Nhóm dịch: Diệp Gia Quán.*
Chương 198. Chuyện Hồ gia
“Dung Tranh, tình cảm giữa người và người thật sự là một thứ rất kỳ diệu. Có một số nam nữ sớm chiều chung sống nhưng không cách nào sinh ra bất kỳ tình cảm nào. Có thể có vài người chỉ một cái liếc mắt lập tức xác định cả đời, đại khái là duyên phận đi...”
A Hạnh nói tới chỗ này, quay đầu nhìn Dung Tranh, ánh trăng làm cho nụ cười của nàng hiền hòa: “Dung Tranh, hai năm nay, nhìn ngươi càng ngày càng tiến bộ hơn, nhìn ngươi trở thành đào hát được hoan nghênh nhất rạp hát Thính Tùng chúng ta. Trong lòng ta thật vui mừng, bởi vì ngươi thành công tức là ta cũng thành công, chúng ta mặc dù không có duyên phận làm phu thê, nhưng chúng ta có thể là bằng hữu cả đời. Duyên phận không cách nào cưỡng ép, tình cảm không cách nào miễn cưỡng, chỉ có thể là bằng hữu lâu dài. Dung Tranh, buông tay đi, thuận theo tự nhiên, đừng làm mọi người lo lắng cho ngươi, có được không?”
Dung Tranh nhìn nàng: “Ngươi sẽ lo lắng cho ta sao?”
“Dĩ nhiên, không chỉ có ta, còn có Vân Đóa. Còn có những đào kép khác trong rạp hát, thậm chí là nha hoàn trong viện ngươi, cũng sẽ lo lắng cho ngươi.“.
Một trận gió lạnh thổi qua, trên bầu trời đột nhiên bay xuống bông tuyết, từng điểm từng điểm nhẹ nhàng như lông ngỗng vậy.
Dung Tranh đưa tay ra, mấy bông tuyết bay xuống lòng bàn tay của hắn, gặp phải nhiệt độ nhanh chóng tan ra thành nước, chỉ để lại mấy giọt nước cùng cảm giác lạnh như băng.
“Tuyết rơi, không lâu sau nữa thì hết năm. Giống như một cái chớp mắt đã qua hai năm...” Hắn nhẹ nhàng than thở một tiếng, sau đó đứng lên, vỗ một cái bông tuyết trên người, nói: “Chúng ta đi xuống đi, nơi này càng ngày càng lạnh.”
“Dung Tranh, ta muốn nói với ngươi những lời này đã rất lâu rồi, chân ta cũng sắp lạnh cóng.” A Hạnh vừa cười, vừa chà chân đứng lên. Dung Tranh đến gần một bước đỡ nàng một cái. Dung Tranh đỡ nàng đi về phía cây đại thụ, hắn đứng ở sau lưng nàng nhẹ nhàng nói: “A Hạnh, ngươi yên tâm, ta biết nên làm như thế nào, các ngươi không cần lo lắng cho ta nữa.”
A Hạnh không quay đầu lại, nàng cười một tiếng, cúi đầu xuống, không nói nữa.
Ngày hôm sau, ngoài cửa sổ đã là một mảnh tuyết trắng, mắt có thể nhìn thấy toàn một mảnh trắng xóa, cũng che dấu đi tất cả bẩn thỉu, đất đai một mảnh tinh khiết tốt đẹp.
Mà ngày này, Phu thê Lý Nhuận Phúc mang theo tiểu nhi tử tới rạp hát Thính Tùng. Ba người A Hạnh, Lý Ngân cùng Vân Đóa vô cùng phấn khởi nghênh đón bọn họ vào Ngân Hạnh uyển.
Bên trong nhà đốt lửa than, trong phòng ấm áp như xuân, một mùi thơm như có như không tràn ngập trong không khí, làm cho tinh thần người ta sảng khoái. Lý Ngân sai bảo nha hoàn nấu canh gừng cho bọn họ uống ấm người.
Lý Nhuận Phúc vừa cởi áo lông ngoài, vừa cười nói: “Sáng nay từ trong nhà trọ đi ra thì phát hiện tuyết rơi nhiều, may mà nhà trọ cách Thiên Đô không xa, nếu không hôm nay chưa chắc đã đến được.”
