A Khánh

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

Thành Tội lên năm tuổi, hiểu ra rằng bản thân là một đứa trẻ đem lại tai ương.

Lúc đó là ngày 18 tháng 8, Thành trạch tổ chức một bữa tiệc rượu linh đình, mừng lễ đầy tháng cho đường muội của Thành Tội, khách khứa đến chật cứng cả sảnh đường.

Thành gia trước đây luôn dương thịnh âm suy, tổ phụ của Thành Tội là Thành viên ngoại có 5 đứa con trai, không có con gái, cả năm nguời sau khi thành gia lập thất xong thì liên tiếp đều sinh con trai, lần này có được mụn con gái, so với lấy được long châu còn vui mừng hơn gấp bội.

Lúc ngũ thẩm mang thai, chuyện làm ăn của Thành gia tốt đẹp vô cùng, thậm chí vượt qua cả phạm vi Hoàng Hà, mở luôn cửa tiệm ở bên kia Trường Giang. Nữ tử sinh vào ngày 18 tháng 7, nhằm đúng ngày sinh của Vương Mẫu Nương Nương. Lúc ngũ thẩm lâm bồn, cũng là lúc lá thư của ông bác Thành Tài về đến nhà, trong thư ông nói đã mua được mấy tiệm vải ở Giang Nam với giá rất hời, chuyện đã vui càng thêm vui. Thành lão viên ngoại cảm thấy đứa cháu gái này chính là phúc do trời sinh, đem lại cát tường, thế là đầy tháng tổ chức tiệc rượu vô cùng khoa trương. Cả thành ai cũng biết đứa cháu gái này của Thành viên ngoại là bảo bối, thậm chí đến lão thái gia của Cam gia cũng đích thân đến tận nơi chúc mừng, đồng thời thay mặt tôn tử định hôn nhân với vị thiên kim này.

Thành lão viên ngoại cảm thấy vô cùng kinh hỉ. Cam lão gia tổng cộng có 8 đứa cháu trai. Chuyến này sang Thành gia ông mời theo một vị tướng số, muốn xem xét cẩn thận vận mệnh của vị tiểu thiên kim, hợp với đứa cháu nào sẽ chọn đứa đó.

Thành viên ngoại vội vàng bồng cháu gái vào một căn phòng yên tĩnh, đợi thầy tướng số xem bát tự sinh thành của tiểu thiên kim, đúng thật là có số sống trong nhung lụa, phú quý vinh hoa, lại giúp hưng gia thịnh tộc. Xem đến khúc cuối, lông mày của thầy tướng số bỗng nhíu lại.

“Phúc khí của tiểu thư đây quả thật là mấy ngàn năm mới thấy một lần, chỉ là…bần đạo đường đột, liệu có thể xem qua bát tự của viên ngoại không?”

Thành viên ngoại nói ra, thầy tướng số bấm ngón tay nhẩm tính, đôi lông mày lại nhíu lại lần nữa: “Bần đạo có thể xem qua bát tự của phu nhân và các tiểu viên ngoại không?”

Thành viên ngoại lại nói ra. Hai lông mày thầy tướng số nhíu chặt vô cùng, miệng lầm bầm: “Kỳ lạ kỳ lạ, số mệnh của viên ngoại và các vị tiểu viên ngoại đều là đại quý, thứ bần đạo nói thẳng, gia cảnh vốn không chỉ đơn thuần như thế này, như thế nào…”

Thành viên ngoại nhất thời gãi gãi đầu, đem sự thật nói ra: “Lão phu vốn được trời thương, từ tay trắng mà lập nghiệp, có được sự nghiệp như ngày nay, nhưng mấy năm trước thua lỗ triền miên, mấy lần xoay vòng mà không được, trong nhà lại xảy ra không ít chuyện.”

Thầy tướng số nghe xong mấy lời này, trong lòng đã đoán ra được 7, 8 phần, quả nhiên trong ngôi nhà này có một vật đem lại suy vong, khắc chế phúc vận. Thầy tướng số đóng cặp mắt trần tục lại, mở ra thiên nhãn, liền nhìn thấy một luồng khí đen men theo khe cửa lũ lượt tràn vào. Ồ, vật này không cần phải tìm đâu xa, hiện đang ngay trước mắt!

Thầy tướng số thô bạo mở cửa phòng ra, khói đen ngập mắt, xông thẳng lên trời, vì nhìn không rõ thứ trong đống khói đó rốt cuộc là gì, nên ông đành phải mở cặp mắt trần tục, chỉ nhìn thấy một đứa bé trai loay hoay ở bên cạnh tường, ngước đầu nhìn xung quanh.

