A Khánh

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

Kể từ ngày đó, Thành Tội chết tên hung tinh.

Mẹ kế của Thành Tội vốn đối xử với nó rất mực yêu thương, nhưng sau khi nghe vị tướng số kia phán xong, sống chết thế nào cũng không dám lại gần. Thành viên ngoại cũng lo đứa cháu này khắc chết mẹ nó quá ư là linh, tối hôm đó liền sai người dọn dẹp tiểu viện ở góc Đông Nam trong đại trạch, cho Thành Tội dọn vào đó ở. Từ đám hạ nhân chọn ra mấy đứa mệnh cứng, ngũ hành thuộc mệnh kim hoặc hoả, tăng thêm chút tiền lương cho chúng, sắp xếp đến hầu hạ Thành Tội.

Chuyện này truyền ra khắp đại trạch, lập tức cả thành đều biết hết. Mấy kẻ ăn không ngồi rồi luôn cứ thích nghe chuyện xui xẻo hơn là may mắn của người ta, nên chỉ trong một đêm, cái tên Thành Tội này lấn át luôn cả tiểu đường muội phúc khí ngất trời của mình. Cũng từ giây phút đó trở đi, Thành gia hễ xảy ra mấy chuyện tào lao như tiểu phu nhân đi bị vấp bậc cửa, gà bị cáo ăn, sét đánh gãy cây đại thụ trong viện, đại tiểu thư chơi đánh đu bị té sưng đầu gối…mọi người đều biết, Tội thiếu gia của Thành gia lại gây chuyện rồi.

Lúc Thành Tội mới chuyển đến tiểu viện ở, hết khóc lóc lại kêu gào, la đến khản cả cổ, phát sốt mấy đêm liền, đến nước cũng uống không trôi. Lúc nó mê sảng, mơ thấy gặp mẹ ruột rất nhiều lần, nhưng tuyệt đối không thấy cha hay mẹ kế đến thăm. Đợi đến khi hết sốt, cũng là lúc nó hiểu ra rằng, nó cũng giống như cái áo khoác bị lấm mực của cha vậy, chỉ có thể chờ đợi trong góc tủ mà thôi, người thân ruột thịt sẽ không bao giờ đến thăm nó nữa.

Về sau, tổ phụ cứ cách mấy bữa lại đến thăm nó, nhưng mỗi lần đến đều không nán lại lâu. Tổ phụ xoa xoa đầu nó nói, đây là đều vì muốn tốt cho nó cả, nói rằng cha nó là mệnh thuỷ, tương khắc với nó, còn mẹ kế thì đang mang thai nên không tiện đến thăm, nhưng trong lòng họ vẫn luôn nhớ đến nó.

Mỗi lần tổ phụ đến đều đem theo rất nhiều đồ ăn vặt, bánh xốp, kẹo ngân tuyết…cho nó ăn. Lúc trước người lớn đều không cho nó ăn nhiều, nhưng bây giờ thì cứ tận sức mà ăn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Ba bữa cơm thèm ăn gì cứ nói, nhà bếp sẽ làm cho. Ngoài ra còn có cơ man nào đồ chơi, cái nào cũng mới tinh mới cáu, dần dà Thành Tội cảm thấy rằng, ngoài việc không được ra phố, đường huynh đường đệ chỉ dám thỉnh thoảng lén lút đến tìm nó chơi, lễ tết không được dùng bữa với mọi người, và không được gặp cha ra, mọi thứ khác đều rất tốt, nơi ăn chốn ở cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nhưng Thành viên ngoại lại lo đứa cháu này sẽ giữ oán hận trong lòng, cho nên lúc nhỏ vô cùng cưng chiều nó, nghĩ rằng như thế lúc lớn lên sẽ khó giữ ý thù hận. Thông gia Cam lão gia cũng góp ý cho ông – dùng thi kinh giáo hoá có thể xoá tan mọi tà ác. Lựa chọn kinh thi dạy nó cũng phải làm thật cẩn thận, mấy cái như Mạc pháp binh, giết chóc tùm lum, tất nhiên không được chọn. Triều đình sùng bái đạo Hoàng Lão, Thành gia mời người đến dạy mấy đứa cháu cũng là mời phu tử dạy Đạo gia, trước khi vào ở trong tiểu viện Thành Tội đang học “Đạo Đức Kinh”. Tuy đạo Hoàng Lão yên tịnh vô vi, an nhàn thanh đạm nhưng lại xem trọng đạo trời, xem nhẹ mối quan hệ của con người. Nói đến đề cao bối phận trọng hiếu đạo luân thường, vẫn cứ là Nho gia, trung dung mà ôn hoà.

