Tiểu Hoàn lĩnh mệnh đưa A Hạnh đi.
Trên đường đi, Tiểu Hoàn không ngừng lén lút nhìn trộm A Hạnh, một lần, hai lần...Rốt cục A Hạnh không nhịn được cười, hỏi: “Người nhìn ta như thế làm gì, trên mặt ta có hoa sao?”
Tiểu Hoàn ngượng ngùng, cúi đầu nhẹ nói: “Lớn lên tỷ tỷ sẽ có bộ dạng giống như tiên nữ cho xem.” Nói xong ngẩn đầu, mìm cười nhìn nàng.
A Hạnh bật cười, cẩn thận nhìn nàng, vẻ mặt Tiểu Hoàn ngây thơ, ngược lại không có cố ý nịnh bợ. Hơn nữa, một tiểu nha đầu như vậy, hẳn là không phải người của phu nhân. Nghĩ thế, A Hạnh quan sát xung quanh, thấy bốn phía đều không có ai, liền từ trong ngực lấy ra một khối bạc vụ, đưa cho Tiều Hoàn, tiền này là nàng chuẩn bị trước khi đi, sợ có việc gấp dùng đến.
Tiểu Hoàn là nha đầu hạ đẳng, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng không cao lắm, A Hạnh đột nhiên kín đáo đưa bạc cho nàng cũng vừa đúng số tiền tiêu trong một tháng, không khỏi ngây người, nàng ngẩng đầu nhìn A Hạnh, vẻ mặt khó hiểu.
A Hạnh nhìn nàng, rất cẩn thận nói:“ Tiểu Hoàn, ngươi giúp ta một việc được không?”
Tiểu Hoàn nhìn bạc trong tay nói:“ Có chuyện gì? Khó quá ta sẽ không làm được.”
“Rất dễ thôi, từ hôm nay trở đi, nếu như tỷ tỷ ta xảy ra chuyện gì, bị bất khì khi dễ gì, hoặc là sinh bệnh gì đó, người đều đến nhà của ta nói với ta một tiếng là được.” Rồi đem địa chỉ nhà nói cho nàng.
Tiểu Hoàn thấy cũng không phải việc gì khó khăn, liền đem bạc vụn thu về, sảng khoái đáp ứng.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua một hành lang gấp khúc, A Hạnh ngửi thấy một cỗ hương thơm nồng đậm trong không khí. Tiểu Hoàn chỉ vào phía trước: “Cô nương, đằng trước là mai viện, chúng ta sẽ đi xuyên qua nơi đó, ở đấy hoa mai nở rất xinh đẹp!”
Nhìn theo hướng Tiểu Hoàn chỉ tay, A Hạnh có thể nhìn thấy ẩn ẩn một biển hoa, từ đỏ đến trắng hỗn độn ở cùng một chỗ, đẹp như trái đào, rạng rỡ như rạng mây. Mùi hương lan tỏa trong không khí, khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái. A Hạnh cùng Tiểu Hoàn tâm lý nhảy nhót như chim sẻ, bước chân không khỏi nhanh hơn, muốn nhìn thấy cảnh đẹp.
Ngay lúc đó, có một đoàn người đối diện chậm rãi đi tới, đằng trước là một người mặt như hoa, thần sắc kiêu ngạo, toàn thân trang phục hoa lệ, khoác lên áo choàng bạch hồ, trong tay cầm ấm lô. Đúng là đại tiểu thư ngồi trong phòng Hồ phu nhân Hồ Nhã Tình. Đi sau nàng là hai nha đầu ăn mặc đẹp đẽ.
Tiểu Hoàn nhìn thấy thế, vội vàng lôi kéo A Hạnh lui qua một bên, nhỏ giọng nói:“ Nhanh cúi đầu xuống.”
A Hạnh bị Tiểu Hoàn kéo sang một bên, để lại vị trí chính giữa cho đại tiểu thư Hồ gia đi qua. Tiểu Hoàn cung kính đứng lại, đầu cúi xuống thật thấp.
A Hạnh không có thói quen cúi đầu, nàng cũng không phải nô tài Hồ gia, tại sao phải khúm núm!
A Hạnh lưng thẳng tắp, vẻ mặt hờ hững đứng bên cạnh Tiểu Hoàn. Dù sao đây cũng là Hồ gia, cho nên nàng không biểu lộ gì, tránh gây rắc rối cho Tiểu Hoàn.
Đại tiểu thư Hồ gia đi tới, mùi son phấn nồng đậm trên mặt tỏa ra, lấn át cả mùi thơm ngào ngạt của mai viện, A Hạnh không khỏi nhíu nhíu mày.
Hồ Nhã Tình đã sớm thấy A Hạnh không cúi đầu, trong nội tâm có chút không vui, A Hạnh này bất quá chỉ là muội muội di nương, dựa vào cái gì mà không cung kính đối với nàng? Hơn nữa lúc nãy nàng dám tranh luận với mẫu thân! Nếu như là nô tài nhà nàng, đã sớm bị loạn côn đánh chết! Đáng tiếc nàng không phải người Hồ gia, luật pháp Tấn Thành nghiêm khắc, các nàng tuy có quan hệ họ hàng với Tấn Vương, cũng không dám xem mạng người như cỏ rác. Nhưng trong nội tâm nàng không nhịn xuống được ác độc!