Bên kia Vân Đóa giúp Lưu Quế Hoa cởi áo choàng lông cáo trên người, Lý Ngân thì bế lấy đứa bé trong ngực bà để cho bà có thể nghỉ ngơi một chút. Lưu Quế Hoa cười nói: “Ở trên xe ngựa chừng một tháng, xương ta cũng sắp rời ra rồi, bây giờ vẫn có cảm giác chóng mặt. Suy nghĩ một chút nếu sau này trở về còn ngồi xe như vậy, trong lòng có chút sợ.”
Vân Đóa đỡ nương ngồi xuống ở trên giường đất, nói: “Nương, sau này mọi người cũng đừng trở về! Ở lại Thiên Đô cùng chúng ta. Người một nhà ở cùng một chỗ mới vui vẻ, cách xa như vậy, làm cho chúng ta đều lo lắng!” Vừa nói, quay đầu nhìn về phía A Hạnh: “A Hạnh, tỷ nói có đúng hay không?”
A Hạnh vẫn đứng một một bên đánh giá cha nương, mắt thấy cha mặt mũi hồng hào, thân thể bền chắc, lúc nói chuyện trung khí mười phần. Lưu Quế Hoa gò má đầy đặn, da đỏ thắm, chẳng qua hơi có chút mệt mỏi, hai người nhìn qua đều vô cùng khỏe mạnh, trong lòng nàng vui mừng. Nghe thấy lời Vân Đóa, lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy, người một nhà ở cùng một chỗ mới vui vẻ.“.
Lý Nhuận Phúc do dự một chút nói: “Không được, vậy xe ngựa của ta ở Tấn Thành làm thế nào? Bây giờ ta vẫn nhờ người giúp.“.
A Hạnh đi tới bên cạnh cha cười nói: “Cha, người đừng có gấp, chuyện này đợi nói sau. Chờ người nghỉ ngơi xong, ta còn có lễ vật muốn tặng cho người, bảo đảm người sẽ thích!”
Lý Nhuận Phúc thấy vẻ mặt A Hạnh tự tin mười phần liền biết nàng đã có chủ ý tốt, liền không lo lắng nữa, ha ha cười một tiếng, ngồi xuống trên giường đất, nhận lấy canh gừng nha hoàn bưng lên, uống ừng ực.
A Hạnh đi tới bên người Lý Ngân xem tiểu đệ mình, thấy trên người hắn mặc một bộ áo bông tơ lụa màu vàng, đầu đội mũ quả dưa da hổ nhỏ, bàn tay bàn chân to, vốn hắn đang ngủ, sau bị thanh âm trong phòng đánh thức, trợn to hai mắt tò mò nhìn mọi người trong phòng. Vân Đóa sờ mặt của hắn một cái, cười nói: “Tiểu đệ bộ dạng khoẻ mạnh kháu khỉnh thực đáng yêu, nhưng sao làn da lại đen giống nhị tỷ chứ?” Một câu chọc mọi người cười ha ha.
Lý Ngân che miệng cười nói: “Vân Đóa, nam hài tử da đen sợ cái gì. Đen một chút mới có vẻ rắn chắc!“.
Vân Đóa cười ôm tiểu đệ từ trong ngực Lý Ngân qua, nói: “Cũng đúng cũng đúng, tiểu đệ là nam nhi. Không sợ, không giống nhị tỷ, mỗi tháng tốn không ít bạc mua son phấn.“.
Một lần nữa mọi người không nhịn được cười, Lưu Quế Hoa cười ôm Vân Đóa vào trong ngực. Sờ đầu nàng, mắng nàng sống trong kho tiền. Trần Tĩnh cười nằm ghé lên đùi Trần Anh.
Trong khoảng thời gian kế tiếp, mọi người cười nói chuyện phiếm, chia ra kể về cuộc sống hai năm nay. Lý Nhuận Phúc mỗi ngày vẫn đánh xe ngựa, mà Lưu Quế Hoa sau khi sinh thì không ra ngoài làm việc, chuyên tâm ở nhà chăm con làm việc nhà. Trước khi A Hạnh rời khỏi Tấn Thành cũng đã mua cho họ một ngôi nhà lớn, còn mua nha hoàn cho bọn họ, mỗi tháng còn nhờ Lăng Tử Phong đưa hai trăm lượng bạc cho bọn họ chi tiêu, có thể nói cuộc sống bọn họ trải qua vô cùng dễ chịu.
