A Hạnh

Chương 12: Chương 12: Cách sinh tồn của tiểu thiếp




A Hạnh gật đầu nói: “Đúng, là lấy lòng phu nhân, tỷ tỷ, tỷ biết đấy, lão gia nhà tỷ làm việc bên ngoài bận rộn như vậy, thời gian ở nhà thường rất ít đúng không?”

Ngh ĩ thế, Lý Ngân nói xen vào:“ Đúng vậy, nghe các di nương khác nói, nếu như đi kinh doanh bên ngoài thành, thường thì một tháng cũng không về nhà.”

“Nếu nói như vậy, trong nhà phần lớn thời gian là phu nhân làm chủ, nếu như tỷ l ấy được lòng phu nhân, dù lão gia không ở nhà, nhưng phu nhân cũng sẽ không làm khó tỷ, về sau còn an bài tốt cho tỷ cũng nên, hơn nữa nếu lão gia không quá sủng ái t ỷ, tỷ cũng sẽ kh ông trở thành cái gai trong mắt các di nương khác, có thể an an ổn ổn mà sống, như vậy không phải tốt sao?”

Lý Ngân liền gật đầu, sau đó lại trưng ra bộ mặt hoài nghi hỏi:“ Thế tỷ phải làm gì để lấy lòng phu nhân?”

Âm thanh A Hạnh nhỏ lại : “ Đầu tên, tỷ phải thật cung kính với phu nhân, mỗi ngày đều phải đi thỉnh an, hơn nữa phải tỏ ra thật sự thành tâm. Ăn mặc không được quá nổi trội hơn những người khác, phải thật đoan trang, nếu lão gia không ưa thích cũng không quan hệ, chỉ cần phu nhân thuận mắt là được. Và điều quan trọng nhất, nếu như lão gia đến phòng tỷ quá nhiều tỷ có thể giả bộ bị ốm một vài lần, mời hắn đi đến chỗ phu nhân hoặc các di nương khác, hơn nữa tỷ phải ở trước mặt lão gia nói tốt cho phu nhân, nàng đối với tỷ tốt như thế nào, xử lý việc quản gia tốt như thế nào..” Phải biết r ằng, tiểu thiếp nhất định phải tuân thủ cách sống của tiểu thiếp, nếu không thì phải mạnh hơn chủ mẫu còn không sẽ nếm rất nhiều đau kh ổ. C ũng có người ái thiếp diệt thê, nhưng nói là thế, đều vì chính thê tính thình nhu nhược hoặc là trong người có bệnh, chỉ có như thế mới sảy ra tình huống đó, tiểu thiếp không sợ hãi mà ngồi lên đầu chủ mẫu đi!

Nghe thế, Lý Ngân không hiểu rõ, nói:“ Tỷ ở trước mặt lão gia nói tốt cho phu nhân, phu nhân sẽ biết sao? Chẳng lẽ lão gia lại đi nói với nàng?”

A Hạnh liếc mắt nhìn cửa sổ, cười cười, nhẹ giọng đáp lại:“ Tự nhiên sẽ có người nói với phu nhân, tỷ không cần lo lắng.”

Lý Ngân nhìn theo ánh mắt của A Hạnh, sau đó vẻ mặt giật mình, kinh sợ nói:“ Ý muội nói là, trong viện của tỷ có người của phu nhân?” Rồi lại tự trả lời:“ Cũng đúng, phu nhân tất nhiên muốn đem chúng ta không chế dưới mắt nàng, chỉ sợ ở chỗ các di nương kia cũng có người của phu nhân”

A Hạnh nói:“ Có người chưa chắc đã là không tốt, như vậy khi tỷ trung thành, nàng càng thêm tin tưởn. Tỷ không cần quan tâm ai là tai mắt của phu nhân, tỷ chỉ cần làm sao sống an ổn là được rồi!”

Lý Ngân nhìn A Hạnh, nhìn ánh mắt nàng giống như người lạ, hồ nghi hói:“ A Hạnh, muội như thế nào lại biết được nhiều như vậy a? Từ khi muội khỏi bệnh, giống như đã thay đổi, không như trước kia, bây giờ lại có thể nói ra được nhiều đạo lý như vậy.”

A Hạnh thấy Lý Ngân nghi ngờ, trong nội tâm rùng mình, nhưng sau đó liền tỉnh táo, nghiêm túc nói: “ Tỷ tỷ, vì bệnh của muội, tỷ phải gả làm tiểu thiếp cho người ta, phụ thân ngã gãy chân, chẳng kẽ muội còn có thể giống như trước kia, có thể vui cười không lo nghĩ mà sống sao? Muội không còn nhỏ, hiện tại muội chỉ muốn chiếu cố phụ thân thật tốt, muốn tỷ tỷ có thể sống yên ổn hơn một ít. Về phần những ...đạo lý này, muội.... đều nghe lỏm của tam cô lục bà nói chuyện phiếm với nhau, tỷ tỷ, không phải tỷ cũng từng nghe được sao? Tỷ còn bảo họ nói dối!” A Hạnh trả vờ đáng thương, giọng nói mềm nhũn:“ Tỷ tỷ, tỷ có phải nghi muội bị quỷ nhập không?” Nói xong vùi đầu xuống, bộ dạng muốn khóc.

