Thời điểm cuối năm, dân chúng vội vã đi mua đồ tết. Cửa hàng bách hóa công việc cũng lu bù hơn.
Tháng thứ hai, giá cả ở cửa hàng bách hóa hiện tại cũng ngang bằng với giá cả của cửa hàng Hồ thị, ngoài ra có một số mặt hàng A Hạnh cố ý để giá thậm chí còn thấp hơn so với bên họ. Cộng thêm nhân viên phục vụ chu đáo, danh tiếng càng tăng thêm khiến bách tính tự nguyện lựa chọn cửa hàng bách hóa.
Mắt nhìn cửa hàng bên mình làm ăn ngày càng kém, Hồ Lăng Hiên dần dần thiếu kiên nhẫn. Hắn đã thất bại một lần, lần trước chuyện rạp hát Thanh Vân đã khiến hắn không còn tiếng nói với phụ thân. Lần này hắn liên tục cam đoan, cầu xin vất vả lắm mới có cơ hội. Nếu như lại thất bại, tương lai vị trí đương gia Hồ gia khó bảo toàn!
Rõ ràng là có thể thành công! Kế hoạch của hắn lâu như vậy, mất nhiều công sức như vậy, nhờ vào đó hắn có thể giúp Hồ gia thoát khỏi Tấn Thành, làm rạng danh dòng họ. Nhưng chính mắt nhìn sắp thành công thì lại đá ngay phải tảng đá lớn A Hạnh! Kế hoặc hắn giành một năm để sắp xếp chu đáo, nàng lại trong vòng một tháng mà làm ra một cửa hàng bách hóa, không những thế mà còn có các thủ đoạn kinh doanh tầng tầng lớp lớp, khiến hắn không thể nào ứng phó kịp. Cho nên hiện tại tình huống mới ảm đạm thế này, nhìn bên đối diện người kín chỗ, hắn lại không làm được gì. Đừng nói đến tiền lãi hàng tháng, ngay cả có đủ để cho vốn không cũng là cả một vấn đề nan giải.
Đối với việc làm của A Hạnh, mặc dù hắn hận đến thấu gan nhưng sự tài giỏi của nàng không thể không bội phục.
Vấn đề lớn nhất bây giờ là hàng của tháng này bán không được, mà hết tháng này phải hoàn thành ký kết giao kèo. Số lượng hàng mỗi tháng rất lớn, nếu không lấy đủ phải bồi thường tiền. Nhưng mà lấy tiền ở đâu ra ứng phó, chẳng nhẽ lại đi xin phụ thân? Chỉ sợ phụ thân lập tức cưỡng chế hắn đóng cửa hàng và từ đó về sau không tin tưởng hắn nữa.
Tất nhiên Hồ Lăng Hiên không muốn mất đi vị trí đương gia của Hồ gia, dù rơi vào đường cùng đi chăng nữa cũng sẽ đem giá hạ thấp xuống, lợi nhuận gần như rất nhỏ bé. Bây giờ hắn chỉ cầu mong bán được hàng đi, sau đó dùng số bạc kiếm được để nhập hàng tháng sau. Hắn sẽ cố gắng kéo dài một chút thời gian, xem có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết nào không.
Xuống giá thấp hơn đã hấp dẫn không ít khách hàng quay trở lại, nhưng mà muốn quay về cảnh nhộn nhịp ngày trước thì không thể. Hơn nữa lợi nhuận chỉ đủ trả tiền thuê cửa hàng, tiền công của mọi người tháng này lại là rất khó khăn.
A Hạnh xì mũi coi thường với cách làm của hắn, nàng nói: “Hắn đi một nước này thì có thể có bao nhiêu lợi nhuận? Ta sẽ xem xem hắn kiên trì được đến khi nào?”
Trong lúc này, rạp hát Thính Tùng lại nghênh đón một vị khách quý.