Sau đó không biết thế nào nói đến chuyện Hồ gia. Lý Nhuận Phúc nói: “ Đại tiểu thư Hồ gia xuất giá hơn nửa năm nay, gả cho Giang công tử phú thương trong thành làm chính thê. Mới vừa gả qua một tháng, nhi tử do nha đầu thông phòng của Giang công tử sinh không biết sao liền chết. Mới một tuổi a, thật là đáng thương. Bên ngoài truyền lưu là Hồ tiểu thư động tay chân, vì sau này có thể sinh hạ trưởng tử thừa kế gia sản. Ta nghĩ Giang công tử kia cũng đoán được là Hồ tiểu thư động tay chân, đứa bé kia chết chưa bao lâu, Giang công tử liền liên tiếp nạp mấy phòng tiểu thiếp. Nghe hạ nhân Giang gia kia thỉnh thoảng lộ ra tiếng gió nói, từ sau khi đứa bé chết, Giang công tử cũng không tới phòng tiểu thư Hồ gia!”
Đối với tiểu thư Hồ gia, Vân Đóa cùng phu thê Lý thị còn không hiểu. Nhưng tỷ muội các nàng lại hiểu rõ nàng ta độc ác như thế nào. Trần Anh hừ lạnh một tiếng nói: “Không cần phải nói, nhất định là nàng làm! Hồ tiểu thư tuổi tác mặc dù không lớn, tâm tư độc ác một chút cũng không thua gì mẫu thân nàng!“.
Trần Tĩnh nói: “Mặc dù nàng giết chết trưởng tử Giang gia thì đồng thời cũng vứt bỏ lòng của phu quân. Nhìn Giang công tử giống như quyết định không để cho nàng sinh được con! Hồ tiểu thư thông minh quá sẽ bị thông minh hại, cả đời này đại khái là số mạng một mình trông phòng!“.
A Hạnh khẽ gật đầu một cái, Hồ Nhã Tình vốn xinh đẹp, gia thế lại tốt, tuổi đang lúc như hoa, hẳn là lúc hưởng hết sủng ái của phu quân. Đáng tiếc từ nhỏ đi theo bên cạnh mẫu thân, mưa dầm thấm đất, đã sớm mất lương tâm, cuối cùng tạo thành cả đời đau khổ. Nữ nhân thời đại này, mất lòng phu quân, không có con cái, còn hạnh phúc gì có thể nói? Coi như ỷ vào gia thế của mình có thể cùng cách, rốt cuộc cũng không có nơi tốt.
Nhưng tất cả những thứ này có thể trách ai, cuối cùng là nàng ta tự làm tự chịu thôi.
Lúc này Vân Đóa tò mò hỏi cha: “Chẳng lẽ mẫu thân nàng- Hồ phu nhân cũng không quản nàng sao?” Nhớ tới Hồ tiểu thư ở Hồ gia rất được cưng chiều.
Lý Nhuận Phúc nói tới Hồ phu nhân vẫn còn tức, hai năm trước chính bà ta thiếu chút nữa hại chết nữ nhi mình, hắn nặng nề hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, vẻ mặt đầy khinh thường cùng khinh bỉ: “Cái lão yêu bà đó, bây giờ bản thân cũng khó bảo toàn, làm gì còn có tâm tư quản chuyện nữ nhi đã xuất giá!”
A Hạnh ngẩn ra: “Xảy ra chuyện gì?”
Lý Nhuận Phúc nói tiếp: “Hồ phu nhân không biết thế nào, bị bệnh đau thắt lưng, đến khi trái gió trở trời liền đau đến không rời nổi giường, không ít đại phu đến thăm khám cũng vô ích, ta thấy cái này nhất định là trời cao báo ứng bà ta!”
Vân Đóa nói: “Thân thể bà ta như vậy sao mà quản gia?”