Thành viên ngoại bèn nhờ Cam lão gia tìm giúp một ông thầy Nho, mệnh kim, bát tự rất quan trọng. Kỳ thực ông thầy này không có tiếng tăm lắm, vị Thường phu tử này đã rất lâu không có học trò, người trong nhà thì đông, đang như nắng hạn chờ mưa, cũng không quan tâm cái gì hung tinh hay không hung tinh, nhận được lễ bái sư của Thành viên ngoại liền lập tức nhận lời.

Thành Tội tuổi này tất nhiên không phân biệt được sự khác nhau giữa Nho và Đạo, “Vạn vật tác yên nhi bất từ, sinh nhi bất hữu, vi nhi bất thị, công nhi phất cư”/ “Vạn vật tạo tác mà không từ khước, sanh ra mà không có, làm mà không nương theo, có công mà không nhận”(Theo http://www.dharmasite.net/PhatToDaoAnhTonGiaBaTuBanDau21.htm), đương nhiên là nó chả hiểu gì cả, lúc đọc lưỡi cứ quíu lại lẫn lộn tứ phía, nó bèn sửa lại thành “Lục lục giả nga, phi nga y cao, ai ai phụ mẫu, sinh ngã cù lao” (ý là “Cỏ nga cao lớn lại biến thành cỏ uý. Ôi, Ôi! Cha mẹ sinh ta cực nhọc gầy yếu”, theo http://www.hoasontrang.us/trungvan/?dl=2&paged=18), cảm thấy thuận miệng hơn nhiều. Thường phu tử tính tình rất tốt, Thành viên ngoại cũng từng nói qua với ông, dạy sơ là được, chỉ mong thằng bé thành người biết lễ nghĩa, không cầu thành tài, do đó cũng không quản thúc bắt ép Thành Tội học hành quá nhiều. Trong mắt Thành Tội, so với ông thầy ngày trước mỗi khi nó không thuộc bài liền bị đánh vào tay thì thế này tốt hơn gấp trăm lần, cho nên càng ngoan ngoãn nghe lời Thường phu tử.

Thành viên ngoại sợ đứa cháu khắc Thường phu tử lên bờ xuống ruộng, nên mỗi ngày chỉ bảo ông dạy một tiếng rưỡi, sau đó đến tiền đình ăn bữa cơm rồi ra về. Quả thật mệnh của Thường phu tử rất cứng, dạy Thành Tội mấy năm rồi, cũng chỉ bị mấy tai nạn vặt, như thường cưỡi phải lừa ốm xức mống, trời mưa thì té ngã, nhà thì bị dột, mấy xâu thịt khô bị trộm lấy đi, nói chung cũng không phải chuyện gì lớn.

Thành Tội ở trong tiểu viện ngày ngày nhàn nhã vô lo, thế là đem sách ra đọc, Thường phu tử chưa từng soạn bài học cho nó, ngày thứ hai đến dạy thì phát hiện bài ngày hôm qua ông giảng nó đã thuộc lòng, bài hôm nay tính giảng nó cũng đã đọc trước. Gặp loại học trò này thầy giáo tất nhiên sẽ yêu thích vô cùng, đầu tiên là miễn cưỡng mà đến dạy, dần dần chuyển thành thầy trò vô cùng hợp tính nhau, Thường phu tử không dám ở lâu nơi này, nên đem rất nhiều sách đến cho Thành Tội đọc.