Khách quý là tổng quản nội vụ Hoàng công công trong hoàng cung, hắn mang đến một tin tức tốt cho rạp hát. Hoàng thượng nghe đến danh tiếng rạp hát, giao thừa năm nay hoàng thượng muốn xem họ biểu diễn. Thời gian mặc dù có chút vội vàng nhưng may mắn là vẫn chuẩn bị kịp, hôm biểu diễn chính là đêm trừ tịch - đêm 30 tại hoàng cung.
Tin tức này lập tức khiến cho rạp hát sôi trào lên.
Biểu diễn cho hoàng thượng xem! Đó là vinh dự đến mức nào đây! Có được mấy đào hát có thể đến nơi ở của người tôn quý nhường này, biểu diễn cho người đó xem! Chỉ một lần mà cả đời vinh quang. Nếu có thể khiến Hoàng thượng vui vẻ, được ban thưởng thì giá trị con người lập tức sẽ khác ngay đó!
Tất cả mọi người đều vui sướng tột cùng, chỉ có A Hạnh nửa vui nửa buồn.
Vân Đóa thấy nàng nhăn mày buồn phiền, đi đến hỏi: “A Hạnh, chẳng lẽ tỷ không muốn đi đến hoàng cung sao?”
A Hạnh thở dài một hơi nói: “Vân Đóa, ta thực sự không muốn đi. Nếu như có thể từ chối ta nhất định sẽ xin bỏ. Rạp hát hôm nay đã vững chân ở Thiên Đô, cho dù không đi hoàng cũng cũng đã là rạp hát tốt nhất. Hoàn toàn không cần dựa vào việc biểu diễn để mang thêm danh tiếng. Đó là hoàng cung! Cũng không phải phủ Tấn Vương, nơi đó phải cần thận từng chút một, tính mạng của chúng ta đều dựa vào ý hoàng thượng. Nếu như khiến ngài không vui, trong khoảnh khắc đó có thể muốn tính mạng tất cả chúng ta. Vân Đóa! Ngươi nói xem ta sao có thể không suy nghĩ đây?”
Vân Đóa nghe A Hạnh nói xong, tâm trạng đang phấn khởi bừng bừng thoáng cái lạnh buốt, vẻ mặt trở nên hoảng sợ, nàng nhìn A Hạnh rồi lắp bắp nói: “Vậy...vậy phải làm sao bây giờ?”
A Hạnh nhíu mày nghiêm nghị, giọng nói thận trọng: “Giờ còn có thể làm gì, không đi là kháng chỉ, cũng là tội chết! Chỉ có thể thật cẩn thận, không được lơ là dù một điểm nhỏ. Từ tên vở kịch đến lời kịch đều phải cần thận, không được xảy ra sai lầm. Chuyện này còn phải mời Trương Chiêu đến giúp.” Bọn họ cần biết về quy củ cũng như các quý nhân ở hoàng cung, phương diện này cũng chỉ có thể nhờ Trương Chiêu mà thôi.
A Hạnh đưa tin đến cho Trương Chiêu, ngày hôm sau Trương Chiêu theo hẹn tới.
Trương Chiêu vừa đến, gặp A Hạnh lập tức chắp tay ra trước: “Trước tiên vi huynh xin chúc mừng, chúc mừng A Hạnh cô nương có thể đến hoàng cung biểu diễn, đây chính là vinh hạnh lớn lao!”
A Hạnh đưa hắn mời vào trong thư phòng, gọi nha hoàn pha một bình trà Thiết Quan Âm. Nàng tự mình rót cho Trương Chiêu một ly trà, hai tay cung kính đưa sang: “Đây đúng là vinh dự lớn lao, nhưng mà A Hạnh thấy đây cũng là một tai họa ngầm. Ta nên làm thế nào mới có thể bình an xuất cung thì còn phải nhờ Trương đại nhân chỉ giáo.”