Lý Ngân nghe nàng nói như thế, làm sao có lòng hoài nghi cho được, vội ôm nàng nói:“ A Hạnh đừng thương tâm, muội muội tốt của tỷ, làm sao có thể bị những cái...vật tà âm quấn thân được, tỷ không có nghĩ như thế, tỷ cảm thấy có chút lạ lẫm mà thôi!” Nàng buông A Hạnh ra, thở dài: “Bất quá những lời của tam cô lục bà kia nói thật đúng, ở nơi nhà cao cửa rộng khó có thể sống yên ổn. Muội cũng nói phải lắm, tỷ muốn an ổn ở đây thì không nên đoạt hết sủng ái của lão gia. Hôm nay những di nương kia nói tỷ như vậy chắc cũng bởi vì những ngày này lão gia đều ở trong viện của tỷ, là tỷ quá ngây thơ, nghĩ mọi chuyện quá đơn giản!” Nàng cầm chặt tay A Hạnh:“ Muội muội, trên đời này, cũng chỉ có phụ thân và muội là thật tâm đối tốt với tỷ. Ah, đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên...”

Lý Ngân như đột nhiên nhớ đến điều gì đó, vội buông tay A Hạnh, quay người đi đến tủ gỗ tìm kiếm một hồi, không lâu sau, lôi ra một túi lụa nhỏ. Nàng hào hứng kéo A Hạnh , đem túi mở ra, cười dịu dàng để cho A Hạnh nhìn vật bên trong.

Túi lụa vừa mở ra, liền trông thấy mấy thỏi bạc nho nhỏ, ở dưới ánh mặt trời lóe ra tia sáng. Lý Ngân nói:“ Đây là tiền tiêu hàng tháng của tỷ, tổng cộng là sáu lượng bạc, tỷ ở đâu không thiếu ăn, không cần dùng đến tiền, muội mang về, về sau mỗi tháng tỷ nhân được đều bảo người cầm đến, cũng không cần để phụ thân đi làm việc khổ, số tền này đủ để hai người sống thật tốt. Còn đây là để cho muội tích góp...làm đồ cưới.” Nàng đem túi lụa gói lại cẩn thận từng tí một, đem toàn bộ đưa ra trước mặt A Hạnh.

A Hạnh nhìn túi lụa trước mặt, liền cảm thán số mệnh của nàng thật tốt, bất kể là kiếp này hay kiếp trước, mệnh nàng đều là số hưởng. Chỉ là kiếp trước nàng vì chỉ biết hưởng thụ mà phải trả giá quá lớn, nàng mất quyền tự do yêu đương, mất tự do hôn nhân, nàng bất đắc dĩ phải buông tha quá nhiều thứ cho nên về sau nàng mới thống khổ, hoàn toàn không muốn sống. Kiếp này, chẳng lẽ nàng còn muốn trải qua loại hưởng thụ này sao?

Dù là thân như tỷ muội, nếu là phương thức chỉ dựa vào một người mà sống, mối thân thiết này sẽ sớm biến chất. Vận mệnh của nàng vô tình mà ở trong tay Lý Ngân, nàng đều phải dựa vào Lý Ngân, về sau gả cho ai cũng phụ thuộc Lý Ngân sao?

Không được, đời này nàng không thể tiếp tục phạm sai lầm nữa, kiếp này, nàng muốn nắm giữ lấy vận mệnh của mình trong tay.

Muốn như vậy thì đầu tiên, không thể dựa vào bất kỳ ai mà sống!

A Hạnh không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đem túi lụa đẩy trở lại cho Lý Ngân.

Lý Ngân không hiểu mà nhìn nàng, hỏi:“ Như thế là sao?”

A Hạnh nhìn thẳng vào Lý Ngân, nhẹ nhàng nói:“ Tỷ tỷ, số tiền này tỷ hãy giữ lại đi, tỷ ở đây cái gì cũng phải dùng đến tiền. Khen thưởng hạ nhân cũng phải dùng đến bạc, tỷ đưa hết cho muội, vậy tỷ phải là sao?”

Lý Ngân nhíu mày:“ Nguyên lai còn nhiều chỗ phải dùng đến tiền như vậy sao? Tỷ thật không nghĩ tới, chỉ cân nhắc cho muội và phụ thân thôi...”

A Hạnh trong nội tâm liền cảm động, Lý Ngân tuyệt đối là con gái tốt, là hảo tỷ muội, bất kể như thế nào, nàng đều sẽ cố gắng cho tỷ tỷ không bị tổn thương.

Lý Ngân đem túi thu về, lấy ra một nửa:“ Tỷ sẽ giữ một nửa, một nửa đưa cho muội.”

A Hạnh ngăn lại, nói:“ Tỷ tỷ, tỷ cũng đừng chỉ lo cho muội cùng phụ thân, đợi đầu xuân, thương thế phụ thân sẽ khỏi, muội sẽ đi mua cho phụ thân một cỗ xe ngựa, chúng ta ở trong thành có thể kéo xe khách, sẽ không còn phải khổ sở. Tỷ mau thu về, nếu phu nhân biết sẽ trách phạt!”

Lý Ngân nghĩ đến bên người có tai mắt của phu nhân, không khỏi sợ hãi, cũng do dự. A Hạnh thửa cơ nói thêm:“ Tỷ tỷ, bạc này ban đầu tỷ không dùng đến nhưng về sau có lẽ có tác dũng cũng không chừng!”

Lý Ngân nghe muội muội nói vậy, đành gật đầu.

A Hạnh nhìn sắc trời không còn sớm, liền đứng dậy:“ Trời cũng đã muộn, phụ thân nhất định đang gấp gáp muốn biết tin tức của tỷ, muội phải về thôi.”

Lý Ngân cũng đứng lên, phân phó nha đầu đen gà nhân sâm đưa cho A Hạnh mang về. Sau đó gọi Tiểu Hoàn tiễn A Hạnh xuất phủ.

Lý Ngân nói với Tiểu Hoàn:“ Ngươi dẫn muội muội ta đi cửa sau hoa viên bên kia.” Sau đó hướng A Hạnh cười nói:“ Hiện tại trong hoa viên hoa mai nở rộ, lúc muội đi qua thuận tiện nhìn trộm một chút nha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.