Đến lúc Thành Tội được 12, 13 tuổi, “Luận ngữ”, “Mạnh Tử” và ngũ kinh nó đều thuộc lòng như cháo, sau đó bắt đầu học làm văn. Thường phu tử thường cùng nó nói mấy chuyện bên ngoài, đem mấy tập phú của các tác giả nổi tiếng như Mai Thừa cho nó đọc, bảo nó học thuộc lòng, còn học tu từ và lập ý. Thành Tội học tập miệt mài, mấy thứ Thường phu tử đem đến không đủ, nó liền đút lót mấy kẻ hầu, hoặc nhờ đường huynh thỉnh thoảng đến thăm mình mang đến, mấy thứ được đem đến so với những thứ của Thường phu tử mang đến tạp nham hơn rất nhiều, có phú, có nhạc phủ tiểu câu đang rất thịnh hành, còn có đủ loại tiểu thuyết bút ký nữa.

Thường phu tử giỏi về đại phú, nhưng Thành Tội lại thích biền lệ tiểu phú và tiểu thuyết bút ký, đọc nhiều cho nên biết cũng nhiều, câu từ cũng tự nhiên không giống. Thường phu tử nhìn ra điều này nhưng chỉ mắt nhắm mắt mở, không tố giác, nhưng cũng không quên mục đích ban đầu mà Thành viên ngoại mời ông đến, là dạy dỗ Thành Tội tránh xa mấy cái tiểu thuyết thần thánh quỷ quái đánh đánh giết giết ấy.

Lúc Thành Tội 16 tuổi, có làm một bài phú vịnh tuyết, Thường phu tử đọc xong cảm thấy vô cùng yêu thích, không cầm lòng được mà nán lại thêm chút nữa, thích thú dùng tay phải vỗ vỗ vai Thành Tội, kết quả là vừa ra khỏi cửa đã bị trượt chân té ngã, tay phải bị trật, sưng to như cái màn thầu, chỉ có thể treo lủng lẳng trước ngực.

Thành Tội nhìn thấy vết thương của thầy, đau lòng nói: “Con quả nhiên là kẻ khác người, mấy năm nay cứ hại hết người này đến người khác. Hôm trước tổ phụ đến thăm con, sau đó bị cảm lạnh, phải nhằm liệt giường. Hôm qua con ra khỏi viện, đứng dưới mái hiên trong nhà một lúc, nó liền bị tuyết đè sập. Như hôm nay lại đến lượt thầy.”

Thường phu tử nói: “Quân tử uý thiên mệnh. Tồn kỳ tâm, dưỡng kỳ tính, sở dĩ sự thiên dã. Yểu thọ bất nhị, tu thân dĩ sĩ chi, sở dĩ lập mệnh dã. Các lập tự thân, các an tự mệnh, ngô hà bị nhữ khắc, nhữ hà khắc thuỳ? Không nên nói như thế. (Ý nói quân tử sợ thiên mệnh. Giữ gìn cái tâm, nuôi dưỡng cái tính, là thuận theo lẽ trời. Chết trẻ sống lâu chẳng phải là hai, tu sửa tấm thân để chờ đợi, cốt để tựu thành sứ mệnh vậy. Mỗi người tự lập thân, có số mệnh riêng của mình, ta sợ gì bị ngươi khắc, ngươi cớ sao phải khắc ai?)

Thành Tội nghe mà muốn khóc: “Thầy đối đãi con hơn cả người thân.”

Thường phu tử than thầm trong lòng, Thành Tội đứa trẻ này thiên tính cao như vậy, vậy mà phải ở trong cái tiểu viện này suốt cả đời, khiến ông không đành lòng. Ông bèn nói: “Mấy tin kiểu đấy, ta cũng biết ít nhiều, thầy tướng số chỉ nói con không được đụng tới mấy chuyện làm ăn, con cũng đọc sách học hành, hay lên kinh ứng thí, lấy một chức danh, so với làm ăn buôn bán tương lai còn sáng lạn hơn nhiều.”

Lời này như ánh bình minh, trong chốc lát rọi sáng cả tâm khảm của Thành Tội, nó ngẩng phắt đầu, ngây người ra một lát nói: “Chỉ sợ người nhà không cho.”

Thường phu tử thầm tính, nếu như Thành Tội lên kinh khảo thí, tức là sẽ rời khỏi nhà, người Thành gia nhất định cầu còn không được, bèn nói: “Để vi sư nói giúp con, việc chắc chắn sẽ thành.”

Thành Tội vui mừng cảm tạ Thường phu tử rối rít, háo hức ngóng cổ chờ tin của thầy.