Trương Chiêu nghe thế, dần dần thu lại ý cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Hóa ra A Hạnh nghĩ sâu xa đến thế, ngươi cũng không nên quá căng thẳng. Hoàng thượng không phải người không rõ tức giận hay vui vẻ, chỉ cần ngươi có thể quản lý tốt mắt với miệng của đám đào hát, làm việc quy củ cũng như nội dung kịch cẩn thận một chút. Có lẽ sẽ không có vấn đề gì.“.
A Hạnh ngồi xuống bên cạnh Trương Chiêu, khiêm tốn nói: “A Hạnh chỉ là dân nữ, cũng chưa gặp qua chuyện phức tạp gì. Mong rằng Trương đại nhân nói quy củ hoàng cũng nói ra một chút, để cho A Hạnh chuẩn bị.”
Trương Chiêu cười nói: “A Hạnh, ngươi không cần vội, vi huynh sẽ nói cho ngươi hiểu.”
Ngay sau đó hắn lập tức nói dạ yến bình thường sẽ có những dạng người nào đến dự, bọn họ phải chú ý cái gì đều nói rất rõ ràng.
“Đêm tất niên, là một dạng yến tiệc cho hoàng thượng và hoàng hậu. Phi tần cũng sẽ ra mặt, một ít đại thần thân cận cùng gia quyến cũng sẽ dự họp. Các ngươi chắc sẽ biểu diễn ở vườn, chờ dạ tiệc kết thúc, hoàng thượng sẽ đến vườn Thiên Âm.”
“Tên vở kịch và nội dung tất nhiên mang không khí càng vui vẻ càng tốt, hoàng hậu không thích chém giết, nội dung loại này tốt nhất không nên có.”
“Trong cung nô tài rất nhiều, nếu như ngươi muốn bình an thì tốt nhất nên đưa tiền rơi vãi một chút. Bất cứ nô tài nào tiếp xúc với các ngươi thì đều phải có chuẩn bị, đặc biệt là nô tài quản sự ở vườn Thiên Âm, dứt khoát không được qua loa. Chỉ cần bọn họ gây khó khăn cho các ngươi một chút, thì không biết sẽ tạo nên cái tình huống gì đâu, những người này ai cũng đều gian trá. Đến lúc cần cũng sẽ không có được bất cứ lỗi nào ở họ.”
Nàng không thể không phàn nàn: “Chỉ còn mười ngày nữa là đến giao thừa, còn phải chuẩn bị nhiều chuyện như vậy. Không phải là ý muốn nhất thời của Hoàng Thượng chứ? Nếu không sao lại gấp gáp như thế?”
Trương Chiêu vội vàng ngăn không để nàng tiếp tục nói chủ đề này, vẻ mặt cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó quay lại hạ giọng: “Lời này có thể nói trước mặt ta, nhưng ở trước mặt người khác thì không được phép nói. Tâm ý hoàng thượng không phải là điều mà hai chúng ta có thể mang ra bàn luận.”
A Hạnh che miệng lại, sắc mặt hơi trắng bệch, trong lòng căng thẳng.
Trương Chiêu thấy nàng lo sợ, lại cười cười: “Không sao, không sao. Không cần sợ quá, nhưng mà ngươi nói đúng, đây là ý muốn nhất thời của Hoàng Thượng. Vì có người ở trước mặt Hoàng Hậu khen rạp hát Thính Tùng, khiến cho Hoàng Hậu tò mò mới nói với Hoàng Thượng.”
Trong lòng A Hạnh hơi tức giận: “Người kia là ai? Đây là hại mình còn gì? Không phải là người mang thù với mình chứ?”
Nghe những quy củ ở hoàng cung từ Trương Chiêu, gặp người nào thì nên làm gì. A Hạnh nghiêm túc ghi lại, mỗi một điều nàng đều toát mồ hôi lạnh. Hoàng cung thật là một nơi đáng sợ mà mỗi bước đều phải cẩn thận.