Thầy tướng số nói giọng run run: “Đây là…”

Thành viên ngoại vẫy tay với đứa bé, nó liền chạy đến bên chân ông, gọi một tiếng tổ phụ, Thành viên ngoại xoa xoa đầu nó nói: “Đây là con trai của đứa thứ ba lão hủ, tên là Thành Tội.”

Thầy tướng số lại hỏi: “Tiểu thiếu gia mấy tuổi?”

Thành viên ngoại nói: “5 tuổi.”

Thầy tướng số cẩn thận quan sát tướng mạo của đứa nhỏ, mặt trắng môi mỏng, hai tai dựng đứng, đôi lông mày nhạt, cánh mũi hẹp, cằm nhọn, lại hỏi bát tự của thằng bé, mới càng thêm kinh hãi, quả nhiên là hung tinh trăm năm khó gặp, là điềm rủi không nên sinh ra trên đời này, thế nhưng không biết tại sao lại rơi xuống trần gian, lại vào đúng Thành gia.

Thầy tướng số nổi lòng trắc ẩn, không nỡ nhìn thấy Thành gia bị tên nghịch thiên nghịch địa này huỷ diệt, chỉ có thể hy sinh bản thân, thu nhận tên hung tinh này, bèn nói: “Đứa trẻ này và phàm thế không có duyên phận, viên ngoại nên để nó theo ta tu đạo thì hơn.”

Thành viên ngoại nhìn sắc mặt cử chỉ của thầy tướng số cũng hiểu ra 7, 8 phần, lại nghe lời này, càng hiểu rõ ngọn ngành hơn, nhớ lại những chuyện xui rủi ngày trước, như làm ăn thu lỗ, cháy nhà, còn có làm vỡ đồ cổ, sâu hại vào nhà, hàng hoá giữa đường bị cướp…quả thật đều xảy ra khoảng 5, 6 năm trở lại đây. Nhưng khoảng 1, 2 năm trước, nhà có thêm mấy đứa cháu trai, cũng không nghĩ nhiều là do Thành Tội mà ra. Thành viên ngoại cúi đầu nhìn đứa cháu đứng bên chân mình, trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng vẫn thương cảm: “Đứa trẻ này vừa mới ra đời không bao lâu thì mẹ nó mắc bệnh mà chết. Hai năm trước khuyển tử đi thêm bước nữa, nhưng mẹ kế dù có tốt đến mấy cũng không bằng mẹ ruột. Ông ngoại nó và tôi vốn là bạn cũ, mẹ nó mất không lâu, bệnh lạ lan tràn, rồi cướp đi luôn cả tính mạng của cô chú nó, cứ thế mà qua đời hết cả, hiện tại chỉ còn mỗi cốt nhục này mà thôi, bất luận dù thế nào, tôi cũng không thể bỏ nó bơ vơ được.”

Thầy tướng số khẽ thở dài, trong lòng vô cùng khâm phục tấm lòng của Thành viên ngoại, vẫn một lòng yêu thương đứa cháu đã khắc chết mẹ ruột cùng cô chú, lại đem lại bao xui xẻo như vậy, lại nói: “Trong nhà của viên ngoại hầu hết đều là những người có phúc trạch dồi dào, một mầm hại nhỏ nuôi trong nhà chắc sẽ không gây hại gì lớn, ông trời sẽ phù hộ cho, nhưng nếu muốn giữ nó lại xin hãy nhớ kỹ những điều sau. Một là để nó một mình ở góc Đông Nam trong nhà, chỉ có những người mệnh thổ, mệnh kim và hoả mới được lại gần, mệnh thuỷ và mộc phải cách xa hai là từ đường và bài vị tổ tiên phải sắp xếp ở nơi càng xa càng tốt ba là mọi chuyện làm ăn trong nhà, không được để nó đụng tay vào, chỉ để nó an nhàn sống hết đời là được rồi.”

Cam lão gia còn bổ sung thêm: “Thông gia à, còn tiểu bảo bối của chúng ta nữa, ngàn vạn lần không được để tên hung tinh này chạm vào.”

Thành Tội đứng đó nắm lấy vạt áo của tổ phụ, mấy lời nói của thầy tướng số và Thành viên ngoại nó nghe mà thấy ù ù cạc cạc, càng không nhận ra ẩn ý phía sau, nhưng khi Cam lão gia nói đến hai chữ hung tinh, như đâm vào tai nó, làm cho tim nó giật thót lên một cái, nó ngẩng đầu nhìn sắc mặt u ám của tổ phụ, lòng càng thêm khó chịu, cơ hồ như có chút bức bối.

Thành viên ngoại vẫn xoa đầu Thành Tội, bàn tay khẽ run, trong lòng ngỗn ngang biết bao cảm xúc, cuối cùng cất giọng khàn khàn: “Vâng, những lời của đạo trưởng, lão phu nhất định nhớ kỹ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.