Kết quả lại không như dự liệu của Thường phu tử. Cũng không phải là người Thành gia có lòng lo cho thiên hạ, không muốn thả hung tinh ra gây hoạ chúng sinh, mà chính là vì Thành viên ngoại có lòng thương cháu, muốn để nó ở trong tiểu viện, 16 tuổi đầu, cũng chẳng gặp quá mấy người, ra khỏi nhà lăn lộn chốn tù đọng nước dơ, không tránh khỏi bị người ta ăn tươi nuốt sống, cho nên mới nhất quyết không đồng ý.

“Lão phu đã lập xong di chúc rồi, sau khi chết của cải đủ cho Tội nhi vui vẻ sống hết đời, lẽ nào lại để nó ra ngoài chịu khổ?”

Thường phu tử hết lời khuyên can cũng vô dụng, chỉ đành bỏ cuộc, Thành Tội hy vọng tiêu tan, nhưng đột nhiên lại ngộ ra rằng, bản thân mình cả đời này chỉ nên như thế này, liền nhắm mắt cho qua hết mọi chuyện. Ngược lại còn khuyên nhủ Thường phu tử một chặp.

Thành viên ngoại sợ Thường phu tử xúi giục Thành Tội đi thi, nên lúc Tết đến liền chuẩn bị một phần hậu lễ, nói Thành Tội đọc sách cũng nhiều rồi, tính cách cũng đã định hình, không cần phải học nữa, cứ thế cho ông nghỉ dạy.

Sau khi Thường phu tử không đến nữa, Thành Tội cô đơn vô cùng, đứng trong tiểu viện ngước nhìn trời, cảm thấy nơi này giống như chốn tù lao, sống ngu ngơ đờ đẫn qua ngày, ăn cũng không trôi, ngủ ít mà mơ nhiều. Khi mùa hè đến, đại đường huynh Thành Nhiễm đến thăm nó, nhìn thấy bộ dạng da bọc xương, mặt trắng như quỷ của Thành Tội mà giật nảy mình.

Thành Nhiễm là con trai của bá phụ Thành Tội, lớn hơn nó 3 tuổi, hiện nay một mình quản lý mấy gian hàng. Trước nay y và Thành Tội rất thân nhau, cũng không tin vào mấy lời của thầy tướng số, nhìn thấy bộ dạng của Thành Tội hiện tại, biết nó cứ bị nhốt mãi thế này không chết mới là lạ, nghĩ thế liền lập tức đi tìm Thành viên ngoại, nói rằng trong tiệm hiện đang thiếu một chưởng quỹ, thuê người ngoài không bằng tìm người trong nhà, Thành Tội tính toán rất giỏi, vừa hay có thể giúp một tay.

Lời này vừa nói ra, cả nhà lập tức không đồng ý, Thành Nhiễm là trưởng tôn chi trưởng, vai trò rất quan trọng, dù là người yêu quý Thành Tội nhất nhưng Thành viên ngoại vẫn không thể nhìn y bị Thành Tội khắc chết. Cha của Thành Nhiễm phòng y bướng bỉnh không vâng lời nên tạm thời lấy lại mấy tiệm đã giao cho y quản. Tính ngang bướng của Thành Nhiễm liền nổi lên, y đem mấy sổ sách của tiệm đi tìm Thành Tội, nhờ nó tính toán giùm.

Ngày Thành Nhiễm mang sổ sách giao cho Thành Tội là trước lễ Trung Thành một ngày, đến tối Thành Tội vùi đầu dưới ánh đèn ngồi tính toán, lúc ngẩng đầu lên lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một trời rực đỏ, thầm nghĩ, lễ Trung Thành sao lại còn có người đốt pháo hoa nhỉ. Một lúc sau thì nghe thấy một trận kêu gào, nó không kiềm được chạy ra khỏi phòng, chẳng thấy bọn đầy tớ đâu, nó liền ra khỏi tiểu viện, đi qua bức tường, nghe thấy phía dưới tán cây có ai đó thì thầm trò chuyện, chính là giọng của tên người hầu vẫn phục vụ nó.

“Tội thiếu gia quả đúng là hung tinh, đại thiếu gia chỉ vừa đến tìm cậu thì mười mấy cửa tiệm liền phát hoả! Cũng may là không có ai bị thương.”

