trong lòng Lục Khải Vũ cảm thấy yêu thương, nhịn không được mà đưa tay lên vuốt má cô.
Nhưng mà, một giây tiếp theo đột nhiên tay của anh bị Mạc Hân Hy bắt lấy.
“Ai?” Cô cảnh giác nhìn lên, nhìn thấy anh thì sửng sốt một chút, ngượng ngùng buông ra: “Anh về khi nào thế? Em ngủ quên mất
Lục Khải Vũ cười thành tiếng, đưa tay xoa đầu cô: “Bà xã, hôm nay đã dọa em sợ à?”
Mạc Hân Hy lắc đầu: “Khải Dã đâu! Nó không sao chứ?”
Anh nhìn thoáng qua đôi mắt mệt mỏi của vợ, ánh mắt đầy xót xa: “Không sao, thằng nhóc đó rất thông minh, tự mình đi đến bệnh viện! Giờ đã lên lầu ngủ rồi!”
Mạc Hân Hy thở phào nhẹ nhõm nằm ở trên giường: “Không sao thì tốt rồi!”
Lục Khải Vũ ôm lấy cô, khẽ hôn lên môi cô một cái: “Bà xã, nếu mệt thì đi ngủ trước đi, anh tắm rửa một cái đã.
“Vâng.” Mạc Hân Hy gật đầu.
Lúc anh bước ra từ phòng tắm thì Mạc Hân Hy vẫn chưa ngủ.
“Sao em không ngủ nữa?” Anh nằm trên giường ôm cô vào lòng.
“Em có chút lo lắng. Lư Giai Y đã gặp chuyện bê bối như vậy, em nghĩ nhà họ Lư sẽ không từ bỏ ý đồ đâu. Cô hơi lo lắng. Mặc dù nói là đây chính là do họ gieo gió ắt gặt bão, nhưng mà có thể nhà họ Lư sẽ không nghĩ như vậy.
“Em ấy! Đừng nghĩ nhiều nữa, có anh ở đây rồi, không sợ bọn họ giở trò nữa! Đã rất muộn rồi, ngủ đi thôi. Sắp đến hôn lễ của chúng ta rồi, tiếp theo còn rất nhiều chuyện phải làm.” Lục Khải Vũ cưng chiều nhéo mũi cô, sau đó đưa tay ra tắt đèn ngủ đầu.
Trong bóng tối, Mạc Hân Hy yên lặng một lúc lâu, đột nhiên hỏi lại: “Chồng, Lư Tử Tín thật sự không phải con của Lư Bạch Khởi sao?”
Lục Khải Vũ cười khẽ: “Bà xã, em không ngủ được đúng không?”
“Không phải, hôm nay khi em đến sân sau nhà họ Lư em đã gặp Lư Tử Tín. Đột nhiên em phát hiện ra cậu bé có gì đó giống với dáng vẻ của Long Bách. Anh nghĩ thử xem, có phải thằng bé là…?”