A Hạnh nhìn đoàn người Hồ Nhã Tình đi đến bên cạnh, đột nhiên Hồ Nhã Tình dừng bước, lạnh lùng nhìn nàng một cái, trong ánh mắt tràn ngập khinh thường, sau đó cằm nhấc lên, bộ dạng cao cao tại thượng.
A Hạnh thấy nàng đột nhiên dùng lại, lòng lập tức cảnh giác, nhưng vẻ mặt không thay đổi, vẫn điềm đạm lạnh lùng.
Hồ Nhã Tình thấy nàng vẫn bộ dạng lạnh nhạt, càng thấy tức giận, đảo mắt thấy Tiểu Hoàn đứng bên cạnh, lập tức minh bạch đây là Tứ di nương sai nha hoàn tiễn muội muội xuất phủ. Hồ gia lớn như vậy, nàng lại đầu tiên đến, không có người dẫn đường, nhất định là không tìm thấy lối ra.
Đôi lông mày nàng nhíu lại, trong lòng nghĩ kế. Nàng nói với Tiểu Hoàn:“ Ngươi đi theo ta, ta có chút chuyện muốn ngươi làm.” Thanh âm uyển chuyển, đúng là thập phần êm tai.
Tiểu Hoàn cúi đầu nói:“ Hồi bẩm tiểu thư, nô tỳ đang phải tiễn cô nương này xuất phủ.” Nàng không rõ, nàng là nha đầu nội viện của Tứ di nương, tại sao đại tiểu thư lại sai việc nàng, nha đầu trong viện tiểu thư còn thiếu sao?
Hồ Nhã Tình mặt lạnh đi, không nói tiếng nào, nha đầu mặc áo gấm xanh lá phía sau nàng, lại ngẩng đầu nghiêm nghị nói:“ Như thế nào? Đại tiểu thư sai không được ngươi sao? Trong mắt ngươi chỉ có Tứ di nương, không có đại tiểu thư phải không?”
Đại tiểu thư Hồ gia vì có diện mạo xinh đẹp, thông minh dị thường, từ nhỏ đã được Hồ lão gia sủng ái, lại càng được phu nhân ưa thích, địa vị ở Hồ gia bất luận là di nương nào cũng không bằng. Tiểu Hoàn biết rõ lợi hại trong đó, trong lòng sợ sệt, bịch một tiếng quỳ xuống, cuống quýt hướng đại tiểu thư dập đầu, luống cuống nói:“ Nô tỳ không có ý tứ đó, nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa cho tiểu thư!”
Hồ Nhã Tình lạnh lùng cười, nói:“ Đứng lên đi! Không cần ngươi phải làm trâu làm ngựa, giúp ta một chút chuyện là được rồi, để cho vị cô nương này đợi một lát, cũng không chậm chễ bao nhiêu!”
Tiểu Hoàn đứng lên, nhìn A Hạnh, vẻ mặt khó xử: “Cô nương, thật xin lỗi, ngươi chờ ta một chút.” Hai bên đều là chủ tử, chậm chễ cô nương cũng không biết Tứ di nương có thể phạt nàng hay không, bất quá Tứ di nương ôn nhu, so với vị đại tiểu thư này trừng phạt hạ nhân không chút nương tay càng thêm không thể đắc tội!”
A Hạnh nhìn bộ dạng gấp đến sắp khóc, cũng biết nha đầu khó xử, sinh tử các nàng đều nằm trong tay chủ tử, sống chết phải xem tâm tình chủ tử. A Hạnh không muốn nàng gặp chuyện, liền nhẹ nhàng nói: “Đi đi, ta ở phía trước mai viện chờ ngươi.”
Tiểu Hoàn gật đầu cảm kích, đi theo sau đại tiểu thư Hồ gia.
Hồ Nhã Tình lúc gần đi quay đầu nhìn A Hạnh một thân áo đơn sơ, lộ ra nụ cười quỷ dị, hiện tại trời lạnh như vậy, nha đầu bà tử đều ra sân sau sưởi ấm, không có việc gì tuyệt đối không ra ngoài này, địa phương này càng ít người lui tới, nàng muốn tìm người hỏi đường ra còn phải xem vận khí nàng được bao nhiêu!
Ngươi ở chỗ gió lạnh chậm rãi mà đợi a! Tốt nhất bị gió thổi về ốm bệnh không dậy được!
Nàng quay đầu, từ tốn đi về phía trước, vừa nghĩ tới bộ dạng A Hạnh ốm không dậy nổi tâm tình liền thoải mái.
Một đoàn người rất nhanh liền biến mất ở cuối hành lang.
A Hạnh đi lại trong mai viện. Dọc theo đường đá xanh, nhìn thấy một tấm bia đá, bên trên khi hai to chữ rồng bay phượng múa : Mai Viện.