Lý Nhuận Phúc lên tiếng cười:“Đúng vậy, Hồ lão gia kia không biết từ nơi nào mang một nữ nhân về, đối với nữ nhân kia cưng chiều lên tận trời, muốn cái gì liền cho cái đó. Nữ nhân kia cũng không phải đèn đã cạn dầu, thấy thân thể Hồ phu nhân không tốt, nàng liền đánh chủ ý, nói với Hồ lão gia, nguyện ý giúp Hồ phu nhân chia sẻ chuyện nhà, để cho nàng dưỡng bệnh thật tốt. Hồ lão gia thiếu chút nữa cũng đồng ý, nếu không phải Hồ phu nhân cứng rắn đứng dậy, bày tỏ thân thể mình khá tốt, hơn nữa nhi tử của nàng Hồ đại công tử càng ngày càng tài giỏi, phỏng đoán Hồ phu nhân này ngay cả vị trí chính thê cũng chỉ là thùng rỗng kêu to!”
Trần Tĩnh lắc đầu nói: “Thân thể không tốt nên nghỉ ngơi cho khỏe, vì quyền lợi quản gia mà không để ý thân thể mình, vì nhỏ mất lớn, cũng không biết Hồ phu nhân nghĩ như thế nào!”
Lúc này Lý Ngân vẫn không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng. Nàng nhẹ nhàng nói: “Hồ phu nhân ở Hồ phủ rạng rỡ cả đời, chính là ỷ vào thân phận đương gia chủ mẫu hơn nữa còn có Tấn vương phi chống sau lưng, một khi mất đi quyền lợi, giống như con cọp không có răng vậy, ai sẽ sợ hãi bà ta, để bà ta trong lòng? Chỉ sợ những người trước kia bị bà sửa trị qua sẽ mượn cơ hội trả thù bà, những điều này đối với Hồ phu nhân mà, so với giết bà ta càng làm cho bà khó chịu hơn! Cũng không trách bà ta phải liều mạng như vậy.”
Nói tới đây, Lý Ngân khẽ mỉm cười, lúc này nàng nghe được cảnh ngộ của hai mẹ con Hồ gia, đột nhiên cảm thấy họ chẳng qua chỉ là hai người đáng thương mà thôi. Vì một chút lợi ích, làm ra những chuyện hoang đường, mình quả thực không cần sợ hãi các nàng như vậy. Cho đến lúc này, Lý Ngân mới chân chính buông xuống Hồ gia, một đoạn quá khứ u tối kia đối với nàng cũng không có ý nghĩa nữa. Nàng đưa đứa bé trong ngực cho Lưu Quế Hoa, sau đó đi tới bên cạnh A Hạnh, cầm tay A Hạnh, nhẹ nhàng nói: “Muội muội, cám ơn muội.” Là A Hạnh cho nàng cuộc sống lần thứ hai, sinh mạng thứ hai, nếu không nàng vĩnh viễn chỉ có thể sống ở một tấc đất nhỏ bé đó, nhìn nữ nhân tàn nhẫn đấu tranh mà run lẩy bẩy. Sao có thể như bây giờ tự do tự tại, được sống cuộc sống thoải mái bình an?
A Hạnh cầm ngược tay Lý Ngân, nhẹ nhàng cười một tiếng nói: “Tỷ, tỷ vì ta làm rất nhiều. Chúng ta là tỷ muội, hai chữ cám ơn không cần phải nói ra.“.
Lý Ngân gật đầu một cái, nước mắt tràn mi. Vân Đóa đi tới, nhẹ nhàng lau nước mắt giúp Lý Ngân, nhưng mình lại nghẹn ngào. Lý Nhuận Phúc ở bên cạnh nhìn, trong miệng lẩm bẩm: “Những đứa nhỏ ngốc này...” Nhưng nhớ lại ba năm qua, nhớ lại đêm gió tuyết năm ấy, hắn đốn củi thiếu chút nữa chết rét ở trên núi, nhưng bây giờ con cháu cả sảnh đường, hưởng hết giàu sang, đôi mắt cũng không khỏi có chút ê ẩm, nhất thời không nhịn được đi tới, bàn tay giơ lên, ôm mấy nữ nhi vào trong ngực, Lưu Quế Hoa ôm đứa bé tựa vào bên cạnh phu quân.
Vào giờ khắc này, người thân tình cảm dịu dàng ôn tình, tựa hồ so với lửa than đang cháy kia càng làm cho người ta ấm áp hơn.