Đương vào hạ chí nắng nóng oi nồng, nhưng Thành Tội lại như đang đứng trong tảng băng, sắc trăng như tuyết, nhàn nhạt trắng bệt.

Nó đờ đẫn quay người về phòng, đẩy cửa phòng thì nhìn thấy sổ sách nằm trên bàn để mở một trang trắng. Nó nhấc bút lên định viết gì đó, nhưng rồi lại đặt bút xuống, thổi tắt nến đi, chỉ còn ánh sáng lạnh lẽo của mặt trăng. Nó bắt một cái ghế đẩu dưới thanh xà, vắt ngang đấy dải thắt lưng dài.

Lúc nút buộc nằm dưới cằm, trong lòng nó lại cảm thấy mười mấy năm nay, lúc bình tĩnh sáng rõ nhất lại nhẹ nhõm tựa như trút được gánh nặng vậy.

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Thành Tội nghe thấy tiếng người gọi, đang nghĩ không biết bản thân đã đến tầng thứ mấy của địa phủ rồi thì lờ mờ nhìn thấy vài gương mặt kề sát vào mình, nhìn thấy quen quen.

Rất giống tổ phụ…còn có cha…còn có Nhiễm ca.

Ba người họ đều đang khóc, Nhiễm ca vừa khóc vừa nói: “Tỉnh rồi! Tội đệ tỉnh rồi!”

Gương mặt giống cha khóc nói: “Con của ta, là vi phụ có lỗi với con!”

Tổ phụ khóc nói: “Tội nhi, sao con phải làm thế?”

Thành Tội mở to con mắt, hoàn toàn hiểu ra, nó vẫn chưa có chết.

Thành Nhiễm nghẹn ngào nói: “Tỉnh lại là tốt…” bóp một cái vào cánh tay nó, “Tội đệ, đau không?”

Thành Tội đờ đẫn gật gật đầu.

Thành Nhiễm lại bóp chân nó một cái: “Tội đệ, đau không?”

Thành Tội lại gật đầu.

Thành Nhiễm hít hít mũi: “Ông ơi, tam thúc, yên tâm đi, cánh tay và chân đều không sao.”

Thành viên ngoại lau nước mắt than thở: “Đứa trẻ này thật là! Thường phu tử nói rất đúng, mỗi người mỗi mệnh, chuyện nhà cháy là do đang đêm có người đốt giấy ở chân tường mà ra, có liên can gì tới con chứ?”

Thành Tội trầm mặc không nói gì.

Thành viên ngoại lại nói: “Đại ca con tối qua suýt té mương, là do nó bất cẩn, lúc mở quỷ môn lại ra ngoài đi dạo, uống rượu say thì trượt chân té, trách ai được chứ?”

Thành Tội không biết là còn có chuyện này, hơi kinh hãi nhìn Thành Nhiễm.

Thành viên ngoại đấm lên giường, run run nói: “Còn cái xà nhà này này nữa! sớm đã bị mối ăn hết rồi! Càng không có liên quan đến ai cả! Nhưng lão phu muốn xem nó như là lời cảnh báo của ông trời, ông trời thay ta bảo vệ cháu mình! Ông trời nói với ta rằng, lão phu gây ra nhiều sai lầm quá rồi!”

Thành Tội nhìn trân trân cha mình ôm lấy tổ phụ: “Cha không nên tự trách mình như thế, là lỗi của con, Tội nhi là con con, đáng lẽ con phải ở cạnh bên nuôi nấng nó, nhưng toàn khiến cha phải nhọc lòng, nếu đó là lời cảnh cáo, thì cũng cảnh cáo cả con nữa…”

Thành Nhiễm nhấc ống tay áo lau khoé mắt: “Tội đệ, đầu của đệ còn đau, đại phu nói, mặc dù cơ thể không bị thương nhưng do xà nhà rơi xuống có thể đập trúng vào đầu đệ. Đệ trước cứ nằm yên đừng cử động, xem xem còn chỗ nào không ổn đã.”

Chuyện Thành Tội tìm đến cái chết, mặc dù Thành viên ngoại ra lệnh không được truyền ra ngoài, nhưng mấy chuyện vui như treo cổ đến mức làm gãy cả xà nhà mà không lan truyền rộng rãi thì thật ngược ý trời. Chưa đến nửa ngày, cả thành đã lại biết hết.

