9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 319: Chương 319: Đến căn hộ của Lục Khải Vũ




Sự nóng lòng muốn rũ bỏ mọi quan hệ và giữ khoảng cách với anh ta của Lưu Cửu Nhạ khiến cho Lục Khải Dã có phần khó chịu trong lòng.

Nói thế nào thì Lục Khải Dã cũng chính là giám đốc điều hành phong độ, đẹp trai lại giàu có của công ty truyền thông Nguyệt Tú Media, sao lại thành người đáng ghét trong mắt Lưu Cửu Nhạ rồi?

Phải biết rằng phụ nữ trong công ty mà nghe được lời mời này của anh ta thì thiếu điều leo lên xe ngồi ngay lập tức và bám chặt lấy anh ta không buông tay ra! Còn Lưu Cửu Nhạ này sao lại trốn tránh anh ta cứ như trốn kẻ xấu vậy, trông anh ta rất giống người xấu à?

“Được, cô muốn đi khách sạn nào, tôi đưa cô qua đó!” Lục Khải Dã không còn cách nào khác, đành phải lùi lại một bước. “À, không cần khách sạn đâu, khách sạn đắt lắm. Ngã tư phía trước có một nhà nghỉ nhỏ, tôi ở đó một đêm được rồi.”

Lưu Cửu Nhạ đứng trước xe, trên mặt đầy vẻ kháng cự, không muốn lên xe. “Cô là một cô gái, đêm hôm khuya khoắt không an toàn đầu. Chúng tôi tiện đường đưa cô đến đó. Lục Khải Dã nhíu mày, giọng điệu không cho người khác từ chối.

Lưu Cửu Nhạ cũng không thể nào nói lời từ chối được nữa, chỉ có thể miễn cưỡng lên xe. truyện đam mỹ

Sau khi đóng cửa, cô ta vô cùng ngạc nhiên khi thấy trong xe vẫn còn người. “Chào chào anh!” Cô ta cẩn thận bám chặt lấy cửa xe, đỏ mặt chào hỏi Lục Khải Vũ. “ Lục Khải Vũ khẽ gật đầu, không nói chuyện, mà chỉ nhìn em trai một cái thật sâu, sau đó xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Không phải là tên nhóc Khải Dã này để ý đến cô gái này đấy chứ? Chỉ là cô gái này quá đơn thuần, an phận, mà vừa nãy còn bị một tên cặn bã làm tổn thương nữa. Bọn họ hoàn toàn không thích hợp.

“Đây là anh trai của tôi, cô đừng sợ!” Lục Khải Dã ngồi ở phía trước, quay đầu cẩn thận an ủi Lưu Cửu Nhạ “Vâng!” Lưu Cửu Nhạ cúi đầu, dáng vẻ luống cuống dè

Hai phút sau, xe đến ngã tư mà Lưu Cửu Nhạ đã nói, dặt. tài xế Mãnh chầm chậm dừng xe lại. Lục Khải Dã đi theo Lưu Cửu Nhạ bước ra khỏi xe. Tài xế Mãnh có hơi khó hiểu: “Cậu hai định làm gì thế nhỉ?”

“Với tính cách của nó thì nó nhất định phải thấy cô gái kia an toàn rồi mới quay lại. Chúng ta cứ chờ một lát đi!” Lục Khải Vũ đưa tay lên xoa thái dương.

Nửa đêm canh bạ rồi, anh thật sự chỉ muốn về nhà sớm với vợ con. Nhưng mà thằng em trai không đứng đắn này của anh lại muốn thể hiện phong độ và quyến rũ của đàn ông, không còn cách nào khác!

Anh và Tài xế Mãnh ngồi trong xe, nhìn Lục Khải Dã đang ân cần mang hành lý cho Lưu Cửu Nhạ rồi đi phía sau cô ta. Ba phút sau lại thấy anh ta xách hành lý bước ra, nhưng lần này hai người đã đổi vị trí cho nhau. L

ưu Cửu Nhạ cúi đầu đi theo phía sau lưng anh ta. “Chuyện gì thế này?” Tài xế Mãnh kinh ngạc. “Có lẽ là hết phòng!” Lục Khải Vũ đoán.

Khi cả hai quay trở lại xe, Lưu Cửu Nhạ vẫn cúi đầu không nói gì.

Lục Khải Dã nói thẳng: “Anh à, chung cư Thanh Niên của anh ở gần đại học Bách Khoa không phải còn một phòng ngủ cho khách à? Em nhớ lúc học đại học anh không thích ký túc xá ồn ào nên đã mua nó. Trước đây có một người em học dưới khoá anh đã ở, gần đây anh ấy vừa ra nước ngoài rồi, có còn phòng trống không?”

Lục Khải Vũ nhướng mày, rất muốn từ chối, nhưng nhìn Lưu Cửu Nhạ một lúc, anh thầm thở dài trong lòng rồi nói: “Đúng vậy, vẫn còn trống “Tài xế Mãnh, chúng ta đến chung cư Thanh Niên đi.”

Tài xế Mãnh không rõ nhìn thoáng qua Lục Khải Vũ, cậu hai theo đuổi con gái cũng quá là mạnh mẽ! Giờ đang sắp một giờ sáng rồi. “Đi thôi!” Trước mặt Lưu Cửu Nhạ, anh không muốn làm em trai mình khó xử. Chẳng qua là cảm thấy nếu có thời gian phải nói chuyện rõ ràng với anh ta, Lưu Cửu Nhạ không giống với những bạn gái trước kia của anh ta, không phải là người anh ta có thể tùy tiện đùa giỡn.

Xe nhanh chóng chạy đến khu chung cư, có lẽ do ông trời đã tiện tay an bài, cậu em học khóa dưới của anh vừa đưa chìa khoá cho anh trước khi ra nước ngoài, anh còn vừa ném nó lên xe.

Lục Khải Dã lấy chìa khóa và dẫn Lưu Cửu Nhạ lên lầu. “Chủ tịch Lục, chúng ta có đợi cậu hai không?” Tài xế Mãnh ngẩng đầu nhìn ánh đèn sáng trên tầng mười hai. Lục Khải Vũ mệt mỏi dựa vào sau xe, nhằm mắt lại: “Chờ đi, nó sẽ xuống nhanh thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.