Một canh giờ trôi qua, Trương Chiêu uống một ngụm trà, đặt chén trà xuống cười nói: “Nhiều như vậy, chỉ cần ngươi làm theo lời ta nhất định sẽ có thưởng mang về!”
A Hạnh thấy hắn tận tâm giải thích như thế, miệng nói đến rát cả cổ họng, trong lòng rất cảm kích. Nàng đứng người lên, đi tới bên bàn đọc sách, cầm lên từ bàn sách một cuộn tranh đã chuẩn bị từ sớm, xoay người đưa tới trước mặt Trương Chiêu.
“Trước đây vài ngày, A Hạnh ở trên phố mua được một bức họa, mong Trương đại nhân giám định một phen.”
“Tranh?” Trương Chiêu đam mê tranh, nghe thấy thì mắt lập tức sáng lên. Hắn xoa xoa hai tay sau đó nhận lấy. Tim hồi hộp mở ra.
“Ôi trời..!!” Trong mắt Trương Chiêu bắn ra ánh sáng kích động. “Đây là tranh của Họa Thánh tiền triều mà!! Nhìn núi này đi, nhìn suối này đi!! Vẽ thật có khí phách!” Hắn một bên thì nhìn, ngón tay thì khua khua miêu tả, tưởng tượng bút pháp của Họa Thánh, hoàn toàn đắm chìm vào ý cảnh trong tranh.
“A Hạnh, vậy mà ngươi lại mua được trên phố sao, sao ta lại không thấy nhỉ?” Giọng nói đầy hâm mộ.
“Chỉ là cơ duyên trùng hợp thôi, một người trên phố tự nhiên chạy ra chào hàng bức tranh này với ta. Ta đoán là đồ ăn cắp, nhưng lại không hiểu rõ tranh vẽ nên chỉ thấy đẹp mắt là mua. Chẳng qua chỉ mười lượng bạc!“.
“Mười lượng?!” Tròng mắt Trương Chiêu như muốn rớt ra. “Tranh này giá ít nhất cũng phải một ngàn lượng.”
“Nếu đại nhân đã thích, vậy đại nhân nhận đi. A Hạnh không biết thưởng thức, để chỗ ta cũng lãng phí.”
Trương Chiêu vui mừng nhướng mày: “A Hạnh thật sự muốn đưa cho ta sao? Đây là bút họa của Thánh Họa đấy, rất khó kiếm.“.
A Hạnh nhún nhún vai: “Với ta cũng chỉ là đồ treo tường bình thường thôi.”
“Vật báu của trời, vật báu của trời!” Trương Chiêu chậc chậc miệng lắc đầu. “Nếu thế, vi huynh cảm ơn nhé.”
A Hạnh cười cười, tranh này nàng đã tốn hai ngàn lượng từ trong tay người khác mua lại. Trương Chiêu giúp nàng nhiều như vậy, nàng từ lâu đã muốn cảm tạ hắn. Nhưng mà nàng rất rõ cách đối nhân xử thế của Trương Chiêu, cho hắn châu báu tiền bạc hắn không những không lấy mà còn trách nàng. Muốn đưa đồ hắn nhận phải đưa đồ hắn thích thì mới không từ chối. Nhưng nếu đưa một cách rõ ràng hắn cũng sẽ không lấy đồ quý trọng như vậy, chỉ khiến hắn nghĩ với nàng đó chỉ là vật bình thường, hắn mới vui vẻ nhận.
Rất lâu về sau, Trương Chiêu mở tiệc mời khách ở nhà, lấy ra bức tranh cho mọi người thưởng thức, một người liền nói: “Bức tranh này không phải là từ nhà ta mà ra sao? Có người tốn hai ngàn lượng để mua lại, hóa ra là Trương đại nhân mua.“.
Trương Chiêu lúc đó mới biết nỗi khổ tâm của A Hạnh, từ đó về sau, cứ là chuyện của A Hạnh cũng sẽ rất để bụng.