Buổi trưa, Thường phu tử vội vàng đến Thành trạch, Thành Tội cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp thầy nữa, từ trên giường lồm cồm bò xuống làm lễ, chỉ cúi đầu không nói năng gì, Thường phu tử chỉ thở dài, quay người tỏ ý muốn nói chuyện với Thành viên ngoại.

Khi đã đến tiểu đình trong nội viện, Thường phu tử liền hỏi: “Tiểu Khả chỉ hỏi viên ngoại một câu, đứa trẻ này, viên ngoại là muốn nó chết hay muốn nó sống?”

Thành viên ngoại cả kinh nói: “Sao phu tử lại nói như thế? Tội nhi là cháu tôi, là máu mủ ruột thịt tình thâm, nó tối qua như thế giống như là lấy mạng già này của tôi vậy, tôi làm sao có thể…” nhớ lại những năm qua Thành Tội đã sống như thế nào trong lòng lại dao động, nhất thời không nói nữa.

Thường phu tử biết câu nói đó đã trực tiếp đánh tan ý thù địch, làm ông ta lo sợ, bèn đổi giọng điệu: “Tiểu Khả hiểu, viên ngoại nuôi đứa cháu này là bởi vì thương xót nó, nhưng đàn ông không giống vợ, cửa lớn không đi cửa nhỏ không bước, không phải là đạo lý. Tiểu Khả xin mạn phép nói thêm một câu, viên ngoại là người nhân hậu, thọ tỷ Nam sơn, phúc lộc dồi dào, nhưng chuyện vừa rồi ngài có thể thấy, nhỡ như có chỗ nào đó viên ngoại không lo kịp…”

Trong lòng Thành viên ngoại lại cả kinh một phen.

Từ sớm ông đã viết xong di chúc, đem rất nhiều vườn trạch nhà cửa để lại cho Thành Tội, còn dặn dò con cháu phải nghe lời làm theo, chỉ là, trong lòng của Thành viên ngoại cũng hiểu rõ, con cháu trên đời này, có mấy người sẽ nghe theo sắp xếp của cha mẹ đâu chứ?

Thường phu tử lại nói: “Nam tử an sinh lập mệnh, cần phải dựa vào sức mình đấu tranh mới bền vững dài lâu. Tiểu Khả bất tài, những học trò đã dạy qua, nói đến ngộ tính thông minh, không nhiều đứa được như lệnh tôn. Nói không chừng số mệnh của nó đã định phải xa nhà, mùa xuân năm sau, triều đình mở khoa thi, tuyển chọn sĩ tử Nho học, đây như ý trời, sao viên ngoại không để nó tham gia? Nếu có thi rớt thì cũng xem như là đi ngắm bốn phương, lỡ như đạt được công danh, chẳng phải chuyện tốt hơn sao?”

Ẩn ý trong lời nói của Thường phu tử, Thành viên ngoại tất nhiên thấy rõ, lại cân nhắc lần nữa, quả thực là có lý. Tuổi ông cũng đã cao, Thành Tội vẫn chưa trưởng thành, còn có thể chăm sóc nó vài năm, chuyện gì cũng không thể nói trước được. Nhân tình thế thái Thành Tội một chút cũng không biết, để lại cho nó gia tài như thế, chỉ sợ chưa hưởng lâu đã mất hết. Hơn nữa…hoàng đế mệnh kim, số mệnh này của Thành Tội không biết chừng chính là phải đến kinh thành, mượn khí đế vương mà trấn áp.

Cân nhắc đắn đo hồi lâu, Thành viên ngoại cuối cùng cũng chầm chậm gật đầu: “Tiên sinh nói rất đúng, cứ như vậy đi.”

Mồng 6 tháng 8, vài gia đinh trong nhà hộ tống một chiếc xe ngựa ra khỏi Thành trạch, Thành Tội đứng trước cửa dập đầu cáo biệt tổ phụ, phụ thân, mẹ kế và mọi người trong nhà, sau đó nhảy lên xe ngựa, xe lăn bánh, hướng thẳng về phía kinh thành.

(Còn tiếp)

Đại Phong Quát Quá viết

Phan Phan Sao Hỏa dịch

Thủy beta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.